Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 20



Trang thị đã quyết định ngày mai sẽ dẫn hai nữ nhi đến Phỉ Thúy lâu để tránh “mưa gió” trong phủ, ngày hôm sau cũng không đến Hải Đường uyển thỉnh an vào sớm như mấy ngày trước mà ngồi tĩnh tọa trong phòng một lúc. Bà còn dặn Tứ tiểu thư và nhóm nha hoàn trong phòng Lệ Nam Khê, đừng dậy sớm đến Hải Đường uyển làm gì, tránh gặp mặt với đại phòng và nhị phòng.

Ước chừng canh giờ thỉnh an đã sắp trôi qua, trễ thêm chút nữa, e là lễ nghĩa sẽ không được chu toàn, lúc này Trang thị mới dẫn Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê đi đến chỗ lão phu nhân.

Ai ngờ lúc ra đến cửa viện lại đụng phải đại phu nhân Vương thị và Ngũ tiểu thư cũng đang khoan thai đến muộn. Mà hai mẹ con nhà này, ngày thường là người đến sớm nhất.

Trang thị thấy vậy, ám chừng một tiếng hỏng rồi.

Hôm qua bị Ngũ tiểu thư đoạt đi sự nổi bật, đương nhiên Lục tiểu thư và Nhị phu nhân Trịnh thị sẽ không chịu bỏ qua. Bây giờ Đại phu nhân đến muộn như vậy, nói không chừng người nhị phòng vẫn còn đang chờ ở Hải Đường uyển.

Trang thị có ý nghĩ muốn trở về, nhưng lúc này cũng đã đi đến cửa Hải Đường uyển rồi, nếu đột nhiên quay lại thì có vẻ quá đường đột, chỉ có thể đi vào cùng với người đại phòng.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là, Ngũ tiểu thư bình thường đối với các nàng không nóng không lạnh, nhưng hôm nay lại rất nhiệt tình. Chẳng những khen ngợi Lệ Nam Khê từ đầu đến chân, còn khen Tứ tiểu thư vài câu.

Sau khi các vị tiểu thư của các phòng bắt đầu cạnh tranh ngầm với nhau, tình huống như vậy chính là lần đầu tiên xảy ra.

Chỗ khác thường tất có yêu quái. Trang thị cho hai nữ nhi một ánh mắt, ý bảo các nàng cẩn thận một chút.

Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê cùng nhau gật đầu.

Đại phu nhân vừa đến, tất cả mọi người đều nhìn qua.

Nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay bộ dáng của Đại phu nhân rất khác so với bình thường.

Trước kia, Đại phu nhân thường xuyên mặc quần áo có màu sắc tối màu, tuy rằng cũng đoan trang, nhưng lại có vẻ hơi già dặn khô khan. Hơn nữa xưa nay bà luôn trầm mặc ít lời, đứng ở giữa các vị phu nhân giống như không có cảm giác tồn tại.

Nhưng hôm nay, người trước mắt thật sự sáng chói.

Hôm nay, Đại phu nhân mặc một bộ váy áo màu hoa cẩm chướng đỏ đậm, áo ngoài làm từ lụa màu mận chín, chải búi tóc phi vân, cài một bộ diêu khắc hoa. Không những kẻ mắt, còn thoa một chút son đỏ và phấn hồng. Tinh thần cả người bỗng nhiên sáng láng có thần.

Lão phu nhân thấy vậy, cũng nhịn không được mà khen: “Hôm nay ăn mặc thật không tồi.” Lại cười nói: “Phải như vậy mới tốt.”

Lúc trước Vương thị cũng hơi căng thẳng, thấy mọi người đều nhìn bà liền nhanh chóng cúi đầu xuống, khăn tay cũng nắm thật chặt, lúc đi qua cửa thậm chí bước chân còn hơi lảo đảo. Bây giờ nghe thấy lời khen ngợi của lão phu nhân, Vương thị mới có thể thả lỏng, nhìn nữ nhi đang đứng bên cạnh.

Ngũ tiểu thư ôm cánh tay bà, thấp giọng nói: “Con đã nói mà, mẫu thân như vậy mới tốt. Ngài nghe con là đúng nhất.”

Vương thị cũng cảm thấy hơi tự tin, bước chân cũng không chần chừ nữa.

Trịnh thị thấy bộ dạng này của Vương thị thì cười nhạt, không cho là đúng… Ăn mặc đẹp hơn thì sao? Khí chất vẫn như vậy, chim sẻ khoác thêm lông vũ cũng không thể trở thành phượng hoàng!

Vương thị thấy ánh mắt khinh thường của Trịnh thị, theo bản năng lại cúi thấp đầu xuống. Nhưng lúc né tránh, bà vừa vặn thấy được Lục tiểu thư ngồi bên cạnh Trịnh thị.

Đôi mắt nàng hơi sưng đỏ, đáy mắt còn vương một chút nước, hiển nhiên là đêm qua ngủ không ngon, có khi còn khóc.

Vương thị ngẩn ra một lúc, sau đó mới cảm thấy, lời nói của nữ nhi quả nhiên chính xác.

Nay đã khác xưa. Các nàng cũng không cần ăn nói khép nép giống như lúc trước nữa.

Ngũ nhi được Đại phu nhân quốc công phủ ưu ái, nếu bà vẫn nhút nhát như trước kia, quả thực sẽ làm mất thể diện của nữ nhi. Một chút nữa bà còn có chuyện muốn nói, cũng không thể bị nhị phòng khi dễ mãi được.

Vương thị đứng thẳng sống lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn Ngũ tiểu thư đến trước mặt lão phu nhân, hành lễ vấn an.

Sắc mặt Trịnh thị nhanh chóng thay đổi, giơ khăn che khuất khẩu hình môi, không nặng không nhẹ hừ một tiếng.

Vương thị cũng không muốn để tâm đến phản ứng của Trịnh thị nữa. Bà chỉ để ý đến vị trí bên cạnh của lão phu nhân.

Bình thường, vị trí kia đều không có người ngồi, chỉ sau khi Lệ Nam Khê trở về, thỉnh thoảng lão phu nhân sẽ kéo nàng đến, ngồi vào đó.

Nhưng bây giờ đã khác.

Ngũ nhi đã được quốc công phủ nhìn trúng, chỗ ngồi đó bây giờ nên là của nàng mới đúng.

Vương thị nghĩ như vậy, ánh mắt cũng càng thêm nóng bỏng. Nhưng chờ đến khi Ngũ tiểu thư hành lễ xong, Lệ lão phu nhân cũng không tỏ vẻ gì cả. Ngược lại, sau khi người tứ phòng hành lễ, lão phu nhân vẫn vẫy tay với Lệ Nam Khê.

“Tư Tư lại đây, trò chuyện với tổ mẫu.”

Vương thị hơi tức giận, cảm thấy lão phu nhân đối xử không công bằng.

Lão phu nhân cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vương thị.

Bà gọi Lệ Nam Khê đến bên cạnh, nắm tay tôn nữ hỏi: “Tư Tư hôm qua ngủ có ngon không?”

Lệ Nam Khê thường xuyên ngồi bên cạnh lão phu nhân, bây giờ cũng không thấy có gì không được tự nhiên, liền thuận miệng ngồi xuống, trả lời: “Tốt ạ. Chỉ là nửa đêm có tỉnh giấc một lần, sau đó uống một chén trà nhỏ rồi ngủ tiếp.”

“Chắc là thân thể không thích ứng kịp.” Lệ lão phu nhân nói: “Khí hậu Giang Nam ẩm ướt, ở kinh thành lại khô ráo. Tư Tư đây chắc chưa quen rồi.”

Lệ Nam Khê sợ tổ mẫu lo lắng, cười nói: “Mặc dù chưa quen, nhưng qua vài ngày nữa chắc sẽ tốt thôi ạ.”

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, sâu sắc nói: “Con nghĩ được như thế là tốt. Cho dù ở đâu, lúc đầu có thể không quen, nhưng qua một thời gian thì sẽ tốt hơn thôi.”

Lời nói này của lão phu nhân có chút ý vị thâm trường. Nhưng Lệ Nam Khê suy nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, liền cho là chính mình suy nghĩ quá nhiều, cũng không để trong lòng nữa.

Sau khi Trang thị ngồi xuống liền nói với lão phu nhân về ý định của mình hôm nay: “…Những cửa hàng ở Giang Nam đều đã xem hết rồi, chủng loại kiểu dáng đều như nhau. Bây giờ, hàng hóa ở kinh thành ngược lại có chút mới mẻ, nên con muốn dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi, tiện thể mua một ít đồ.”

“Nên như vậy.” Lão phu nhân nói, dặn dò Trang thị: “Mua cho Tư Tư nhiều một chút, nếu không đủ bạc, cứ đến chỗ của ta lấy.”

Trang thị bị dọa nhảy dựng, vội vàng nói: “Đương nhiên là đủ ạ, lão phu nhân không cần nhọc lòng như vậy.”

Bà suy nghĩ, cũng do lão phu nhân rất yêu thương Lệ Nam Khê, liền nói: “Con định đến Phỉ Thúy lâu tìm thợ thủ công làm cho Tư Tư một bộ trang sức, đến lúc đón Tết và tiết Hoa Tiêu còn có mà dùng.”

Trước kia bà nghĩ tiểu nữ nhi còn nhỏ nên cũng không chuẩn bị bộ trang sức nào cho nàng, chỉ làm một bộ trang sức vàng nạm bảo thạch đỏ cho Tứ tiểu thư.

Sau khi đến đây, Trang thị lại thấy, không chỉ có Ngũ tiểu thư Lục tiểu thư, ngay cả Bát tiểu thư nhỏ tuổi hơn Lệ Nam Khê cũng đều có bộ trang sức của riêng mình, lúc này mới nghĩ, có lẽ là phong tục của kinh thành là như vậy, cho dù tuổi tác lớn hay nhỏ, trong những trường hợp quan trọng thì các tiểu thư cũng có thể dùng, nên liền suy xét muốn mua cho tiểu nữ nhi một bộ.

Lệ lão phu nhân lại không nghĩ như vậy.

Tuy nói tay nghề của thợ thủ công Phỉ Thúy lâu là tốt nhất, nhưng nếu đến nơi đó làm, chắc chắn sẽ bị chủ nhân mới của Phỉ Thúy lâu biết được.

Chuyện của Lệ gia và Trọng gia còn chưa bàn bạc xong, hắn đã trắng trợn cả gan tặng khuyên tai cho Tư Tư. Bây giờ nếu làm trang sức ở chỗ của hắn, không chừng hắn sẽ nhúng tay vào. Chi bằng trực tiếp mua trang sức đã chế tạo sẵn, miễn cho giữa đường xảy ra chuyện gì bất lợi.

Dù sao thì…

Dù sao thì người kia thủ đoạn cao siêu, không thể so sánh với người bình thường. Nếu mọi chuyện chưa được quyết định, tuyệt đối không thể để hắn tác oai tác quái.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, lão phu nhân mới dặn dò Trang thị: “Tư Tư còn nhỏ, không cần làm một bộ mới, mua đồ làm sẵn là tốt nhất. Trang sức của Phỉ Thúy lâu, dù là hàng làm sẵn cũng rất được.”

Trang thị hơi do dự.

Nhưng nghĩ đến, lão phu nhân xưa nay rất yêu thương Lệ Nam Khê, tất nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ như thế này mà làm khó, chắc bà tự có suy tính của bà. Trang thị liền cười đáp: “Hết thảy đều nghe lời mẫu thân.”

Lệ lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, sau đó giữ lại Lệ Nam Khê cùng ăn sáng với bà.

Lúc lão phu nhân nói chuyện với tứ phòng, các phu nhân tiểu thư đại phòng nhị phòng cũng đã lặng lẽ mà “qua lại” với nhau một chút.

Đại phu nhân nghe Trịnh thị chê bà mặc đồ đỏ au khó coi, đang định phản bác lại thì đột nhiên nghe lão phu nhân nói muốn Lệ Nam Khê ở lại ăn sáng, liền nhớ đến lời dặn dò của Ngũ tiểu thư sáng nay, vội nói: “Không bằng cũng để Đan nhi ở lại hầu hạ lão phu nhân dùng bữa đi ạ.”

Nếu là ngày thường Vương thị nói như vậy, Lệ lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý. Huống chi hôm nay bà có chuyện muốn dặn dò Tư Tư, nói nàng đến Phỉ Thúy lâu phải cẩn thận một chút. Nếu đã như thế, càng sẽ không để người khác ở lại.

“Đồ ăn sáng ở chỗ ta chỉ làm có một ít, ba người sợ là không đủ. Nếu Ngũ nhi có việc, lúc khác lại đến nói chuyện với ta.”

Nghe xong lời nói của lão phu nhân, Vương thị bỗng hoảng hốt. Chuyện này Ngũ nhi đã dặn đi dặn lại phải làm cho tốt, nếu không chút nữa nữ nhi sẽ trách bà. Vốn dĩ đã tính toán tốt, trong bữa ăn Ngũ nhi sẽ nói giúp Giản nhi vài lời, nếu không thể được, chuyện của Giản nhi sợ là sẽ phải trì hoãn thêm.

Vương thị không phải là người giỏi về suy đoán tình huống, trong lòng nóng ruột nên cũng nhanh chóng quên mất nhắc nhở của Ngũ tiểu thư, không được nói linh tinh cái gì, vội vàng nói: “Ngũ nhi có chuyện muốn nói với lão phu nhân, sẽ không quấy rầy đến bữa sáng của ngài đâu ạ. Nếu không thì để nó đứng ở một bên hầu hạ cũng được.”

Ngũ tiểu thư nghe xong, tức giận đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Bây giờ nàng đã được Trọng đại phu nhân coi trọng, thân phận đương nhiên cũng khác xưa. Mẫu thân lấy tìm cớ như vậy, chẳng phải là vứt mặt mũi của nàng cho chó ăn rồi sao?

Ngũ tiểu thư rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói ra chuyện mình muốn xin lão phu nhân.

“…Đại ca con dụng tâm học hành, rất mong muốn có thế đến quốc tử giám học tập, không biết tổ mẫu có thể ra mặt giúp ca ca con không?”

Nàng biết, phụ thân của mình không có công danh sự nghiệp, lại đã sớm qua đời, bây giờ ca ca cũng vậy, chỉ biết ăn không ngồi rồi. Tuy nàng là trưởng nữ đại phòng, nhưng nếu luận về thân phận, nàng căn bản không thể so sánh với các đường muội khác.

Ngũ tiểu thư sợ Trọng đại phu nhân sẽ bởi vì khúc này này mà lựa chọn người khác, nên mới vội vàng muốn nâng đỡ ca ca.

Lệ lão phu nhân vừa nghe xong liền biết bọn họ muốn chi bạc cho Lệ đại thiếu gia đến quốc tử giám học. Hơn nữa còn muốn bà lấy bạc trong phủ ra để giúp đỡ.

Lệ lão phu nhân trong lòng trầm xuống, bình tĩnh nói: “Bây giờ không thích hợp.”

Tối hôm qua Vương thị đã bàn bạc tốt với nữ nhi, cũng đã hiểu ra một vài chuyện. Vốn dĩ trưởng tức trong nhà này chính là bà, bà đã gả cho trưởng tử, còn sinh đích trưởng tôn, nhưng một chút địa vị trong nhà cũng không có. Hiện giờ nữ nhi có tiền đồ sáng lạn, nếu bà không đi tranh một chút, đợi đến khi nữ nhi được gả đến cao môn đại hộ, chẳng phải sẽ bị phu gia coi thường sao?

Vương thị liền nói: “Thật ra cho Giản nhi đến quốc tử giám học cũng không phải vì bản thân nó. Nếu Giản nhi có công danh, Ngũ nhi cũng có thể diện, sau này muốn giúp đỡ nhà mình cũng dễ dàng hơn.”

Nghe xong lời nói của Đại phu nhân, ánh mắt của Lệ lão phu nhân thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Bát tự còn chưa đề cập đến, hai mẹ con đại phòng đã nghĩ là vị trí quốc công phu nhân đã nắm chắc trong tay rồi sao?

Trưởng tức nhà mình tính tình đôn hậu, tuy hơi nhu nhược, nhưng mấy năm nay đều tận tâm tận lực nuôi nấng con cái. Bây giờ lại đột nhiên trở nên so đo tính toán như vậy? Không cần nghĩ cũng biết là có người xúi giục.

Lệ lão phu nhân nhàn nhạt liếc Ngũ tiểu thư một cái, nhưng cuối cùng vẫn niệm tình trưởng tức những năm gần đây một thân một mình nuôi con cũng không dễ dàng, liền từ tốn nói: “Nộp bạc để vào quốc tử giám học không phải là năm nào cũng có. Vài năm gần đây cũng chưa từng mở lại, các con cứ chờ một chút nữa vậy.”

Nhìn bộ dáng thiết tha mong đợi của Vương thị, lão phu nhân không khỏi nặng nề thở dài.

Thật ra, đích trưởng tôn này không có thiên phú học tập.

Năm đó trưởng tử và tam nhi tử không thích chuyện học hành, bà cũng không miễn cưỡng hai người, nên cố gắng bồi dưỡng nhị nhi tử và tứ nhi tử, dù sao chúng nó cũng rất có năng lực. Tiếp đó, vì sức khỏe của trưởng tử quá yếu nên bà đành giao công việc quản lý sản nghiệp cho tam nhi tử, để nó ở nhà nghỉ ngơi, bảo dưỡng thân thể.

Giản nhi cũng giống với phụ thân của hắn, không có thiên phú học tập, cũng không thích đi học. Nhưng do ngưỡng mộ nhị thúc và tứ thúc của mình từ nhỏ, nên hắn mới miễn cưỡng bản thân, dấn thân vào con đường học hành.

Nhưng đến hai mươi tuổi hắn vẫn không thể trở thành đồng sinh, còn chưa đủ khả năng vượt qua kì thi huyện, nói gì đến việc vào quốc tử giám học?

Cái gì mà chi bạc ra? Tưởng chỉ cần có bạc là sẽ được sao?

Hai mẹ con này, chí lớn, nhưng tầm mắt lại quá hạn hẹp.

Thấy Ngũ tiểu thư và Vương thị còn muốn nói gì đó, Lệ lão phu nhân liền xua tay, mệt mỏi nói: “Có một số việc không nên cưỡng cầu. Có cưỡng cầu cũng cầu không được.” Nói xong cũng không muốn nghe thêm gì nữa, bảo tất cả mọi người lui xuống, chỉ giữ lại một mình Lệ Nam Khê.

Vương thị và Ngũ tiểu thư chỉ nghĩ là lão phu nhân chỉ nói về chuyện cho Đại thiếu gia đến quốc tử giám học thôi, cũng không có suy nghĩ gì khác. Tuy bất bình nhưng vẫn khom người hành lễ rồi lui ra.

Trịnh thị và Lục tiểu thư lại nghe ra được điều gì đó, sau khi hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt, cũng lặng lẽ lui ra. Đi ra khỏi Hải Đường uyển thì thấp giọng nói chuyện với nhau.

Lúc này, Lục tiểu thư cũng không còn bi thương như lúc trước nữa. Nàng cao giọng cười nói cùng với Trịnh thị, đi lướt qua hai mẹ con đại phòng.

Lệ Nam Khê thấy lạ, bèn hỏi Tứ tiểu thư: “Lục tỷ sao bỗng dưng cao hứng như vậy?”

“Chuyện này hình như có sự thay đổi.” Lúc này trong mắt Tứ tiểu thư cũng lóe lên tia hưng phấn, nhưng chưa nói rõ với Lệ Nam Khê, ngược lại xoay qua nói với Trang thị: “Nương, có phải ý tổ mẫu muốn nói là, Trọng đại phu nhân vẫn chưa có quyết định phải không?”

Trang thị cũng cảm thấy kỳ lạ, suy đi nghĩ lại, cảm thấy hình như ý của lão phu nhân thật sự là như vậy, liền nói với Tứ tiểu thư: “Lát nữa đến Phỉ Thúy lâu, ta mua cho con thêm một ít trang sức.”

Lúc này Lệ Nam Khê cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, lo lắng nói: “Thật ra quốc công phủ cũng không có cái gì tốt lành. Nếu như gả, còn không bằng nhà mợ.”

Vốn dĩ nàng muốn nhắc nhở Trang thị về những lời nói lúc nhỏ. Nếu mợ có ý muốn Tứ tỷ làm nhi tức, thì nhà cữu cữu xác thật còn tốt hơn quốc công phủ nhiều.

Nhưng Trang thị nghe xong lại hiểu theo ý khác, bà nhớ tới ý tứ mà Lương thị biểu lộ trước đó, không khỏi mỉm cười. Nếu Tư Tư thích nhà đó, thì bà cũng có thể bàn bạc chuyện này với tẩu tẩu. Nếu có cơ hội thì để lão gia kiểm tra Trang Minh Dự một chút, xem việc học của nó thế nào. Nếu đứa bé kia thật sự có tài, mối hôn sự này cũng xem như không tồi.

Nhưng mà chuyện của đại nữ nhi, nếu còn hi vọng, thì cần phải hao tâm tổn trí một chút.

“Ngốc ạ!” Trang thị cười nói với Lệ Nam Khê: “Nhà quan lại mặc dù tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là người bình thường. Khác hẳn với Vệ Quốc công phủ, là nhà thế gia cực kì tôn quý, lại là hoàng thân quốc thích. Huống chi bản thân Vệ Quốc công kia cũng rất có tài.”

Nếu con cháu nhà quan lại không biết cố gắng, không có công danh sự nghiệp thì rất nhanh sẽ bị suy tàn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao phu quân của bà vẫn luôn nghiêm khắc dạy dỗ hai nhi tử. Cũng may mà bọn nhỏ cũng có chút năng lực, học hành không tệ, đã sớm thi đậu tú tài.

Lệ Nam Khê biết suy nghĩ của mình khác với mẫu thân và tỷ tỷ nên cũng không khuyên nhủ nữa, ngược lại liền thảo luận với mọi người lát nữa nên mua loại trang sức nào.

Ai ngờ mẹ con ba người chỉ vừa mới ra khỏi cửa Huệ Lan uyển được một đoạn, còn cách Huệ Lan uyển rất xa thì đã bị người ta chặn lại.

Người chặn lại là Vương thị và Ngũ tiểu thư.

Để mượn bạc.

“Trước nay vẫn luôn muốn mua cho nó thân phận giám sinh, nhưng tiếc là bạc không đủ.” Vương thị kéo mọi người qua một bên, lòng vòng mãi mới nói ra: “Giản nhi cũng là người biết cố gắng, nhưng tiên sinh chỉ dạy lại không đủ tận tâm. Ta nghe nói, các tiên sinh dạy ở quốc tử giám đều rất giỏi.”

Trang thị nghe xong thì dở khóc dở cười.

Học hành không tốt lại đổ lên đầu tiên sinh dạy học, chuyện như vậy là lần đầu tiên nghe thấy.

Chuyện của đại phòng, Trang thị cũng biết một ít. Năm đó, lão phu nhân biết trưởng tử sợ là không thể sống thọ, nên lúc chọn nhi tức, chỉ mong tìm được một người trong sạch, gia thế giàu hay nghèo cũng không quan trọng. Lúc Vương thị gả đến có tám rương hồi môn, nhưng chỉ có một tầng phía dưới là thật, tiền bạc bình thường còn không đủ, càng đừng nói tới cửa hàng, điền trang.

Nhưng mà do lão phu nhân thương Vương thị, mỗi tháng trừ tiền chu cấp hàng tháng ra, còn cho bà không ít đồ tốt. Sau khi đại lão gia qua đời, những cửa hàng dưới danh nghĩa đại lão gia cũng đều thuộc về đại thiếu gia. Hơn nữa, lão phu nhân thương đại phòng không có người trụ cột nên chi phí sinh hoạt hằng ngày của đại phòng đều do Lệ phủ chi trả, bọn họ một chút cũng không tiêu tốn. Nghiêm túc mà tính, Vương thị hẳn là có không ít bạc tích cóp đi.

Sao bây giờ lại đến mượn bạc!

Huống chi, các nàng cho rằng, quốc tử giám kia chỉ cần có tiền là có thể bước vào sao?

Tuy tính tình Trang thị nóng nảy, nhưng thấy Vương thị và Ngũ tiểu thư lo lắng cho Lệ đại thiếu gia như vậy, bà cũng động lòng trắc ẩn.

Làm cha mẹ, ai mà không hy vọng con cái của mình có được tiền đồ rộng mở chứ?

Mặc dù lúc nãy lão phu nhân cũng đã nói qua một lần, nhưng bây giờ Trang thị vẫn kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Mấy năm nay quốc tử giám vẫn chưa nhận các thân phận giám sinh dùng bạc mua. Thôi thì đại tẩu cứ chờ vài năm nữa vậy.”

Ai ngờ Vương thị cũng không chịu: “Lúc trước Giản nhi đã nói, có người có thể giúp nó, chỉ cần gom đủ bạc là được rồi. Mong tứ đệ muội giúp đỡ một chút. Sau này chắc chắn ta sẽ trả lại đầy đủ.”

Trang thị còn muốn nói thêm, nhưng Ngũ tiểu thư bên cạnh lại đột nhiên khom mình hành lễ với bà, ánh mắt buồn bã, bi thương nói: “Cầu xin tứ thẩm giúp đỡ. Sau này nếu con thành công, đương nhiên sẽ không quên đại ân của tứ thẩm đâu.”

Nàng chưa nói còn tốt. Nàng vừa nói xong, sắc mặt Trang thị lập tức thay đổi.

Sở dĩ Trang thị chịu kiên nhẫn nói chuyện với Vương thị, là bởi vì bà nhìn thấy được sự cực khổ mấy chục năm nay của đại tẩu, một mình tận tâm tận lực nuôi các con.

Nhưng Ngũ tiểu thư thì không giống vậy.

Hôm qua vừa mới tính kế nữ nhi của bà, hôm nay lại có gan đến đây năn nỉ bà? Hơn nữa, nghe giọng điệu kia, giống như vị trí quốc công phu nhân đã chắc chắn nằm trong tay của nàng ta rồi?

Trang thị là người thẳng thắn, thấy bộ dạng làm bộ làm tịch của Ngũ tiểu thư, đến một chút thể diện cũng không muốn cho, trực tiếp xoay người bỏ đi. Hơn nữa bà cũng không quên gọi Tứ tiểu thư và Lệ Nam Khê đi, dẫn hai người đi sát bên bà. Chỉ cần Ngũ tiểu thư giơ tay kéo lại, bà đều lạnh lùng quét mắt một cái, khiến người ta sợ hãi thu tay về.

Vương thị không chịu được Ngũ tiểu thư bị đối xử như vậy, liền duỗi tay ra kéo nàng đi.

Ngũ tiểu thư lại không chịu.

Hiển nhiên không thể nhờ vả nhị phòng. Tam lão gia của tam phòng thì quản lý sản nghiệp trong nhà, nếu mượn tiền từ trong tay hắn thì đương nhiên lão phu nhân cũng sẽ biết, vì vậy cũng không thể nhờ vả tam phòng.

Chỉ còn tứ phòng.

Lệ tứ lão gia làm quan ở Giang Nam đã nhiều năm, tiền bạc chi tiêu của tứ phòng đều độc lập, không liên quan đến Lệ phủ. Trừ tiền bạc và đồ dùng gửi về hằng năm, chắc chắn còn có không ít. Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của ba mẹ con tứ phòng, hiển nhiên là rất dư dả.

Hôm qua Ngũ tiểu thư đã bàn bạc với mẫu thân, nếu lão phu nhân không chịu giúp đỡ, thì phải quay qua xin tứ phòng giúp đỡ. Vì thế, lúc sáng đi thỉnh an lão phu nhân mới thân thiết với mẹ con tứ phòng như vậy.

Ai ngờ người tứ phòng lại tuyệt tình như vậy?

Ngũ tiểu thư nhìn bóng dáng rời đi của ba mẹ con Trang thị, thu hồi bộ dáng dịu dàng hòa thuận lại, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng. Lại thấy sắc mặt thất bại của Vương thị, nàng thấp giọng nói: “Mẫu thân, làm việc đại sự, đương nhiên sẽ gặp phải trắc trở, không thể vì một thất bại nhỏ mà chùn bước được. Người có muốn ca ca có công danh sự nghiệp không? Người có muốn con trở thành chủ mẫu của quốc công phủ không?”

Vương thị hơi do dự: “Nhưng bọn họ rõ ràng không chịu…”

“Năn nỉ một lần không được thì năn nỉ lần thứ hai, lần thứ hai không được thì lần thứ ba, thứ tư,…” Ngũ tiểu thư nói: “Không phải bọn họ muốn đến Phỉ Thúy lâu sao? Chúng ta cũng đến đó. Con cũng không tin bọn họ không bận tâm đến mặt mũi của tứ thúc.”

Nàng nhìn bóng dáng của ba mẹ con Trang thị, trong mắt hiện lên một tia hận ý: “Đến lúc đó, trước mắt bao người, con xem bọn họ cự tuyệt của chúng ta như thế nào.”

Vương thị muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng thấy ánh mắt kiên trì của Ngũ tiểu thư, đành nhẹ nhàng gật đầu.

Cửa hàng san sát trên đường cái, một chiếc xe ngựa cực kì bình thường màu đen đang chạy đi, xuyên qua ngõ nhỏ hai bên, rẽ một đường lại biến mất không thấy đâu nữa. Xa phu là một hán tử cường tráng, đầu đội mũ trúc khiến người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Trọng Đình Xuyên đang ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt trầm tư.

Hắn mới từ trong cung trở về. Sau khi diện kiến hoàng thượng, hắn lại chạm mặt Lại bộ thượng thư, hai người thấp giọng trò chuyện mấy câu. Nghe ý của thượng thư, hình như gần đây hoàng thượng muốn thanh tra Giang Nam.

Trọng Đình Xuyên âm thầm cân nhắc, đang suy nghĩ có nên nói cho tiểu nha đầu kia biết hay không. Ban đầu cảm thấy nên nhắc nhở một tiếng cho thỏa đáng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nghĩ đến Lệ tứ lão gia trước nay làm quan liêm chính công minh, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Hắn đang tập trung suy nghĩ, thì nghe thấy Thường Phúc đang lái xe bên ngoài đột nhiên cao giọng “Di” một tiếng.

Trọng Đình xuyên nâng ngón tay gõ gõ vào thành xe: “Chuyện gì?”

“Gia, chúng ta còn muốn đến Phỉ Thúy lâu hay không?” Thường Phúc hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Vốn dĩ Trọng Đình Xuyên định đến Phỉ Thúy lâu, nhưng sau khi trò chuyện với Lại bộ Thượng thư, hắn liền muốn ngay lập tức đến chỗ Nghiêm Các lão một chuyến, hỏi rõ ràng chuyện là như thế nào. Vì thế nên bây giờ hắn định gác chuyện Phỉ Thúy lâu qua một bên, để buổi chiều rồi đi.

Nghe Thường Phúc hỏi như vậy, Trọng Đình Xuyên lạnh giọng quát lên: “Có chuyện thì nói thẳng. Đừng có vòng vo.”

Thường Phúc vội nói: “Vừa rồi thuộc hạ thấy Lệ thất tiểu thư…”

Màn xe nhanh chóng bị hất lên.

“Như thế nào?”

Thường Phúc quay đầu, thấy thần sắc lạnh lùng của Trọng Đình Xuyên, hắn liền bị dọa nhảy dựng, vội vàng quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía trước, vội vàng nói: “Lệ thất tiểu thư đi vào Phỉ Thúy lâu.”

Lúc này sắc mặt Trọng Đình Xuyên mới dịu đi một chút.

Hắn chậm rãi buông màn xe xuống, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Đến Phỉ Thúy lâu đi.”

Chỗ của Nghiêm Các lão…

Chiều đi cũng được.

Lúc Lệ Nam Khê cùng mẫu thân tỷ tỷ bước vào Phỉ Thúy lâu, suýt chút nữa đã nhận không ra nơi này.

Trong trí nhớ của nàng, Phỉ Thúy lâu nằm ở góc đường, có hơn mười gian, chỉ cao một tầng. Mỗi phòng đều được trang trí vô cùng thanh nhã, trên tường treo tranh sơn thủy, xông hương nhàn nhạt.

Bây giờ nhìn lại Phỉ Thúy lâu bốn tầng huy hoàng tráng lệ này, Lệ Nam Khê rất kinh ngạc.

Chậm rãi đi vào trong, nhìn xung quanh, vẫn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt. Nhưng mà tranh sơn thủy thanh nhã ở trong phòng đã không còn nữa.

Rường cột ở mỗi phòng đều được chạm trổ hết sức hoa lệ. Các quầy kệ được làm bằng gỗ hoa lê tốt nhất, bên trên được bao bọc bởi một lớp vàng mỏng. Chưa kịp nhìn đến trang sức đã bị sắc vàng kim kia làm cho hoa mắt. Cẩn thận nhìn lại, trên mỗi lớp vàng mạ đều được chạm khắc hoa văn tinh tế, dị thường tinh xảo.

Giữa những kệ quầy là mười hai tấm bình phong cao đến đầu người, trên bình phong là hàng thêu Tô Châu. Mặc dù Lệ Nam Khê ở Giang Nam đã nhiều năm, nhưng nhìn những hàng thêu tinh xảo tuyệt luân kia, nàng cũng nhịn không được mà âm thầm tán thưởng.

Bước vào phòng khách, vừa mới ngồi xuống đã có người mang trà xanh lên, lại có người đem vào những bộ trang sức đã được bọc lại bằng lụa đỏ. Người hầu trà và người dâng trà cũng không phải là những thiếu niên như trước, mà là những nữ nhân trung niên mặc đồng phục.

Nữ nhân mang trà lên, cười hỏi: “Không biết phu nhân và các tiểu thư muốn tự mình đi chọn lựa, hay là muốn chúng ta mang từng cái lên để mọi người chọn lựa?”

Vừa rồi lúc đi đến phòng khách, nhìn thấy những bình phong đó, Trang thị cũng có chút hiếu kì, liền hỏi: “Nếu tự mình đi xem thì sao? Mà muốn xem ở đây thì như thế nào?”

“Nếu xem ở đây, sợ là phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể xem hết một loại trong đó.” Nữ hầu cười nói: “Còn nếu tự mình đi xem, có thể đến các quầy kệ ở từng phòng xem, tiết kiệm thời gian hơn rất nhiều, còn có thể nhanh chóng chọn được trang sức vừa ý.”

Trang thị cũng không mặn mà gì lắm. Nếu nhiều quầy trang sức được đặt cạnh nhau, hơn nữa còn phải tự mình đi xem, thì Phỉ Thúy lâu có khác gì với những cửa hàng trang sức bình thường đâu? Vì thế, bà muốn ngồi chờ ở phòng khách, để nữ hầu đem trang sức đến.

Tứ tiểu thư thì hơi phân vân, muốn tự mình đến các phòng trưng bày để xem, vừa tiết kiệm thời gian, vừa có thể so sánh, nhìn xem cái nào hợp với mình nhất.

Nữ hầu cười nói: “Trước đây cũng có rất nhiều phu nhân và tiểu thư không muốn lãng phí thời gian, nên chưởng quầy mới điều chỉnh như vậy, bố trí thật nhiều quầy giá ở mỗi phòng.”

“Hình thức trang trí, kiểu dáng các quầy, bình phong, với cả việc sắp xếp nữ nhân để đón tiếp khách hàng, đều là chủ ý của chưởng quầy các ngươi sao?” Lệ Nam Khê nhịn không được hỏi.

Nơi này khiến người ta có cảm giác rất mới lạ. Giữa sự tục khí lại có sự tao nhã tinh tế, hòa quyện với nhau, có vẻ đẹp riêng biệt.

Lệ Nam Khê không biết nên nhận xét như thế nào mới đúng. Nàng cảm thấy tò mò đối với người sắp xếp bố trí nơi này.

Nữ hầu hiển nhiên không đoán được Lệ Nam Khê sẽ hỏi như vậy, cười trả lời: “Chưởng quầy chỉ đưa ra chủ ý về các kệ quầy thôi, còn những thứ còn lại đều do chủ nhân chúng tôi sắp xếp. Cho nữ nhân phụ trách đón khách cũng là ý của chủ nhân.”

“Vậy chủ nhân các ngươi…”

“Chúng tôi vẫn chưa được gặp qua.” Nữ hầu nói: “Chủ nhân không muốn tiếp xúc với nữ nhân, nên chúng tôi chưa bao giờ thấy ngài ấy ở đây.”

Lệ Nam Khê cũng không hỏi thêm nữa.

Tứ tiểu thư muốn chọn một vòng ngọc có tỉ lệ tốt. Ngọc tốt, ngọc xấu khác nhau rất lớn, nhưng Tứ tiểu thư cũng không thể tự phân biệt được. Khuyên can mãi, cuối cùng Trang thị mới đồng ý cùng nàng đi chọn lựa.

Lệ Nam Khê không muốn mua vòng tay, chỉ muốn chọn vài vòng ngọc đơn giản một chút, mà vòng ngọc và vòng tay không được bày bán cùng một phòng nên nàng đành đi một mình.

Trang thị nhờ nữ hầu kia đi cùng Lệ Nam Khê, giúp nàng chọn.

Ở Phỉ Thúy lâu, vì đảm bảo sự thanh tĩnh nên không để nha hoàn bà tử đi vào. Hơn nữa bởi vì hầu hết là các phu nhân tiểu thư đến mua trang sức, nên ở đây đến tiểu nhị cũng là nữ nhân. Các nữ hầu cũng đều là phụ nhân có khuôn mặt hiền lành, gia cảnh trong sạch, hơn nữa Phỉ Thúy lâu nổi tiếng như vậy, cũng sẽ không bạc đãi khách nhân, vì thế Trang thị mới yên tâm để Lệ Nam Khê đi một mình.

Lệ Nam Khê từ biệt với mẫu thân và tỷ tỷ, sau đó vừa đi theo nữ hầu đến phòng bán vòng tay, vừa tùy ý hàn huyên với nàng vài câu. Sau khi dẫn nàng vào phòng, vì mỗi phòng đều có nữ hầu tương ứng đứng bên trong, nên nữ hầu đi cùng nàng lập tức lui ra ngoài.

Lệ Nam Khê vào phòng, vừa mới cầm một vòng tay mã não lên đã nghe thấy một thanh âm rất quen thuộc, vang lên cách đó không xa.

“Mẫu thân, không biết Thất muội ở đâu rồi, nếu hỏi không ra, vậy thì chúng ta đến từng phòng tìm đi.”

Nghe thấy giọng Ngũ tiểu thư, Lệ Nam Khê theo bản năng liền cảm thấy không tốt. Nàng thầm nghĩ muốn đi tìm tỷ tỷ và mẫu thân, nhưng phòng bán vòng ngọc lại cách nơi này quá xa.

Trong phòng có vài vị phu nhân cũng đang chọn trang sức.

Lệ Nam Khê thả nhẹ bước nhân, vòng qua bọn họ đi đến sát bình phong, lặng lẽ nghiêng người nhìn thoáng qua bên phải, liền thấy Ngũ tiểu thư đang bước vào một căn phòng. Nơi đó chỉ cách chỗ của Lệ Nam Khê hai tấm bình phong và một kệ quầy.

Bởi vì Ngũ tiểu thư vào căn phòng phía bên phải, chắc chắn lúc đi ra khỏi phòng sẽ bị Ngũ tiểu thư nhìn thấy, vì thế sau khi ra khỏi căn phòng bán vòng tay, Lệ Nam Khê liền cố ý quẹo trái. Nhưng đi được vài bước rồi, nàng mới phát hiện ra vấn đề. Đây là căn phòng cuối cùng bên trái, không thể đi thêm nữa, chỉ có thể quay trở lại hoặc là đi lên cầu thang trước mặt này.

Lệ Nam Khê không biết lầu hai bán cái gì, lúc nãy cũng quên hỏi nữ hầu.

Thời gian gấp gáp, nếu nàng cứ đứng mãi ở đây, một lát nữa Ngũ tiểu thư đi ra, e là sẽ chạm mặt với nàng.

Lệ Nam Khê quyết đoán lựa chọn đi lên lầu hai.

Bước lên mười mấy bậc thang, vừa mới đến chỗ rẽ giữa cầu thang thì đã thấy thân ảnh của Ngũ tiểu thư xuất hiện trước cửa phòng bán vòng ngọc.

Thật sự Lệ Nam Khê không muốn chạm mặt Ngũ tiểu thư ngay lúc này. Sợ đứng ở đây cũng bị phát hiện, Lệ Nam Khê liền nhanh chóng đi lên lầu hai.

Tất cả phòng trên lầu hai đều đóng chặt cửa sổ.

Lệ Nam Khê cũng không muốn xông vào phòng của người ta, chỉ muốn trốn tạm một lúc thôi. Sau khi nhìn lướt qua, thấy tất cả cửa sổ đều đóng, nàng cũng không muốn nhìn thêm nữa. Cẩn thận tính toán thời gian, định đợi cho đến khi Ngũ tiểu thư đi rồi, nàng sẽ nhanh chóng chạy xuống tìm mẫu thân và tỷ tỷ.

Chỉ là, không biết mẫu thân và tỷ tỷ có bị bọn họ tìm thấy không nữa.

Lệ Nam Khê lập tức hối hận. Lúc nãy vì quá gấp gáp mà chỉ nghĩ muốn tránh đi Ngũ tiểu thư, cũng không nghĩ đến, nếu mẫu thân và tỷ tỷ chạm mặt bọn họ thì phải làm sao bây giờ.

Nàng vội vàng nâng váy chuẩn bị chạy xuống. Ai ngờ còn chưa kịp nhấc chân lên thì cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra. Một đôi bàn tay to lớn hữu lực kéo nàng vào trong.

Lệ Nam Khê kinh sợ đến mức suýt cao giọng kêu to. Bỗng nhiên, lúc này bên tai lại vang lên một tiếng hỏi khẩn trương: “Sao lại ở đây? Gặp phải khó khăn gì sao?”

Thanh âm này rất đặc trưng. Tuy Lệ Nam Khê chỉ mới nghe qua có vài lần, lại bị ấn tượng sâu đậm.

Nàng cứng người, sau đó xoay người lại, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn nam nhân cao lớn trước mặt.

Lệ Nam Khê định trách mắng hắn, sao có thể lôi lôi kéo kéo cô nương nhà người ta như vậy. Nhưng thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, nàng cũng không đành lòng mở miệng quở trách. Dáng vẻ ban đầu muốn nói lại thôi, cuối cùng liền trầm mặc không nói.

Trọng Đình Xuyên thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, trong mắt còn tràn đầy hoảng loạn, hắn cũng không khỏi bối rối, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này? Gặp phải phiền toái gì à?”

Trên người hắn toát ra một cỗ khí thế kỳ lạ khiến nàng không tự chủ mà tín nhiệm hắn, không nghi ngờ.

Lệ Nam Khê theo bản năng liền nói: “Có người đang tìm mẫu thân và tỷ tỷ của ta. Nhưng ta lại không muốn bọn họ tìm được chúng ta.”

Người như Ngũ tiểu thư, nàng không tin được. Lúc nãy từ chối ở nhà còn chưa xong, bây giờ lại hao hết tâm tư chạy đến Phỉ Thúy lâu tìm các nàng. Lệ Nam Khê luôn cảm thấy hơi bất an, nếu chạm mặt với bọn họ, sợ là sẽ gặp phiền phức.

Vừa rồi Trọng Đình Xuyên cũng biết được người đại phòng đã đến. Nghe Lệ Nam Khê nói như vậy, liền nói: “Để ta cho người đuổi bọn họ ra.” Nói xong liền nhìn về phía sau, vẫy tay một cái.

Lúc này Lệ Nam Khê mới phát hiện ra trong phòng còn có hai người khác. Một là thị vệ trưởng Thường Phúc, còn một nam nhân nữa, nhưng nàng chưa từng thấy qua.

Lúc này nàng mới hoàn toàn hồi phục tinh thần lại, rất hối hận vì lúc nãy đã buột miệng nói ra hai câu kia. Ai lại đem tình cảnh khó xử của bản thân nói cho người khác, lại là một người xa lạ chứ? Chuyện này cực kì không thỏa đáng.

Lệ Nam Khê vội vàng từ chối: “Đa tạ đại nhân. Không cần đại nhân phải nhọc lòng, ta có thể tự giải quyết.” Sau đó nàng vội vàng khom người thi lễ rồi nắm lấy then cửa, định đẩy ra, “Ta còn có việc, cần phải nhanh chóng rời đi. Mong đại nhân thứ lỗi.”

Đẩy vài cái, cửa phòng vẫn không nhúc nhích.

Lệ Nam Khê ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thì ra là do nam nhân đang chống một tay lên ván cửa, đè chặt cửa phòng lại.

“Đại nhân, ta rất vội, ta…”

“Để Thường Phúc đi.” Lực đạo trên tay Trọng Đình Xuyên lại tăng thêm vài phần, “Hắn có thể giải quyết được.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.”

Mày kiếm của Trọng Đình Xuyên nhíu lại. Hắn nhìn dáng người nhỏ xinh của nữ hài trước mặt, lại tưởng tượng đến chuyện nàng sắp bị người khác làm cho khó xử, thần sắc ngày càng lạnh lẽo, ngữ khí cũng càng trầm trọng.

“Một mình nàng đi, ta không yên tâm.”