Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 17



Lúc Lệ Nam Khê biết chuyện quốc công phủ gửi thiệp mời tới thì rất kinh ngạc.

Nếu nàng nhìn không lầm, lúc trước Vệ Quốc công phủ vẫn chưa vội vàng như vậy, hẳn là muốn chờ Lệ gia có quyết định rồi mới bàn bạc tiếp. Sao tự dưng bây giờ lại muốn mời tỷ muội các nàng đến phủ làm khách.

Chỉ là những lời này chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, nàng cũng không nói với mẫu thân và tỷ tỷ.

Hôm sau ba mẹ con quay về phủ, đầu tiên tất nhiên là đến Hải Đường uyển thỉnh an lão phu nhân. Lão phu nhân liền tiện thể gọi các vị phu nhân, tiểu thư của đại phòng và nhị phòng đến, cùng nhau bàn bạc về chuyện này.

Tuy hôm qua lão phu nhân đã gửi thư báo tin cho Trang thị, nhưng ở Lệ phủ ngoài lão phu nhân và Cố ma ma thì cũng chưa ai biết cả.

Sau khi nghe xong, Đại phu nhân, Ngũ tiểu thư, Nhị phu nhân và Lục tiểu thư đều thất kinh.

Hai người trước là bởi vì thấy có cơ hội đang đến gần, hai người sau thì bởi vì không biết vì sao kế hoạch lại thay đổi mà âm thầm buồn bực.

Nhất là Trịnh thị, bà rất bực mình vì chuyện này.

Thật vất vả bà mới thuyết phục được Trọng nhị phu nhân mời bà và Lục tiểu thư đến quốc công phủ chơi, thuận tiện có thể đi trước một bước, tạo ấn tượng tốt với Trọng đại phu nhân. Kết quả quốc công phủ lại mời tất cả tiểu thư Lệ gia, Lục tiểu thư bỗng mất đi lợi thế tiên phong, chẳng phải là tất cả tính toán đều đã uổng phí rồi?

Nhưng mà, trong lòng bà khó chịu, Lục tiểu thư lại có suy nghĩ khác.

Lúc trước nàng chỉ là dự định đi gặp Trọng nhị phu nhân, sau đó mượn nước đẩy thuyền đi bái phỏng đại phu nhân. Nhưng bây giờ lại trở thành Trọng đại phu nhân trực tiếp mời đến, tất cả đều không giống lúc trước.

Đại phòng Trọng gia và nhị phòng không phải ở cùng một chỗ. Nếu nàng cứ ngồi mãi trong viện của Đại phu nhân, không biết được lúc đó có thể gặp được người mình muốn gặp hay không.

Lục tiểu thư lặng lẽ quan sát các tỷ muội, thấy Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong, không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó lại quét mắt nhìn Lệ Nam Khê.

Tuy Lệ Nam Khê không có ý muốn tranh đoạt, nhưng chỉ cần dựa vào dung mạo kia của nàng cũng đủ khiến cho Lục tiểu thư cảm thấy không thoải mái.

"Tổ mẫu, đến lúc đó Thất muội cũng phải đi ạ?" Lục tiểu thư nhịn không được hỏi.

"Ừ." Lệ lão phu nhân nói: "Tư Tư đã lâu không ở kinh thành nên không quen biết nhiều với ai ở đây, thuận tiện mượn cơ hội này cho nó mở rộng quan hệ một chút."

Nghe tổ mẫu không có ý muốn Lệ Nam Khê tham gia vào chuyện này, tầm mắt của Lục tiểu thư mới thu trở về.

"Hai ngày sau phải đến quốc công phủ. Ở đó không phải là nhà mình, nên mỗi tiếng nói, mỗi cử chỉ đều phải cẩn thận, chớ có bị người khác tìm ra sai lầm." Lệ lão phu nhân nói: "Nếu các con có gì không rõ, thì bây giờ cứ việc nói ra. Cái gì biết ta sẽ tận lực chỉ dẫn cho."

Lục tiểu thư kiềm chế không được, không màng sự nhắc nhở của Trịnh thị, cắn môi hỏi: "Đến lúc đó có thể nhìn thấy được quốc công gia không ạ?"

Nghe xong lời này, Lệ lão phu nhân liền thấy hơi phản cảm, nhưng thấy gương mặt thẹn thùng và ánh mắt hoảng loạn của Lục tiểu thư, bà cũng có chút mềm lòng, nhàn nhạt nói: "Trọng đại phu nhân không có nói đến chuyện này."

Đôi mắt sáng ngời của Lục tiểu thư ảm đạm, cúi thấp đầu xuống.

Lão phu nhân nhìn các tôn nữ khác, nói lại lần nữa: "Nếu các con có nghi vấn thì cứ thẳng thắn hỏi đi. Ta làm rõ cho các con biết một chút, tránh để đến lúc đó hoảng loạn không biết làm gì."

Ngũ tiểu thư liền hỏi lễ nghi cần phải chú ý trong quốc công phủ, Tứ tiểu thư hỏi tính tình của Trọng đại phu nhân.

Đối với những chuyện này, Lệ lão phu nhân đều nhất nhất nói rõ ràng.

Chờ đến khi các tỷ tỷ không còn vấn đề gì nữa, Lệ Nam Khê mới mở miệng: "Chẳng hay là cái "Thưởng mai yến" kia là tiệc gì? Chỉ mời những người quen biết, hay là mời những phu nhân tiểu thư quý tộc trong kinh thành, hay là chỉ có tỷ muội chúng con thôi?"

Nãy giờ lệ lão phu nhân vẫn ngồi thong dong dựa lưng vào ghế, nghe xong câu hỏi của Lệ Nam Khê liền ngồi ngay ngắn dậy, cười hỏi: "Vì sao Tư Tư lại hỏi như vậy?"

"Nếu là mở tiệc lớn, đương nhiên chúng con phải cố gắng trang điểm, ăn mặc đoan trang lịch sự một chút. Nhưng nếu chỉ là tiệc trà bình thường, đơn giản tùy ý một chút thì thích hợp hơn, ăn mặc quá hoa lệ cũng không ổn ạ."

Lệ lão phu nhân gật đầu nói: "Không sai. Chính là như vậy." Dù sao cũng là lần đầu tiên các vị tiểu thư đến quốc công phủ làm khách, nếu ăn mặc trang điểm không phù hợp, sợ là sẽ để lại ấn tượng xấu với Trọng đại phu nhân.

Bà không nghĩ người đầu tiên hỏi đến việc này lại là Lệ Nam Khê.

Hôm qua lúc sai người đến quốc công phủ đáp lễ, Lệ lão phu nhân đã cố ý dặn dò vài câu, phải hỏi chuyện này cho rõ ràng. Bây giờ liền trả lời: "Là Trọng đại phu nhân chỉ muốn gặp các con thôi, các con đến đó chỉ cần ăn mặc đẹp hơn ngày thường một chút là được rồi."

Các tiểu thư trong lòng đều có tính toán riêng của mình, đồng thanh nói: "Vâng ạ."

Trịnh thị bỗng nhiên nói: "Nếu tiểu Thất có thể đi, vậy tiểu Bát của chúng ta cũng có thể chứ ạ?"

Lệ Nam Khê và Bát tiểu thư đều bằng tuổi, chỉ là kém nhau vài tháng mà thôi.

Trước kia lúc Lệ lão phu nhân nhắc đến mối hôn sự này, Trịnh thị cũng đã muốn cho Bát tiểu thư vào danh sách lựa chọn, dù sao thì nhị phòng của bà thêm một người nữa thì càng nhiều thêm một phần thắng. Kết quả lại bị lão phu nhân từ chối, lấy lý do là Bát tiểu thư còn quá nhỏ.

Nghe Trịnh thị nhắc tới Bát tiểu thư, Ngũ tiểu thư cười nói: "Tổ mẫu cho Tư Tư đi là muốn nàng mở rộng thêm một chút quan hệ. Bát muội từ trước đến nay vẫn luôn ở trong kinh thành, đâu có cần như vậy."

Tuy rằng bị Ngũ tiểu thư không nặng không nhẹ phản đối, nhưng Trịnh thị nghe xong cũng không nói thêm được gì, dù sao thì lúc nãy ý của lão phu nhân xác thật là như vậy. Quan trọng nhất chính là, lúc bà mở miệng nói ra, lão phu nhân rõ ràng đã lộ ra vẻ mặt không vui. Đã tới nước này rồi, cũng không cần phải chọc bà tức giận nữa.

Trịnh thị suy nghĩ lại, cảm thấy, nếu lúc đó thực sự cho Bát tiểu thư đi theo, dựa vào tính tình trẻ con của nàng, chỉ sợ sẽ làm hỏng việc. Vì thế trong lòng cũng thoải mái không ít.

Lệ lão phu nhân dặn dò thêm vài câu rồi cho tất cả mọi người quay về để chuẩn bị thật tốt.

Hạnh Mai thấy lão phu nhân cũng không nhắc tới mình cho người của tứ phòng nên nàng cũng chưa tùy tiện nói gì với Lệ Nam Khê. Chờ cho mọi người đều đi hết cả rồi, nàng mới hành lễ với lão phu nhân, nghi hoặc mà hỏi việc này.

Lệ lão phu nhân nói: "Trước tiên không cần vội. Đến lúc đi ngươi cứ cầm đồ vật mà đi theo là được rồi."

Lúc này Hạnh Mai mới hiểu lão phu nhân không có ý muốn nói cho Thất tiểu thư biết, tuy hơi khó hiểu nhưng nàng cũng không hỏi nhiều nữa.

Bởi vì thời gian rất gấp nên mọi người đều tất bật chuẩn bị.

Huệ Lan uyển còn đỡ. May mà có Tam phu nhân giúp đỡ, lại có Lệ Nam Khê ở bên nên Trang thị và Tứ tiểu thư cũng không quá hoảng loạn. Váy áo và xiêm y đã được chuẩn bị xong từ trước, bây giờ chỉ cần chọn ra một bộ thích hợp nhất là được. Còn cử chỉ lễ nghi, khí độ của Tứ tiểu thư vốn dĩ đoan trang dịu dàng, chỉ cần lưu ý thêm một vài quy củ nữa thì sẽ không đến mức làm ra điều gì thất thố ở quốc công phủ.

Tam phu nhân tươi cười nhìn váy áo đẹp đẽ trên người Tứ tiểu thư, quay đầu nói với Lệ Nam Khê: "Tư Tư, con cũng thử vài bộ đi. Mặc vào cho bá mẫu xem thử nào, con cũng phải ăn mặc đẹp một chút mới được."

Lệ Nam Khê cũng không quá xem trọng chuyện làm khách ở quốc công phủ này. Dù sao thì nàng cũng còn nhỏ, phía trên còn có ba vị tỷ tỷ, chuyện này hoàn toàn không cần nàng tham gia vào. Vì thế cười tươi, uyển chuyển từ chối ý tốt của Tam phu nhân: "Sáng mai con tùy ý mặc một bộ là được rồi ạ."

Tam phu nhân còn muốn khuyên nhủ thêm, nhưng cân nhắc lại một lúc, bộ dáng này của Tư Tư, mặc cái gì vào cũng đẹp. Cho dù là váy áo vải thô thì mặc trên người đứa nhỏ này cũng có thể lộ ra vài phần ý vị động lòng người. Huống hồ, xiêm y của nàng đều là vải vóc tốt nhất mà Lệ tứ lão gia và Trang thị mua cho khi ở Giang Nam.

Vì thế Tam phu nhân liền tiếp tục tư vấn váy áo thích hợp cho Tứ tiểu thư.

Hai ngày sau, Lệ Nam Khê thức dậy rất sớm.

Hôm nay Lệ lão phu nhân đã miễn thỉnh an cho các nàng, để các vị tiểu thư có thể chuẩn bị tốt hơn.

Lệ Nam Khê biết lúc này mẫu thân chắc chắn đang khẩn trương giúp tỷ tỷ trang điểm chải chuốt nên nàng cũng không đi đến phòng mẫu thân. Sau khi nha hoàn giúp nàng ăn mặc chỉnh tề thì thong thả ung dung ăn sáng, sau đó mới đi đến phòng của Tứ tiểu thư.

Hôm nay Tứ tiểu thư mặc một bộ váy viền ngọc sắc, chải búi tóc song bình, đeo một đôi khuyên tai ngọc màu hổ phách tinh xảo, La ma ma đang cài một cái trâm hoa ngọc lan cho nàng.

Tứ tiểu thư dung mạo thanh lệ, khí chất dịu dàng, trang điểm nhẹ nhàng xuất trần như vậy rất thích hợp với nàng.

Lệ Nam Khê vừa nhìn liền không khỏi khen: "Hôm nay tỷ tỷ thật xinh đẹp. Ai cũng không bằng tỷ."

"Ai" trong miệng nàng, đương nhiên là Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư.

Tứ tiểu thư trong lòng luôn thấp thỏm bất an về ngày hôm nay, sau khi nghe muội muội khen, nhìn ra vài ý trêu đùa, gương mặt nàng liền đỏ lên. Nhưng lúc này cũng không thể quay đầu qua, đành thẹn thùng trừng mắt: "Muội cứ trêu ta đi. Đợi sau này muội mà gặp phải loại chuyện như thế này, đừng trách ta một ngày ba lần khi dễ muội."

"Tỷ tỷ sẽ không làm vậy đâu." Lệ Nam Khê bước đến gần Tứ tiểu thư, nói chuyện với Trang thị đang ngồi đó không xa.

Đợi đến khi Tứ tiểu thư đã chuẩn bị xong, Trang thị lại tự mình thoa phấn cho nàng, lại tô lên một chút son, sau đó mới cùng nhau đi đến Hải Đường uyển.

Trên đường đi, lúc Lệ Nam Khê nắm tay Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư thấp giọng nói: "Nhẹ một chút." Thấy bộ dạng thập phần cẩn thận của nàng, Lệ Nam Khê tỉ mỉ nhìn lại mới phát hiện móng tay của tỷ tỷ đã được phủ lên một lớp màu hồng nhàn nhạt, không nhịn được thở dài khen: "Màu sắc này thật xinh đẹp."

"Sau khi về tỷ làm cho muội." Tứ tiểu thư thấp giọng nói: "Đây là cánh hoa mà nương cố ý tìm cho tỷ, đến tối hôm qua mới tìm được màu sắc thích hợp, ngâm một buổi tối mới xong, vừa kịp lúc này phủ lên. Có để lại cánh hoa cho muội đấy, nhưng mà lúc đó muội còn ngủ nên không gọi muội."

Lệ Nam Khê cười nói: "Tỷ tỷ dùng là được rồi. Ngày thường muội cũng không có kiên nhẫn làm cái này đâu." Nàng luôn cảm thấy, xoa nát cánh hoa dán vào đầu ngón tay, việc này có chút đau lòng, một đóa hoa kiều diễm trong khoảnh khắc liền không còn nữa, cho nên nàng chưa bao giờ sơn móng tay cả.

Tứ tiểu thư biết thói quen của nàng, cũng khuyên nhủ: "Bây giờ muội còn nhỏ thì không sao. Nhưng qua sang năm muội cũng đến tuổi mai mối rồi, không trang điểm cũng không được. Đến lúc đó chắc mẫu thân sẽ lo lắng lắm."

Lệ Nam Khê trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu: "Muội biết rồi, cảm ơn tỷ."

Sau khi Cố ma ma bẩm báo với lão phu nhân mọi người đang đến, Lệ lão phu nhân liền sai người gọi Hạnh Mai đến, lại nói với Cố ma ma: "Ngươi vào phòng ta, mở ngăn kéo thứ hai trong tủ, lấy cái tráp trong đó ra đây, đưa cho Hạnh Mai mang đi."

Trong cái tráp kia có một đôi vòng phỉ thúy khảm tơ vàng khắc chữ Thọ, rất thích hợp với phu nhân lớn tuổi. Đây là thứ mà mấy ngày trước Tứ lão gia gửi về tặng cho Lệ lão phu nhân.

Nghe thấy lão phu nhân định tặng nó cho người khác, Cố ma ma vội nói: "Nhưng đó là vật mà Tứ lão gia hiếu kính cho lão phu nhân."

"Đây là thứ thích hợp nhất." Lệ lão phu nhân xua tay, ý bảo đừng nhiều lời: "Quốc công phủ có thiếu đồ tốt gì? Nếu quá kém thì cũng không thể hợp ý với Trọng đại phu nhân. Cũng chỉ có nó thôi."

Dứt lời, bà nhẹ thở dài, dặn dò: "Ngươi nói với Hạnh Mai, vật mà nàng cầm, trước tiên đừng đưa cho Tư Tư. Đợi sau khi gặp đại phu nhân, nếu các tiểu thư khác tặng cho Trọng đại phu nhân tranh thêu chính mình làm hoặc lễ vật gì đó tương tự thì Hạnh Mai hãy mang cái này ra, thay Tư Tư tặng cho phu nhân đi."

Cố ma ma âm thầm giật mình: "Ý lão phu nhân là, muốn Thất tiểu thư cũng tham gia vào chuyện này?"

Nguyên nhân mời các tiểu thư đến quốc công phủ làm khách, Lệ gia và Trọng gia đều rõ ràng ở trong lòng. Việc các tiểu thư tặng tranh thêu chính mình làm cho Trọng đại phu nhân là chuyện không tránh khỏi. Đầu tiên có thể biểu hiện sự tôn kính, thứ hai là cũng có thể thể hiện tài nghệ nữ hồng của bản thân cho Trọng đại phu nhân xem.

Thất tiểu thư tuổi còn nhỏ, đương nhiên không để ý mấy chuyện này, mấy ngày nay cũng không chuẩn bị cái gì.

Cố ma ma nhìn ý tứ của lão phu nhân, để các tiểu thư khác đưa tranh thêu lên, còn Thất tiểu thư thì lại tặng vật này. Vậy chẳng phải là…

Nhưng rõ ràng lúc trước lão phu nhân đã nói là không để Thất tiểu thư tham gia vào chuyện này, dù sao thì tuổi nàng cũng còn nhỏ.

Cố ma ma càng nghĩ càng khó hiểu, nhân lúc đợi Hạnh Mai đến liền hỏi rõ ràng một chút.

Lệ lão phu nhân quan sát tình hình mấy ngày nay, không khỏi âm thầm lắc đầu, thở dài nói: "Cứ để Tư Tư thử xem. Mấy đứa khác, ta không hy vọng cho lắm."

Ngũ tiểu thư tâm tư quá sâu, Lục tiểu thư thì chỉ để ý đến cái trước mắt, còn Tứ tiểu thư thì tính tình lại quá dịu dàng mềm mại. Chỉ có Tư Tư là khác, biết tiến biết lùi, thông minh lanh lợi.

Nếu Trọng đại phu nhân thật sự muốn nhân cơ hội này lựa chọn thiếu phu nhân cho quốc công phủ, để Tư Tư đi vẫn là ổn nhất.

Cố ma ma lại hơi do dự.

Bà là người đi theo lão phu nhân đã nhiều năm, rất nhiều lời có thể nói thẳng trước mặt lão phu nhân. Trong lòng đã lo lắng nên liền khuyên nhủ: "Nhưng tính tình của Vệ Quốc công kia không tốt cho lắm, nô tỳ sợ Thất tiểu thư tuổi còn nhỏ, e là sẽ có hại với tiểu thư."

"Đừng nghe lời đồn đãi bậy bạ." Lệ lão phu nhân xua tay nói: "Ta cảm thấy tính tình hài tử kia cũng không tồi."

Bà đã từng gặp Vệ Quốc công trên đường.

Khi đó bà đang đi đến Kinh Giao trấn. Đường đi không quá lớn, chỉ vừa đủ một xe đi qua. Lúc ấy có một đạo võ tướng phóng ngựa đến, đối diện với xe của bà ở góc đường. Một bên muốn quẹo trái, một bên lại muốn rẽ phải, hai bên đều đang gấp gáp muốn đi.

Lệ lão phu nhân cũng biết là lúc trước nhà mình đã lạnh nhạt với Vệ Quốc công nên cũng không hy vọng hắn sẽ nhường đường. Hơn nữa đối phương toàn là những hán tử vũ phu, sát khí đầy mình, liều mạng kiểu nào thì người bị thua thiệt cũng là nhà mình, lão phu nhân liền định sai phu xe tránh ra trước.

Ai ngờ sau khi đối phương nghe nói là xe ngựa của Lệ gia lão phu nhân liền hành động còn sớm hơn bà. Vệ Quốc công mặc dù không bước xuống thỉnh an với bà nhưng cũng tự mình sai binh sĩ giục ngựa lui về sau, mời xe ngựa của bà đi trước.

Lệ lão phu nhân liền cảm thấy, ai cũng nói người kia lãnh ngạo vô tình, nhưng dù sao cũng có chừng mực.

Về sau cũng cho người đi nghe ngóng, tướng sĩ dưới trướng cũng đánh giá hắn rất cao, lão phu nhân càng yên tâm hơn.

Cố ma ma chỉ có thể khuyên nhủ chứ không thể đả động đến quyết định của lão phu nhân. Thấy lão phu nhân đã chắc chắn, Cố ma ma cũng không nói thêm gì nữa, đành vâng lời đi tìm Hạnh Mai.

Đối với chuyện tổ mẫu cho Hạnh Mai đi theo, Lệ Nam Khê và các tiểu thư khác cũng không thấy có gì khác thường. Dù sao thì Lệ Nam Khê cũng còn nhỏ, chắc là lão phu nhân sợ nàng sẽ làm ra điều gì thất thố ở phủ người ta nên mới làm như vậy.

Sau khi lên xe ngựa, Tứ tiểu thư rất căng thẳng, sắc mặt tái nhợt, không ngừng vò khăn tay, giống như muốn đem nó xé nát.

Lệ Nam Khê thấy thế, vội vàng tìm đề tài khác trò chuyện để làm Tứ tiểu thư thoải mái hơn, tuyệt nhiên không đề cập đến ba chữ quốc công phủ. Dần dần Tứ tiểu thư cũng bình tĩnh lại, sắc mặt cũng tốt hơn một chút. Hai tỷ muội bàn luận buổi tối trở về nên ăn cái gì ngon ngon, lại quấn lấy Trang thị nói bà phải ở nhà chuẩn bị thật tốt để các nàng còn trở về ăn.

Trang thị nhất nhất đồng ý, cười nói: "Chốc nữa hai con phải giúp đỡ nhau, đừng để người khác khi dễ tỷ muội của mình."

Không biết có phải là Trọng đại phu nhân muốn xem cách hành xử của các tiểu thư hay không mà chỉ mời các tiểu thư, cũng chưa nói mời các vị phu nhân. Lệ lão phu nhân đã dặn dò ba vị phu nhân sau khi dẫn nhóm tiểu thư đến quốc công phủ thì liền quay về. Mà các tiểu thư thì ở lại lâu hơn, sau buổi cơm trưa mới về.

Tuy nói tứ phòng có hai tiểu thư đi, vừa vặn có thể giúp đỡ nhau, nhưng so với đại phòng và nhị phòng, Trang thị lại càng lo lắng cho bọn nhỏ nhà mình hơn.

Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư từ nhỏ đã sống ở kinh thành, hiểu rõ thói quen lễ nghi trong kinh. Trúc nhi và Tư Tư thì lớn lên ở Giang Nam, sợ là còn nhiều thứ không hiểu hết, sẽ khiến Trọng đại phu nhân không vui.

Trang thị nắm lấy tay hai nữ nhi, nghiêm túc nói: "Các con cố gắng chăm sóc nhau. Nếu có xảy ra chuyện gì thì hãy cẩn thận suy nghĩ, tìm ra hướng giải quyết tốt nhất."

Bà nói với Tứ tiểu thư: "Cho dù chuyện không thành cũng không sao. Bảo vệ chính mình mới là điều quan trọng nhất." Rồi quay sang nói với Lệ Nam Khê: "Tư Tư, việc gì cũng nên nhường nhịn một chút, đi đến nhà người ta làm khách không thể như ở nhà mình được."

Hai tỷ muội cùng đồng thanh vâng dạ.

Trang thị cũng yên tâm hơn.

Nói thật, hai nữ nhi của bà đều là người nghe lời hiểu chuyện, dung mạo so với hai vị tiểu thư còn lại cũng nổi bật hơn. Phương diện nào cũng xuất sắc hơn rất nhiều. Bà chỉ sợ là dù bọn nhỏ không tự mình tìm phiền toái mà phiền toái lại chủ động tìm tới. Dù sao thì xét về dung mạo hay tính nết, hai đứa nhỏ này đều xuất chúng hơn người.

Đặc biệt là Tư Tư.

Hôm nay Lệ Nam Khê mặc một bộ váy áo màu sắc tương phi hoa văn hồ điệp mẫu đơn, chải kiểu tóc song hoàn đơn giản, không mang trâm hoa mà chỉ cài một chuỗi ngọc san hô đỏ vào hai bên búi tóc. Tuy đơn giản như vậy nhưng vẫn có thể tôn lên vẻ đẹp kiều mị vô song của nàng.

Trang thị giúp Lệ Nam Khê sửa lại chuỗi ngọc trên đầu, lại nghĩ đến chuyện của Tiểu Lương thị và Trang Minh Dự, nhịn không được mà âm thầm thở dài.

Đi một lúc, đợi khi tiếng cười nói bên ngoài xe dần dần không còn nữa, bốn phía tĩnh lặng, Lệ Nam Khê mới vén màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút. Khung cảnh xung quanh chỉ còn vài ngôi nhà gạch đỏ ngói đen, cây cối san sát.

Tứ tiểu thư kéo tay Lệ Nam Khê một cái, nàng đành thả màn xe xuống. Không bao lâu sau, xe dừng lại trước một phủ đệ rộng lớn.

Đã có vú già Trọng gia đứng chờ ở đó từ sớm, dẫn các vị phu nhân và tiểu thư đi vào từ cửa hông. Bên trong cánh cửa có một cỗ kiệu lớn, đợi cho mọi người đều đã lên kiệu, kiệu phu liền di chuyển tới cổng Thùy Hoa.

Từ khi lão hầu gia qua đời, đại phòng vẫn luôn rất "náo nhiệt", dần dần quan hệ với nhị phòng cũng càng trở nên căng thẳng. Sau khi được hoàng thượng ban thưởng quốc công phủ, đại phòng liền dọn đến đây. Mà Trọng lão phu nhân và nhị phòng vẫn ở phủ của lão Hầu gia như trước kia.

Cũng may là hoàng thượng thương yêu Vệ Quốc công, lúc ban thưởng phủ viện đã cố ý chọn một tòa đại viện gần sát hầu phủ. Nếu không thì người một nhà mà lại sống ở hai nơi khác nhau, khó tránh khỏi việc bị người ta chê cười.

Bây giờ hai tòa phủ đệ chẳng qua chỉ cách nhau một bức tường, ở giữa còn có một con đường nhỏ thông suốt, đi qua đi lại cũng không có gì khó khăn.

Trọng Đình Xuyên sáng sớm nay sau khi tập võ xong liền ngồi luyện chữ ở trong thư phòng. Viết kín hai khổ giấy lớn rồi mới buông bút để sang một bên, đang định tìm vài cuốn sách để đọc.

Vạn Toàn dọn dẹp phòng ốc, bưng trà rót nước, đi tới đi lui bảy tám lần, thấy Trọng Đình Xuyên cứ nhìn mãi vào một trang sách, không khỏi lo lắng, bèn thấp giọng nói: "Gia, ngài có chuyện gì muốn sai tiểu nhân không?" Hay là trong quân đã xảy ra chuyện gì?

Trong phòng thình lình vang lên tiếng người, Trọng Đình Xuyên chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về phía Vạn Toàn. Sau khi lạnh lùng nhìn hắn một lát, nhẹ nhàng gấp sách lại, đặt lại trên kệ.

Trầm ngâm hồi lâu, Trọng Đình Xuyên mới hỏi: "Đình Huy có ở trong phủ không?"

"Có ạ." Vạn Toàn cười nói: "Cửu gia nghe nói hôm nay có Lệ thất cô nương đến chơi, nên cố ý thức dậy rất sớm, hình như là muốn gặp mặt để cảm ơn nàng."

Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt ừ một tiếng, mi mắt buông xuống, nhìn hoa văn tơ vàng trên mặt bàn, trầm mặc không nói gì nữa.

Ngày ấy ở chùa Sơn Minh, Thường Phúc đã nhắc tới chuyện của "Cửu gia" trước mặt tiểu nha đầu. Dựa vào lời nói của Đình Huy sau khi về nhà, hình như lúc trước ở điền trang, cũng đã nhắc đến người ca ca là hắn đây.

Nha đầu kia rất thông minh, chắc chắn đã đoán ra được quan hệ của hắn và Đình Huy. Nếu như bây giờ nàng gặp ở Đình Huy ở quốc công phủ…

E là không tốt.

Trọng Đình Xuyên hơi bực bội, giơ tay đẩy chồng sách trên kệ qua một bên, nói: "Ngươi gọi Đình Huy đến đây. Trước khi người Lệ gia về không cho nó ra khỏi chỗ này."

Vạn Toàn không nghĩ Trọng Đình Xuyên sẽ sai bảo như vậy, vội nói: "Nếu phu nhân biết gia gọi Cửu gia đến đây, sợ là…"

"Không sao." Trọng Đình Xuyên nói: "Nếu bà ta có hỏi, ngươi cứ nói là ta sợ Đình Huy tùy tiện ra ngoài sẽ đụng phải các vị tiểu thư Lệ gia, bà ta tự nhiên sẽ đồng ý."

Trọng đại phu nhân rất coi trọng nhi tử ruột của mình. Nếu bà biết được Trọng Đình Huy muốn chủ động đi tìm vị tiểu thư bên kia, đương nhiên sẽ nghĩ là, nhiều cô nương như vậy chắc chắn sẽ quấy nhiễu tâm tư nhi tử bảo bối của bà, tất sẽ không đồng ý.

Vạn Toàn nghe như vậy liền vội vàng đi ra khỏi phòng.

Trọng Đình Xuyên cũng không tiếp tục đọc sách nữa, chậm rãi đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.

Khoảng chừng một nén nhang sau, Thường An chạy đến bẩm báo, người Lệ gia đã lên kiệu của quốc công phủ, đang đi đến cửa Thùy Hoa.

Ấn đường vẫn luôn nhíu chặt nãy giờ của Trọng Đình Xuyên cuối cùng cũng giãn ra, lẩm bẩm nói: "Cũng chẳng có việc gì làm, hay là đi xem một chút vậy."

Nói là làm, hắn lập tức sải bước ra khỏi phòng, chọn con đường mòn không người ở bên cạnh tiểu viện mà đi đến cửa Thùy Hoa.

Cây cối trong quốc công phủ rất xanh tươi. Mặc dù bây giờ đã sắp vào đông, cành lá không quá xum xuê nhưng dù sao cũng có thể che lấp được thân người.

Trọng Đình Xuyên chậm rãi leo lên cái cây cao nhất, khoanh tay mà đứng trên đó.

Một lúc sau, cỗ kiệu đi đến, có vài người chậm rãi đi xuống.

Trọng Đình Xuyên tùy ý nhìn qua, tầm mắt dừng lại trên người của cô nương nhỏ nhắn mặc váy áo màu sắc tương phi.

Mặc dù thời tiết lạnh giá nhưng các tiểu thư khác vẫn ăn mặc rất mỏng manh, cố gắng phơi ra dáng người lả lướt.

Chỉ có nàng, mặc một bộ váy áo thật dày không nói, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo choàng, thậm chí còn đội cả cái mũ áo choàng lên đầu.

Mũ áo kia rất rộng, có thể che đậy hết khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Từ độ cao của hắn nhìn xuống chỉ thấy được mỗi chiếc cằm tinh xảo. Lúc bước đi mới mơ hồ thấy được ngũ quan của nàng.

Trọng Đình Xuyên nhịn không được mà thấp giọng cười. Một lát sau, bỗng dưng cô nương ấy nâng đầu nhìn thoáng lên trời, mũ áo choàng từ trên đỉnh đầu nàng rơi xuống, làm cho tươi cười trên khóe môi hắn dần dần cứng lại.

Trọng Đình Xuyên quay đầu, vẫy tay gọi Thường An vẫn luôn yên lặng đi theo bên người hắn lại, thấp giọng phân phó vài câu.

Sau khi Thường An nghe xong mệnh lệnh của hắn, rất kinh ngạc, sau đó mới đau khổ nhỏ giọng nói: "Gia, tiểu nhân tìm ở đâu ra vật như vậy chứ."

"Trong phòng ta có đấy. Bên cạnh cái ly bạch ngọc kia có một cái tráp, ngươi lấy ra rồi nghĩ cách đưa cho nàng." Trọng Đình Xuyên dừng một chút, lại nói tiếp: "Đừng để ai biết. Nhanh lên."

Thường An luôn đi theo bên người hắn, bình thường nhận được mệnh lệnh gì sẽ lập tức đi làm nên hắn rất ít khi cố ý nhấn mạnh điều gì.

Bây giờ nghe xong lời nói của Trọng Đình Xuyên, lại thấy thần sắc nghiêm túc của hắn, Thường An rùng mình một cái, không dám trì hoãn nữa, thậm chí còn không có thời gian hành lễ, ngay lập tức nhảy xuống đi về phía thư phòng.

Trọng Đình Xuyên chăm chú nhìn xuống dưới, cho đến khi thân ảnh màu tương phi hoàn toàn biến mất sau cửa Thùy Hoa mới ảm đạm quay về.

Thường An ôm đồ vật vào trong lòng, lắc mình nhảy vào cửa Thùy Hoa, dọc theo đường mòn đuổi sát đến, thần sắc bất định.

Hắn như thế nào cũng không đoán được trong phòng gia lại có loại đồ vật này. Thật đúng là… thế gian đâu đâu cũng có chuyện hài.

Nhẹ nhàng bước đi, mặc dù đạp lên lá khô vẫn không gây ra tiếng động như cũ. Thường An đuổi sát đoàn người phía trước được một đoạn đường, nhưng cũng không biết làm gì nữa.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ này, phải khiến cho vị tiểu thư ấy đứng một mình mới được. Nhưng bây nguyên một đoàn người ở đây như vậy, muốn làm một người trong đó tách ra cũng không dễ.

Sau khi âm thầm quan sát một lát, Thường An thuận tay nhặt một hòn đá nhỏ lên. Hắn nhìn Tứ tiểu thư, rồi nhìn Lệ Nam Khê, nhanh chóng ra quyết định, cầm hòn đá trong tay ném về phía vạt váy của Tứ tiểu thư.

Tứ tiểu thư a một tiếng, thấy váy hơi bẩn một chút, lập tức căng thẳng lên.

Trang thị vẫn luôn đứng cạnh nàng, thấy thế cũng hơi hoảng loạn. Phải biết là mang dáng vẻ không đoan trang như vậy đi gặp Trọng đại thái thái, sợ là sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng đầu tiên.

"Không sao. Để nương dẫn con đi gột sạch là được." Trang thị an ủi Tứ tiểu thư: "May mà bây giờ không có tuyết, chỉ có một chút bụi đất, sẽ phủi sạch nhanh thôi."

Nha hoàn cũng không đi theo bọn họ, mà được các bà tử dẫn đi theo một con đường khác. Bây giờ bà chỉ có thể tự mình giúp nữ nhi.

Đại phu nhân, Nhị phu nhân ở phía trước nhận ra chỗ các nàng có chút bất thường, vội vàng quay lại hỏi thăm.

Trang thị nói: "Muội có vài lời muốn nói với Trúc nhi, mọi người cứ đi trước đi."

Bởi vì chỉ có một nha hoàn phụ trách dẫn đường, bà mới vừa nói như vậy, nha hoàn kia hơi khó xử, không biết nên dẫn mọi người đi trước, hay là nên đứng chờ người tứ phòng xong rồi mới tiếp tục đi.

Lệ Nam Khê cười nói: "Vị tỷ tỷ này, tỷ cứ dẫn mọi người đi trước. Ta đứng ở đây nhìn phương hướng mọi người đi, rồi sau đó chờ mẫu thân tỷ tỷ xong việc thì cùng nhau đến là được rồi."

Đại nha hoàn kia nhẹ nhàng thở ra, nói với Lệ Nam Khê: "Còn một đoạn nữa là đến rồi. Tiểu thư nhìn xem, chính là nơi đó."

Lệ Nam Khê nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy được chỗ mà nàng nhắc đến liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Đại nha hoàn hành lễ với nàng rồi tiếp tục dẫn mọi người đi.

Đây là một con đường mòn, không có chỗ ngồi thích hợp. Trang thị liền nói Lệ Nam Khê chờ ở đây một lát, đợi bà và Tứ tiểu thư quay trở lại con đường mòn sát núi giả lúc nãy đã đi qua, tìm hòn đá ngồi xuống để gột sạch vết bẩn.

Vốn dĩ Lệ Nam Khê cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Trang thị ngăn lại.

"Thêm một người thì chậm thêm một lúc, đi làm gì? Hơn nữa nương làm việc sẽ cẩn thận hơn con. Tư Tư cứ đứng ở đây chờ một lúc là được."

Mẫu thân đã nói như vậy, Lệ Nam Khê chỉ có thể vâng theo.

Nhưng mà lúc nàng đang chờ chán muốn chết, đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện thêm một bóng người.

Người này xuất hiện quá đột ngột, suýt chút nữa nàng đã sợ hãi kêu ra tiếng. Cũng may là nhờ phong phạm giáo dưỡng của một tiểu thư khuê tú, không đến nỗi khiến nàng phải rống lên. Sau khi đối phương ra hiệu đừng lên tiếng, nàng mới đem một bụng kinh hô nuốt trở vào.

"Tiểu thư đừng sợ." Thường An thấp giọng nói nhanh: "Chủ tử ta muốn gửi vật này cho tiểu thư."

Nói rồi hắn liền mở cái khăn trắng tinh trong tay ra, lộ ra hai vật nho nhỏ bên trong.

Đó là một đôi khuyên tai ngọc màu hổ phách tinh tế, trên đó khắc một đóa hoa sơn chi, tinh xảo đáng yêu. Xét về chất ngọc hay tay nghề thủ công, đều hơn xa cái của Tứ tiểu thư.

Lệ Nam Khê khó hiểu nhìn Thường An: "Ngươi đây là muốn làm gì? Chủ tử của ngươi là ai?"

"Việc này đừng nên chậm trễ, tốt nhất là tiểu thư nên nhanh chóng thay đôi khuyên tai này vào." Thường An vừa nói vừa nhìn xung quanh: "Đôi hiện tại ngài đeo có vấn đề."

Lệ Nam Khê hơi tức giận, đây là khuyên tai mà mẫu thân cho nàng, sao có thể có vấn đề gì?

Trong lòng ảo não, nàng liền xoay người định rời đi. Nhưng lại bị người trước mắt ngăn lại.

Thường An gấp đến mức chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với nàng: "Chủ tử của ta là ai, tiểu thư không nên biết. Nhưng ngài chỉ cần biết chủ tử của ta sẽ không hại ngài là được rồi."

Lệ Nam Khê thấy bộ dáng vội vàng căng thẳng của hắn. Nhưng nàng vẫn không định đồng ý.

Cuối cùng thì người trước mắt là bạn hay địch, nàng cũng không biết. Nhưng nếu đôi khuyên tai mới này có vấn đề gì, nàng tùy tiện đeo vào chẳng phải sẽ càng thêm phiền toái sao?

Thấy nàng vẫn không tin, Thường An đã gấp đến mức muốn mở miệng mắng người. Nhưng trong lòng hắn vẫn hiểu rõ, vị tiểu thư này là vị khách quan trọng của gia, cho dù gấp như thế nào, hắn vẫn không thể bất kính.

Thường An nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, lại thấy sắp có người đi đến, cuối cùng hắn chỉ có thể làm liều, nói một tiếng "Đắc tội" rồi nhanh như chớp nhét đồ vật vào lòng Lệ Nam Khê, nhanh chóng nhảy qua tường rồi biến mất.

"Tư Tư phải đợi lâu rồi." Tứ tiểu thư và mẫu thân cùng đi đến gần Lệ Nam Khê, nói: "Không có gì nữa rồi, chúng ta mau đi nhanh."

Chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, từ lúc nam nhân đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, chẳng qua chỉ ngắn ngủn trong chốc lát. Lệ Nam Khê còn đang ngơ ngẩn, chỉ thuận miệng đáp một câu rồi cùng Tứ tiểu thư và Trang thị đi về phía trước.

Nàng lặng lẽ mở chiếc khăn trắng tinh trong ngực ra nhìn, khiếp sợ phát hiện thứ trong khăn lại là đôi khuyên tai ngọc trai mà nàng vẫn đeo nãy giờ. Duỗi tay sờ vành tai chính mình, trên đó đã được đổi thành đôi khuyên khác.

Tứ tiểu thư và Trang thị đi phía trước, vì muốn đuổi kịp mọi người nên bước chân rất vội. Tuy mở miệng thúc giục Lệ Nam Khê nhanh một chút, nhưng vẫn chưa quay đầu lại nhìn nàng.

Lệ Nam Khê lặng lẽ sờ lại đôi khuyên trên vành tai, quả nhiên là đôi khuyên ngọc hình hoa sơn chi kia.

Nàng rất bực bội, vốn dĩ muốn đổi lại. Nhưng lúc đầu ngón tay chạm vào đôi khuyên tai ngọc trai lại thay đổi chủ ý.

Sau khi chần chờ, cuối cùng nàng vẫn tiếp tục đeo đôi khuyên tai ngọc khắc hình hoa sơn chi kia. Gấp chiếc khăn trắng bọc đôi khuyên ngọc trai lại, cất vào lồng ngực của mình, bước chân gấp gáp đuổi theo mẫu thân và tỷ tỷ.

May mà trì hoãn cũng không lâu. Hơn nữa Đại phu nhân và Nhị phu nhân cùng các vị tiểu thư vì muốn giữ gìn dáng vẻ đoan trang nên đi rất chậm nên không bao lâu sau ba mẹ con đã đuổi kịp.

Đại nha hoàn dẫn đường thấy các nàng đã đuổi tới, liền cảm kích cười với Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê thấy sắc mặt hiền lành của nàng, đương nhiên là cười tươi đáp lại.

Nàng nén lại nghi hoặc và bất an trong lòng, cố gắng bình tĩnh nhìn xung quanh.

Phu nhân và các tiểu thư vì sắp gặp mặt Trọng đại phu nhân mà đều rất căng thẳng, căn bản là không có tâm trí nhìn nàng, càng sẽ không để ý đến đồ vật nho nhỏ trên tai nàng bỗng dưng khác đi.

Lệ Nam Khê liền yên tâm hơn, bình tĩnh lại, chậm rãi theo sau tỷ tỷ.

Trước cửa có hai bà tử trông giữ. Lúc mọi người đi vào viện, hai người đều sụp mi mà cung kính hành lễ, không có một chút bất thường. Nha hoàn bà tử trong viện đang vội vàng làm công việc của mình. Nhưng nếu khách nhân đi đến trước mặt, bọn họ đều sẽ dừng lại mà hành lễ vấn an, đợi cho khách đi xa mới đứng dậy tiếp tục làm việc.

Các bà tử đều mặc áo ngoài màu xanh lá cọ, còn bọn nha hoàn thì cùng mặc màu xanh lá cây. Mặc dù bước chân rất vội vã nhưng lúc đi lại đều lặng yên không một tiếng động. Gấp gáp nhưng không hoảng loạn.

Quy củ cùng lễ nghi như vậy, chỉ có thế gia truyền thống lâu năm mới có thể tạo nên, nhà quan lại bình thường không thể so sánh được.

Tuy rằng chưa thể nhìn thấy Vệ Quốc công gia, nhưng nhóm tiểu thư đã bắt đầu nổi lên sự hy vọng đối với quốc công phủ này.

Sau khi bước vào phòng, mọi người đều bị không khí mỹ lệ trong phòng làm choáng ngợp, không nhịn được mà ngắm nhìn bốn phía xung quanh.

Chỉ có Lệ Nam Khê là khác.

Điều đầu tiên nàng chú ý tới là hoa tai của Trọng đại phu nhân, người đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị.

Đôi khuyên tai mà Trọng đại phu nhân đeo cũng là làm bằng ngọc trai, hơn nữa, hình dạng còn giống đôi của nàng như đúc.