Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 18



Lệ Nam Khê trong lòng cả kinh, không khỏi nhìn Trọng đại phu nhân thêm vài lần nữa. Vừa lúc nhìn thấy Trọng đại phu nhân đang nhìn về phía Lục tiểu thư, trong mắt xẹt qua một tia không vui và chán ghét.

Nhưng chỉ trong giây lát, Trọng đại phu nhân đã di chuyển tầm mắt đi hướng khác.

Lệ Nam Khê cũng vội vàng rủ mắt xuống.

Nếu như nàng nhìn không lầm thì lúc nãy Trọng đại phu nhân đã nhìn chằm chằm khuyên tai của Lục tiểu thư.

Tim nàng đập loạn, vội vàng hít một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần.

Lục tiểu thư yêu cầu mọi thứ mang trên người đều phải nổi bật nhất, mẫu thân Trịnh thị của nàng chấp chưởng mọi việc trong phủ, có đồ gì tốt đương nhiên đều để lại cho nữ nhi của mình. Lúc trước Trịnh thị thấy Trang thị cho Lệ Nam Khê một đôi khuyên tai ngọc trai xinh đẹp, cũng quay về mua cho Lục tiểu thư một đôi giống như vậy.

Khá trùng hợp là hôm nay hai đường tỷ muội đều đeo đôi khuyên tai mà mẫu thân cho.

Đôi của Lệ Nam Khê là mỗi bên một viên ngọc trai to bằng hạt gạo, một nửa bên ngoài được bao bọc bởi một đóa sen vàng, rất tinh xảo đáng yêu. Còn khuyên tai của Lục tiểu thư mỗi bên xâu một hạt lớn nhỏ, thêm bốn viên ngọc trai nho nhỏ nữa thành chuỗi, nhưng phần chuôi cũng không điểm xuyết lá sen vàng mà một đóa hoa mẫu đơn được làm từ ngọc thạch, càng thêm hoa lệ hơn.

Trọng đại phu nhân đối với đôi khuyên tai này…

Lệ Nam Khê một lần nữa lặng lẽ nhìn thoáng qua bên tai Trọng đại phu nhân, nhìn xong vội vàng rủ mắt xuống.

Khuyên tai của bà là cũng là mỗi bên một viên ngọc trai to bằng móng tay cái, bên ngoài được bao bọc bởi một đóa mẫu đơn vàng, đẹp đẽ quý giá đến chói mắt.

Nhớ lại ánh mắt rét lạnh lúc nãy của Trọng đại phu nhân khi nhìn Lục tiểu thư, Lệ Nam Khê bỗng toát mồ hôi lạnh.

Đôi khuyên tai của Lục tiểu thư chẳng qua chỉ giống với đôi của Trọng đại phu nhân ba bốn phần thôi, vậy mà bà đã không hài lòng. Nếu nàng vẫn còn đeo đôi khuyên tai gần như y hệt kia, không biết sẽ khiến Trọng đại phu nhân tức giận như thế nào.

Nghĩ đến chuyện này, khúc mắc trong lòng Lệ Nam Khê đối với người đàn ông lúc nãy cùng với chủ tử của hắn cũng đã vơi đi rất nhiều, hơn nữa còn dâng lên cảm kích và biết ơn.

Nàng cũng không để ý mình sẽ bị Trọng đại phu nhân hiểu lầm hoặc là chán ghét gì, dù sao thì qua hôm nay, nàng và bà ấy hẳn là cũng chẳng còn liên quan gì nữa.

Nhưng nàng sợ Trọng đại phu nhân sẽ “ghét ai ghét cả tông ti họ hàng”, lỡ như liên lụy đến Tứ tiểu thư, có lẽ sẽ hơi phiền phức.

Sau khi mọi người kinh ngạc cảm thán, liền thu hồi tầm mắt ở bốn phía xung quanh, vội vàng bước đến hành lễ. Lệ Nam Khê cũng theo mọi người tiến lên, cung kính hành lễ vấn an. Sau khi Trọng đại phu nhân cho mọi người ngồi xuống, các tiểu thư liền lần lượt đi đến chào hỏi.

Tứ tiểu thư đem đến một chiếc khăn gấm thêu hình trăm hoa đua nở phú quý do chính mình làm, Ngũ tiểu thư cũng tặng một túi tiền thêu hoa mai. Chỉ có Lục tiểu thư là đưa ra một chuỗi dây đeo.

Cầm chuỗi dây trong tay bước đến, trong lòng Lục tiểu thư tràn đầy tự tin. Nhìn bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực của nữ nhi, Trịnh thị cũng rất tự đắc.

Hai mẹ con nàng đã cố ý hỏi thăm Trọng nhị thái thái. Trọng đại phu nhân xuất thân từ phủ tướng quân, từ nhỏ đã theo phụ thân là Lương đại tướng quân học võ nghệ, tài nghệ đao kiếm săn bắn đều rất thông thạo.

Vài ngày trước Trọng đại phu nhân mua được một thanh kiếm tốt, rất là thích. Nhưng mà không tìm ra kiếm tuệ (dây tua rua gắn phía chuôi kiếm) thích hợp, nên vẫn chưa trang trí gì.

Bây giờ Lục tiểu thư kết một chuỗi dây bình an như ý, rất thích hợp treo ở chuôi kiếm để làm kiếm tuệ. Xinh đẹp phóng khoáng, ngụ ý cũng rất hợp.

Cung kính đặt dây đeo vào trong tay Hướng ma ma - ma ma cận thân của Trọng đại phu nhân, nhìn Hướng ma ma nâng dây đeo đưa cho Trọng đại phu nhân, Lục tiểu thư rất vui mừng, thoải mái hào phóng nói: “Cầu mong cho bá mẫu một đời bình an, vạn sự như ý.” Nàng và mẫu thân đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng mới nghĩ ra câu này, vừa vặn thích hợp với ngụ ý của chuỗi dây bình an như ý kia.

Trịnh thị và Lục tiểu thư đang chờ đợi đại phu nhân sẽ nhìn mình bằng con mắt khác, nếu như không muốn dùng làm kiếm tuệ cũng tốt, dù sao cũng nên khác với Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư, bà sẽ cầm trên tay mà khen vài câu.

Ai ngờ Trọng đại phu nhân giương mắt nhìn vật trong tay Hướng ma ma một chút rồi chỉ gật đầu nói: “Có tâm.” Cũng không nhận lấy, thậm chí còn không chạm vào lấy một cái.

Nét mặt vui sướng của Lục tiểu thư dần dần cứng lại.

Hướng ma ma sai nha hoàn đặt chuỗi dây lên bàn gỗ sơn đỏ, cười nói với Lục tiểu thư: “Tài nghệ của tiểu thư thật tốt. Dây đeo tinh xảo như vậy, đây là lần đầu tiên ta được thấy.”

Tuy biết “lần đầu tiên thấy” trong miệng Hướng ma ma chẳng qua chỉ là khen lấy lệ thôi, nhưng dù sao bà cũng là ma ma cận thân của Trọng đại phu nhân, sau khi Lục tiểu thư nghe vậy cũng không thấp thỏm lo âu nữa, lại vừa vặn có bậc thang đi xuống. Lục tiểu thư cố gắng tươi cười khiêm tốn với Hướng ma ma vài câu, sau đó liền xoay người quay về chỗ ngồi.

Nhưng vừa quay mặt đi, nụ cười của nàng cũng không thể chống đỡ nổi nữa.

Lục tiểu thư cảm giác được Trọng đại phu nhân Lương thị không thích nàng, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn tìm không ra nguyên nhân.

Lệ Nam Khê ngồi gần đó lại hiểu rõ ràng tất cả. Nàng âm thầm kinh hãi, ngước mắt nhìn Trọng đại phu nhân.

Tuy rằng Trọng đại phu nhân và Tiểu Lương thị là tỷ muội ruột, nhưng từ nhỏ đến lớn Lệ Nam Khê cũng chưa gặp qua vị tỷ tỷ của mợ này.

Trọng đại phu nhân và Tiểu Lương thị tướng mạo hao hao giống nhau, bộ dáng mười phần anh khí. Nhưng tiểu Lương thị luôn mang theo tươi cười khiến người ta thoải mái. Còn Trọng đại phu nhân khí chất đoan trang, có lẽ là ấn đường luôn nhíu lại nên ở giữa lông mày đã có hai vệt nếp nhăn lờ mờ, lúc không cười nhìn rất nghiêm khắc.

Nhớ đến ánh mắt rét lạnh kia, Lệ Nam Khê nhanh chóng thu tầm mắt lại, lo lắng nhìn tỷ tỷ.

Như thế nào cũng cảm thấy, nếu gả vào nơi sâu không lường được này, thì không bằng gả đến nhà cữu cữu?

Cũng không biết là năm đó mợ và mẫu thân có từng bàn bạc về mối hôn sự của tỷ tỷ và biểu ca không. Nếu là có, nàng vẫn muốn tỷ tỷ gả đến nhà cữu cữu hơn. Dù sao thì cữu cữu và mợ đều rất hiền lành.

Đợi cho Lục tiểu thư ngồi xuống, Lệ Nam Khê mới đứng dậy đi về phía trước, chuẩn bị hành lễ với đại phu nhân.

Nàng vừa mới đứng dậy, nha hoàn Hạnh Mai bên cạnh liền theo sát phía sau, trong tay cầm một tráp gỗ đỏ mạ vàng.

Cái tráp kia, lúc nãy Lệ Nam Khê cũng thấy Hạnh Mai cầm ở trên đường, nàng chỉ nghĩ là bên trong đựng điểm tâm mà thôi. Dù sao thì khi các nàng đi ra ngoài chơi, đôi khi đường xá xa hơn một chút sẽ mang theo điểm tâm trên xe để tiện dùng.

Hạnh Mai là người của lão phu nhân. Nếu Hạnh Mai không chủ động nói gì thì Trang thị, Tứ tiểu thư, Lệ Nam Khê cũng không hỏi đến.

Lúc trước, người nghênh đón các phu nhân tiểu thư là đại nha hoàn của Trọng đại phu nhân, nàng chỉ phụ trách dẫn đường. Còn nha hoàn Lệ gia đi theo đã được dẫn đi theo một con đường khác nên Lệ Nam Khê cũng không biết Hạnh Mai vào đây rồi mà vẫn luôn cầm theo cái tráp kia. Hơn nữa bây giờ còn cầm đi phía sau nàng.

Lệ Nam Khê cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng đi cũng đã được nửa bước, nàng không thể quay đầu lại hỏi tỷ tỷ và mẫu thân.

Nàng bước thêm vài bước, hành lễ vấn an với Trọng đại phu nhân.

Đợi sau khi Lệ Nam Khê đứng dậy, Hạnh Mai liền đi lên trước, nâng tráp nâng lên giữa mày, khom người nói: “Tiểu thư đã cố ý chuẩn bị lễ tặng cho phu nhân, chúc phu nhân phúc thọ an khang.” Lời chúc phúc này, cũng vừa vặn với ngụ ý của một đôi vòng phỉ thúy khảm tơ vàng chữ thọ kia.

Từ khi Lục tiểu thư hành lễ, mặt mày của Trọng đại phu nhân Lương thị vẫn luôn căng chặt. Bây giờ nhìn thấy vật trong tráp, thần sắc bà cuối cùng mới dãn ra một chút.

Bà nhìn Lệ Nam Khê, khẽ mỉm cười gật đầu: “Thực không tồi.” Vòng tay này vừa nhìn là biết không phải đồ vật trong kinh thành, chắc chắn được đưa đến từ Giang Nam.

Lệ Nam Khê căn bản không biết trong tráp đựng cái gì. Lúc mở ra cũng đã được Hướng ma ma đưa đến trước mặt Lương thị. Nghe một câu của Lương thị, Lệ Nam Khê thật sự không biết nên trả lời như thế nào, đành mang theo nụ cười nhàn nhạt quay về chỗ ngồi của mình.

Đợi nàng ngồi xuống, Hạnh Mai liền thuận thế đứng phía sau bên sườn nàng.

Trò chuyện hàn huyên một lúc, ba vị phu nhân Lệ gia liền cáo từ muốn rời đi.

Lương thị cũng khách sáo nói vài câu giữ lại: “Mấy vị nhà ta hôm nay có chút chuyện nên cũng không ở nhà, không thể đến gặp mặt. Lần sau sẽ bảo các nàng đến vấn an các ngươi.”

Lệ đại phu nhân vừa muốn mở miệng đã bị Trịnh thị đoạt trước.

Trịnh thị cười trả lời: “Ngài không cần khách sáo như vậy.”

Lương thị chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Trịnh thị một cái, cũng không nói thêm câu gì, lại nói thêm vài câu với Lệ đại phu nhân và Trang thị, sau đó mới sai nha hoàn dẫn các phu nhân quay về.

Nghe xong những lời đối thoại của trưởng bối, Lệ Nam Khê nhịn không được mà xoa xoa đóa hoa sơn chi trên chiếc khuyên tai ngọc màu hổ phách.

Nàng biết năm đó Trọng đại phu nhân sinh được một đôi song sinh, lần lượt là Trọng Cửu gia và Bát tiểu thư. Ngoài ra còn có vài vị thiếu gia tiểu thư con vợ lẽ, nàng cũng không biết nhiều. Lúc mẫu thân giải thích về các mối quan hệ trong quốc công phủ với tỷ tỷ, nàng cũng không có ở đó.

Lệ Nam Khê không khỏi cân nhắc, có lẽ người giúp đỡ nàng là một vị tiểu thư nào đó trong phủ? Đôi khuyên tai này, tỉ lệ rất tốt, chạm trổ cũng rất tinh xảo, đương giá trị của nó cũng rất xa xỉ, nếu có cơ hội trả lại cho người ta là tốt nhất, không thì cũng phải cảm ơn đối phương thật tốt.

Nhưng người chặn nàng lại là một nam nhân, mặc thường phục, không giống như nô bộc tầm thường. Một tiểu thư khuê phòng sao có thể có quan hệ với một nam tử ngoại viện như thế?

Lệ Nam Khê càng nghĩ càng mơ hồ, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện khó nghĩ như vậy. Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên thì thấy Tứ tiểu thư không biết từ lúc nào đã di chuyển đến ngồi cạnh nàng, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào hai tai nàng.

Lệ Nam Khê rất chột dạ, nhịn không được vuốt vuốt tóc mai. Ngón tay khẽ nhúc nhích, nàng mới chợt bừng tỉnh, đây là đang giấu đầu lòi đuôi.

Quả nhiên Tứ tiểu thư lập tức nhỏ giọng hỏi: “Khuyên tai của muội sao lại khác đi vậy?”

Việc đã đến nước này, Lệ Nam Khê chỉ có thể hàm hồ nói: “Cái này là tổ mẫu cho muội.” Dứt lời, nàng quay đầu qua, chớp chớp mắt nhìn Hạnh Mai.

Hạnh Mai phản ứng rất nhanh, ngẩn ra một chút rồi lập tức cười nói: “Lão phu nhân sai nô tỳ mang đến cho Thất tiểu thư. Nói là phải tương xứng với Tứ tiểu thư, hai vị tiểu thư đều trang điểm xinh đẹp thì mới tốt.”

Tứ tiểu thư hơi nghi hoặc, Hạnh Mai đưa khuyên tai cho Tư Tư từ lúc nào? Nhưng mà bây giờ nàng cũng không có tâm tư để ý những chuyện vụn vặt này. Thấy Lương thị và các phu nhân đã cáo từ xong, nàng liền đem việc này vứt ra sau đầu, trở lại chỗ ngồi của mình, sống lưng thẳng tắp ngay ngắn, yên lặng chờ Trọng đại phu nhân sắp xếp việc kế tiếp.

Lệ Nam Khê nhẹ nhàng thở phào, quay đầu lại nhìn Hạnh Mai cười cảm kích.

Không phải nàng không muốn nói thật cho tỷ tỷ biết, mà lúc này không phải là thời điểm thích hợp để bàn luận về chuyện này, nếu nói nhiều sợ là sẽ khiến người khác chú ý. Chỉ có thể tìm một cái cớ nào đó, sau này có thời gian sẽ nói sau.

Không có mẫu thân bên cạnh, các tiểu thư càng thấp thỏm bất an hơn, sợ bản thân sẽ làm sai điều gì trước mặt Trọng đại phu nhân. Lại không muốn biểu hiện của mình tệ hơn người khác, như vậy sẽ khiến cho nỗ lực mấy ngày nay đều uổng phí. Vì vậy mọi người đều đồng thời ngồi ngay ngắn, cố gắng khiến chính mình phải thật đoan trang.

Dưới tình huống như vậy, thần thái nhẹ nhàng tự nhiên của Lệ Nam Khê ngược lại đã khiến cho Lương thị chú ý. Vốn dĩ bà thấy tiểu cô nương này còn nhỏ nên không để ý lắm. Về sau lại nghe nói là Lệ Thất tiểu thư, nàng lại tặng lễ vật như vậy nên đã khiến bà chú ý thêm vài phần.

“Vị này chắc là Thất tiểu thư?” Lương thị hỏi Lệ Nam Khê, ngữ khí ôn hòa mang theo ý cười.

Lệ Nam Khê không nghĩ là Lương thị lại điểm danh nàng đầu tiên. Nhưng sau khi thấy Hướng ma ma gật đầu nhìn nàng, Lệ Nam Khê đành phải căng da đầu bước đến, hành lễ vấn an với Lương thị thêm một lần nữa.

Lúc này Lương thị mới có thể nhìn kỹ nàng.

Lúc nãy bà cũng đã phát hiện dung mạo của tiểu cô nương rất đẹp, bây giờ nàng đến gần thì càng kinh diễm hơn. Bây giờ chưa hoàn toàn trưởng thành, đợi qua thêm vài năm nữa, dung mạo của vị tiểu thư này chắc chắn sẽ càng kinh người hơn.

Lương thị nắm lấy tay Lệ Nam Khê, nghiêng đầu hạ giọng hỏi Hướng ma ma: “Huy nhi đâu rồi?”, lúc trước nó rõ ràng nói muốn tự mình đến cảm ơn vị tiểu thư này.

Hướng ma ma vừa rồi đã sớm sai người đi hỏi, lúc này liền bẩm: “Nghe nói là quốc công gia gọi thiếu gia đi rồi, nói là bên này nữ quyến nhiều, chạm mặt sẽ không tốt.”

Lương thị nghe xong thì gật đầu.

Hôm nay có nhiều vị tiểu thư đến, hơn nữa đều xuất sắc hơn người. Lúc này Đình Huy đang trong giai đoạn học hành, không thể vì những chuyện bên ngoài mà phân tâm. Nhưng dù sao thì Lệ Thất tiểu thư này cũng đã từng giúp đỡ Đình Huy.

Lương thị nhìn Lệ Nam Khê, nói với Hướng ma ma: “Đứa nhỏ này thật xuất chúng. Trong kinh nhiều tiểu thư khuê các như vậy, cũng không ai có thể so sánh được với nàng.”

Hướng ma ma cũng đồng tình.

Lúc trước Lệ Nam Khê cũng đã được mợ Tiểu Lương thị khen như vậy, bây giờ nghe Lương thị cũng nói như thế, nàng thật sự là càng thêm xấu hổ. Khuôn mặt vốn mĩ miều bỗng nhưng đỏ hồng lên, đúng là càng thêm kiều diễm.

Lương thị thấy vậy thì âm thầm kinh hãi, cũng cảm thấy may mắn khi lúc này nhi tử của mình không có ở đây.

Lúc trời đổ tuyết, mọi người đều ở nhà, rất ít khi ra ngoài. Sau khi tuyết rơi Tiểu Lương thị lại đi chùa Sơn Minh, vì thế gần đây Lương thị không gặp muội muội nhà mình nên cũng không biết được vị Lệ Thất tiểu thư này lại có dung mạo xuất chúng như vậy.

Lương thị cảm thấy cuối cùng Trọng Lục kia cũng làm được một việc tốt, đúng là không nên để Huy nhi gặp Lệ Thất tiểu thư này. Nếu không, chỉ dựa vào tính tình này, dung mạo này cũng đủ khiến nam nhân thần hồn điên đảo. Đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì.

Nhưng vị tiểu thư này tốt xấu gì cũng đã từng giúp đỡ Huy nhi, dù sao cũng không thể quá bạc tình bạc nghĩa.

Lương thị nhẫn nại cười nói với Lệ Nam Khê vài câu, sau đó mới buông lỏng tay nàng ra.

Lúc nàng quay về chỗ ngồi, ánh mắt của Lục tiểu thư bên cạnh bắn tới, sắc lạnh như một mũi tên, giống như muốn đâm thủng nàng. Nhưng Lệ Nam Khê cũng không nhìn đến, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà ngồi xuống, không chút nào để ý tới.

Lương thị sai người đem trà và điểm tâm lên, hàn huyên với các vị tiểu thư một lúc.

Trong lòng các vị tiểu thư đều biết đây là Lương thị muốn xem thử dáng vẻ và cử chỉ của các nàng nên lúc uống trà ăn điểm tâm đều rất cẩn thận tỉ mỉ. Vì thế uống xong một chén trà nhỏ, dùng xong một chút điểm tâm đã là nửa canh giờ sau.

Lương thị thấy cử chỉ điệu bộ của các vị tiểu thư vẫn giữ được tinh tế đoan trang, âm thầm hài lòng. Đang muốn nói thêm vài câu liền thấy nha hoàn chạy tới bẩm báo.

“Phu nhân, Nhị phu nhân đã đi qua Trung Môn, đang đến đây. Như vậy là rất nhanh sẽ đến đây.”

“Trung Môn” là cách gọi riêng của đại phòng và nhị phòng Trọng gia, đó là cánh cửa nối giữa hai phủ.

Nghe thấy Trọng nhị phu nhân lại chọn thời điểm mấu chốt như vậy mà đến, trong mắt Lương thị xẹt qua một tia không vui. Nàng phất tay bảo nha hoàn định đi chuẩn bị trái cây lui xuống, hỏi Hướng ma ma: “Nghe nói là sáng sớm hôm nay noãn các đã đưa không ít hoa tới? Nói như vậy là còn rất nhiều hoa sao?”

Hướng ma ma biết mỗi sáng nha hoàn noãn các chỉ hái một số lượng hoa vừa phải để đưa đến cho chủ nhân các phòng cắm, cũng không dư thừa nhiều. Nhưng sau khi nghe Lương thị nói, bà liền hiểu là Lương thị không muốn để nhóm tiểu thư gặp Trọng nhị phu nhân, liền nói: “Vâng, còn rất nhiều ạ.”

“Vậy thì đem đến cho các vị tiểu thư chơi đùa một chút.” Lương thị vừa đứng dậy vừa nói.

Lục tiểu thư thấy cơ hội tốt đang đến gần, nhanh chóng nói: “Nếu đã có nhiều hoa, vậy để tỷ muội chúng ta so tài một chút, nhưng mà sau khi cắm xong, còn phiền toái bá mẫu làm giám khảo rồi.”

Vốn dĩ Lương thị cũng không mặn mà gì với mối quan hệ thân thiết giữa Lục tiểu thư và Trọng nhị phu nhân, nghe xong tiếng “bá mẫu” trong miệng nàng thì càng phiền chán hơn, liền lạnh lùng hỏi: “hoa nghệ của Lệ Lục tiểu thư rất tốt?”

Lục tiểu thư ngượng ngùng cười: “Miễn cưỡng cũng có thể nhìn ạ.”

Nàng hơi cúi đầu, khiến đôi khuyên tai đong đưa rũ xuống, càng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lương thị nhăn mày, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Đã thế, vậy cứ để mỗi người cắm một lọ đi.” Lại sai bảo Hướng ma ma: “Ngươi dẫn các vị tiểu thư đi đến phòng khách.”

Nói xong bà liền đi vào phòng mình, chuẩn bị thay một đôi khuyên tai mới.

Hướng ma ma vội vàng gọi hai nha hoàn lại, sai hai người đến phòng ấm lấy thêm một ít hoa tươi, sau đó liền dẫn nhóm tiểu thư đi đến phòng khách.

Lục tiểu thư không nghĩ lời đề nghị của mình sẽ hợp ý Trọng đại phu nhân. Lúc đi đến phòng khách, bước chân của nàng rất nhẹ nhàng. Thấy Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê đứng ở đằng sau, liền quay đầu nói: “Các muội cũng nên nhanh lên một chút, đừng khiến người ta đợi lâu.”

Ngũ tiểu thư nhìn Hướng ma ma dẫn đường ở phía trước, nói với Lục tiểu thư: “Đừng thúc giục. Tư Tư còn nhỏ, không thể đi nhanh bằng người lớn chúng ta, muội nên lo lắng cho muội muội một chút.”

Nếu nàng nhớ không lầm thì con của Trọng đại phu nhân cũng còn nhỏ, lộ ra sự lo lắng thương yêu đệ muội như vậy, hẳn là có thêm được vài phần thắng.

Lục tiểu thư cũng không biết tính toán trong lòng Ngũ tiểu thư, chỉ cảm thấy là Ngũ tiểu thư đang cười nhạo nàng dáng người cao ráo nên đi nhanh nên rất bực tức, đi đến gần Ngũ tiểu thư, nói bên tai nàng: “Vị ma ma này tuổi cao như vậy còn có thể đi nhanh được, sao Tư Tư lại không thể? Chẳng qua chỉ là nàng đang muốn nói gì đó với Tứ tỷ cho nên trì hoãn thôi.”

Ngũ tiểu thư làm như không nghe được lời nàng nói, không để ý tới.

Lục tiểu thư càng thêm bực tức, nhưng thấy ma ma đã quay đầu nhìn nàng, liền nhanh chóng ngậm miệng lại.

Phủ quốc công cây cối không những nhiều, còn rất cao lớn, hiển nhiên đều là cổ thụ. Lệ Nam Khê một đường vừa đi vừa nhìn, xem xét chủng loại của mỗi cây. Sau đó Tứ tiểu thư đến bên nàng nói nhỏ, lúc này nàng mới thu hồi ánh mắt, khẩn trương hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ nói gì?”

“Tư Tư, tí nữa ta cắm hoa gì mới tốt?” Tứ tiểu thư thấp thỏm hỏi: “Cũng không biết ở đây sẽ có những loại hoa gì.”

Lệ Nam Khê vốn tưởng rằng Tứ tiểu thư sẽ hỏi về đôi khuyên tai hoặc là chuyện Hạnh Mai mang lễ vật tới, ai ngờ Tứ tiểu thư cũng không để ý, nàng cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Nàng ôm lấy cánh tay của Tứ tiểu thư, nhẹ giọng cười nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng quá như vậy. Lúc ở nhà, có loại hoa nào tỷ chưa từng cắm qua đâu? Thấy cành nào đẹp thì chọn là được.”

Tài hoa nghệ của Tứ tiểu thư cũng rất xuất sắc, nhưng chẳng qua bởi vì thấy quốc công phủ mang dáng vẻ kiến trúc cổ xưa, đường đi rộng rãi sạch sẽ, khí thế mạnh mẽ như vậy khiến người ta kinh sợ nên nàng mới căng thẳng bất an.

Sau khi nghe xong Lệ Nam Khê nói, Tứ tiểu thư cũng bình tĩnh hơn một chút, nói: “Lúc nữa Tư Tư cứ chọn trước đi. Chọn xong rồi thì tỷ chọn.”

“Tỷ tỷ còn nghĩ chúng ta đang ở nhà sao? Lúc ở nhà tỷ lúc nào cũng nhường muội, nhưng bây giờ thì không thể được.” Lệ Nam Khê cười, nói nhỏ bên tai Tứ tiểu thư: “Đợi lúc nữa, muội giúp tỷ đoạt một vài thứ tốt. Đầu tiên là cho tỷ dùng, còn dư lại muội lấy là được rồi. Dù sao cũng không thể để ngũ tỷ, lục tỷ nổi bật hơn tỷ tỷ được. Tỷ tỷ phải thắng.”

Lời nói này chính là muốn thể hiện là nàng muốn giúp đỡ Tứ tiểu thư thắng cuộc. Tứ tiểu thư vừa nghe liền đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy nàng: “Muội nói nhiều quá.”

Lệ Nam Khê tươi cười hớn hở, nắm thật chặt cánh tay của Tứ tiểu thư.

Tứ tiểu thư mặt dù tươi cười trên mặt, nhưng bất an trong lòng vẫn không giảm bớt.

Vốn dĩ Trọng Đình Xuyên muốn đến võ trường luyện bắn cung, nhưng đi đến nửa đường thì nghe nói là các vị tiểu thư đã đến phòng khách nhưng Lương thị vẫn chưa đi cùng qua.

Trong lòng vừa động, bước chân đã di chuyển phương hướng đến phòng khách kia.

Thường Thọ vốn đang dẫn đường ở phía trước, đi một lúc cũng không nghe được tiếng bước chân phía sau nữa liền quay đầu lại mới phát hiện quốc công gia đã đi đâu mất rồi.

Hắn vội vàng quay lại đuổi theo, chụp bả vai của Thường An phía sau Trọng Đình Xuyên, hỏi: “Gia đây là làm sao vậy?” thấy con đường kia có vẻ không đúng, hắn lại dùng khuỷu tay huých Thường An một cái: “Gia muốn đến phòng khách hả? Phòng khách có mũi tên nào sao?”

Sau chuyện khuyên tai vừa rồi, Thường An cũng mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Nhưng bây giờ Trọng Đình Xuyên ở đằng trước, hắn cũng không có gan giải thích kỹ càng với Thường Thọ ngay lúc này, chỉ có thể nói qua loa: “Ai biết.”

Thường Thọ nghe câu này của hắn hình như có ẩn ý, “Hì hì” một tiếng định kéo cánh tay hắn hỏi cho rõ ràng. Nhưng lại thấy sắc mặt Thường An không đúng lắm, tươi cười ngày thường cũng không thấy đâu. Lúc này Thường Thọ mới cảm thấy vấn đề này hình như là rất quan trọng, đành nhẫn nại không hỏi thêm gì nữa, cùng với Thường An đi sát phía sau.

Người luyện võ tai rất thính. Đến cửa hoa viên, còn chưa bước vào đã có thể nghe thấy giọng nói tinh tế của các vị tiểu thư.

Thường An tiếp tục đi phía sau Trọng Đình Xuyên, mà Thường Thọ lại lắc mình ẩn vào trong một chỗ tối.

Trọng Đình Xuyên cất bước đi vào viện, được hai bước liền ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe.

Vốn dĩ hắn chỉ định nghe lén một lúc rồi đi. Lúc sau lại nghe được thanh âm của tiểu nha đầu kia gọi một tiếng "Tỷ tỷ”, giọng điệu hình như có chút gấp gáp, cũng không biết là đã gặp phải phiền toái gì.

Trọng Đình Xuyên cũng không kịp suy nghĩ cẩn thận, không tự chủ mà sải bước đi về hướng kia.

Lệ Nam Khê trong lòng nôn nóng, gọi từng tiếng “Tỷ tỷ” để trấn an Tứ tiểu thư. Nhưng Tứ tiểu thư vẫn luôn lắc đầu, cắn môi yên lặng, không nói gì.

Lệ Nam Khê cực kì tức giận, nhìn quanh bốn phía, bực tức nói: “Đến tột cùng là ai làm?”

Vừa rồi lúc chọn hoa, Lệ Nam Khê vừa nhìn đã chọn trúng một nhánh mộc phù dung. Bởi vì lan phúc kiến có màu đỏ quá mức diễm lệ, không thích hợp làm chủ hoa, mà nếu dùng mẫu đơn thì sợ đắc tội Trọng đại phu nhân, dù sao thì khuyên tai trân châu của bà cũng có hình hoa mẫu đơn.

Mộc phù dung là thích hợp nhất, thanh lệ lịch sự tao nhã, rất tương xứng với các loại hoa khác.

Lệ Nam Khê đưa mộc phù dung cho Tứ tiểu thư. Sau đó Lục tiểu thư chọn hoa mẫu đơn, Ngũ tiểu thư thì chọn hoa hồng nhất phẩm, còn dư lại thì Lệ Nam Khê liền chọn hoa lan phúc kiến.

Còn lọ hoa Hướng ma ma đem đến đều là bình sứ Thanh Hoa. Nhưng mà trong đó có ba cái là vẽ tùng trúc mai Tuế Hàn Tam Hữu, cái còn lại thì vẽ hoa văn hài tử đá cầu.

Lệ Nam Khê vốn dĩ chỉ là dự thi cho vui, đợi cho ba cái lọ tùng trúc mai được lựa chọn thì nàng sẽ dùng lọ hoa hài tử đá cầu còn dư lại kia.

Đợi đến khi Hướng ma ma đem những cành hoa điểm xuyết để trang trí thích hợp đến, Lệ Nam Khê cũng không nhúng tay vào bên Tứ tiểu thư nữa. Dù sao đây cũng là trận đấu của Tứ tiểu thư, nàng cũng tin tưởng Tứ tiểu thư có năng lực có thể thắng.

Ai ngờ cuộc thi vừa mới bắt đầu thì lại xảy ra chuyện.

Lúc Tứ tiểu thư đang xử lý hoa để cắm thì bị gai nhỏ của cành hoa đâm vào tay. Nàng kêu một tiếng, buông cành hoa xuống, sau đó cẩn thận định rút gai vụn ra.

Lệ Nam Khê đang ở bên cạnh, thấy tỷ tỷ bị cành hoa đâm vào tay, vội vàng gọi hai tiếng “Tỷ Tỷ” rồi muốn đi đến giúp đỡ.

- --- Bởi vì quy tắc của cuộc so tài nên bọn nha hoàn đều bị đuổi hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn bốn người các nàng. Nếu chờ bọn nha hoàn chạy đến giúp đỡ thì chi bằng bây giờ nàng giúp tỷ tỷ sẽ tốt hơn.

Kiếp trước nàng cũng là một hoa sư, tai nạn trong lúc cắm hoa đã gặp không biết bao nhiêu lần, đối với các loại phương thức sơ cứu cũng đã nằm lòng.

Lúc ở nhà, khi Tứ tiểu thư bị hoa đâm, Lệ Nam Khê cũng đã từng giúp nàng, nên lần này nghe muội muội nói như vậy, Tứ tiểu thư liền không do dự mà đồng ý, không đợi Lệ Nam Khê đi đến, nàng đã bước đến bên người muội muội.

“Hoa bên ta quá sắc nhọn, nếu muội đi qua chỉ sợ cũng sẽ bị đâm vào, rất phiền toái.” Tứ tiểu thư bị đâm đau nhưng vẫn cười nói.

Hai tỷ muội nhìn nhìn một lúc, thấy miệng vết thương đã không có gì đáng ngại thì nhẹ nhàng thở ra. Tứ tiểu thư liền quay về chỗ của mình.

Còn chưa đến cạnh bàn, nàng đã phát hiện có gì đó không đúng.

Mộc phù dung của nàng đã bị nát bươm gần hết, cánh hoa rơi xuống lả tả, không thể dùng được nữa.

Tứ tiểu thư hốc mắt lập tức đỏ lên, phất tay một cái đẩy mộc phù dung đã nát xuống đất, lạnh giọng hỏi Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư: “Đến tột cùng là như thế nào?”

Lục tiểu thư lạnh lùng nói: “Làm được thì làm, không được thì đừng làm. Đến việc bảo vệ hoa của bản thân còn không thể, còn đứng ở đây làm gì. Đúng là không biết lượng sức mình.”

Lúc này trong phòng chỉ có bốn người các nàng, nha hoàn bà tử của quốc công phủ đều đã lui ra ngoài. Lục tiểu thư cũng không kiêng nể gì nữa.

Lệ Nam Khê vô cùng tức giận, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ chất vấn Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư: “Trong các người, rốt cuộc là ai làm? Ai?”

Ngũ tiểu thư nhìn Lệ Nam Khê, lại nhìn Lục tiểu thư, yên lặng không nói.

Lục tiểu thư cười lạnh một tiếng, nghiêng người nhìn Ngũ tiểu thư: “Sao? Lại muốn đổ hết lên đầu ta?”

Lệ Nam Khê tức đến phập phồng lồng ngực, quan sát kỹ Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư, cuối cùng chọn ra một người, định lên tiếng chất vấn.

Thấy sự tình ngày càng xấu đi, Tứ tiểu thư cũng không muốn đổ thêm dầu vào lửa. Nàng vừa giữ chặt Lệ Nam Khê, vừa đau khổ khuyên nhủ: “Tư Tư, Tư Tư đừng kích động. Hoa hỏng rồi cũng được, muội lại giúp ta tìm một cành hoa khác, được không?”

Lệ Nam Khê còn muốn nói nữa, nhưng Tứ tiểu thư đã gắt gao giữ nàng lại, đẩy nàng ra khỏi phòng: “Muội ra giúp ta nhìn thử, xem có ai đem hoa tới nữa hay không.”

Lúc nãy lúc Hướng ma ma đem hoa tới, mỗi loài chỉ có một cành. Hơn nữa Hướng ma ma cũng đã biết loại hoa mà mỗi vị tiểu thư đã chọn. Bây giờ nếu mộc phù dung hỏng rồi, nàng chỉ có thể xin thêm một cành đến, nếu không trận so tài này, Tứ tiểu thư chưa đánh đã thua.

Lệ Nam Khê cũng biết bây giờ làm lớn chuyện cũng ảnh hưởng đến kết quả của tỷ tỷ, đành phải tạm gác chuyện này xuống. Sau đó đi ra hành lang, gọi một nha hoàn đến hỏi.

Lúc nãy Trọng Đình Xuyên đi vòng qua hoa viên để đến đây. Bây giờ hắn đang đứng sau cửa sổ, dựa sát vào góc tường, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa sổ. Cũng chẳng có ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Thấy Lệ Nam Khê đã cầm một cành mộc phù dung khác đi vào phòng, hắn mới xoay người sang chỗ khác, định vòng thêm một đường nửa để quay về. Ai ngờ lúc xoay người lại, hắn bỗng phát hiên Hướng ma ma đang đứng ở cách đó khá xa nhìn về phía hắn, cũng không biết là đã nhìn bao lâu rồi.

Trọng Đình Xuyên mặt mày bất động, nhàn nhạt rút tầm mắt lại, dựa vào con đường lúc nãy mà quay về. Cũng không đến võ trường nữa mà trở lại thư phòng của mình.

Lần này ngay cả Thường An cũng không hiểu, nhịn không được hỏi: “Gia, chúng ta không đi bắn cung nữa sao?”

“Ừ.” Trọng Đình Xuyên ngắn gọn lên tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Thường Thọ, Thường An thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không dám hỏi nữa.

Sau khi trở lại thư phòng, Trọng Đình Xuyên tiện tay mở một trang giấy ra, cầm bút lên viết. Viết không đến năm chữ liền cảm thấy không còn tâm trạng, lập tức vò tờ giấy lại vứt vào sọt, lại mở ra thêm một tờ giấy nữa, bắt đầu vẽ tranh sơn thủy.

Ước chừng qua một nén nhang, bên ngoài bỗng vang lên những âm thanh ồn ào rất nhỏ. Một lúc sau, tiếng của Vạn Toàn truyền đến từ cửa phòng: “Gia, Hướng ma ma đến, nói là có chuyện muốn nhờ ngài quyết định. Không biết ý của ngài như thế nào?”

“Cho vào đi.”

Trọng Đình Xuyên ném bút sang một bên, vén áo choàng ngồi xuống. Cũng không nhìn Hướng ma ma vừa mới bước vào, chỉ trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Hướng ma ma cúi đầu cung kính nói: “Lúc nãy phu nhân có tổ chức một trận tranh tài hoa nghệ nho nhỏ. Theo ý của phu nhân, kết quả trận so tài này, cần quốc công gia quyết định mới tốt.”

“A?” Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt nhìn cành liễu rủ trong sân viện,”Vì sao?”

Hướng ma ma cười nói: “Đây là ý của phu nhân, nô tỳ cũng không dám tùy tiện phỏng đoán.”

Trọng Đình Xuyên trầm thấp ừ một tiếng, sau đó đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Hướng ma ma kinh hãi, biết hắn làm như vậy không phải là muốn đi xem những lọ hoa vừa cắm xong mà chính là không muốn tham dự vào chuyện này. Vì thế bà vội vàng bước nhanh đến, bình tĩnh nói: “Gia, đây đúng là ý của phu nhân. Phu nhân nói, dù sao sau này cũng là người một nhà, ngài trước tiên nhìn thử một chút cũng tốt.”

Trọng Đình Xuyên hơi nghiêng người, nhìn bà từ trên xuống dưới.

Hướng ma ma cũng không dám lơ là, khom người yên lặng chờ đợi.

Cuối cùng Trọng Đình Xuyên cũng xoay người quay trở lại: “Nếu đã là ý của mẫu thân, vậy thì cứ làm như vậy đi.”

Hướng ma ma nhẹ nhàng thở phào, vội vàng sai người đem bốn lọ hoa vào.

- ---- Bà biết quốc công gia không muốn tiếp xúc với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân trẻ tuổi nên cũng không sai nha hoàn đi vào, chỉ chọn bốn gã sai vặt cầm bốn lọ hoa đến.

Trọng Đình Xuyên trầm mặc nhìn bốn lọ hoa được đặt theo thứ tự trên bàn, tròng mắt đen nhánh ngày càng lạnh lùng.

Hắn biết lúc nãy Hướng ma ma đã thật sự nhìn thấy hắn đứng ở chỗ đó.

Hắn cũng biết tính cách của Lương thị, đương nhiên sẽ không bao giờ cho hắn được như ý.

Khi hoàng hậu nương nương đề cập đến chuyện kết thân với Lệ gia, sở dĩ Lương thị đáp ứng nhanh chóng như vậy chính là bởi vì biết hắn không vừa mắt với Lệ gia. Mà bệ hạ cũng không muốn hắn dính dáng tới Lệ gia thêm nữa.

Chắc là lúc nãy do hắn không cầm lòng được mà đến đó nên đã khiến Lương thị sinh nghi.

Vì thế, dù biết rõ lọ hoa nào do tiểu nha đầu kia cắm, hắn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, còn cưỡng chế chính mình nhìn vào những lọ khác, cuối cùng tầm mắt dừng lại một lọ hoa trong số đó.

Hắn nhìn chăm chú lọ hoa trước mặt, nhớ đến lúc nãy tiểu nha đầu đã hao hết tâm tư vì lọ hoa này, hắn lại nhìn nhiều thêm một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Chọn cái này đi.”

Hướng ma ma hành lễ, sau đó xoay người sai bốn gã sai vặt bưng tất cả lọ hoa đi.

Trọng Đình Xuyên lẳng lặng nhìn, thần sắc cực kì đạm mạc.

Nhưng, lúc mấy gã sai vặt chuyển lọ hoa ra ngoài, Trọng Đình Xuyên lại giả bộ lơ đãng phất tay lên, nhờ ống tay áo to rộng che lấp, hắn ngắt lấy một đóa hoa nhỏ từ trên chiếc bình sứ Thanh Hoa hoa văn hài tử đá cầu kia xuống, lặng lẽ giấu trong ống tay áo của mình.