Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 13



Nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của tiểu nam hài, Tứ tiểu thư rất sốt ruột.

Biết chắc chắn là Thẩm Vĩ đang ở trong tiểu viện này, nàng liền đi đến, dịu dàng nói với bốn vị tăng nhân giữ cửa: "Không biết đại sư có thấy một bé trai khoảng năm sáu tuổi nghịch ngợm chạy vào đây không ạ? Nếu có, vậy đại sư có thể mở lòng từ bi cho chúng con vào tìm được không?"

"Nếu không thể đi vào được, vậy phiền đại sư gọi đứa bé đó một tiếng, để nó tự đi ra cũng được ạ." Lệ Nam Khê đứng một bên nói tiếp: "Làm phiền các đại sư rồi."

Các tăng nhân còn chưa niệm xong phật hiệu, đã có một người đi ra giơ tay ra ngăn bọn họ lại. Lệ Nam Khê ngẩng đầu lên mới thấy một thị vệ đứng đó, không biết đã xuất hiện từ bao giờ.

Người này rất cao, cao hơn Lệ Nam Khê khoảng chừng bốn cái đầu. Hắn trợn mắt lên, nhìn Lệ Nam Khê và mọi người, ồm ồm nói: "Nơi này không thể ở lâu. Cảm phiền các tiểu thư mau đi đi."

Nhân lúc hắn nói chuyện, Lệ Nam Khê đã nhanh chóng liếc nhìn vào bên trong tiểu viện. Nàng phát hiện trang phục của người này có chút không giống với các thị vệ khác trong viện. Những người khác đều thắt dây lưng màu lam, chỉ có hắn là màu đen.

Chắc là thị vệ trưởng.

Tứ tiểu thư còn muốn cầu xin, nhưng Lệ Nam Khê đã vội vàng nghiêng đầu nhìn nàng. Lúc này Tứ tiểu thư đành dừng lại, mặc dù nôn nóng nhưng cũng nghe theo ý muội muội, không nói thêm gì nữa.

Lệ Nam Khê hành lễ với thị vệ trưởng, nói lại một lần nữa lý do muốn vào đây, cuối cùng mới hỏi: "Chẳng hay đại nhân có thể châm chước một chút, gọi đứa bé đó ra đây? Trẻ con chưa hiểu chuyện, mong đại nhân tha thứ cho nó một lần."

Sở dĩ nàng nói như vậy là vì lúc nãy, lúc nói muốn đưa đứa bé đi, trên mặt các tăng nhân hơi chần chừ. Tăng nhân lấy từ bi hỷ xả làm gốc, chuyện gì có thể giúp đỡ, tất nhiên sẽ giúp hết mình. Nhưng họ lại do dự như vậy, chắc chắn là do đứa trẻ này đã chọc giận gì tới người trong viện rồi. Tuy các tăng nhân có lòng giúp đỡ, nhưng sợ vẫn không được, nên họ mới do dự.

Thường Phúc nghe Lệ Nam Khê nói xong, nhìn nàng nhiều thêm hai cái, mới nói: "Nếu nó đã có thể đi ra thì đương nhiên sẽ đi ra. Nhưng nếu không thể thì các ngươi làm gì cũng vô ích. Mau đi đi." Nói xong liền nhấc chân đi vào viện.

Tiểu cô nương Thẩm Lâm liền nổi giận, dùng sức giãy dụa đẩy cánh tay của bà tử, muốn nhảy xuống đất, kêu gào: "Cha ta là thế tử hầu phủ! Vậy mà các ngươi dám khi dễ ca ca ta như vậy!"

Bà tử hoảng sợ ôm nàng thật chặt, nhưng Thẩm Lâm đã nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm, nhảy xuống mặt đất.

Thường Phúc cười to, khóe mắt liếc nhìn bọn nha hoàn Thẩm gia, giọng nói tràn đầy khinh thường: "Khánh Dương Hầu phủ? Tiểu tử kia nghịch ngợm vô lễ không coi ai ra gì, có thể được gia nhà ta dạy dỗ đã là phúc tám đời của nó. Cứ đợi đến khi nào nó được thả thì tức khắc sẽ về.

Nói xong, hắn cũng không để ý mọi người nữa, lập tức cất bước vào trong.

Tứ tiểu thư nôn nóng đến mức vành mắt cũng đỏ lên.

Thẩm Vĩ là bảo bối của Thẩm gia. Thẩm phu nhân đã phó thác cháu của mình cho nàng, nếu có chuyện gì, sao nàng có thể gánh vác nổi?!

Tứ tiểu thư nâng váy tiến đến, nhưng lại bị các tăng nhân ngăn lại, nàng đành vội vàng nói to với Thường Phúc: "Đại nhân, mong ngài khoan dung một chút. Chúng ta chỉ dẫn đứa bé đi chơi, thật sự không biết là nó sẽ gây ra chuyện như vậy. Cầu ngài nói với gia của ngài một tiếng, niệm tình nó trẻ người non dạ mà bỏ qua một lần."

Tứ tiểu thư lớn lên ở phủ đại học sĩ, lại theo phụ thân đến Giang Nam đã nhiều năm, binh sĩ đã từng gặp qua đếm cả ngày cũng không hết. Nàng có thể nhận ra là vị thị vệ trước mặt này không chỉ là một thị vệ gác cổng nho nhỏ. Xem hành động và cách đi đứng, còn có bộ dáng đỡ binh khí bên hông kia, mười phần là một vị quân nhân, hoặc đã từng là quân nhân.

Nghe xong lời này, bước chân của Thường Phúc hơi ngừng một chút, xoay người lại. Nhìn Lệ Nam Khê rồi lại nhìn Tứ tiểu thư, hoài nghi hỏi: "Hai ngươi là người phủ nào?"

Tứ tiểu thư vội nói: "Lệ gia."

"Lệ gia nào? Không biết Lệ Đại học sĩ…"

"Là tổ phụ."

Đoạn đối thoại này vừa dứt, Lệ Nam Khê thầm than hỏng rồi.

Tất nhiên là nàng đã sớm nhìn ra vị này không phải là thị vệ tầm thường. Nên cho dù nóng ruột, nàng cũng cố gắng giữ bình tĩnh. Sau khi nghe xong Tứ tiểu thư buột miệng thốt ra hai chữ "Lệ gia", nàng liền biết tỷ tỷ đã rất hoảng loạn, vì thế nên mới trả lời đối phương mà không cần suy nghĩ.

Nhìn tình hình trước mắt, chắc chắn thân phận người trong viện cực kì tôn quý. Nếu thất thố trước mặt đối phương, sợ là Thẩm Vĩ cũng sẽ không được yên ổn.

Nên Lệ Nam Khê vội vàng tiến đến, kéo tay áo của tỷ tỷ, ý bảo nàng đừng quá lo lắng, cũng đừng hoảng loạn. Sau đó lại đi lên hai bước, thi lễ với Thường Phúc. Ai ngờ nàng mới vừa hành lễ một nửa, đối phương đã nhanh chóng nghiêng người tránh đi.

Vừa rồi nghe thấy hai chữ "Lệ gia", Thường Phúc đã thu lại bộ dạng thờ ơ không quan tâm lúc nãy. Bây giờ thấy bộ dáng cực kỳ xuất chúng của Lệ Nam Khê, hắn âm thầm tính toán tuổi tác của nàng, rồi mới hỏi: "Vị tiểu thư này đứng thứ mấy ở Lệ gia?"

Lệ Nam Khê không đoán được đối phương đột nhiên lại hỏi như vậy, giật mình, sau đó mới nói: "Bảy."

"Lệ Thất tiểu thư." Thường Phúc gật đầu.

Mi mắt hắn buông xuống, cân nhắc một lúc rồi nói: "Vậy thì mời tiểu thư đi theo tại hạ." Nói xong cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi vào cửa, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thị vệ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng nữa.

Ai cũng không nghĩ sự tình sẽ đột nhiên chuyển biến như vậy. Lệ Nam Khê đã nghĩ tới rất nhiều cách ứng đối, còn quyết định rất nhiều lý do chu toàn để thoái thác với người ta, ai dè nửa chữ cũng chưa dùng tới, đã có thể đi vào rồi.

Tứ tiểu thư cũng rất ngạc nhiên.

Thẩm Lâm hoàn toàn không hiểu được vừa rồi hai vị biểu di của mình đã cố gắng như thế nào. Thấy người đàn ông kia đã đi vào mà Lệ Nam Khê còn đứng đó, nó liền đẩy Lệ Nam Khê một cái, cả giận nói: "Ngươi thất thần ở đây làm gì? Mau đi tìm ca ca ta đi!"

Lệ Nam Khê nhàn nhạt nhìn Thẩm Lâm một cái, sau đó không nói lời nào mà cất bước đi vào trong.

Gió thổi lên làm rừng trúc sàn sạt rung động.

Lệ Nam Khê bước vào cửa mới thấy vị thị vệ trưởng không thấy bóng dáng lúc nãy kia đang đứng đó chờ nàng. Sau khi nhìn thấy Lệ Nam Khê, Thường Phúc chắp tay thi lễ với nàng.

Không giống với bộ dáng cao cao tại thượng lúc nãy, thái độ của hắn lúc này lại rất khiêm tốn hữu lễ: "Cửu gia nhà tại hạ lúc trước được tiểu thư giúp đỡ, vô cùng cảm kích. Ban nãy nếu có đắc tội, mong tiểu thư đừng để trong lòng."

Ban đầu, Lệ Nam Khê không biết Cửu gia trong miệng hắn là ai. Cẩn thận suy nghĩ lại, người mà mình giúp đỡ sau khi trở lại kinh thành chỉ có thiếu niên ôn nhã bị cho là ăn trộm trong điền trang kia thôi.

Có lẽ hắn chính là Cửu gia.

Tuy rằng trong lòng rất nghi hoặc, nhưng thấy đối phương cũng không có ý định muốn nói gì thêm, Lệ Nam Khê cũng thức thời mà không hỏi đến thân phận vị Cửu gia này, chỉ mỉm cười gật đầu nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Thường Phúc cười cười, khom người vái chào nàng. Sau đó rũ mắt xuống, giơ tay mời nàng đi vào. Đợi Lệ Nam Khê chậm rãi đi vào trong, Thường Phúc mới đi theo phía sau nàng, thấp giọng giải thích: "Lúc nãy tiểu tử kia quá vô lễ. Các đại sư giữ viện không cho nó đi vào, nó liền náo loạn lên, va chạm với một vị trong đó. Không những xé rách quần áo của đại sư, còn cắn người ta chảy máu, như vậy mới chọc giận chủ tử của tại hạ."

Hắn vừa nói như vậy, Lệ Nam Khê mới nhớ ra là bốn vị tăng nhân ngoài cửa vừa rồi không giống với bốn tăng nhân nàng thấy lúc trước, thì ra là có một vị đã được thay đổi. Nói như vậy, vị tăng nhân bị đổi chắc là người bị xé hư áo đã đi chữa thương. Lệ Nam Khê áy náy nói: "Chúng ta dẫn nó đi chơi, không trông coi cẩn thận, cuối cùng lại để nó gây chuyện như vậy."

"Lệ tiểu thư không cần nhận tất cả lỗi lầm về mình như vậy." Thường Phúc xua tay, trong giọng nói lại mang theo một chút khinh thường: "Thế tử Khánh Dương Hầu trước nay hành sự không coi ai ra gì, nhi tử sinh ra tính tình cũng quái đản như vậy. Nếu có sai thì là hắn sai, không liên quan tới tiểu thư."

Nhắc đến chuyện này, Lệ Nam Khê cũng không thể nói gì thêm nữa. Suy cho cùng nàng vừa mới tới kinh thành không lâu, người Khánh Dương Hầu phủ như thế nào, nàng thực sự không rõ. Huống chi hai người đang nói về hầu phủ.

Người trước mắt có thể không kiêng kị mà bình luận về Khánh Dương Hầu phủ, nhưng nàng cũng không thể.

Đi vào càng gần, tiếng khóc của trẻ con càng rõ ràng. Âm thanh đã bắt đầu hơi khàn khàn. Lệ Nam Khê giương mắt nhìn vào, lọt vào tầm mắt là cái cổng vòm cách đó không xa, nhưng vẫn chưa thấy Thẩm Vĩ đâu. Trong lòng nôn nóng, bước chân cũng nhanh hơn. Thường Phúc đi phía sau nàng nửa thước, không gần cũng không xa, vẫn bình thường mà từ từ đưa nàng đi vào trong nội viện.

Lệ Nam Khê men theo tiếng khóc mà đi. Vốn tưởng rằng Thẩm Vĩ bị phạt cái gì, ai ngờ hắn chỉ bị bắt đứng thẳng trên bàn đá trong viện.

Nhưng mà, đúng là chỉ đứng yên đó, cử động cũng không thể động. Dù không có người xử phạt, cũng không có người quát mắng, nhưng tiếng khóc của nó vẫn mỗi lúc một thê thảm.

Trong lòng nghi hoặc, Lệ Nam Khê liền nhìn sang một hướng khác trong viện. Có một nam nhân ngồi đối diện với thằng bé, cách một khoảng khá xa.

Vóc người hắn cực cao, ngồi ở trên ghế thái sư làm cho cái ghế vốn rất to rộng có vẻ hơi chật chội. Tư thế của hắn tuy nhìn rất nhàn nhã ung dung, đôi tay chỉ tùy ý vịn vào hai bên ghế nhưng quanh thân vẫn tản ra khí thế bức người, đứng từ xa nhìn vào không khỏi sinh lòng kính sợ.

Thường Phúc khom người đi lên phía trước, thấp giọng gọi một tiếng "Gia".

Nam tử chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua bên này.

Ngũ quan của hắn rất đẹp, làm cho người ta chỉ nhìn một cái đã không tự chủ mà bị hấp dẫn. Ở Giang Nam, mặc dù Lệ Nam Khê đã nhìn quen nhiều danh sĩ phong lưu lỗi lạc, nhưng bây giờ lúc trông thấy hắn vẫn giật mình.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Sau khi ngơ ngẩn, trong lòng Lệ Nam Khê đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác quái dị. Nàng chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp người này. Tướng mạo xuất chúng như vậy, gặp một lần thì đương nhiên sẽ không bao giờ quên được. Nhưng nàng vẫn cảm thấy hình như mình đã từng quen biết hắn.

Lệ Nam Khê không nhịn được mà nhìn hắn thêm vài lần.

Biết như vậy là rất thất lễ, sau khi chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên gặp hắn, nàng bèn nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Không ngờ vẫn chậm một bước.

Ánh mắt của Lệ Nam Khê chưa kịp thu hồi đã bị đối phương chuyển mắt nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thần sắc người này lãnh lệ, ánh mắt lạnh thấu xương, phảng phất như mang băng tuyết ngàn năm, lặng lẽ ẩn giấu vào một chỗ sâu kín nhất, yên lặng chờ kẻ thù sơ sẩy sẽ tung ra một đòn chí mạng.

Nháy mắt Lệ Nam Khê bị kinh sợ, không kiềm được được lui về sau một bước, nhịn lại cảm giác xúc động muốn chạy trốn.