Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 14



Cùng lúc đó, tiểu tử này dừng lại nấc một cái, sau đó tiếp tục khóc to không ngừng. Giây phút ngắn ngủi này làm cho Lệ Nam Khê tỉnh táo lại. Nàng vội vàng cúi đầu xuống. Nàng không biết người này là ai. Nhưng lúc tầm mắt hai người chạm nhau, nàng có thể kết luận, đây là một vị võ tướng.

Hơn nữa còn có địa vị rất cao, người đã nhiều năm chinh chiến sa trường, tắm máu không biết bao nhiêu kẻ địch.

Sau khi cúi đầu, sự sợ hãi của nàng mới vơi bớt đi. Lệ Nam Khê cố gắng bình tĩnh nói: "Hài tử không hiểu chuyện, vô ý đắc tội với đại nhân, mong ngài đừng để bụng, tha cho nó một lần."

Dưới tiếng khóc than của đứa bé, thanh âm của nàng mềm mại, bình thản mà lại nhu thuận, không chút nào chịu ảnh hưởng của tiếng khóc kia, chậm rãi truyền đến. Trọng Đình Xuyên thấy nàng cũng không nói thêm gì nữa, mày kiếm liền nhíu lại, chậm rãi nhìn về phía Thường Phúc.

Thường Phúc sợ Trọng Đình Xuyên sẽ nổi giận đem người ta đuổi ra ngoài, vội vàng khom người cung kính nói: "Gia, đây là Lệ Thất tiểu thư. Là người đã giúp đỡ Cửu gia lúc trước."

Hắn dừng một lúc, cũng không nghe thấy tiếng hạ lệnh đuổi người của Trọng Đình Xuyên mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc nói tiếp, thanh âm đã trôi chảy hơn rất nhiều: "Tiểu tử này là người của Khánh Dương Hầu phủ, Lệ Thất tiểu thư chỉ là giúp trông giữ nó một lát thôi."

Trọng Đình Xuyên nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, lúc sau mới nhàn nhạt ừm một tiếng. Tuy hắn chỉ thuận miệng ừm một tiếng thôi, nhưng âm tiết ngắn ngủn này vào tai Lệ Nam Khê lại giống như sấm rền bên tai.

Lệ Nam Khê còn nhớ rất rõ, trước đây không lâu, nàng cũng đã từng nghe được giọng nói như vậy.

Trầm thấp, nặng nề như đá tảng, nhưng rất dễ nghe. Tuy chỉ ngắn ngủn hai chữ thôi nhưng vẫn khiến nàng nhớ rất rõ.

Cuối cùng Lệ Nam Khê vẫn không thể che giấu kinh ngạc trong lòng, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nam tử cao lớn, nói năng lộn xộn: "Ngươi, ngươi, ngươi là…"

Ngay khi tiếng nói ngạc nhiên của nàng phát ra, cánh cửa phía sau người đàn ông kẽo kẹt một tiếng rồi từ từ mở ra. Một người đàn ông dáng người không cao không thấp bước ra: "Gia, giấy bút đã chuẩn bị xong, bây giờ có thể bắt đầu rồi."

Hắn đi đến nửa đường mới nhìn lại chỗ đứng của Lệ Nam Khê, lập tức kinh ngạc mở to mắt: "Lệ Thất tiểu thư?"

Lệ Nam Khê cố gắng bình tĩnh lại, đem tất cả kinh ngạc dìm xuống, cố gắng tươi cười chào hỏi với hắn: "Vạn quản sự."

Vạn Toàn nhìn Lệ Nam Khê, rồi lại quay qua nhìn Trọng Đình Xuyên, sau khi nói với Lệ Nam Khê đôi ba câu liền lui xuống đứng sau Trọng Đình Xuyên.

Thường Phúc cũng không nghĩ Lệ Nam Khê có quen biết với Vạn Toàn, ánh mắt quét một vòng về phía hai người, cuối cùng vì cố kỵ Trọng Đình Xuyên ở đây nên hắn cũng không dám hỏi nhiều.

Trọng Đình Xuyên chậm rãi đứng dậy.

Dáng người hắn cực kỳ cao lớn. Vừa nãy cách khá xa, Lệ Nam Khê chỉ mơ hồ cảm nhận như vậy thôi, cũng không quá rõ ràng. Nhưng bây giờ khoảng cách của hai người khá gần, Lệ Nam Khê lập tức cảm nhận được sự áp lực vì chênh lệch chiều cao. Hơn nữa quanh thân hắn còn lộ ra sự uy hiếp…

Lệ Nam Khê không biết nói gì nữa. Nhưng vấn đề của Thẩm Vĩ còn chưa giải quyết xong, hắn đã xoay người chuẩn bị đi vào phòng, nàng chỉ có thể dũng cảm giương giọng gọi: "Đại nhân."

Trọng Đình Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng.

Hai tay Lệ Nam Khê nắm chặt lại, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhìn nam tử cách đó không xa: "Tiểu thiếu gia Thẩm gia đứng lâu như vậy, chắc là đã biết lỗi rồi. Chẳng hay đại nhân có thể từ bi độ lượng, cho phép ta dẫn nó đi?"

Nãy giờ ngồi nên cái gì cũng nhìn không ra, nhưng bây giờ lúc nam nhân này đứng lên, chất liệu vải quý giá mỏng manh dính sát vào người của hắn, để lộ ra cơ bắp thon dài rắn chắn.

Lệ Nam Khê tự nhiên lại nghĩ đến xương quai xanh và bộ ngực dài rộng mà nàng đã nhìn thấy lúc trước, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm nữa.

Trọng Đình Xuyên nhìn bộ dáng xấu hổ của cô nương trước mặt, tầm mắt đảo qua vành tai đỏ rực của nàng, nặng nề nói: "Để nó đứng đủ một canh giờ rồi nói sau."

Lệ Nam Khê cảm thấy không xong rồi. Nếu thật sự đứng đủ một canh giờ, chuyện này cũng không tốt lành gì. Người này đã biết được đối phương là người của Khánh Dương Hầu phủ mà cũng không sợ hãi, đương nhiên thân phận của hắn cao đến mức đã không cần kiêng kị một hầu phủ nho nhỏ.

Nhưng tỷ tỷ chắc chắn sẽ đắc tội người Thẩm gia.

Lệ Nam Khê vội vàng tiến lên hai bước, dưới ánh mắt lạnh lẽo của nam nhân, đành dừng chân: "Đại nhân, tuổi nó còn nhỏ, nếu,…"

"Nếu còn nói nữa, vậy sửa lại thành hai canh giờ đi?" Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nói: "Còn nhỏ mà đã vô lễ như thế, chỉ phạt nó một canh giờ đã là quá nhẹ nhàng rồi."

Giọng nói của hắn trầm thấp hữu lực, mặc dù Thẩm Vĩ ra sức khóc lớn, nàng vẫn có thể nghe được rõ ràng rành mạch lời nói của hắn.

Không đợi Lệ Nam Khê mở miệng, Thẩm Vĩ ở bên kia đã kêu gào: "Ngươi là đồ xấu xa! Dám khi dễ ta à? Cha ta sẽ không tha cho ngươi! Gia gia ta cũng không tha cho ngươi! Ngươi cứ chờ xem!"

Sắc mặt Trọng Đình Xuyên trầm xuống, nhìn qua hắn, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, sau đó mới quay qua Lệ Nam Khê, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt: "Nàng nói, đây gọi là hối lỗi rồi sao?"

Lệ Nam Khê cũng không ngờ Thẩm Vĩ đã bị như vậy rồi mà vẫn chưa biết hối cải, nhất thời không biết nói gì.

Vạn Toàn thấy sắc mặt không tốt của Trọng Đình Xuyên, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi: "Gia…"

Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt liếc Vạn Toàn một cái. Hắn vội vàng cúi đầu, nửa chữ cũng không dám nói thêm.

Trọng Đình Xuyên tiến lại gần Lệ Nam Khê hai bước.

"Lời nói thật hay giả dối cũng chỉ khác nhau vài chữ mà thôi." Hắn rũ mắt nhìn nữ tử trước mắt, chậm rãi nói từng chữ: "Nhưng kết quả thế nào, đều phải dựa vào sự lựa chọn của nàng."

Dáng người nam tử rất cao, hắn đến gần như vậy khiến cảm giác áp bách kia càng thêm mãnh liệt. Lệ Nam Khê không nhịn được mà lùi nửa bước, gót chân chạm phải sườn của một chậu hoa, không thể lùi thêm được nữa.

Ai ngờ lúc này chân dài của hắn lại khẽ động, tiến thêm nửa bước nữa. Lệ Nam Khê lui không thể lui, tiến không thể tiên, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mắt. Hai người cách nhau rất gần. Gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.

Đôi mắt của hắn rất đen, rất thâm trầm, dường như có thể nhìn xuyên qua nội tâm và sự bình tĩnh của người khác, làm cho người ta muốn trốn cũng trốn không thoát.

"Đúng là nó làm sai." Mặt Lệ Nam Khê hơi nóng lên, dời đi tầm mắt, lựa chọn ăn ngay nói thật: "Nhưng nếu nó không được thả ngay bây giờ, ta và tỷ tỷ sẽ bị người ta quở trách. Đối phương là hầu phủ, chúng ta không thể đắc tội được, cũng không muốn liên lụy đến người nhà. Mong đại nhân khai ân, giúp đỡ tỷ muội chúng ta."

Trọng Đình Xuyên cũng không mở miệng.

Lệ Nam Khê tự nhận là lời nói của mình không có gì dối gạt, rất thản nhiên nhìn hắn.

Một lúc sau, nàng mới nghe được câu trả lời của đối phương.

"Chi bằng nàng giúp ta một lần." Trọng Đình Xuyên chậm rãi nói: "Nàng giúp ta một lần, ta sẽ không truy cứu việc này nữa."

Lệ Nam Khê không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Nàng không biết mình còn có thể giúp hắn việc gì. Đang muốn hỏi rõ, đối phương lại không có ý định muốn chờ nàng đồng ý, đã lập tức bước vào phòng.

Vạn Toàn xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, thấy Trọng Đình Xuyên đi đến cái bàn có chặn sẵn một khổ giấy lớn, liền hiểu rõ.

- ------- Giấy này khác với giấy mà gia dùng để luyện vẽ hằng ngày, đây là giấy mà bệ hạ ban cho cách đây không lâu. Nhưng mỗi ngày hắn đều bày ra vô số lần, sáng sớm bày ra, buổi tối thu lại. Mấy ngày như vậy cũng không có kết quả. Sáng nay còn nói trước là không cần bày giấy ra nữa mà.

Nhưng bây giờ có Lệ Thất tiểu thư, hình như sự tình đã có chuyển biến tốt. Vạn Toàn trong lòng vui mừng, lúc nhìn Lệ Nam Khê cũng không giống lúc trước nữa. Cung kính mời nàng đi vào, sau đó khép hờ cánh cửa lại.

Nãy giờ trong lòng Thường Phúc đã nghẹn vô số nghi vấn, bây giờ thấy hành động của Vạn Toàn thì càng thêm nghi hoặc, vội vàng kéo hắn lại để hỏi chuyện.

Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Lệ Nam Khê chỉ kịp nhìn thấy bộ dáng Vạn Toàn bị Thường Phúc lôi đi.

Lệ Nam Khê biết là những người này cũng không phải kẻ xấu, nếu không hôm đó Trang Minh Dự tuyệt đối sẽ không dám để nàng lại một mình ở nhà bọn họ. Nhưng mà bây giờ lại đơn độc ở chung với một nam nhân xa lạ trong một căn phòng, nàng cũng không thể nào bình thản tự nhiên được.

"Tỷ tỷ của ta vẫn còn chờ ta ở ngoài kia." Lệ Nam Khê xoay người lại nói với nam tử trong phòng: "Chẳng hay đại nhân có thể gọi tỷ tỷ vào đây cùng với ta để tiện giúp đỡ ngài được không?"

"Không được." Trọng Đình Xuyên dứt khoát từ chối lời đề nghị của nàng: "Phòng của ta, người khác không được đi vào."

"Nhưng ta…"

"Sẽ xong nhanh thôi."

Trọng Đình Xuyên vừa nói, vừa nâng ngón tay mơn trớn mặt giấy, lại nhìn giá bút trước mắt, lưỡng lự không biết nên chọn cây nào để vẽ ra một cô nương mềm mại nhỏ nhắn trước mặt.

Hắn chưa bao giờ vẽ nữ nhân cả.

Nhưng mà đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, không vẽ cũng không được.

Lệ Nam Khê thấy hắn chăm chú làm chuyện của mình, cũng không rảnh để ý tới nàng, đành đứng đó đánh giá một lượt căn phòng này.

Phòng này hơi giống với những gian phòng khách khác trong chùa, một bàn một ghế, một kệ sách. Nhưng diện tích rất lớn, cỡ bằng hai gian cộng lại nên nhìn qua có chút trống trải. Cũng may dưới cửa sổ còn đặt một án kỷ bằng gỗ tơ vàng khiến nơi này trở nên lịch sự tao nhã hơn.

Nhưng mà vật đặt trên án kỷ kia, hình như hơi quen mắt…

Lệ Nam Khê nhìn chằm chằm cái ly bạch ngọc ở đó, đi thẳng đến cầm lên, không dám tin mà lên tiếng: "Ngài lại có thể mang nó đến đây sao?"

Cái ly này chính là cái ly bạch ngọc có cắm hoa khô mà ngày tuyết rơi hôm đó nàng đã dùng để cảm ơn hắn.

Cây cỏ trong ly cũng còn vẹn nguyên như lúc trước, chỉ là tuyết đã sớm tan, mà những ngọn cỏ nhỏ xanh mướt cũng đã héo rũ xuống. Hoa khô thì vẫn còn được giữ gìn rất tốt. Phải biết rằng hoa khi bị để khô, cành lá cuống hoa sẽ trở nên rất yếu ớt, chỉ dùng sức một chút thôi sẽ đứt gãy ngay.

Hoa khô trước mắt vẫn y nguyên như lúc còn ở trên tay nàng, có thể thấy được chủ nhân mới của nó cũng rất để ý bảo vệ.

Lệ Nam Khê mỉm cười nhìn Trọng Đình Xuyên.

Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cái ly kia một cái, vẫn chưa trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ vào cái ghế cách đó không xa.

"Ngồi."