Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 15



Lệ Nam Khê đặt cái ly bạch ngọc trở lại trên án kỷ, đi đến cái ghế hắn vừa chỉ rồi ngồi xuống. Sau đó nàng mới thu hồi tâm tư mà nhìn người dand ông đang ngồi trước bàn. Ngoài ý muốn phát hiện ra hắn lại có thể ngồi đối diện nàng mà vẽ tranh.

Hơn nữa, nhìn động tác của hắn, hình như…

Đang vẽ nàng?

Lệ Nam Khê thất kinh, lại sợ hiểu lầm hắn nên đành quan sát nhiều hơn một chút. Thấy hắn thỉnh thoảng nhìn nàng rồi đặt bút vẽ tiếp thì càng chắc chắn hơn.

Lệ Nam Khê thấp thỏm lo âu.

Danh dự của nữ tử cực kỳ quan trọng. Đặc biệt là nữ tử chưa gả thì càng phải chú trọng hơn. Nếu như bức tranh vẽ nàng ở trong tay người khác, hơn nữa còn là một nam nhân thì cực kì không thỏa đáng.

Nhưng Lệ Nam Khê cũng không muốn đắc tội với người trước mắt, đành cân nhắc suy nghĩ rồi uyển chuyển nói: "Không biết đại nhân muốn ta giúp đỡ chuyện gì? Nếu là trong khả năng cho phép, đương nhiên ta sẽ không từ chối. Nhưng nếu ta không thể làm được, mong đại nhân dùng cách khác."

Dù nàng muốn nhanh chóng cứu Thẩm Vĩ ra, nhưng cũng không thể nào vứt bỏ danh dự của mình như thế được.

Trọng Đình Xuyên định thuận miệng ừ một tiếng, nhưng ngước mắt lên mới phát hiện người đối diện đang nắm chặt đôi tay, thân mình hơi cúi, đôi mắt sáng người luôn luôn trầm tĩnh bây giờ lại tràn đầy sự nôn nóng và hoảng loạn, nhìn rất bất an.

Sau khi cân nhắc, Trọng Đình Xuyên cũng hiểu được tâm tư của nàng, thanh đạm mở miệng: "Nàng đừng lo. Đương nhiên ta sẽ không khiến nàng khó xử."

Định vẽ xong cho nàng xem thì chắc chắn nàng sẽ biết được tính toán của hắn. Nhưng bây giờ hắn cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng khẩn trương khổ sở của tiểu nha đầu này, đành hiếm khi mở miệng giải thích: "Nàng yên tâm, ta sẽ vẽ khác đi một chút, sẽ không có ai nhận ra là nàng đâu. Còn chuyện làm mẫu vẽ tranh này…"

Hắn tùy ý chỉ tay hướng ra ngoài phòng: "Tất cả thủ vệ ở đây đều là người của ta, đương nhiên sẽ không nhiều lời."

Nhìn cách hành sự nãy giờ của người này, Lệ Nam Khê cũng hơi hiểu được tính nết của hắn, không ngờ đến hắn sẽ mở miệng an ủi như vậy. Bị đoán đúng tâm tư, nàng bỗng hơi xấu hổ, ngơ ngẩn gật đầu. Nhớ đến những lời hắn nói lúc nãy, những thấp thỏm lo âu kia cũng nhanh chóng tan biến đi.

Không hiểu sao, tuy nhìn tính tình hắn không tốt lắm, nhưng nàng rất tin tưởng hắn là người nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu đã hứa, thì đương nhiên sẽ giữ được lời hứa.

Trọng Đình Xuyên nhận thấy sự tin tưởng của nàng, cong cong khóe môi, tiếp tục đặt bút vẽ tranh.

Lúc đặt bút vẽ tiếp, cực kì thuận lợi.

Điều này khiến Trọng Đình Xuyên âm thầm kinh ngạc.

Mấy ngày nay hắn đều vẽ theo mệnh lệnh của hoàng thượng, kết quả là làm thế nào cũng không vẽ được. Bây giờ có tiểu nha đầu này, mọi chuyện lại có thể thuận lợi như thế…

Trọng Đình Xuyên không khỏi ngước mắt nhìn nàng nhiều thêm vài lần.

Dựa vào ý tứ của bệ hạ, mặc dù Trọng gia và Lệ gia có hôn ước, nhưng hắn cũng không nhất định phải chọn nữ nhi Lệ gia. Nói cho cùng thì lúc hắn cần giúp đỡ nhất, Lệ gia cũng đã hoàn toàn không để ý tới hắn, thờ ơ lãnh đạm.

Mấy ngày trước hoàng thượng cố ý tránh hoàng hậu nương nương, đơn độc truyền khẩu dụ cho hắn, lấy thân phận của người làm dượng mà sâu sắc nói: "Dù hôn ước năm đó vẫn còn, nhưng nếu ngươi thật sự vô tình với nữ nhi Lệ gia thì đương nhiên trẫm sẽ thành toàn cho ngươi. Chuyện này không phải không có cách giải quyết..." lời nói rất thấm thía, "nhưng mà trong lòng ngươi phải có chủ ý. Đến tột cùng là ngươi vừa ý loại nữ tử nào."

Thời gian không còn nhiều. nếu không nhanh chóng, để sau khi hoàng hậu, Trọng đại phu nhân và Lệ gia chọn ra người xong, mọi chuyện sẽ như ván đã đóng thuyền.

Cho nên hoàng thượng hạ “lệnh cưỡng chế", buộc hắn trong vòng mấy ngày nay phải vẽ ra ý trung nhân của mình. Thậm chí còn không màng tuyết rơi tán loạn, “đưa" hắn tới chùa Sơn Minh để có thể tĩnh tâm mà suy nghĩ thông suốt.

Nhưng từ trước đến nay hắn có quen biết nữ tử nào đâu, sao có thể tự nhiên mà vẽ ra được? Vẽ tới vẽ lui, vẽ cho đến khi nàng xuất hiện.

Trọng Đình Xuyên nhanh chóng phác họa, cơ bản là đã vẽ xong, nhưng còn dư lại chỗ vị trí khuôn mặt thì hơi khó khăn.

Ném bút sang một bên, hắn nhìn bức tranh còn dang dở, lại nhìn về phía nữ hài trước mắt, cuối cùng cảm thấy vẫn thiếu cái gì đó. Cẩn thận suy nghĩ một lúc, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra vấn đề nằm ở đâu.

Biểu cảm của nàng không đúng. So với lần hái cỏ xanh lúc trước thì kém xa. Lần đó, nàng cười rất vui sướng thỏa mãn. Nhưng mà bây giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn này lại rất căng thẳng, y như mấy binh sĩ của hắn lúc duyệt binh.

Trọng Đình Xuyên nhíu lại đôi mày kiếm, ngón tay gõ gõ vào mặt bàn, trầm ngâm nói: "Nàng cười một cái xem nào."

Nếu đã nói vẽ ra người hợp ý, thì cũng phải vẽ ra bộ dáng tươi cười mới đúng. Bằng không sao có thể lừa gạt hoàng thượng?

Lệ Nam Khê vẫn luôn yên tĩnh ngồi đó chờ cho hắn vẽ xong. Hai mắt luôn nhìn chằm chằm vách tường đếm cừu, không nghĩ được hắn sẽ bỗng dưng nói ra một câu như vậy.

Cái này làm khó nàng rồi.

Cả người nam tử lộ ra khí thế chớ có lại gần, cao ngạo xa cách, đến nỗi không khí trong phòng cũng lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, khiến cho bất cứ ai bước vào đây cũng đều phải khẩn trương sợ hãi. Dưới tình huống như thế, bảo nàng sao có thể cười nổi?

Lệ Nam Khê yên lặng nhìn Trọng Đình Xuyên, một lúc lâu cũng không thể tìm được lý do từ chối thích hợp.

Thấy biểu cảm của nàng ngày càng căng thẳng mất tự nhiên, Trọng Đình xuyên âm thầm nghi hoặc, mày kiếm nhăn lại càng sâu, hàn ý càng ngày càng mãnh liệt.

Lệ Nam Khê thấy hắn hình như tức giận rồi, trong lòng cả kinh, vội vàng kéo khóe môi cười một cái.

Nụ cười kia quá miễn cưỡng, đến Trọng Đình Xuyên là người không am hiểu về cách giao tiếp với nữ nhân cũng có thể nhìn ra cảm xúc bất an của nàng.

"Nàng có cái gì khó nói?" Trọng Đình Xuyên trầm giọng hỏi.

Lệ Nam Khê vội vàng đáp: "Không có."

Nàng trả lời quá nhanh chóng lại làm cho Trọng Đình Xuyên bỗng nghĩ đến bộ dạng nơm nớp lo sợ của những binh sĩ khi đứng trước mặt hắn. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đành bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng nói: "Nàng cứ tưởng tượng là ta không có ở đây đi."

Xưa nay hắn luôn là ăn to nói lớn, bây giờ nói những lời này ra lại có chút mơ hồ không rõ. Cũng may là Lệ Nam Khê ngồi cách đó khá gần nên mới có thể nghe rõ.

Nàng sững một lát rồi mới phản ứng lại lời nói của hắn. Sợ mình nghe nhầm, nàng mới nhỏ giọng hỏi: "Ý đại nhân là muốn ta nghĩ ngài như …không khí?"

Nếu là người khác hỏi đi hỏi lại như vậy, Trọng Đình Xuyên đã sớm nổi giận mà phủi tay chạy lấy người.

Nhưng lúc này đối mặt với tiểu cô nương như vậy…

Hắn có thể làm vậy sao?

Trọng Đình Xuyên nâng tay xoa xoa ấn đường, đặt bút nhàn nhạt ừ một tiếng. Sợ tiểu nha đầu này vẫn không hiểu ý của hắn, chỉ có thể nhẫn nại mà nói: "Nếu có thể khiến nàng không căng thẳng nữa thì làm như thế cũng được."

Lúc này Lệ Nam Khê mới hiểu được ý tứ của người trước mặt. Nàng hoàn toàn không nghĩ đến một người lạnh lùng không coi ai ra gì như vậy thế mà lại có thể nghĩ ra cách như vậy để khuyên nàng.

Nghiêm túc mà nói, hắn như vậy, cũng có chút đáng yêu.

Ý nghĩ này đột nhiên nhảy ra trong tâm trí khiến hô hấp của Lệ Nam Khê bỗng cứng lại. Sau khi bình tĩnh lại, rồi nhìn nam nhân cao lớn lãnh ngạo trước mặt, càng thấy ý nghĩ của mình cực kì vớ vẩn, nhịn không được mà nở nụ cười.

Trọng Đình Xuyên thấy câu nói của mình quả nhiên có hiệu quả, liền biết là nàng thật sự rất sợ hắn. Bất đắc dĩ âm thầm thở dài, nhân lúc nụ cười tươi tắn kia vẫn còn ở trên khóe môi nàng, hắn nhanh chóng nâng bút hoàn thành bức vẽ.

Sau khi xem xét lại, cảm thấy không có sơ hở quá lớn, Trọng Đình Xuyên mới gọi Lệ Nam Khê đến, đưa tranh vẽ cho nàng xem: "Thế nào? Không tệ chứ?"

Đây là lần đầu tiên hắn vẽ nữ nhân, thật sự không chắc hiệu quả sẽ như thế nào. Dù sao cũng là vật để trình cho hoàng thượng xem, vẽ không tốt thì cũng không được.

Sau chuyện vừa rồi, bây giờ lúc đối mặt với hắn, Lệ Nam Khê cũng không còn căng thẳng nữa. Dù giờ phút này hai người cách nhau gần ba thước, nhưng nàng vẫn có thể trấn định mà nói chuyện với hắn.

Thấy nam nhân coi trọng việc này như vậy, Lệ Nam Khê cũng tốt bụng nhìn thử giúp hắn.

Bút pháp của hắn phóng khoáng như rồng bay phượng múa, nhưng khi vẽ nữ tử lại rất nhu hòa ôn nhã. Vì hắn cố tình thêm bớt nên tướng mạo của người trong tranh cũng không giống với nàng lắm, chỉ giống chỗ mi mắt cong cong kia.

Lệ Nam Khê thở dài khen: "Đẹp quá."

Trọng Đình Xuyên đang thu bức tranh lại, nghe thấy nàng khen nữ nhân trong tranh đẹp, liền liếc nhìn lại bức tranh một cái, nói: "Vẫn không bằng một góc của nàng."

Tuy từ nhỏ đến lớn đã có rất nhiều người khen ngợi dung mạo của nàng, nhưng lúc này nghe thấy lời nói của hắn, Lệ Nam Khê lại ngẩn người ra.

Không biết vì sao, trong hàng vạn lời ca ngợi, cũng không kinh tâm động phách bằng câu nói nhàn nhạt này của hắn.

Trọng Đình Xuyên phơi bức tranh trên bàn chờ mực khô. Thấy Lệ Nam Khê xoa nhẹ đầu gối, biết là nàng đã ngồi yên một tư thế một lúc lâu, chân tay hẳn là đã tê rần, liền lấy hộp trà từ trên kệ ra, nói với nàng: "Uống trà không?"

Hắn nghĩ là lúc uống trà, tiểu nha đầu hoạt động chân tay một chút sẽ tốt hơn.

Lệ Nam Khê vẫn nhớ đến Tứ tiểu thư và mọi người đang chờ nàng ở ngoài, không muốn kéo dài thêm nữa, uyển chuyển từ chối: "Đại nhân, ta không khát."

Trọng Đình Xuyên hơi lo lắng nhìn lướt qua đôi chân của tiểu nha đầu trước mặt, môi mím lại, cũng không nói gì thêm, nhàn nhạt ừ một tiếng. Sau đó gọi Thường Phúc đến, sai hắn dẫn Lệ Nam Khê và Thẩm Vĩ ra ngoài.

Tay chân Thẩm Vĩ bị phạt không được cử động, đứng trên bàn đá, hai tay đặt sát vào hai chân, tiếng khóc mặc dù rất thê thảm nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám động một chút. Lúc nãy Lệ Nam Khê chỉ mới ngồi yên một chút thôi mà chân tay đã tê dại hết, nó đứng lâu như vậy, hẳn là tứ chi cũng chẳng còn cảm giác nữa.

Dỗ như thế nào nó cũng chẳng muốn tự đi, một hai đòi Lệ Nam Khê phải bế.

Trọng Đình Xuyên liếc Thường Phúc một cái.

Thường Phúc tự hiểu, một tay dễ dàng nhấc Thẩm Vĩ lên, đi vài bước, ra đến cổng, ném hắn cho nha hoàn Thẩm gia.

Nãy giờ Thẩm Vĩ cứ liên tục khóc không ngừng nên bây giờ đến nói cũng nói không ra hơi. Nhưng mà dù đã bị phạt như vậy, đến lúc yên vị trên lưng bà tử, nó vẫn không hối cải mà rống to: "Chuyện hôm nay, ai cũng không được nói ra! Nếu người nào dám hé mồm ra một chữ thôi, ta sẽ xé miệng người đó!" Chuyện hôm nay quá mất mặt. để người ta biết sẽ cười nó thối mũi mất!

Nó ở một bên kêu gào, Tứ tiểu thư lại lo lắng cho Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê cười trấn an nàng: "Không có chuyện gì cả. Lúc nãy muội giúp người ta xem thử một bức tranh, đàm luận một chút, xong rồi hắn liền thả bọn muội ra."

“Thật sao?" Lo lắng trong lòng Tứ tiểu thư cũng vơi đi: "Tỷ thấy muội vào đó lâu quá, sợ muội bị người ta làm khó dễ. Muốn vào tìm, nhưng mà làm sao cũng không vào được."

Lệ Nam Khê biết là tỷ tỷ thật sự lo lắng cho nàng, liền ôm cánh tay Tứ tiểu thư, cười nói với nàng: "Đúng là như vậy ạ. Chủ nhân chỗ này là võ tướng, không thông hiểu hội họa, biết muội là nữ nhi Lệ gia nên nhờ muội xem thử tranh hắn vẽ."

Lời nói này của nàng nửa thật nửa giả, nhưng cũng có thể khiến Tứ tiểu thư tin tưởng.

Dù sao thì tổ phụ của các nàng là Lệ Đại học sĩ tài học nổi danh khắp thiên hạ. Ở kinh thành, Lệ gia rất nổi tiếng, tử tôn của Lệ gia cũng dư sức giúp một người tài thô học thiển đánh giá tranh.

Đi được vài bước, Tứ tiểu thư dường như có linh tính, liền quay đầu lại nhìn về phía cửa viện kia. Bỗng thấy có một nam nhân rất cao lớn đang đứng sau cánh cửa đó nhìn về phía này, hình như là đang nhìn các nàng.

Ánh mắt của hắn cực kì lãnh ngạo, mặc dù cách xa như vậy nàng cũng có thể cảm nhận được hàn ý dày đặc cuồn cuộn nổi lên.

Tứ tiểu thư sợ đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Lệ Nam Khê thấy nàng bỗng dưng khẩn trương như vậy, cũng muốn quay lại nhìn thử, nhưng lại bị Tứ tiểu thư giữ chặt, vội vàng kéo đi.