Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 19



Kết quả trận so tài hoa nghệ, Lương thị vẫn chưa thông báo cho nhóm tiểu thư biết. Đợi cho Hướng ma ma cho người đem bốn lọ hoa về, Lương thị mới sai người bày tiệc trong hoa viên, mời các tiểu thư Lệ gia cùng nhau dùng cơm trưa.

Lúc Lương thị đi vào hoa viên, ai cũng không để ý đến, nhưng Lệ Nam Khê lại phát hiện Lương thị có sự thay đổi. Đôi khuyên tai ngọc trai lúc nãy đã không thấy đâu nữa, mà bây giờ đã đổi thành khuyên tai hoa mai vàng.

Lệ Nam Khê cũng giả bộ như không biết, vẫn hành lễ với Trọng đại phu nhân như thường, sau đó dùng bữa cùng các tỷ muội.

Một bữa cơm vô vị lại nặng nề.

Bởi vì để giữ hình tượng và dáng vẻ nên động tác của các tiểu thư rất chậm rãi, nhẹ nhàng, từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói, thức ăn cũng ăn rất ít.

Mà Lệ Nam Khê bởi vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay mà phiền muộn, nên cũng không muốn ăn uống gì cả.

Cũng may là trên bàn có vài món Giang Nam rất hợp khẩu vị. Nếu không, sợ là chỉ một miếng nàng cũng không thể nuốt nổi.

Lúc nhóm tiểu thư Lệ gia sắp trở về, Lương thị tặng cho mỗi người một cái vòng tay bằng vàng ròng. Nhưng nhìn kĩ, mỗi cái đều có chút khác nhau. Ví dụ như, vòng tay giảo ti của Lục tiểu thư có phân lượng nhẹ nhất, mà chiếc vòng tay khảm một viên bảo thạch đỏ của Ngũ tiểu thư thoạt nhìn lại rất quý giá.

Ban đầu Tứ tiểu thư cũng có chút buồn bã, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã khôi phục lại, cùng nhau cười nói bình thường với Lệ Nam Khê.

Sắc mặt của Lục tiểu thư tái nhợt, lẳng lặng đi bên cạnh các tỷ muội, không nói một lời.

Ngũ tiểu thư thì vui mừng khôn xiết. Mặc dù tính tình của nàng vốn trầm tĩnh, nhưng lúc này cũng nhịn không được mà lặp đi lặp lại: “Trọng đại phu nhân thật gần gũi thân thiết, hiền lành lại từ ái.”

Một hai lần còn có thể, nhưng đến hơn mười lần, ai cũng chịu không được.

Lệ Nam Khê và Tứ tiểu thư cùng nhau nghiêng đầu trò chuyện, còn Lục tiểu thư thì đứng một mình, đương nhiên là không thể nhịn nổi tức giận, hừ lạnh một tiếng, nói với Ngũ tiểu thư: “Ngươi vui thì vui một mình đi, sao cứ khoe khoang mãi thế? Giống như là con nhà nghèo chưa từng thấy qua đồ quý giá vậy.”

Lúc này bốn người đang đi ngược lại con đường lúc sáng để ra khỏi phủ, bởi vì phía trước không xa có nha hoàn của quốc công phủ dẫn đường nên Lục tiểu thư cũng không muốn nói quá to khiến người ta chú ý, lời này chỉ có bốn người các nàng nghe được.

Ngũ tiểu thư nghe được thì rất ủy khuất, hốc mắt cũng đỏ lên, nước mắt lập tức rơi xuống: “Lục muội muội cần gì phải nặng lời như vậy? Ta biết là mình chỗ nào cũng không bằng muội, nhưng muội cũng không thể vì vòng tay của ta quý giá hơn mà coi thường ta như vậy.”

Lúc nàng nói lời này cũng chưa từng hạ thấp giọng, rất nhiều người xung quanh nghe thấy được. Ngay cả nha hoàn quét sân hai bên đường cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía này.

Lục tiểu thư sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng cũng không muốn bị Ngũ tiểu thư chiếm thế thượng phong một cách dễ dàng như vậy, liền mỉm cười, lớn tiếng nói với Ngũ tiểu thư: “Chẳng qua ta chỉ muốn khen cái vòng tay mà bá mẫu tặng tỷ thôi, tỷ lại nghĩ đi đâu vậy? Không lẽ chỉ vì ta khen hai câu, tỷ liền cho rằng ta muốn đoạt lấy vòng tay của tỷ? Như vậy đúng là oan uổng cho ta rồi.”

Ngũ tiểu thư vội vàng giải thích.

Lục tiểu thư cũng không đợi nàng mở miệng, thân mình uốn éo, chạy lên phía trước ôm lấy cánh tay của Lệ Nam Khê.

Vóc người của Lệ Nam Khê nhỏ xinh, mà Lục tiểu thư thì rất cao, lôi kéo như vậy khiến cánh tay của Lệ Nam Khê treo một nửa ở trên không, rất khó chịu.

Tứ tiểu thư đang muốn giúp muội muội rút cánh tay ra, liền nghe thấy Lục tiểu thư thấp giọng nói: “Lúc nãy hoa của tỷ chính là do tỷ ấy làm hỏng, tỷ tin không?” Nói rồi hất cằm lên nhìn Ngũ tiểu thư.

Ngón tay của Tứ tiểu thư ngừng một chút, nhưng sau đó vẫn kiên định rút cánh tay của Lệ Nam Khê trong lồng ngực của Ngũ tiểu thư ra, sau đó nhàn nhạt nói: “Tin thì sao? Không tin thì thế nào? Dù sao sự thật cũng đã như vậy. Biết được là ai làm thì có tác dụng gì?”

Lục tiểu thư có chút không cam lòng, cố gắng nói: “Nếu tỷ ấy đã làm như vậy, không bằng trước tiên chúng ta hợp tác với nhau hạ tỷ ấy trước. Sau đó ta và tỷ cùng nhau cạnh tranh công bằng.” Nói xong lại muốn ôm lấy cánh tay của Tứ tiểu thư.

Lệ Nam Khê mạnh mẽ đứng giữa Tứ tiểu thư và Lục tiểu thư, nói với Lục tiểu thư: “Tỷ tỷ xưa nay là người ngay thẳng, đối xử với tỷ muội hòa đồng thân thiết, hơn nữa, giữa tỷ muội với nhau thì tại sao lại phải nhất quyết tranh cao thấp?”

Nói xong, nàng gắt gao nắm lấy cánh tay của Tứ tiểu thư, một chút cũng không cho người khác đến gần, đi về phía trước.

Tuy Lục tiểu thư bị hai tỷ muội nàng từ chối, nhưng cũng không tức giận. Dù sao thì tính cách của người tứ phòng lúc nào cũng như vậy, nàng đã sớm quen.

Lục tiểu thư chán ghét quay đầu liếc Ngũ tiểu thư một cái, sau đó gắt gao đi bên cạnh hai tỷ muội Lệ Nam Khê. Nàng thà ở gần người tứ phòng cũng không muốn đi chung với Ngũ tiểu thư.

Sau khi các tiểu thư đã quay về nhà, tất cả đều giống như trải qua một trận chiến, mệt mỏi không thể tả. Nhưng dù sao cũng đã về đến nhà, tất nhiên phải đến thỉnh an lão phu nhân trước. Vì thế, cho dù mệt mỏi, mọi người cũng chỉ có thể cố gắng mà chậm rãi đi đến Hải Đường uyển.

Thật ra, từ sáng đến giờ tính ra các nàng cũng chưa từng phải làm chuyện cực nhọc gì. Nhưng bởi vì luôn phải ở trong trạng thái căng thẳng, dù chỉ là trò chuyện dùng cơm thôi cũng đã khiến các nàng mệt mỏi không thể tả.

Chỉ có tinh thần của Lệ Nam Khê còn tạm được. Thấy Tứ tiểu thư uể oải đến nỗi nói cũng không muốn nói, đi đường cũng nhấc chân không nổi, liền suy nghĩ cách giúp nàng thoải mái. Lệ Nam Khê nói về những chuyện thú vị khi các nàng còn ở Giang Nam, những lúc mọi người cùng nhau đi chơi vui vẻ.

Nói một hồi, Tứ tiểu thư cũng đã tốt hơn rất nhiều, cười nói: “Cho dù ở nơi nào, muội cũng có thể sống vui vẻ như vậy.”

Lúc sáng ở quốc công phủ, các nàng đều căng thẳng giống như lâm phải đại địch, chỉ có Tư Tư là vẫn như thường.

Lệ Nam Khê liền nói: “Vô dục vô cầu, ở đâu cũng không sợ hãi.”

Hai người đang nói chuyện, liền thấy Cố ma ma đi lại gần.

Vốn dĩ Hạnh Mai đang đi phía sau Lệ Nam Khê, thấy Cố ma ma đến liền hành lễ với bà, sau đó theo sau Cố ma ma.

Sau khi Cố ma ma nói vài câu với Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư liền quay qua nói chuyện với hai tỷ muội Lệ Nam Khê, cùng nhau đi đến Hải Đường uyển.

Bây giờ, Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư đang có mâu thuẫn nên đi cách nhau rất xa. Nhưng các nàng ai cũng không chịu nhường ai, nhanh chóng đi về phía trước, thoáng chốc đã vượt qua hai tỷ muội Lệ Nam Khê một khoảng rất xa.

Lệ Nam Khê xem chừng hai vị đường tỷ kia sẽ không nghe được bên này nói chuyện, bèn hỏi Cố ma ma chuyện cái tráp kia.

Cố ma ma và lão phu nhân đã sớm thảo luận tốt lý do, lúc này liền nói: “Lão phu nhân thấy các tiểu thư khác đều có lễ vật tặng Trọng đại phu nhân, nếu Thất tiểu thư không có, sợ là sẽ bị quở trách là không có lễ nghĩa. Cho nên lão phu nhân mới sai Hạnh Mai đem theo.”

Tuy rằng cũng là có ý này, nhưng chung quy cũng không phải như vậy. Cách nói của Cố ma ma thật ra miễn cưỡng cũng có thể tin.

Lệ Nam Khê cũng không muốn nói thêm về việc này nữa, ngược lại nói với Cố ma ma: “Mong ma ma nói với tổ mẫu một tiếng. Chút nữa ta có chuyện muốn nói với tổ mẫu, sẽ phải quấy rầy một chút.”

Cố ma ma thấy Lệ Nam Khê không nói thêm gì nữa, trước mặt Tứ tiểu thư nên bà cũng không hỏi nhiều, chỉ nói đương nhiên sẽ chuyển lời, sau đó khách sáo một tiếng rồi đi trước một bước đến Hải Đường uyển.

Hạnh Mai cảm thấy đã có chút hiểu ra điều gì đó, nhìn thoáng qua Lệ Nam Khê, sau đó theo Cố ma ma đi vào.

Tứ tiểu thư hỏi chuyện Lệ Nam Khê. Nàng chỉ đáp qua loa: “Muội muốn hỏi về chuyện cái tráp kia thôi.”

Tuy vừa rồi Cố ma ma đã trả lời, nhưng cũng không quá rõ ràng, cẩn thận một chút cũng tốt. Vì thế Tứ tiểu thư cũng không để ý nhiều, ngược lại nói sang những chuyện khác.

Các vị phu nhân vừa vặn cũng đang trò chuyện cùng lão phu nhân trong Hải Đường uyển. Nghe được nhóm tiểu thư đã về, các phu nhân cũng không thể mặc kệ lão phu nhân mà đi ra ngoài đón nữ nhi, đành miễn cưỡng ngồi lại, nói chuyện câu được câu mất, yên lặng chờ các tiểu thư đi đến.

Các tiểu thư lần lượt đi vào. Nhưng chỉ có Ngũ tiểu thư là trên mặt mang vẻ tươi cười, còn lại Lục tiểu thư thì tức giận bất bình, Tứ tiểu thư tuy có cười, nhưng nụ cười rất nhạt.

Mọi người thấy vậy, trong lòng cũng đã mơ hồ hiểu rõ. Lúc rời đi, Đại phu nhân hiếm thấy mà ngẩng đầu ưỡn ngực một lần. Nhị phu nhân Trịnh thị thì có vẻ không cam lòng, nhìn Lục tiểu thư, hiển nhiên là rất khó nói.

Tam phu nhân và Trang thị cũng còn tạm được. Tứ tiểu thư nếu lọt được vào mắt của quốc công phủ, thì đúng là chuyện tốt. Nhưng nếu không được thì cũng không sao, sau này lại chọn cho nàng một mối hôn sự tốt là được.

Vì Lệ lão phu nhân giữ một mình Lệ Nam Khê ở lại để nói chuyện, nên sau khi Trang thị dặn dò nàng vài câu cũng dẫn theo Tứ tiểu thư về trước, muốn an ủi Tứ tiểu thư.

Đợi cho trong phòng không còn ai, Lệ lão phu nhân mới hỏi về chuyện đôi khuyên tai.

Lúc nãy, lúc các tiểu thư quay về, bà mượn cớ thay quần áo gọi Hạnh Mai đến hầu hạ, thuận tiện hỏi chuyện hôm nay. Hạnh Mai bẩm báo tất cả, cũng kể cho lão phu nhân chuyện Lệ Nam Khê nhờ nàng che giấu đôi khuyên tai kia.

Lúc đó Cố ma ma cũng ở đó. Nên lúc Lệ lão phu nhân giữ Lệ Nam Khê lại cũng không có ý bảo Cố ma ma lui xuống.

Lệ Nam Khê cũng biết đây không phải chuyện một mình nàng có thể giải quyết, dù sao nàng cũng không hiểu hết được tình hình trong kinh thành, càng không quen thuộc quốc công phủ. Cho nên chuyện ai giúp nàng, có dụng ý gì, nàng cũng không thể nghĩ ra.

Vì thế khi nghe tổ mẫu mẫu hỏi chuyện này, Lệ Nam Khê liền kể hết từ đầu đến cuối cho bà nghe. Thậm chí những chi tiết mà người khác không để ý, bao gồm chuyện khuyên tai của Lục tiểu thư, hoặc những biểu cảm biến hóa của Lương thị, nàng cũng nói ra hết.

Lệ lão phu nhân yên lặng nghe. Lúc đầu vẫn luôn mỉm cười, nhưng sau đó thần sắc lại dần trở nên nghiêm trọng. Cuối cùng, bà nhìn kỹ đôi khuyên tai hoa sơn chi màu hổ phách kia. Sau đó rũ mắt, bắt đầu vân vê chuỗi hạt bồ đề trên tay.

Sau khi Lệ Nam Khê ngừng lại, lão phu nhân lại hỏi nàng vài câu. Cuối cùng bỗng nhiên thở dài: “Tư Tư, đây là số phận của con.”

Lệ Nam Khê cảm thấy khó hiểu. Nàng hỏi nguyên do, nhưng lão phu nhân cũng không nói gì thêm nữa.

Nhưng bà cũng nghiêm túc dặn dò nàng: “Chuyện này cứ dựa vào lý do mà con đã giải thích với Trúc nhi đi, cứ nói vật này là ta cho con, ai hỏi cũng đừng nói thật.”

Lệ Nam Khê vội nói: “Nhưng mà tỷ tỷ và mẫu thân…”

“Cũng đừng nói.” Thần sắc Lệ lão phu nhân đột nhiên nghiêm khắc, mạnh mẽ nói: “Con hãy nhớ kỹ! Thứ này, là ta cho con.”

Bộ dáng trịnh trọng của lão phu nhân khiến Lệ Nam Khê kinh ngạc. Nhưng nàng cũng biết là tổ mẫu thương nàng, sẽ không hại nàng. Vì vậy cho dù là lừa gạt tỷ tỷ và mẫu thân, nàng vẫn nghiêm túc đáp ứng.

Lệ lão phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra vài phần ý cười: “Đi một chuyến ngày hôm nay, chắc là Tư Tư đã rất mệt mỏi rồi. Bây giờ con hãy quay về nghỉ ngơi, đến tối lại đến đây dùng bữa với ta.” Sau đó gọi Hồng Mai tiễn nàng ra cửa.

Lệ Nam Khê đi rồi, Cố ma ma cũng rất khó hiểu, lập tức hỏi nguyên do.

Lệ lão phu nhân đưa đôi khuyên tai mà Lệ Nam Khê đã để lại cho Cố ma ma nhìn, hạ giọng nói: “Ngươi nhìn đôi khuyên tai này, phía dưới khắc cái gì?”

“Phỉ Thúy lâu?” Cố ma ma cẩn thận nhìn: “Hình như là biểu tượng của Phỉ Thúy lâu.”

“Không sai.” Lão phu nhân trầm ngâm nói: “Xem cách chạm trổ này, hình như là do Mạc Thất, đương gia trước kia của Phỉ Thúy lâu làm.”

“Mạc Thất?” Cố ma ma kinh hãi: “Không phải là sau khi Phỉ Thúy lâu đổi chủ, hắn cũng đã không làm trang sức nữa hay sao?”

“Cho nên mới phải cẩn thận.” Lệ lão phu nhân trầm giọng: “Trừ chủ nhân mới của Phỉ Thúy lâu, không ai có thể khiến Mạc Thất làm cái này. Nhưng mà điều đáng nói là không ai biết được chủ nhân mới của Phỉ Thúy lâu là ai.”

Vật này người trong quốc công phủ đưa cho Tư Tư.

Thanh danh của Phỉ Thúy lâu cực kì vang dội, trong kinh thành, phu nhân tiểu thư quý tộc đều đua nhau mua trang sức ở đó. Mặc dù vậy, nhưng bốn, năm năm nay, vẫn không có ai biết được danh tính của vị chủ nhân mới này.

Vị chủ nhân đó có thể che giấu thân phận cho đến bây giờ, đương nhiên phải là người rất có quyền có thế, không thể coi thường.

Đến tột cùng là người nào, vừa có thể làm cho thủ hạ tự do ra vào quốc công phủ, lại vừa có thể sai khiến được Mạc Thất tự tay làm trang sức?

Lệ lão phu nhân không dám tin, cũng không dám nghĩ nhiều.

“Ngươi lập tức đi tìm Hạnh Mai, nói với nàng, chuyện này không được để lộ ra, chỉ nói đồ vật kia là ta cho Tư Tư. Sau đó đưa lại đôi khuyên tai này cho Tư Tư, dặn nàng phải giữ gìn cẩn thận, đừng để hư hại, dù chỉ một chút.” Lệ lão phu nhân lần chuỗi hạt bồ đề trong tay, ngữ khí trầm ổn, mang theo một chút bất đắc dĩ.

Quốc công gia tuy có năng lực, nhưng có một số việc cũng không thể tự mình làm chủ.

Ví dụ như…việc hôn nhân của chính mình.

Lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối. Từ xưa đến nay đều là như vậy.

Không có nữ nhi gia nào muốn đi nhìn vị hôn phu lại trực tiếp đi nói với hắn, chỉ có thể thông qua trưởng bối hai nhà. Nếu không được trưởng bối chấp thuận, mối hôn sự này cũng coi như không thành.

Cho dù là hoàng thân quốc thích, cũng không tránh khỏi tục lệ này.

Năm đó lúc thánh thượng vẫn còn là thái tử, cũng đã từng có ý với một nữ nhân khác, kết quả, cuối cùng cũng không thể không cưới nữ nhi Trọng gia. Nhưng dù sao những năm gần đây Đế Hậu vẫn tương kính như tân, cũng có thể coi là hòa thuận vui vẻ.

Lệ Nam Khê vừa quay về đến viện của mình đã bị mẫu thân gọi đến, hỏi chuyện đã xảy ra trong phòng khách hôm nay. Tứ tiểu thư còn bàn bạc với Lệ Nam Khê, có nên nói một tiếng với lão phu nhân hay không.

Trang thị cả giận nói: “Chuyện này phải hỏi Tư Tư sao? Nó mới bao lớn? Dù có quyết định được thì sẽ như thế nào? Theo ta thấy, nhất định phải nói cho lão phu nhân biết. Không có chuyện bị người ta khi dễ đến mức này rồi mà cũng phải nhường nhịn.”

Tuy nói tính tình của Trang thị đôi khi rất kích động, nhưng lúc này Lệ Nam Khê cũng không thể không thừa nhận, về chuyện này thì nàng đồng ý với mẫu thân.

Nhưng nàng hơi băn khoăn: “Bây giờ Đại phu nhân quốc công phủ hình như là đã nhìn trúng Ngũ tỷ. Nếu như vậy, sợ là tổ mẫu cũng sẽ không muốn ra mặt giải quyết chuyện này.”

Lệ Nam Khê nói xong, hai người trong phòng đều yên lặng. Cẩn thận cân nhắc một chút vẫn hơn.

Tứ tiểu thư không dám tin, nhìn Lệ Nam Khê, nhỏ giọng hỏi: “Muội xác định là Ngũ muội?” Nếu không phải vậy, vừa rồi Tư Tư cũng sẽ không nói như thế.

“Vâng.” Lệ Nam Khê nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc nãy Trang thị đã nghe Tứ tiểu thư kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, bây giờ liền nói: “Tư Tư, đừng nói bậy. Tuy Lục nhi đã nói chuyện là do Ngũ nhi làm, nhưng lời nói của Lục nhi thì có thể tin mấy phần? Không bằng cứ giao chuyện này cho lão phu nhân, bà sẽ có cách giải quyết.”

Lệ Nam Khê cười khổ.

Mẫu thân được phụ thân bảo vệ quá tốt, đến nỗi chuyện gì cũng muốn nhờ người khác giải quyết.

Nhưng mà chuyện này, từ đầu đến cuối lão phu nhân cũng không tham dự vào, có thể giải quyết được gì?

Lệ Nam Khê biết rõ, nếu không có bằng chứng thì không thể khiến người khác tin phục, liền nói vói Tứ tiểu thư: “Tỷ tỷ còn nhớ rõ mộc phù dung của tỷ là màu gì, hoa mẫu đơn của lục tỷ là màu gì không?”

“Đương nhiên là nhớ rõ.” Tứ tiểu thư nói tiếp: “Mộc phù dung màu trắng, mẫu đơn màu hồng nhạt.”

“Đúng là vậy.” Lệ Nam Khê chậm rãi nói: “Lúc ấy, gần chỗ hoa Mộc phù dung bị xé rách, có dính vào một chút nước màu đỏ.”

Tứ tiểu thư nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, không dám tin nhìn Lệ Nam Khê.

Những người lúc ấy dùng hoa màu đỏ, chỉ có Ngũ tiểu thư dùng hoa hồng nhất phẩm. Nhưng nếu đã vậy, trừ khi hoa của Ngũ tiểu thư cũng bị nát, nếu không thì nước màu đỏ của hoa sẽ không bị dính vào đầu ngón tay nàng, càng sẽ không dính vào chỗ hoa mộc phù dung bị xé rách kia.

Không lẽ hoa của Ngũ tiểu thư trước đó cũng bị tổn hại?

Tứ tiểu thư trầm ngâm một lát. Bỗng nhiên nhớ lại, lúc cắm hoa, Ngũ tiểu thư cũng đã dùng những loại hoa nhỏ để cố tình che giấu chủ hoa. Vốn dĩ nàng tưởng rằng vị đường muội này muốn dùng cách nửa che nửa hở để tạo hiệu ứng, nhưng mà hình như sự thật cũng không phải như vậy. Chẳng qua là nàng không muốn bị mọi người phát hiện ra rằng hoa hồng nhất phẩm của mình bị nát mà thôi.

Lệ Nam Khê nhìn thần sắc Tứ tiểu thư lộ vẻ như đã hiểu rõ, thầm nghĩ trong lòng, không chỉ có như vậy.

Sở dĩ nàng chú ý đến điểm này, là vì nàng cảm thấy Lục tiểu thư sẽ không làm ra loại chuyện như thế này.

Phải biết là, hoa mẫu đơn nở vào mùa đông rất quý giá. Lục tiểu thư có tính toán như thế nào cũng sẽ không muốn bỏ hoa mẫu đơn kiều diễm trong tay mà đi tìm phiền phức chỗ mộc phù dung bên kia. Nếu không cẩn thận khiến hoa mẫu đơn có tổn hại gì thì rất phiền phức, Trọng đại phu nhân cũng sẽ không thể cho nàng một cành hoa mẫu đơn nữa.

Nghe nói mọi chuyện là do Ngũ tiểu thư làm, lại nghĩ đến việc Ngũ tiểu thư đã được Trọng đại phu nhân nhìn trúng, Trang thị cũng không khỏi có chút nản lòng.

“Nếu chuyện này xảy ra trước lúc đến quốc công phủ, ta tất nhiên phải giải quyết cho rõ ràng!” Trang thị căm giận nói, sau khi nói xong, sắc mặt lại thay đổi, không còn khí thế mạnh mẽ như lúc nãy: “Nhưng sau này nếu nàng được gả vào quốc công phủ, mọi chuyện sợ là sẽ không đơn giản như vậy.”

Nếu trong thời điểm mấu chốt này mà đi tìm Ngũ tiểu thư gây phiền toái, chỉ sợ là lão phu nhân cũng sẽ không muốn ra mặt giúp đỡ tứ phòng.

Nhưng mà nghĩ lại, Trang thị vẫn rất tức giận: “Nếu không có nàng ta cố tình chơi xấu, nói không chừng Trúc nhi đã đứng nhất rồi.” Không nói về những cái khác, chỉ đơn giản nói về tài cắm hoa thôi, mặc dù trình độ của Tứ tiểu thư có lẽ thua kém Lục tiểu thư, nhưng khẳng định là vẫn hơn Ngũ tiểu thư.

Lệ Nam Khê nghĩ nghĩ, nói: “Không sao. Quốc công phủ kia, gả đến cũng không có gì tốt lành.”

Chỉ nhìn Đại phu nhân kia thôi đã thấy không dễ dàng đối phó rồi.

Hơn nữa, còn có Vệ Quốc công nổi tiếng tính khí xấu xa kia…

Lệ Nam Khê rất cảm thấy, tốt nhất là sau này phải tận lực cách xa quốc công phủ.

Trang thị thật ra cũng không cảm thấy quốc công phủ có gì đáng sợ. Nhưng bây giờ trong lòng bị nghẹn một bụng tức giận, sống ở trong phủ lại càng cảm thấy không được tự nhiên, huống chi ngày nào đại phòng và nhị phòng bên kia cũng luôn có người muốn đối phó với tứ phòng.

Cân nhắc một lúc, Trang thị nói với tỷ muội hai người: “Ngày mai nếu không có việc gì, ta dẫn các con đi Phỉ Thúy lâu chơi.”

Đầu tiên có thể tránh đi sự tranh đấu của hai phòng bên kia, sau đó cũng có thể mua cho hai nữ nhi một chút trang sức hợp thời.

Trong quốc công phủ, sau khi nha hoàn dẫn đường thấy các tiểu thư Lệ gia đã lên xe ngựa quay trở về, nàng liền trở lại, bẩm báo hết cho Lương thị tất cả những hành động và lời nói của các vị tiểu thư hôm nay.

Đuổi hết nha hoàn trong phòng ra ngoài, sau khi chỉ còn Hướng ma ma, Lương thị mới hỏi: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Hướng ma ma là quản sự trong phòng Lương thị. Lúc này, thấy Lương thị hỏi, bà liền nói thật: “Cuối cùng vẫn phải xem ý tứ của quốc công gia. Nếu quốc công gia vừa ý vị tiểu thư nào, sau này, phu thê đồng tâm, sợ là quốc công phủ cũng sẽ không phải là của phu nhân nữa.”

Tuy trong miệng bà nói muốn xem ý của quốc công gia, nhưng trên thực tế là muốn khéo léo nói cho Lương thị nghe, nếu quốc công gia nhìn trúng người nào thì ngược lại không nên chọn người đó.

Lương thị trầm mặc một lúc, sau đó mới nói: “Chuyện này ta đã có chủ ý.”

Kỳ thật bà cũng nghĩ như vậy. Vì thế sau khi Trọng Đình Xuyên quyết định cho lọ hoa của Lệ Tứ tiểu thư thắng, bà ngược lại là tặng vòng tay vàng nạm bảo thạch đỏ kia cho Lệ Ngũ tiểu thư.

Lương thị lại hỏi: “Mấy món Giang Nam lúc nãy là như thế nào?”

Vốn dĩ nhà bếp đã lên danh sách cả rồi, nhưng ai ngờ lúc dọn lên lại dư ra thêm vài thứ. Lúc nãy có các tiểu thư ở đó, bà cũng không muốn hỏi nhiều, sợ sẽ khiến các nàng nhìn ra điều gì. Nhưng bây giờ ngọ yến đã tan, cũng không kiêng kỵ gì nữa.

Hướng ma ma thấy sắc mặt Lương thị không tốt, có chút chần chờ, không biết có nên nói ra không. Nhưng nếu bà không nói, cũng sẽ có người khác nói, vì vậy sau khi suy nghĩ cẩn thận, bà đành nói thật: “Hình như là lệnh của Thường An đại nhân.”

“Thường An.” Hai tay của Lương thị đang ung dung đặt lên đầu gối đột nhiên nắm chặt lại, làm quần áo cũng nhăn nhúm: “Trọng Lục kia dám cài người vào trong phòng bếp của ta!”

Ở Trọng gia, Vệ Quốc công xếp hàng thứ sáu trong các vị thiếu gia. Sau khi lão Hầu gia mang quốc công gia tới nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của Trọng đại phu nhân, bà đều xưng hô như vậy.

Hướng ma ma đã nghe thành quen.

Bà vội vàng khuyên nhủ: “Cho dù quốc công gia quyền cao chức trọng, tai mắt nhiều thì như thế nào? Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Chuyện hôn nhân đại sự không thể do bản thân quyết định, cho dù quốc công gia có không muốn đi chăng nữa, chuyện này cũng chỉ có thế theo ý của ngài. Hơn nữa, mối hôn sự này, hoàng hậu nương nương cũng đã gật đầu đồng ý.”

Lời nói của Hướng ma ma làm lửa giận của Lương thị cũng thoáng tắt đi.

Đúng. Chỉ cần bắt chẹt việc hôn nhân của hắn, chọn ra một tiểu thư có lợi nhất đối với bà, không sợ sau này hắn sẽ làm ra cái gì.

“Ngươi giúp ta chú ý thêm một chút.” Lương thị phân phó Hướng ma ma: “Trong ngoài phủ, chuyện gì cũng phải để tâm, không được để sót điều gì. Nhất là vị Lệ gia Tứ tiểu thư kia.”

Lương thị rất để ý chuyện này.

Lúc nãy, Trọng Lục cho Lệ Tứ tiểu tư thắng cuộc. Trong bữa ăn còn cho người làm thêm vài món Giang Nam. Mà Tứ tiểu thư từ nhỏ đến lớn cũng sống ở Giang Nam, vừa về kinh cách đây không lâu.

Không lẽ, sát thần kia để ý tới Lệ Tứ tiểu thư?

Nghe Lương thị phân phó như vậy, Hướng ma ma vội vàng vâng dạ.

Sau khi ra đến cửa, Hướng ma ma càng nghĩ lại chuyện hôm nay lại càng bực mình. Nghĩ đến chuyện mà Thường An làm, liền gọi một tiểu nha hoàn tới, thấp giọng nói: “Ngươi đến viện phụ cận của viện quốc công gia, hỏi thăm thử hai ngày nay các vị Thường đại nhân kia đã làm những việc gì.”

Tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ: “Nếu Quốc công gia và các vị Thường đại nhân biết được, sẽ giết nô tỳ mất.”

Hướng ma ma nhìn thấy bộ dáng không có tiền đồ của nàng, thấp giọng nói: “Người như ngươi vừa nhìn là biết sẽ không thể gây ra chuyện lớn gì, cho dù có hỏi cái gì thì bọn họ cũng sẽ không chú ý đến ngươi đâu. Nhanh đi hỏi thử xem, nếu có thể hỏi ra cái gì, ta sẽ cho ngươi hầu hạ trong nội viện.”

Tiểu nha hoàn còn chưa búi tóc, bởi vì tuổi còn nhỏ nên không được ra vào cửa Thùy Hoa tùy tiện như những đại nha hoàn. Vốn dĩ nàng là nha hoàn phụ trách hoa cỏ hai bên đường trong phủ, nếu có thể tiến vào nội viện hầu hạ chủ tử, ít nhất cũng là tam đẳng nha hoàn.

Sau khi nghe Hướng ma ma đảm bảo, mắt tiểu nha hoàn sáng lên, cũng bất chấp sợ hãi mà lập tức đi làm.

Lúc này Thường An do dự đứng bên ngoài thư phòng của Trọng Đình Xuyên.

Đi qua đi lại mười mấy vòng, cảm thấy, nếu không bẩm báo chuyện này thì có vẻ quá hèn nhát, Thường An chỉ có thể thầm than một tiếng, thả nhẹ bước chân, cẩn thận đi vào phòng, đóng cửa lại.

Người trong phòng đang múa bút thành văn. Bên cạnh trang giấy là nghiên mực Đoan Khê xanh thẫm, bên sườn nghiên mực lại có một đóa hoa nhỏ không biết tên. Bởi vì lìa cành đã lâu nên cánh hoa đã hơi héo tàn, nằm bên cạnh nghiên mực xanh đậm, càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn mảnh mai của nó.

Mỗi lần đặt bút chấm mực, nam nhân lại liếc mắt nhìn đóa hoa nhỏ một cái, ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng lại hòa hoãn xuống, lộ ra một chút ấm áp.

Nghe được tiếng mở cửa, nam nhân cũng không xoay người nhìn lại. Tầm mắt từ từ chuyển đến trang giấy trước mặt.

Dáng người của hắn thon dài, cực kì cao lớn. Mặc dù Thường An cũng được xem là rất cao, nhưng lúc nhìn hắn vẫn phải ngẩng thật cao mới có thể nhìn đến đôi mắt của đối phương.

Nhanh chóng nhìn một cái, Thường An lại vội vàng cúi đầu, sống lưng hơi lạnh lẽo, nhẹ giọng nói: “Tả thống lĩnh ngự lâm quân.”

Một thanh âm thật mạnh vang lên.

Bút lông đột nhiên bị bẻ gãy, làm mực nước văng lên không trung, xẹt một đường cong dính vào mu bàn tay trái của Thường An, loang ra từng mảng xanh đen.

Một cử động hắn cũng không dám, cúi đầu càng thấp hơn.

“Đã có quyết định rồi?”

Giọng nam nhàn nhạt lọt vào tai, trầm thấp giống như mang theo đá tảng, lại cực kỳ dễ nghe, khiến người ta không rét mà run.

Lúc này Thường An đã thu lại nụ cười vô lại thường ngày, khuôn mặt nghiêm trang, khó khăn mở miệng: “Vâng. Thường Khang vừa mới nhận được tin tức, nên đến báo cho thuộc hạ, sợ là không lâu nữa ý chỉ của bệ hạ sẽ đến.”

“A”, tiếng cười cực nhẹ vang lên, nhưng không mang theo một chút ý cười nào, chỉ có vô hạn châm chọc: “Bà ta vẫn nóng nảy như vậy.”

Một bên an bài hôn sự cho hắn, một bên cũng không nhàn rỗi, nghĩ ra biện pháp buộc hắn phải ở lại kinh thành.

Vốn dĩ, dự định của hắn là năm sau sẽ quay lại Bắc cương, tiếp tục dẫn quân đánh trận. Nhưng bà ta lại vào cung khóc lóc một hồi khiến mọi chuyện rẽ theo một hướng khác.

Đầu tiên là hôn sự, tiếp nữa là ở lại kinh thành. Sau đó… còn có cái gì nữa?

Thường An chặn lại nói: “Phu nhân cũng là có ý tốt. Gia, ngài…”

“Mẫu thân có lúc nào không lo lắng cho ta đâu?” Trọng Đình Xuyên chậm rãi xoay người lại, vén áo choàng ngồi xuống.

Ngũ quan của hắn cân đối, tướng mạo cực kỳ xuất chúng. Nhưng bởi vì ánh mắt quá mức sắc bén lạnh lùng nên luôn khiến người ta chỉ có thể liếc mắt nhìn một cái, kinh diễm qua đi, cũng không có dũng khí mà tiếp tục ngẩng đầu nhìn lại.

Trọng Đình Xuyên ngồi xuống, nâng tay vịn vào hai bên ghế, nhàn nhạt nói: “Có tra được phu nhân đã nói gì với hoàng hậu nương nương không?”

Hoàng hậu bàn bạc cái gì đó với Lương thị, nhưng không chịu nói cho hắn biết.

Lúc trước hắn không định nghe theo tất cả sắp xếp của bọn họ, cho nên cũng không muốn suy nghĩ đến những chuyện đó, chỉ luôn làm theo ý của chính mình.

Nhưng mà…

Nhưng mà gần đây có vài chuyện ngoài ý muốn, khiến hắn cảm thấy, có những lúc, có một số chuyện, nếu có thể ”dựa theo sắp xếp của người khác”, “thuận lý thành chương” mà thành, có lẽ cũng không khiến người ta chán ghét như vậy. Thậm chí còn khiến hắn có chút chờ mong.

Bởi vì, có lẽ muốn lưu lại kinh thành nên hắn mới thật sự nghiêm túc đối với việc này, sai thuộc hạ đi tra cho rõ ràng.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Từ xưa đến nay đã như vậy.

Thường An là người phụ trách quản lý những chuyện cơ mật và thám thính, nghe hắn hỏi, liền nói: “Hình như là thấy việc hôn nhân của gia sắp sửa được định ra, mong gia sau khi thành hôn có thể hưởng thụ hạnh phúc an lạc nên đến cầu xin hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương lại lại đi cầu xin hoàng thượng, cuối cùng hoàng thượng đáp ứng.” Nghĩ nghĩ, lá gan hắn cũng lớn lên: “Kỳ thật làm tả thống lĩnh cũng không có gì không tốt, bên cạnh có hữu thống lĩnh, lên trên một chút có tổng thống lĩnh. Chung quy bệ hạ vẫn tín nhiệm đại tướng quân như vậy.”

Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn Trường An, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, đâm vào lòng khiến người ta hốt hoảng.

Thường An không tự chủ được mà lui về phía sau nửa bước. Sống lưng mạnh mẽ thẳng thắn vừa rồi bởi vì kinh hãi mà trở nên cung kính.

Trọng Đình Xuyên chậm rãi thu hồi ánh mắt, nặng nề nhìn tàn liễu ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Hắn biết rõ, ngự lâm quân phụ trách phòng vệ trong hoàng cung và kinh thành, chức vị thống lĩnh, nếu không phải thân tín của hoàng thượng thì không thể đảm nhiệm.

Nhưng thật ra vấn đề ở đây không phải là chức vị.

Đây là chức quan tam phẩm. Nhưng hắn cũng đã có tước vị nhất phẩm trong người, lại là đại tướng quân được sắc phong, hắn là cận thần của thiên tử, tất cả quan văn võ trong triều dù lớn đến thế nào thì cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà hành sự.

Hơn nữa hắn cũng biết, hoàng thượng muốn hắn nhận chức vụ này là muốn sau này có thể đưa hắn lên làm tổng thống lĩnh, tiện đà thăng lên luôn chức Đề đốc cửu môn. Đề đốc cửu môn hiện tại cũng đi lên từ vị trí này. Nhưng bây giờ Mạnh đại nhân tuổi tác đã cao, qua mấy năm nữa sợ là sẽ phải cáo lão hồi hương. Hoàng thượng sắp xếp như vậy, hiển nhiên dụng ý rất rõ ràng.

Thật ra hai năm trước bệ hạ cũng đã từng khuyên hắn ở lại kinh thành, nhưng hắn đã khéo léo từ chối.

Vấn đề ở chỗ, sau khi phụ thân qua đời, hắn càng không mặn mà gì lắm đối với Trọng gia. Ở đây, mỗi giây mỗi phút phút đều là sự giày vò. Không bằng đến Bắc cương xa xôi còn có thể tự do tự tại hơn.

So với chuyện mỗi ngày cứ dây dưa với những người đó, hắn thà đi lãnh binh giết giặc, rong ruổi nơi sa trường còn tốt hơn.

Trọng Đình Xuyên yên lặng không nói, còn Thường An thì căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếng Vạn Toàn ở bên ngoài truyền vào: “Gia, về chuyện bữa trưa, tiểu nhân có việc muốn bẩm báo.”

Tuy rằng hắn không nói rõ là vị tiểu thư nào, nhưng hôm nay lúc ẩn nấp trong cửa Thùy Hoa, trong lòng Thường An cũng đã rõ ràng. Nhưng mà bình thường, lúc quốc công gia thảo luận chuyện quan trọng không cho phép bất cứ ai quấy rầy, đến Vạn Toàn cũng không được.

Thường An lo lắng Vạn Toàn sẽ vô cớ bị phạt, liền nhìn trộm Trọng Đình Xuyên một chút, ngoài ý muốn lại phát hiện ra, hắn không những không tức giận, mà thậm chí khóe môi còn giương lên một độ cong nhàn nhạt.

“Vào đi.” Trọng Đình Xuyên nói.

Thường An vội vàng mở cửa cho Vạn Toàn đi vào.

Hai người đi ngang qua nhau, trao đổi ánh mắt. Vạn Toàn lập tức trở nên căng thẳng, một chút cũng không dám thả lỏng.

Trọng Đình Xuyên nghiêng mắt nhìn đóa hoa nhỏ bên nghiên mực kia, ngữ khí nặng nề nói: “Nói nghe xem.”

“Gia, nghe nói tiểu thư rất thích những món ăn Giang Nam kia, lúc nãy cũng chỉ ăn những món đó, những món khác hầu như không động đũa.”

Vạn Toàn moi hết mọi chuyện mình nghe được ra: “Khẩu vị tiểu thư thanh đạm, thích ăn ngọt, những món đó rất hợp khẩu vị của nàng. Nhưng mà cũng không ăn nhiều. Hầu như các vị tiểu thư hôm nay đều ăn rất ít, hình như là lần đầu tiên nên ngại ngùng.”

Sau khi nghe được “thích ăn ngọt”, môi mỏng của Trọng Đình Xuyên liền cong lên. Sau đó ấn đường lại nhíu chặt, hỏi: “Ăn rất ít?”

“Vâng.” Vạn Toàn hạ giọng nói: “Có lẽ là do tiểu thư căng thẳng.”

“Căng thẳng?”

Trọng Đình Xuyên khẽ hừ một tiếng thật nhẹ.

Hắn không tin tiểu nha đầu kia lại căng thẳng giống như các tỷ tỷ của nàng. Căn bản là nàng không để ý. Nếu không thì tại sao lại phải nhờ Lệ lão phu nhân giúp đỡ, hơn nữa còn đưa chiếc vòng tay mà Lệ tứ lão gia cho bà để tiểu nha đầu làm lễ vật?

Nói vậy, lý do duy nhất là do lúc trước, cãi nhau với mấy người kia nên tâm tình không tốt. Nhưng chuyện đó không liên quan đến quốc công phủ, hắn cũng không thể nhúng tay vào.

Trọng Đình Xuyên trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng không nói gì thêm, cho Thường An và Vạn Toàn lui xuống.

Lúc ra đến cửa, Thường An đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Gia, vừa rồi lúc đến đây, thuộc hạ có thấy một tiểu nha hoàn ngoại viện đang lén lút bên ngoài, không biết là đang muốn dò hỏi cái gì.”

Lúc này, hắn cũng đã khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường, hỏi: “Có nên nghĩ cách dọa nàng ta một phen không? Khiến nàng ta không dám bén mảng đến nữa?”

“Không sao.” Trọng Đình Xuyên từ chối đề nghị của hắn: “Cứ để nàng ta làm gì thì làm. Trong lòng các ngươi tự hiểu là được.”

Đuổi một người, lại sẽ đến một người, vậy thì tội gì phải đuổi? Chi bằng cứ để đó, đôi lúc cũng có chỗ hữu dụng.

Mọi chuyện đều phải kiên nhẫn, đến khi có kết quả rồi mới nói được.

Đợi cho trong phòng không còn ai, Trọng Đình Xuyên mới bước đến bên bàn, bình tĩnh nhìn đóa hoa nhỏ kia. Thấy bộ dáng mảnh mai dần dần héo úa của nó, ấn đường của hắn nhíu lại, vội vàng vẩy một chút nước từ chung trà bên cạnh lên.

Ai ngờ một lúc sau, đóa hoa không những không tươi trở lại, mà ngược lại khô héo càng nhanh.

Trọng Đình Xuyên thầm than một tiếng, kéo ghế dựa bên cạnh chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc nhìn đóa hoa nhỏ một lúc, sau đó, khóe môi lại cong lên cực nhẹ.

“Thật là yếu ớt.”

Giống như tiểu nha đầu nào đó. Mảnh mai yếu ớt, cũng cần phải chăm sóc thật tốt.

Nhớ đến bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của nữ hài nhi khi mang đôi khuyên tai kia, Trọng Đình Xuyên nghĩ nghĩ, cảm thấy ngày mai phải đến Phỉ Thúy lâu một chuyến, thuận tiện đem một ít đồ về. Nếu không vừa ý thì gọi Mạc lão nhân kia đến, làm cho tiểu nha đầu mấy cái là được.