Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 12



Bởi vì Tiểu Lương thị thường xuyên đến đây lễ Phật ở lại nên đã sớm sai gia nhân thuê một sân viện nhỏ ở đây. Bà đã tính đi lâu rồi, nhưng trùng hợp là ngày hôm nay, hơn nữa thời tiết cũng đẹp nên bây giờ mọi người liền có thể vào nghỉ ngơi luôn. Nhưng vì sáng nay lúc gia nhân đến thuê cũng chưa biết mẹ con Trang thị cũng đi cùng nên chỗ ở có vẻ không đủ cho mọi người.

Tiểu Lương thị nghĩ, mọi người miễn cưỡng ở chung chắc cũng không sao. Nhưng lúc đi đến, tăng nhân thấy vậy thì nói viện bên cạnh vẫn còn phòng, Trang thị và tỷ muội Lệ Nam Khê có thể nghỉ ngơi ở đó.

Trang thị hơi thắc mắc liền hỏi thêm vài câu, sau đó mới biết được nguyên nhân. Khách hành hương đến chùa Sơn Minh rất đông đúc, phòng cho khách thường xuyên cung không đủ cầu, muốn thuê phải đặt trước. Nhưng sau năm ngày tuyết, thời tiết lạnh giá, khách hành hương không đông nên vẫn còn phòng.

Chỗ này tuy cảnh sắc không đẹp bằng tiểu viện của Lương thị, nhưng cũng rộng rãi, rất thích hợp cho ba mẹ con Trang thị ở. Phòng của chùa đã được chuẩn bị đầy đủ các vật dùng cần thiết, mỗi gian có một bộ bàn ghế và một cái tủ nhiều ngăn cao đến nửa người. Tuy rằng nhìn qua thì thấy rất sạch sẽ, nhưng Trang thị vẫn cẩn thận cho người dọn dẹp lại một lần. Cho đến khi trong phòng không còn một hạt bụi nào nữa, Lệ Nam Khê mới để Quách ma ma và Kim Trản đem đồ của nàng sắp xếp vào trong.

Dù Tiểu Lương thị đã nói là chuẩn bị tốt tất cả vật dụng, nhưng mẹ con ba người vẫn cẩn thận chuẩn bị cho chính mình, như vậy sẽ thoải mái hơn. Thu xếp tất cả xong thì đã nghe tiếng cười của Tiểu Lương thị từ bên ngoài truyền đến.

"Mọi người nói là sắp xếp xong rồi sẽ đến tìm ta, ta chờ một lúc lâu cũng không thấy nên đến đây tìm trước vậy." Vừa đi vừa nói, đã bước vào trong phòng.

Tiểu Lương thị ngắm nghía phòng của Trang thị, sau đó cũng lần lượt đến xem phòng của Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê. Thấy mỗi gian phòng đều đặt một bình hoa nhỏ, cách thức cắm rất độc đáo, bà liền hỏi hoa này ở đâu ra.

Trang thị chỉ vào Lệ Nam Khê, nói: "Tư Tư dọn phòng xong sớm nhất, rảnh rỗi nên cắm cho mọi người vài bình hoa."

Tiểu Lương thị hâm mộ cảm thán: "Có nữ nhi đúng là vẫn tốt nhất. Đâu giống như tiểu tử thối kia của ta, không bao giờ có thể tinh tế được như vậy."

Lệ Nam Khê lấy bình hoa trên cửa sổ phòng mình đưa đến trước mặt Tiểu Lương thị: "Hay là cữu mẫu đem bình hoa này về đi ạ."

Tiểu Lương thị biết mọi người đều đi đến vội vàng. Lệ Nam Khê lại đem bình hoa duy nhất trong phòng nàng cho bà, có thể nhận ra nàng chỉ chuẩn bị có ba bình. Liền nói: "Không cần như vậy đâu. Đợi đến khi trở về, Tư Tư lại tặng cho ta là được."

Lệ Nam Khê cười nói: "Ba cái lọ này là cùng một bộ, lúc trước mua nhưng cứ cất mãi trong xe chưa từng động đến. Lúc nãy dọn dẹp mới nhớ ra nên con cũng thuận tay cắm hoa. Bình hoa này vốn là lễ vật để tặng cho cữu mẫu, nhưng thời gian gấp quá, không có cơ hội đem đến cho cữu mẫu."

"Vậy con…"

"Nếu đã muốn cắm, một cái ly, một cái bát cũng có thể, đâu nhất định phải có lọ mới cắm được hoa ạ." Lệ Nam Khê tự tin nói.

Tiểu Lương thị bình tĩnh nhìn nàng một lúc, thấy ánh mắt của Lệ Nam Khê trong suốt, không có chút vờ vịt, Tiểu Lương thị liền cười khẽ. Rồi bà cẩn thận nhìn bình hoa trước mắt, quả nhiên là cùng một bộ với bình hoa trong phòng của Trang thị và Tứ tiểu thư. Kiểu dáng giống nhau, chỉ có hoa văn là hơi khác một chút.

Tiểu Lương thị liền nhận lấy bình hoa, đưa cho ma ma bên người cầm, sau đó nắm lấy tay của Lệ Nam Khê, nói với Trang thị: "Nha đầu này thật khiến người ta yêu thích. Nếu sau này muội bỏ được thì ta cũng phải tìm mọi cách cướp về mới được."

Trang thị chỉ nghĩ là Tiểu Lương thị đang nói đùa mà thôi, nhưng sau khi nghĩ kỹ thì thấy có chút không thích hợp, liền thử thăm dò nói: "Tư Tư nhà muội từ nhỏ đến lớn ăn sung mặc sướng. Nếu ở nhà của người khác, sợ là sẽ làm loạn đến gà bay chó sủa mất."

Tiểu Lương thị xua tay nói: "Không ngại. Gà bay chó sủa thì tiểu tử nhà ta cũng chịu được."

Trang thị nghe tẩu tẩu bỗng dưng nhắc đến Trang Minh Dự, trong lòng cũng đã hiểu rõ. Nhưng mà bà vẫn cảm thấy Lệ Nam Khê và Trang Minh Dự không thích hợp cùng với nhau, cho nên mặc dù Tiểu Lương thị bày tỏ lộ liễu như vậy, bà cũng yên lặng không tiếp lời nữa.

Tiểu Lương thị cũng không quá để ý thái độ của Trang thị. Bởi vì bà biết Trang thị rất kính trọng ca ca của mình, nếu Trang thị lang đồng ý thì vấn đề ở chỗ Trang thị cũng không quá khó khăn.

Đi một đường dài như vậy, vì đã lâu không tới, mọi thứ đều lạ lẫm, hơn nữa cảnh vật cũng rất đẹp nên Lệ Nam Khê rất hứng thú, chưa cảm thấy mệt mỏi. Nhưng lúc này dọn dẹp phòng ốc xong cũng đã hơi mệt, nàng liền sai người đem trà và điểm tâm đến, mời mẫu thân, cữu mẫu và tỷ tỷ cùng nhau ăn.

Tâm tình của Tiểu Lương thị rất tốt, uyển chuyển từ chối lời mời của Lệ Nam Khê, nhưng cũng không rời đi mà vẫn ngồi đó chờ ba mẹ con Trang thị ăn. Bà nhìn kĩ một lúc, thấy động tác của Lệ Nam Khê rất đoan trang ưu nhã, dù khi uống trà hay ăn điểm tâm, nhất cử nhất động cũng đều đẹp như tranh vẽ, trong lòng bà ngày càng vừa ý hơn.

Lúc trước chọn nhi tức, người bà chọn thì Trang thị lang và Trang Minh Dự đều không thích, còn người Trang thị lang chọn bà cũng không hài lòng. Sau khi nhìn trúng Lệ Nam Khê, Tiểu Lương thị cảm thấy chắc chắn là vẹn cả đôi đường rồi. Không lẽ đến tôn nữ của mình, lão gia cũng không vừa ý?

Thấy điểm tâm đầy bàn, Tiểu Lương thị cười nói: "Thức ăn chay ở đây ngon lắm. Bây giờ mọi người đừng ăn nhiều quá, nhỡ lát nữa ăn không vô."

Đồ ăn chay ở chùa Sơn Minh ngon có tiếng. Thậm chí rất nhiều người chỉ vì như vậy mà không ngại đường xa đi đến.

Lúc trước hai tỷ muội Lệ Nam Khê cũng đã được thưởng thức hương vị những món chay này, hoài niệm không thôi. Bây giờ nghe cữu mẫu nói như vậy, đương nhiên một chút cũng không phản đối, trăm miệng một lời vâng dạ. Trang thị cũng không ăn thêm nữa, sai người dọn điểm tâm xuống.

Tiểu Lương thị nhìn đôi tỷ muội như hoa trước mặt, nói với Trang thị: "Như Trúc nhi và Tư Tư mới là tốt nhất. Tiểu tử kia của nhà ta không bao giờ có chừng mực. Đã lớn như vậy còn chưa thể tự lo cho bản thân. Đã vậy cha hắn lại cưng chiều quá đáng đến nỗi làm ta cũng không nói được gì. Đúng là tức chết mà."

Lệ Nam Khê cười nói: "Thực ra con thấy biểu ca cũng trầm ổn chín chắn đấy chứ ạ. Lúc đi điền trang may mà có huynh ấy giúp đỡ, mọi chuyện mới có thể thuận lợi như vậy."

Lời nói này của nàng rất thật lòng. Chuyện lúc đó thật sự là rất cảm kích Trang Minh Dự. Nhưng Lệ Nam Khê cũng không nghĩ đến, vừa nói xong thì mẫu thân liền lặng lẽ liếc nàng một cái. Tuy khó hiểu, nhưng nàng cũng không tiếp tục nữa, để vấn đề này dừng ở đây.

Tâm tình của Tiểu Lương thị rõ ràng đã tốt lên không ít, đối đãi với Lệ Nam Khê càng nhiệt tình hơn. Chờ đến khi chuyện trà nước điểm tâm đã xong xuôi, bà liền mời Trang thị cùng nhau đi vào nội điện của chùa. Hai chị em Lệ Nam Khê biết người lớn có chuyện muốn nói nên cũng không đi sát bên cạnh, chỉ nắm tay nhau mà chậm rãi bước đằng sau. Nhiều năm không đến chùa Sơn Minh, cảnh vật trong chùa cũng đã thay đổi rất nhiều khiến cho hai chị em Lệ Nam Khê cảm thấy rất mới lạ.

Lệ Nam Khê tỉ mỉ ngắm nhìn, thỉnh thoảng chỉ trỏ, trò chuyện với tỷ tỷ. Hai tỷ muội đang vui vẻ nói chuyện thì bỗng nghe một âm thanh kinh hỉ từ phía trước truyền đến: "Các ngươi cũng đến đây sao? Thật là khéo mà."

Lệ Nam Khê đưa mắt nhìn lại liền thấy một vị phụ nhân đang đứng nói chuyện với Trang thị và Tiểu Lương thị. Bà so với Trang thị lớn hơn một chút, y phục màu đỏ tía, tóc được búi lên, trên đầu cắm một bộ diêu bằng vàng nạm ngọc mã não đỏ, khí độ ung dung, đoan trang. Bên người bà mang theo hai hài tử, khoảng chừng năm sáu tuổi, độ tuổi thích nô đùa náo động. Nha hoàn bà tử đứng phía sau đang cẩn thận đuổi theo hai đứa bé đang chạy nhảy không ngừng.

Lệ Nam Khê vội vàng cùng tỷ tỷ đi đến.

"…Lúc trước đã đồng ý sẽ dẫn chúng nó đến đây chơi, nhưng mấy hôm nay trời lại đổ tuyết. Bây giờ tuyết đã ngừng, bọn chúng liền một hai đòi đi."

Phụ nhân kia đang nói chuyện, liếc mắt qua nhìn thấy tỷ muội Lệ Nam Khê thì giật mình kinh ngạc: "Đây là tỷ muội nhà ai? Thật xinh đẹp."

Trang thị nghe thấy người khác khen ngợi nữ nhi nhà mình, đương nhiên rất vui vẻ tự hào, vội gọi hai nữ nhi đến gần thêm một chút: "Trúc nhi, Tư Tư, còn không nhanh đến chào Thẩm phu nhân."

Tiểu Lương thị sợ Lệ Nam Khê không biết thân phận của vị phu nhân này, bèn đứng một bên nói nhỏ với nàng: "Vị này là phu nhân Khánh Dương hầu phủ."

Nghe cữu mẫu nói như vậy, Lệ Nam Khê và Tứ tiểu thư liền hiểu rõ.

Thẩm gia Khánh Dương hầu và nhà mẹ đẻ của Lệ lão phu nhân là cùng một tộc. Nếu nói cặn kẽ thì vị hầu phu nhân này cũng có chút quan hệ với các nàng.

Tỷ muội Lệ Nam Khê vội vàng tiến lên chào hỏi. Sau khi Thẩm phu nhân nâng các nàng dậy, đánh giá Lệ Nam Khê một phen rồi nói với Tiểu Lương thị: "Vị tiểu thư này dung mạo thật đẹp. Có lẽ trong kinh thành này không có ai sánh được với nàng." Ngữ khí rất chắc chắn.

Trang thị nghe thấy, cười càng thêm vui vẻ hơn, vội vàng khiêm tốn khách sáo vài câu. Nhưng đảo mắt qua lại thấy Tiểu Lương thị cũng cười tự hào vui vẻ giống như mình, Trang thị cũng có chút không thoải mái, đưa mắt qua ý bảo tỷ muội Lệ Nam Khê rời đi.

Lệ Nam Khê hơi gật đầu, định gọi tỷ tỷ đi qua chỗ bên cạnh ngắm cảnh. Nhưng chưa kịp gọi, Thẩm phu nhân đã mang hai đứa bé đi đến, vây quanh Tứ tiểu thư.

Bọn hài tử kéo tay tứ tiểu thư, cười hì hì nói: "Tỷ tỷ, dẫn bọn ta đi chơi đi!"

Tứ tiểu thư tính tình vốn hiền dịu, bỗng dưng bị hai hài tử xa lạ dính lấy, nhất thời cũng không biết phải làm gì, mặt đỏ hồng lên.

Thẩm phu nhân vội vàng quát lên: "Sao lại gọi là tỷ tỷ? Gọi là Lệ gia Tứ biểu di."

Đợi cho bọn trẻ sửa lại xưng hô, bà mới nói với Trang thị: "Hai đứa nhỏ này là con của Tử nhi."

Tử nhi trong miệng của bà là thế tử Khánh Dương hầu phủ, đại nhi tử của bà.

Lúc nãy được Thẩm phu nhân khen ngợi nữ nhi nhà mình, bây giờ thấy Thẩm phu nhân giới thiệu tôn tử tôn nữ, đương nhiên là cũng phải khen lại vài câu. Thẩm phu nhân vô cùng vui vẻ, nói chuyện với Trang thị càng thân thiết hơn, liền mời Trang thị và Tiểu Lương thị cùng nhau đi vào nội điện dâng hương. Trang thị muốn Lệ Nam Khê ít tiếp xúc với Tiểu Lương thị một chút để bà đừng nên có ý nghĩ đó với Lệ Nam Khê nữa, liền nói với hai nữ nhi: "Hay là Tư Tư và Trúc nhi ra ngoài chơi một chút đi."

Bà nói như vậy, Tiểu Lương thị và Thẩm phu nhân cũng không nghĩ gì nhiều. Nói cho cùng dâng hương đều là vì cầu nhân duyên cho con cái. Nếu có bọn nữ nhi ở đây, rất nhiều lời cũng không tiện nói ra.

Hai tỷ muội vâng dạ, chuẩn bị đi đến con đường đá ở bên cạnh. Ai ngờ hai đứa trẻ kia nghe nói các nàng muốn đi chơi, cũng một hai đòi đi theo. Hơn nữa còn kéo tay Tứ tiểu thư, dính lấy không rời.

"Tứ biểu di mang bọn con đi chơi với."

"Bọn con cũng muốn đi chơi."

Tứ tiểu thư mềm lòng. Thấy Thẩm phu nhân cũng không phản đối, nàng liền gật đầu.

Bọn trẻ liền vui mừng hoan hô. Lúc này Thẩm phu nhân mới nói: "Thật là phiền Trúc nhi quá. Hai đứa tôn bối này của ta rất ầm ĩ, một chút cũng không chịu ngồi yên."

Tứ tiểu thư cười nói: "Phu nhân đừng khách sáo. Con cảm thấy bọn trẻ rất ngoan mà." Tính tình nàng ôn hòa, âm thanh nói chuyện cũng mềm nhẹ, làm người nghe cảm thấy rất ấm áp.

Thẩm phu nhân tán dương gật đầu, nói thêm vài câu với Tứ tiểu thư rồi cùng với hai người Trang thị đi vào nội điện.

Bọn trẻ không muốn chơi ở đằng trước, liền kéo Tứ tiểu thư chạy về nơi rừng cây yên tĩnh phía sau.

Chùa Sơn Minh có rất nhiều cây cối. Mùa hè tạo thành bóng râm rộng lớn rất mát mẻ, mùa đông vẫn có thể thấy được những tán lá màu xanh lục. Đây là cảnh sắc mà chỗ bình thường cũng khó thấy được. Hai đứa trẻ cảm thấy rất mới mẻ nên cứ hướng chỗ sâu trong rừng mà chạy đến.

Tứ tiểu thư cũng không nghĩ được bọn trẻ sẽ chạy nhanh như vậy, sợ chúng có gì bất trắc, nhanh chóng chạy theo. Lệ Nam Khê cũng sợ một mình tỷ tỷ không ứng phó được nên cũng gấp gáp đuổi phía sau.

Ai ngờ nửa đường bọn trẻ lại nổi lên ý muốn chơi trốn tìm. Hai đứa, đứa trốn đứa tìm, chạy đi chạy lại không ngừng dưới những tán cây.

Lúc mới bắt đầu, địa thế trống trải nên tỷ muội Lệ Nam Khê và bọn nha hoàn còn có thể đuổi kịp được. Nhưng sau khi chạy tới chỗ những gian phòng ở của khách hành hương, bọn chúng cứ chui tới chui lui, cuối cùng chẳng thấy đâu nữa.

Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê chưa bao giờ gặp phải những đứa trẻ hiếu động như vậy. Không còn cách nào khác mọi người đành chia nhau ra đi tìm.

Tìm thấy nữ hài sau núi giả. Nhưng còn lại nam hài tìm một lúc lâu cũng không thấy.

"Làm sao đây?" Một nha hoàn Thẩm gia đã gấp muốn khóc lên: "Nếu không tìm được tiểu thiếu gia thì phải làm sao bây giờ?"

Sắc mặt Tứ tiểu thư cũng hơi trắng bệch: "Đừng lo. Ở trong chùa thôi, không thể biến mất được, tìm nhiều thêm một chút chắc sẽ thấy thôi." Lúc này nàng cảm thấy hơi hối hận, đáng lẽ lúc nãy không nên mềm lòng đồng ý.

Nhưng mà nàng cũng không nghĩ tới con cháu Thẩm gia sẽ có tính tình như thế này.

Lệ Nam Khê yên lặng không nói một lúc lâu. Nàng chăm chú lắng nghe xung quanh, thấp giọng nói với Tứ tiểu thư: "Tỷ nghe xem, có phải tiếng khóc? Hình như là tiếng của trẻ con?"

Vừa rồi, Tứ tiểu thư hơi hoảng loạn, chỉ nhìn trước mắt mà không để ý động tĩnh xung quanh. Bây giờ bình tĩnh lắng nghe, quả nhiên là nghe được tiếng khóc của trẻ con.

Thẩm gia tiểu thư cao giọng gọi: "Ca ca! Ca ca!"

Mọi người đều vui mừng hẳn lên, nương theo âm thanh mà đi tìm. Nhưng chưa tìm được, đã bị mạnh mẽ chặn ở nửa đường.

Chẳng biết nguyên nhân.

Tiểu viện thanh u có bốn tăng nhân gác bên ngoài, vô số thị vệ gác bên trong. Tiếng khóc của nam hài chính là truyền ra từ đó.

Chưa đi đến cửa viện đã bị người ta cản lại.