Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 16



Thẩm phu nhân thấy đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Vĩ thì đau lòng muốn chết. Cũng chẳng muốn biết nguyên nhân là gì, lập tức bắt tất cả nha hoàn bà tử quỳ xuống hết, ngay cả mấy người hầu của Thẩm Lâm cũng không thoát khỏi.

Lúc nhìn Tứ tiểu thư, sắc mặt của Thẩm phu nhân liền sầm xuống, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười: "Không biết chuyện này là như thế nào?"

Thẩm Vĩ đang được Thẩm phu nhân ôm trong lòng. Vừa thấy Thẩm phu nhân hạnh họe Tứ tiểu thư, nó vội ôm chặt cổ của bà, thân mật cọ cọ vào, tiện tay chỉ vào những nha hoàn bà tử quỳ cách đó không xa, nói: "Là mấy người đó không hầu hạ chu đáo, khiến con ngã từ trên núi giả xuống, nên… nên con mới khóc."

Đây là cái cớ mà nó nghĩ ra được trên đường quay về. Nói như thế này, vừa không khiến nó mất mặt, vừa có thể giải thích vì sao nó lại khóc thê thảm như vậy.

Thẩm Vĩ mở miệng, cổ họng lại nghẹn nghẹn làm cho Thẩm phu nhân đau lòng muốn rơi nước mắt, lập tức xử phạt hết tất cả nha hoàn, một người cũng không tha.

Tứ tiểu thư bước đến, hành lễ nhận lỗi: "Đều do ta chăm sóc không chu đáo, làm phụ sự phó thác của ngài."

Thẩm phu nhân yên lặng không nói, hiển nhiên cũng cho rằng nàng có lỗi.

Thẩm Vĩ vùi mặt vào vai của Thẩm phu nhân, lặng lẽ nhìn Lệ Nam Khê. Thấy Lệ Nam Khê liếc nó một cái, nó liền vội vàng rụt cổ lại, e dè nói: "Tứ biểu di không liên quan đến chuyện này. Là do con chạy nhanh quá, còn là chạy từ núi giả xuống nên biểu di chạy theo không kịp."

Trên đường quay về, Lệ Nam Khê đã nói với nó, nếu nó đổ lỗi cho Tứ tiểu thư, nàng sẽ nói hết chuyện nó bị phạt trong viện cho mọi người nghe. Tất nhiên là Thẩm Vĩ không muốn chuyện này bị ai biết. Bây giờ thấy Lệ Nam Khê liếc mình, Thẩm Vĩ chỉ có thể mở miệng giải vây cho Tứ tiểu thư.

Nghe lúc ấy Tứ tiểu thư không ở đó, sắc mặt Thẩm phu nhân mới khá hơn. Nhưng cũng không thân thiện với Tứ tiểu thư như lúc trước nữa.

Thẩm phu nhân sai người mang một ly mật ong đến rồi ngồi trên ghế, vừa cho Thẩm Vĩ uống, vừa trò chuyện với Trang thị và Tiểu Lương thị. Một lúc sau, bà lấy lý do mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi.

Trang thị và Tiểu Lương thị cũng mang hai vị tiểu thư quay về phòng. Sau khi đóng cửa lai, Trang thị liền hỏi lúc nãy thật sự đã xảy ra chuyện gì.

Về chuyện của Thẩm Vĩ, Lệ Nam Khê đều nói rõ ràng ra. Nhưng những chuyện khác, nàng vẫn phải viện cớ như lúc nãy đã giải thích với Tứ tiểu thư.

Sau khi nghe được những chuyện mà Thẩm Vĩ đã làm, Trang thị và Tiểu Lương thị (*) đều rất tức giận.

Đặc biệt là Tiểu Lương thị.

(*) Những chương trước tác giả để là Tiểu Lương thị, chương này lại để Lương thị nên mình quyết định để theo những chương trước nhé vì sau này sẽ còn một nhân vật mang tên Lương thị lên sàn.

Vốn dĩ bà muốn đưa ba mẹ con Trang thị đến đây để giải sầu. Sau khi thấy Lệ Nam Khê, bà càng quan tâm đến đứa nhỏ này hơn. Ai biết cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy? Không những không thể giải sầu, còn gặp phải phiền toái.

"Ngày mai muội và Tư Tư, Trúc nhi nên quay về trước đi. Qua một thời gian ta lại đến chơi." Tiểu Lương thị nhớ đến bộ dáng lãnh đạm của Thẩm thị khi nói chuyện với Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê lúc nãy, mày liễu liền dựng ngược, nói: "Rõ ràng không phải lỗi của Tư Tư và Trúc nhi, bà ấy lại bày ra sắc mặt như vậy, còn ai muốn ở đây xem nữa!"

Tính tình của bà bộc trực, đặc biệt là trước mặt người nhà càng thẳng thắn hơn. Đây cũng là nguyên nhân khiến quan hệ của Trang thị với vị tẩu tẩu này lúc nào cũng rất tốt.

Thấy Tiểu Lương thị che chở nữ nhi của mình như vậy, Trang thị lại nhớ đến lúc nãy mình bài xích đề nghị của tẩu tẩu, trong lòng rất áy náy.

Thật sự mà nói, nếu Tư Tư có thể được gả vào nhà huynh trưởng, không có gì xa lạ, lại có một bà bà như vậy thì cũng không phải là tệ lắm. Điều bà lo lắng nhất là, Minh Dự kia quá được nuông chiều, sợ là không thích hợp với Tư Tư.

Tư Tư không giống với Trúc nhi.

Trúc nhi tính tình trầm ổn dịu dàng, có thể chăm sóc phụng dưỡng công công và bà bà chu đáo, chỉ cần phu thê tương kính như tân (*) là cuộc sống có thể trôi qua êm đẹp. Nhưng Tư Tư từ nhỏ đã được người nhà nâng trong lòng bàn tay, được phụ mẫu huynh tỷ nuông chiều nhất.

(*) Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách

Mà Trang Minh Dự cũng được cưng chiều như vậy, hơn nữa, người thương yêu hắn nhất là Tiểu Lương thị… Mặc dù làm thê tử của Trang Minh Dự rất tốt, nhưng sợ là trong mắt bà bà cái gì cũng không tốt bằng nhi tử của mình.

Trang thị sợ tương lai tiểu nữ sẽ phải chịu khổ. Dù đó là nhà ca ca của mình cũng không được. Vì thế mà lúc nãy bà không muốn đáp ứng ý định kia của tẩu tẩu. Nhưng lúc này thấy Tiểu Lương thị che chở cho các nữ nhi của mình như vậy, Trang thị lại hơi dao động.

Tiểu Lương thị thấy thần sắc bất định của Trang thị, tưởng bà còn vì chuyện của Thẩm gia mà không vui, liền nắm tay bà: "Ngày mai muội cứ quay về đi. Nếu bà ấy hỏi nguyên do, ta sẽ giúp muội viện cớ."

Lúc trước, ba vị phu nhân cùng nhau đi dâng hương cũng rất thân thiết, mấy ngày này ở trong chùa cũng vừa vặn kết bạn trò chuyện.

Tuy Thẩm Vĩ khóc lớn như vậy nhưng thân mình cũng không có một vết thương, chẳng qua là giọng nói hơn khàn chút thôi. Vì thế Thẩm Phu nhân cũng không vội quay về, vẫn muốn theo kế hoạch lúc trước, tiếp tục ở lại chùa Sơn Minh vài ngày.

Dưới tình huống như vậy, Trang thị lại đột nhiên dẫn các nữ nhi quay về, hiển nhiên là rất đột ngột.

Trang thị vội nói: "Tẩu tẩu không cần như vậy, ngày mai muội sẽ tự mình đến cáo từ Thẩm phu nhân."

Nếu Trang thị tự mình đến cáo từ, đương nhiên Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê cũng phải đi theo. Tiểu Lương thị không muốn hai nữ hài tử lại phải chịu ủy khuất, liền luôn miệng khuyên can. Giằng co không được, cô tẩu (*) hai người đành quyết định xem tình hình ngày mai như thế nào rồi mới tính tiếp.

(*) cô tẩu: chị em dâu

Ai ngờ chưa kịp chờ đến ngày hôm sau, hôm đó, trước khi mặt trời lặn, Trang thị đã có lý do hợp lý để quay về.

- --- Lệ lão phu nhân sai người đến nói, muốn bà sáng sớm ngày mai phải dẫn hai vị tiểu thư trở về. Nói là quốc công phủ gửi thiếp mời cho Lệ gia, Trọng đại phu nhân mời nhóm tiểu thư ba ngày sau đến quốc công phủ làm khách.

Tin tức này đến rất đột ngột, làm cho Trang thị kinh ngạc không thôi.

Thật ra không chỉ có Trang thị, lúc Lệ lão phu nhân biết được việc này, cũng rất ngạc nhiên.

Vừa qua khỏi buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống. Tuyết đọng trên mái hiên đã bắt đầu tan thành nước, từng giọt rơi xuống đất, đã có người đến trước cửa Lệ gia.

Đó là một vị ma ma bên người Trọng đại phu nhân, họ Phòng. Bà ăn mặc một kiện áo ngoài sắc màu đạm mạc, hoa văn như ý, tóc búi chỉnh tề, vừa thấy Cố ma ma ra đón đã tươi cười hàn huyên nói chuyện.

"Trận tuyết này lớn thật." Phòng ma ma thân thiết nắm lấy tay của Cố ma ma: "Khắp đường phủ đầy tuyết, đi bộ đã khó khăn, huống gì là xe ngựa. Phu nhân đã nhiều lần sai ta đến phủ bái phỏng, xe cũng chuẩn bị tốt rồi, ai ngờ tuyết rơi quá lớn làm lỡ hết mọi chuyện."

Vị này là Phòng ma ma, lúc trước Cố ma ma đã từng gặp qua. Tuy nói bà là ma ma của Trọng đại phu nhân nhưng cũng không phải là ma ma quản sự chính trong phòng. Nếu nhớ không lầm, bà là ma ma chuyên quản lý dụng cụ trong viện của Trọng đại phu nhân.

Lời nói của Phòng ma ma rất thân thiết, lại còn thoáng có ý tứ cất nhắc Lệ phủ. Nhưng Cố ma ma cũng không thể tin hết, chỉ cười cười, nói vài lời khách sáo.

Sau khi hai người trò chuyện một lúc, Phòng ma ma liền nói thẳng vào nguyên nhân mình đến đây, đầu tiên là nói về buổi yến tiệc thưởng mai do Trọng đại phu nhân tổ chức, sau đó nói tiếp: "Phu nhân của chúng ta nghe Nhị phu nhân nói, các tiểu thư trong quý phủ cũng rất xuất chúng, nên muốn mời các vị tiểu thư đến chung vui."

Cố ma ma không biết tại sao Phòng ma ma lại bỗng nhiên nhắc đến Trọng nhị phu nhân. Tuy trong lòng bà nghi hoặc, nhưng cũng không biểu hiện lên mặt, chỉ tiếp tục nói chuyện với Phòng ma ma. Qua một nén nhang, sau khi Cố ma ma tặng cho Phòng ma ma một cây trâm mạ vàng, Phòng ma ma liền rời đi.

Cố ma ma liền quay về Hải Đường uyển, chuyển lời cho lão phu nhân biết.

Tuy rằng Trọng đại phu nhân là người đã nhắc lại mối hôn sự này, nhưng bà chỉ kiên trì với mỗi chuyện này thôi, còn ngày thường thì cũng không mặn mà lắm trong quan hệ với Lệ gia. Bây giờ đột nhiên lại muốn mời các tiểu thư đến dự tiệc, Lệ lão phu nhân cũng hơi giật mình. Ban đầu đã nói là trước tiên Lệ gia chọn ra người thích hợp, sau đó mới giới thiệu cho Trọng đại phu nhân xem. Hiện tại lại muốn đổi ý như vậy.

Lão phu nhân vừa xem thiệp mời, vừa nghe Cố ma ma nói: "Cuối cùng Phòng ma ma cũng không nói rõ ràng, nhưng nô tỳ cũng đã hỏi bóng gió vài câu. Hình như là sáng nay Trọng nhị phu nhân đã gợi ý cho Trọng đại phu nhân, muốn mời Nhị phu nhân và Lục tiểu thư đến phủ quốc công làm khách. Trọng đại phu nhân liền nói, nếu đã mời thì tiện thể mời luôn mấy vị tiểu thư Lệ gia. Thứ nhất là càng đông càng vui, tiếp nữa là sau này đều là người một nhà, đi thăm nhà trước cũng tốt."

Tuy lời nói khéo léo uyển chuyển, nhưng kỳ thật bên trong cũng ẩn giấu hàm ý. Lúc trước vẫn bình thường, sau bây giờ lại đột nhiên vội vàng như vậy?

Lệ lão phu nhân lần chuỗi tràng hạt đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Bà hỏi Cố ma ma: "Trong mấy ngày tuyết rơi này, Nhị lão gia tìm Trọng nhị phu nhân khi nào?"

Dù sao Cố ma ma cũng đã làm việc ở Lệ phủ mấy chục năm, ngày thường trong phủ có gió thổi cỏ lay gì không lẽ bà không biết. Nghe xong câu hỏi của Lệ lão phu nhân, Cố ma ma cân nhắc rồi trả lời: "Hình như sáng nay Nhị phu nhân có gửi cho Trọng nhị phu nhân một phong thư."

Từ khi Lệ gia và Trọng gia nổi lên ý định kết thân một lần nữa, Trịnh thị và Trọng nhị phu nhân liền thường xuyên liên lạc với nhau. Lệ lão phu nhân thấy bà không làm gì quá đáng, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng hôm nay thấy mọi chuyện lại bỗng tiến triển nhanh hơn, còn cố ý nhắc tới nhị phòng của hai phủ, hiển nhiên là đã có người tác động mạnh vào.

Hoặc là hành động và lời nói của Trịnh thị đã khiến Trọng đại phu nhân hiểu lầm gì đó…

"Hồ đồ." Lệ lão phu nhân trầm giọng mắng: "Nó cho rằng người ta sẽ coi trọng người thiếu kiên nhẫn như vậy sao?"

Nói rồi bà liền sai người đến chùa Sơn Minh báo tin cho Trang thị biết, lại nói với Cố ma ma: "Ngươi suy nghĩ giúp ta xem, nên tặng lại cái gì cho quốc công phủ thì thích hợp?"

Quốc công phủ lúc sai Phòng ma ma đến đã thuận tiện tặng vài sọt trái cây quý hiếm đến từ phương nam, Lệ phủ không trả lễ thì không được.

Lệ lão phu nhân bị biến cố ngày hôm nay quấy đến rối rắm, liền muốn bàn bạc với Cố ma ma: "Nếu tặng vải vóc mà tặng thiếu thì đương nhiên là không tốt, nhưng vải mà lão tứ gửi về cũng không quá nhiều, không thể tặng nhiều hơn. Cũng không thể tặng rau quả được."

Mặc dù trời lạnh nhưng rau quả của quốc công phủ sợ là không thiếu, nếu không sẽ không hào phóng mà tặng đến mấy sọt trái cây quý hiếm phương nam như vậy tới đây.

Cố ma ma suy nghĩ cẩn thận rồi nói: "Hay là tặng một nghiên mực Đoan Khê mà Tứ lão gia gửi đến? Trọng cửu gia yêu thích đọc sách. Nếu tặng cái này, nói không chừng Trọng đại phu nhân sẽ rất vui vẻ."

Lệ lão phu nhân cân nhắc một lúc, sau đó nói: "Không tệ."

Trọng cửu gia là nhi tử thân sinh của Trọng đại phu nhân, năm đó mồ côi cha ngay từ trong bụng mẹ. Tặng lễ vật cho hắn, Trọng đại phu nhân sẽ rất vui vẻ. Chỉ là không biết như vậy có chọc giận Vệ Quốc công không nữa.

Lão phu nhân biết quan hệ giữa Vệ Quốc công và Đại phu nhân vẫn luôn không tốt. Tuy nói việc hôn nhân là do Trọng đại phu nhân làm chủ, nhưng người chung sống với tôn nữ cả đời là quốc công gia. Cho dù chọc giận ai cũng không tốt.

"Ngươi đến khố phòng, lấy cái thùng rượu ba chân có hoa văn lão hổ đem tặng luôn đi." Lệ lão phu nhân phân phó.

Cố ma ma vội nói: "Lão phu nhân, cái thùng rượu đó có niên đại rất lâu đấy."

"Đương nhiên là tặng đồ cổ thì mới thích hợp." Lệ lão phu nhân nói: "Ngươi cứ việc lấy ra tặng đi."

Lệ gia cũng không uống rượu vào tiết Trùng Dương. Thùng rượu kia là đồ cổ, không thể tùy tiện tặng cho người khác, vừa nhìn thấy đương nhiên là biết đồ này tặng cho Vệ Quốc công. Vừa tặng nghiên mực Đoan Khê vừa tặng thùng rượu cổ, như vậy cũng sẽ không đắc tội với bên nào cả.

Đợi cho Cố ma ma đi chuẩn bị quà tặng, Lệ lão phu nhân gọi người tới hỏi: "Hạnh Mai có đó không?"

Một nha hoàn nhỏ tuổi chạy đến trả lời: "Có ạ. Hạnh Mai tỷ tỷ đang phân phó chuyện cho các bà tử làm việc. Lúc các bà tử dọn dẹp sân, không chú ý nước dưới hiên nên Hạnh Mai tỷ đang nói chuyện với bọn họ ạ."

"Ừ. Ngươi gọi nàng đến đây, ta muốn dặn dò vài lời." Lệ lão phu nhân nói.

Hạnh Mai là người thông minh lại khéo léo, là nha hoàn đắc lực của bà. Lúc đến quốc công phủ phải cho Hạnh Mai đi theo Tư Tư mới được.