Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 21



Nghe xong lời nói của hắn, Lệ Nam Khê có chút bất ngờ.

- -------- Nàng như thế nào, có liên quan đến hắn sao?

Nàng đã có phụ mẫu huynh tỷ lo lắng cho nàng. Còn hắn chỉ là một người ngoài, nói như vậy, vẫn cảm thấy có chút quái dị.

Tuy rằng trong lòng mắng thầm, nhưng dù sao người ta cũng có ý tốt.

Nhẫn nại chốc lát, Lệ Nam Khê cũng thật lòng nói lời cảm ơn: “Đa tạ sự quan tâm của đại nhân.” Rồi sau đó kiên trì nói: “Ta phải nhanh chóng đi xuống, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, cho ta ra ngoài.”

Nghe những lời nói khách sáo xa cách của nàng, sắc mặt Trọng Đình Xuyên càng trầm xuống.

Hắn không biết mình đã làm gì khiến tiểu nha đầu này hiểu lầm. Nàng bây giờ còn cách xa hắn hơn lúc ở chùa Sơn Minh.

Điều này làm hắn hơi khó chịu.

Lệ Nam Khê thấy sắc mặt hắn không tốt, nghĩ là hắn tức giận. liền nôn nóng đẩy cửa ra, nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào.

Nàng sốt ruột đến mức trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lúc này, nam tử xa lạ đứng bên cạnh Thường Phúc đột nhiên bước đến, thi lễ với hai người, ôn hòa nói: “Không bằng cứ để tại hạ đi một chuyến vậy.”

Dáng người hắn cao gầy, tướng mạo rất bình thường, nhưng do khí độ nho nhã, trên mặt lại mang theo tươi cười, khiến người đối diện cảm thấy rất ấm áp.

Lệ Nam Khê chưa từng gặp người này, nghe vậy liền cảnh giác nhìn hắn.

Không đợi nàng mở miệng hỏi, nam nhân đã hơi khom người thi lễ, chủ động nói: “Tại hạ tên là Tiêu Viễn, là chưởng quỹ của Phỉ Thúy lâu. Nếu đã là chuyện xảy ra trong Phỉ Thúy lâu, tại hạ cũng nên ra mặt mới đúng.”

Lệ Nam Khê nghe vậy, thân mình căng chặt nãy giờ thoáng thả lỏng. Nhưng đầu ngón tay nắm chặt then cửa cũng chưa từng buông ra.

Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, Tiêu Viễn nói: “Nếu đã có người đến gây phiền toái cho tiểu thư và người nhà, chung quy cũng không ngoài hai nguyên do. Một là yêu hận tình thù, hai là tiền bạc. Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu là người trước, sẽ không trắng trợn táo bạo như vậy mà đến gây sự, chỉ còn lại gút mắt về chuyện tiền bạc. Nếu là chuyện tiền bạc, hoặc là cho mượn, hoặc là thiếu nợ. Lấy thân phận của tiểu thư, thiếu nợ là chuyện không có khả năng. Vì thế, đương nhiên là cho mượn. Nếu là cho mượn, có hai khả năng: một là đối phương mượn nhưng không muốn trả lại, hai là do tiểu thư không muốn cho mượn, đối phương cứ kiên trì mượn, tại hạ nói phải không?”

Tiến lên hai bước, Tiêu Viễn nói tiếp: “Người có thể mượn tiền, chỉ có bạn bè hoặc người thân. Tiểu thư và người nhà vừa mới quay lại kinh thành không lâu, đương nhiên người mượn không phải là bạn. Vậy chỉ còn người thân. Nhưng đã là người thân, nếu không cho mượn thì e là sẽ ảnh hưởng đến tình nghĩa, nếu tiểu thư tự mình đi thì lợi bất cập hại, không bằng để người ngoài như tại hạ ra mặt sẽ tốt hơn.”

Hắn nói rất rõ ràng, nói có sách mách có chứng, thậm chí nói một câu đúng một câu, khiến Lệ Nam Khê âm thầm kinh hãi.

Nhưng mà, sau khi nghe hết, Lệ Nam Khê vẫn hơi khó hiểu: “Sao ngươi lại biết được chúng ta mới quay về kinh thành không lâu?”

Nàng cảnh giác nhìn Tiêu Viễn, thần sắc đề phòng: “Ngươi biết ta là ai?”

Tiêu Viễn giật mình, lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng, cười cười nhìn về phía Trọng Đình Xuyên.

Trọng Đình Xuyên không nói lời nào, nhìn Thường Phúc.

Thường Phúc cứng miệng, biết mình chỉ có thể gánh “hòn đá lớn” này, đành ôm quyền thi lễ với Lệ Nam Khê, cười nói: “Lúc nãy tại hạ có nói qua một chút với Tiêu chưởng quỹ.”

Nói như vậy cũng không tính là kỳ quái.

Dù sao thì lúc ở chùa Sơn Minh, hắn cũng đã từng tiếp xúc với Lệ Nam Khê, hơn nữa cũng là do Lệ Nam Khê tự nói thân phận cho hắn biết.

Lệ Nam Khê nhìn hắn, cuối cùng vẫn đem ánh mắt nghi ngờ hướng về nam nhân cao lớn bên cạnh.

Trọng Đình Xuyên che miệng ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác. Thấy nàng vẫn cứ nắm chặt then cửa, hắn liền cho Tiêu Viễn và Thường Phúc một ánh mắt.

Tiêu Viễn và Thường Phúc đều hiểu ý, cùng nhau gật đầu. Thường Phúc nhấc chân đi đến cạnh cửa.

Lúc Lệ Nam Khê sắp mở miệng từ chối ý tốt của Tiêu Viễn, muốn tự mình giải quyết chuyện này, thì trước mặt có một bóng người lóe lên, nam nhân cao lớn đột nhiên ôm lấy bả vai nàng kéo vào trong lồng ngực. Cùng lúc đó, tiếng mở cửa vang lên, hai bóng người nhanh chóng lắc mình chạy ra khỏi cửa. Sau đó cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, vang lên vài tiếng lạch cạch, rõ ràng là tiếng khóa cửa từ bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, Lệ Nam Khê không phản ứng kịp.

Nàng bị nam nhân ôm vào trong ngực, trước mắt, chóp mũi, tất cả đều là hơi thở của hắn. Hai đời làm người, ngoài phụ thân và huynh trưởng, nàng chưa bao giờ gần gũi với một nam nhân xa lạ như vậy, liền nhất thời ngơ ngẩn.

May mà hắn chỉ chần chờ trong chốc lát, chớp mắt đã buông nàng ra.

Hai người gần gũi như vậy, chẳng qua chỉ là chuyện xảy ra trong giây lát.

Lệ Nam Khê vừa xấu hổ lại vừa tức giận, vội vàng lui về sau hai bước, bảo trì khoảng cách nửa trượng với hắn, sau đó chạy về phía cửa, dùng sức mở ra.

Đương nhiên là cửa không mở.

Lệ Nam Khê cực kì tức giận, ngẩng đầu chất vấn hắn: “Các ngươi muốn cái gì?”

Trọng Đình Xuyên chăm chú nhìn nàng, nói rõ ràng từng chữ: "Nàng đi ra thật sự không thích hợp. Mỗi khi trong lâu có người đến gây chuyện, Tiêu Viễn đều ra mặt xử lý. Có hắn ở đó, mẫu thân và tỷ tỷ của nàng đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”

Dừng một chút, hắn bỗng muốn giải thích kỹ càng với tiểu nha đầu này một chút, liền nhẫn nại nói: “Hắn đi thích hợp hơn so với nàng. Nếu không muốn mẫu thân nàng khó xử thì cứ để Tiêu Viễn giải quyết đi.”

Lệ Nam Khê biết bây giờ muốn ra cũng không được, ngược lại cố gắng bình tĩnh hơn một chút.

Cẩn thận ngẫm lại, lời hắn nói cũng có lý. Ngũ tiểu thư bọn họ muốn gây chuyện ở đây, đương nhiên sẽ dùng tình thân mà ép buộc các nàng. Tiêu Viễn là một người ngoài, lại là chưởng quỹ, muốn xử lý việc này cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa còn có thể giúp mẫu thân và tỷ tỷ mượn cơ hội để ra ngoài, mảy may cũng không bị Ngũ tiểu thư ép buộc.

Nhìn tình hình này, hình như ban đầu ba người bọn họ là đang thương nghị chuyện gì ở đây. Nếu nàng không đến, Tiêu Viễn sợ là cũng không tự mình ra mặt giải quyết, nếu thật sự xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, hắn chỉ cần sai thuộc hạ xử lý là được.

Kỳ thật bọn họ là có ý tốt muốn giúp nàng.

Nhưng dưới tình cảnh bị người ta ép buộc tiếp nhận ý tốt như vậy, Lệ Nam Khê cũng không quá dễ chịu. Nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn không thể nghĩ ra điểm mấu chốt ở đâu. Trong lúc nhất liền đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Thấy thần sắc của tiểu nha đầu liên tục thay đổi, một câu cũng không nói, Trọng Đình Xuyên không khỏi có chút nóng vội, nhanh chóng hỏi: “Sao vậy? Sao lại vẫn không vui? Vẫn còn giận ta sao?”

Không vui thì có, ảo não cũng có, nhưng mà giận hắn…

Lệ Nam Khê ngẩng đầu nhìn hắn, không thể không thừa nhận, dù sao bọn họ cũng suy nghĩ cho nàng, sao có thể tức giận.

Nhưng mà, tại sao lại khóa cửa cài then như thế này?

Nếu bị người khác biết, cũng không cần là người ngoài, chỉ cần phụ mẫu huynh tỷ thôi, nếu biết nàng lại có thể đơn độc ở chung với một nam nhân xa lạ trong một căn phòng khóa cửa thì nàng có mười cái miệng cũng không giải thích được, cho dù là chuyện có tình có lý.

Lệ Nam Khê trong lòng rất rối rắm, vừa bực mình, vừa cảm kích, thật sự là ngũ vị tạp trần. Nàng rầu rĩ đứng ở đó, ấn đường nhăn lại ngày càng sâu.

Đột nhiên bả vai nóng lên. Một cỗ sức lực mạnh mẽ kiên định kéo nàng vào bên trong phòng.

Lệ Nam Khê ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra nam nhân này lại giơ tay ra, ôm hờ vào bờ vai nàng, kéo nàng đi đến bên cửa sổ.

Tay hắn thon dài mà hữu lực, sức lực cũng dùng rất vừa phải, tuy khiến nàng không thể không đi theo hắn về phía bên kia, nhưng cũng không đến mức khiến nàng phải đau.

Nhưng mà Lệ Nam Khê vẫn tức giận.

Nàng nhanh chóng đi nhanh vài bước, thoát khỏi khống chế của hắn, xấu hổ buồn bực, trầm giọng nói: “Đại nhân đã giúp ta, ta rất cảm kích. Nhưng hành động cũng nên chú ý đúng mực một chút.”

Trọng Đình Xuyên thấy nàng đề phòng như vậy, ngược lại cười cười.

Tiểu nha đầu vẫn là tiểu nha đầu. Trong cái đầu nhỏ kia không biết suy nghĩ cái gì. Chẳng lẽ nàng cho rằng hắn đối với nữ nhân nào cũng bừa bãi như vậy sao.

Nhìn hắn giống như là người tùy tiện đối xử tốt với người khác lắm à?

Trọng Đình Xuyên không nhịn được mà cười lên, thu lại cánh tay: “Nàng muốn như thế nào cũng được. Tùy nàng.”

Nói xong, hắn đi đến phía trước cửa sổ, nâng ngón tay vạch ra một khe hở trên màn trúc, nhìn ra bên ngoài. Híp mắt nhìn một chút, sau đó quay đầu vẫy tay với Lệ Nam Khê.

Nàng không hiểu cái gì, nhưng thấy hắn kiên trì như vậy, đành thuận thế bước đến bên cạnh hắn, theo ý tứ của hắn, vạch mành trúc ra.

Trọng Đình Xuyên hỏi: “Thấy mẫu thân và tỷ tỷ của nàng không?”

Lệ Nam Khê nhìn hành lang dưới lầu, mờ mịt lắc đầu.

Trọng Đình Xuyên nghi hoặc. Lại nhìn thoáng ra bên ngoài, xác định chính mình có thể nhìn thấy, lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn qua bên góc màn trúc của Lệ Nam Khê.

Lúc này hắn mới nhận ra một vấn đề.

Vóc người của tiểu nha đầu nhỏ xinh, dựa vào chiều cao của nàng thì chỉ có thể trông thấy hành lang mặt đất. Cao như hắn mới có thể lướt qua cái hành lang đó, quét mắt một cái là có thể nhìn hết tất cả tình huống dưới lầu.

May mà bên cạnh đó vừa lúc có một cái bàn…

Trọng Đình Xuyên nhanh chóng quyết định, duỗi tay tóm lấy eo của Lệ Nam Khê, bế nàng đứng trên bàn.

Eo nhỏ nắm trong tay, mùi hương thơm mát của nữ nhân chợt thoảng vào mặt khiến lòng hắn rung động. Suýt chút nữa đã không khống chế được. May mà trong đầu hắn còn có một tia lý trí, nên tay mới có thể không loạn, vững vàng ôm nàng đến trên bàn.

Lệ Nam Khê đang nhón chân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên làm như vậy. Đợi khi đứng vững vàng ở trên bàn rồi mới có thể phản ứng lại, nhất vừa tức giận vừa gấp gáp, buột miệng mắng hắn: “Sao ngươi lại không giữ lời thế hả?” Không phải lúc nãy đã nói là phải giữ ý đúng mực hay sao?

Trọng Đình Xuyên bị xúc cảm tốt đẹp kia khiến cho ngây người. Tuy không còn chạm vào da thịt mềm ấm nữa, nhưng trong lòng bàn tay hắn vẫn còn nóng rát, giống như muốn phát ra lửa.

Thấy tiểu nha đầu có chút nóng nảy, trong lúc nhất thời hắn vẫn không thể suy nghĩ được cái gì, mờ mịt hỏi: “Vừa nãy ta đã đồng ý cái gì?”

Lệ Nam Khê thấy thần sắc ngơ ngẩn tràn đầy khó hiểu của hắn, giống như không biết mình đã làm ra chuyện gì. Ngược lại nàng giống như một người tính toán chi li, liền cảm thấy càng buồn bực hơn, trực tiếp xoay đầu đi không để ý tới hắn nữa.

Nhưng mà, lúc nàng đẩy mành trúc ra một lần nữa, thấy được toàn cảnh dưới lầu, nàng liền hiểu được vì sao vừa rồi hắn lại kiên quyết bế nàng lên bàn.

Nhưng giúp thì giúp, không thể nói với nàng một tiếng, để nàng tự mình leo lên hay sao?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Lệ Nam Khê liền rũ mắt nhìn độ cao của cái bàn này.

Nàng lập tức biết rằng, dựa vào chiều cao của nàng, đúng là không thể tự đi lên…

Trong lòng lại một lần nữa ngũ vị tạp trần. Vừa tức giận, lại vừa cảm kích hắn. Cảm thấy người này giống như đầu gỗ, căn bản không biết được chuyện mình vừa làm có vấn đề gì. Hoặc là nói, nhìn biểu tình cử chỉ của hắn, dường như tất cả mọi chuyện đều rất bình thường, căn bản là không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Lệ Nam Khê tức giận, muốn nói rõ cho hắn biết, nhưng lúc này lại thấy được bóng dáng của mẫu thân dưới lầu. Đành bất chấp những chuyện lúc nãy, cẩn thận nhìn chăm chú ra ngoài.

Thấy nàng không nhìn mình nữa, Trọng Đình Xuyên mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn lui về góc khuất bên cửa sổ, mượn bóng tối che giấu nửa thân mình, chuyển mắt nhìn về phía nữ nhân trước mắt, bình tĩnh ngắm nhìn nàng.

Lệ Nam Khê nhìn thấy mẫu thân và tỷ tỷ đang đứng ở phía bên trái một căn phòng, mà Ngũ tiểu thư và Đại phu nhân thì đứng bên phải, ở giữa là Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn đưa lưng về phía Trang thị và Tứ tiểu thư, đang nói gì đó với Ngũ tiểu thư và Đại phu nhân. Dáng vẻ ôn hòa nho nhã lúc nãy đã không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt đầy tức giận đối diện với Ngũ tiểu thư.

Có vài vị phu nhân tiểu thư định đi đến bên này, nhưng đều bị nữ hầu ngăn lại, mời vào phòng khác.

Ở dưới sảnh tầng một nhất thời chỉ có Tiêu Viễn và hai vị phu nhân, hai vị tiểu thư Lệ gia.

Ban đầu Ngũ tiểu thư mở miệng cãi lại vài câu. Nhưng dần dần sau đó chỉ thấy Tiêu Viễn phẫn nộ nói chuyện, mà Ngũ tiểu thư cúi đầu ngày càng thấp, thậm chí còn lấy khăn tay ra, có lẽ là đã khóc.

Tuy thần sắc của Tiêu Viễn rất tức giận, nhưng thanh âm của hắn rất nhỏ, Lệ Nam Khê ở trên này cũng không nghe được chút gì. Chắc là vì hắn không muốn bị người khác nghe thấy chuyện này, khiến thanh danh của Lệ gia bị tổn hại.

Sau một lúc, Ngũ tiểu thư xông ra ngoài, Đại phu nhân mặt đỏ hồng đuổi theo.

Trang thị và Tứ tiểu thư nói lời cảm ơn với Tiêu Viễn.

Lệ Nam Khê thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Tiêu chưởng quỹ, tốt xấu gì cũng phải cảm ơn hắn.” Mặc kệ như thế nào, sau khi xung đột với Ngũ tiểu thư mà mẫu thân và tỷ tỷ còn có thể cười nói như vậy, đây là chuyện cực kì hiếm thấy.

Nàng vừa nói xong, bên cạnh liền truyền đến một tiếng cười nhẹ.

“Cảm ơn hắn thì không cần. Cảm ơn ta là được.”

Lúc này Lệ Nam Khê mới nhớ ra bên cạnh mình còn có một người nữa, nghe vậy liền nhìn qua.

Từ nãy đến giờ Trọng Đình Xuyên vẫn luôn ngắm nhìn nàng. Lúc này thấy nàng nghiêng đầu qua, trước khi bốn mắt sắp sửa chạm nhau, hắn liền nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Lệ Nam Khê nhớ lúc nãy hắn kiên trì không cho nàng ra ngoài, để cho người khác giải quyết việc này, vì thế Tiêu Viễn mới ra tay giúp đỡ, cho nên nàng cũng chân thành nói: “Đa tạ ngươi. Cũng đa tạ Tiêu chưởng quỹ.”

Mặc dù vừa rồi Trọng Đình Xuyên nói cảm ơn hắn là được, nhưng sau khi nghe tiểu nha đầu thật sự nói đa tạ, trong lòng hắn lại có chút hụt hẫng. Cảm thấy nàng làm như vậy, rất khách khí xa lạ.

Lệ Nam Khê biết được chuyện của mẫu thân và tỷ tỷ đã giải quyết xong, hận không thể lập tức đi tìm bọn họ, liền nhanh chóng nhảy từ trên bàn xuống.

Trọng Đình Xuyên hoảng sợ, vội vàng duỗi tay đỡ lấy nàng.

Lệ Nam Khê không chịu nhận sự giúp đỡ của hắn, vừa thấy đối phương đưa tay đến đã đẩy hắn qua một bên.

Sắc mặt Trọng Đình Xuyên nhất thời thay đổi.

Cái bàn này là nơi để hắn xem sổ sách, lúc ở đây, hắn vẫn thường đứng xem nên đã cho người làm cái bàn này cao hơn rất nhiều so với những cái bàn bình thường khác. Hơn nữa, xung quanh bàn cũng không có ghế, không có bất cứ thứ gì có thể mượn lực để leo lên hoặc là trèo xuống.

Tiểu nha đầu mềm yếu như vậy, nếu nhảy xuống từ cái bàn cao thế này…

Trọng Đình Xuyên càng thêm lo lắng.

“Càn quấy!” Hắn quát lên: “Cao như vậy, nàng bị thương thì làm sao bây giờ?”

“Sao có thể bị gì được chứ?” Lệ Nam Khê xoay đầu đi: “Ta cũng đâu có yếu đuối như vậy?”

Trọng Đình Xuyên thấy nàng mặt đỏ tai hồng, bỗng nhiên hiểu được, hình như nàng xấu hổ.

Nghĩ lại, vừa rồi chẳng qua là hắn chỉ có chạm một chút thôi, mà lòng bàn tay đã nóng ran, đến bây giờ vẫn còn cảm giác…

Thấy bộ dáng bối rối của nàng, tâm tình của hắn bỗng nhiên tốt lên. Nhưng vẫn không chịu thỏa hiệp.

Trọng Đình Xuyên giương tay ra, duỗi đến trước mặt nàng, nói rất chân thật: “Ta đỡ nàng xuống.” Dừng một chút, nói tiếp: “Đảm bảo sẽ không ôm nàng.”

Lệ Nam Khê không nghĩ đến hắn lại nói thẳng ra như vậy, nhớ đến chuyện lúc nãy, nàng vừa tức vừa xấu hổ, nhịn không được mà liếc hắn một cái.

Lúc bốn mắt chạm nhau, nàng không khỏi ngẩn người.

Trong ấn tượng của nàng, hắn là người lạnh lùng, cao ngạo lại xa cách.

Nhưng lúc này, lần đầu tiên nàng phát hiện, người như hắn mà lại có thể căng thẳng, còn có thể lo lắng cho người khác.

Lúc này Lệ Nam Khê mới hiểu được, vừa rồi hắn nói sợ nàng bị thương, không phải là vì tùy tiện lấy cớ, mà là do hắn thật sự lo lắng cho nàng.

Nhưng mà, bảo nàng đi nắm tay một người nam nhân, nàng thật sự không làm được.

Lệ Nam Khê suy nghĩ, chỉ về một hướng khác, hỏi: “Có thể duỗi qua bên này một chút không?”

Trọng Đình Xuyên không hiểu nguyên do, nghe nàng nói như vậy, theo bản năng liền làm theo, nhích qua nửa bước, duỗi tay qua phía bên kia một chút.

Lệ Nam Khê ước chừng cũng được rồi, liền đặt tay lên cánh tay rắn chắn hữu lực của hắn, chớp mắt nhảy từ trên bàn xuống.

Lúc này Trọng Đình Xuyên mới hiểu được, là do nàng không muốn trực tiếp tiếp xúc da thịt với hắn nên mới cố ý tránh đi bàn tay của hắn.

Nhưng mà làm như vậy cũng có chỗ hỏng.

Hắn không thể dùng lực mà đỡ lấy nàng.

Vừa thấy tiểu nha đầu nhảy xuống, hắn liền thầm than một tiếng, vội vàng nghiêng người vươn một tay còn lại đến, trước lúc Lệ Nam Khê rơi xuống đất, khó khăn lắm mới có thể đỡ lấy nàng.

Lệ Nam Khê nhoài người về phía trước, bước chân chưa kịp lảo đảo đã được người bên cạnh vững vàng ôm lấy. Nhưng chớp mắt sau hắn đã buông ra, phảng phất giống như chưa từng xảy ra.

Lệ Nam Khê âm thầm thở dài, thật sự là không biết phản ứng như thế nào mới tốt. Suy nghĩ một chút, nàng đành thấp giọng nói: “Mẫu thân và tỷ tỷ ta chắc cũng không có chuyện gì rồi. Ta muốn đi tìm bọn họ.”

Trọng Đình Xuyên gắt gao nắm chặt tay lại, lòng bàn tay vẫn còn vương lại chút hơi ấm, nhẹ nhàng len lỏi vào trong lòng hắn. Cuối cùng gật đầu, chậm rãi nói: “Chờ Tiêu Viễn đến mở cửa. Nàng liền có thể đi tìm bọn họ.”

Lệ Nam Khê nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó cũng không biết nói gì nữa.

Trọng Đình Xuyên thấy nàng cúi đầu, có vài sợi tóc mai mỏng manh nhẹ nhàng rũ xuống bên tai, ngay lập tức hắn liền muốn đưa tay lên, giúp nàng vén ra sau. Nhưng chỉ mới vừa bước đến gần, còn chưa kịp nâng tay lên, ngoài cửa đã phát ra tiếng vang lạch cạch, ngay lập cửa phòng bị mở ra.

Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn về phía cửa, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

Thường Phúc chỉ mới đẩy cửa ra đã bị sắc mặt của hắn hù nhảy dựng, vội vàng nghiêng người để Tiêu Viễn đi vào trước.

Tiêu Viễn cũng ngẩn ra, nhưng vẫn còn có thể duy trì bình bĩnh. Hắn bước vào, nhìn Lệ Nam Khê, chắp tay nói: “Lệ tứ phu nhân và Tứ tiểu thư đang ở căn phòng thứ năm bên trái dưới lầu một. Tiểu thư có thể đến đó tìm bọn họ.”

Lệ Nam Khê cảm tạ với hắn một tiếng, sau đó vội vàng nhấc chân ra khỏi phòng.

Tiêu Viễn và Thường Phúc liếc nhìn nhau, đều nhận ra không khí trong phòng có gì đó không thích hợp, nhưng cũng không có gan đến hỏi Trọng Đình Xuyên.

Hai người còn đang nghi hoặc, liền nghe Trọng Đình Xuyên hỏi: “Cuối cùng chuyện là như thế nào?”

Thường Phúc xoay người, đi ra đóng cửa lại.

Tiêu Viễn bước đến, dừng trước Trọng Đình Xuyên bốn thước, đem tất cả chuyện nghe được vừa rồi bẩm báo với hắn.

Trọng Đình Xuyên trầm ngâm một lúc, sau đó mới đột nhiên hừ nhẹ một tiếng: “Nàng ta muốn cho đại ca nàng vào quốc tử giám học? Đúng là biết lựa thời cơ.” Sau đó lại trầm giọng phân phó: “Thường Phúc, sau khi quay về, ngươi nói Thường Khang sắp xếp một chút, cho Lệ đại thiếu gia vào quốc tử giám học.”

Thường Phúc không nghĩ tới hắn sẽ ra lệnh như vậy, liền kinh hãi: “Gia, người kia, hà tất phải nâng đỡ hắn như vậy?”

“Đương nhiên phải nâng đỡ hắn.” Trọng Đình Xuyên nặng nề nói: “Hơn nữa phải nâng đỡ hắn thật tốt. Nhưng mà chuyện này phải làm nửa giấu nửa mở, phải để Đại phu nhân tra ra được, tất cả là do ta làm.”

Nâng đỡ hắn, chẳng khác nào nâng đỡ đại phòng, nâng đỡ vị Ngũ tiểu thư kia. Cứ như vậy, vị mẫu thân yêu quý của hắn mới có thể loại bỏ nàng ta ra khỏi danh sách lựa chọn.

Thường Phúc không hiểu được vì sao Trọng Đình Xuyên lại làm như vậy, nhưng nếu quốc công gia đã có lệnh, đương nhiên hắn chỉ có thể làm theo, liền khom người vâng lệnh.

Lệ Nam Khê vội vã xuống dưới lầu, đi nhanh đến căn phòng thứ năm bên tay trái. Vừa bước vào phòng, nàng đã thấy mẫu thân và tỷ tỷ đang xem một chiếc vòng ngọc.

Nghĩ đến những chuyện lúc nãy, Lệ Nam Khê cuối cùng cũng nhịn không được, bước nhanh đến, vội vàng hỏi: “Mọi người thế nào rồi? Có bị gây khó dễ gì không?”

Sau khi nhìn thấy Lệ Nam Khê, Trang thị và Tứ tiểu thư liền nhẹ nhàng thở phào.

Trang thị cũng không còn tâm trí chọn vòng tay nữa, kéo tay Lệ Nam Khê ra khỏi phòng, chọn một chỗ vắng người, nhỏ giọng hỏi: “Nãy giờ Tư Tư ở đâu vậy? Ngũ nhi bọn họ có tìm con gây khó dễ không?”

Lệ Nam Khê lúc này mới biết Tiêu Viễn cũng chưa từng nhắc đến nàng trước mặt mẫu thân và tỷ tỷ, liền chỉ vào căn phòng bán vòng tay lúc trước, nói: “Lúc nãy con nhìn thấy ngũ tỷ đến, liền chạy nhanh lên lầu để trốn.” Cân nhắc một lúc, cuối cùng nàng cũng không nói ra chuyện gặp được bọn Trọng Đình Xuyên trên lầu: “Con đứng ở trên lầu một lúc lâu, ước chừng tỷ ấy đi rồi mới xuống đây.”

Trang thị nghe vậy, liền tức giận: “Đại bá mẫu của con đi tìm ta và Trúc nhi bên kia, còn Ngũ nhi thì đến bên này. Chắc là bọn họ chia nhau ra tìm. Ta còn tưởng rằng bọn họ không đi tìm con cũng xem như là còn chút lương tâm. Hóa ra bọn họ đã tính toán cả rồi, muốn kéo hết chúng ta vào phiền phức này, một người cũng không tha.”

Lệ Nam Khê vội nói: “Như vậy thì sao? Dù gì bọn họ cũng không làm gì được.”

“Đúng rồi.” Tứ tiểu thư cười nói: “Lúc nãy, chưởng quỹ Phỉ Thúy lâu có đến đây, trách cứ Ngũ muội đến nơi này mượn chuyện quấy rầy khách nhân của hắn, còn nói sau này không cho Ngũ muội bước vào Phỉ Thúy lâu nữa.”

Nhắc lại hành động vừa rồi của Tiêu Viễn, Tứ tiểu thư càng thêm vui vẻ.

“Muội không biết đâu, vị Tiêu chưởng quỹ kia rất là lợi hại.” Tứ tiểu thư nhỏ giọng nói với Lệ Nam Khê: “Hắn dứt khoát nhấn mạnh là Ngũ muội chỉ muốn đến đây gây sự thôi. Nếu không, đã là người một nhà, nếu thật sự muốn mượn bạc, cho dù là năn nỉ cầu xin, tại sao không ở nhà mà năn nỉ, một hai phải đến Phỉ Thúy lâu của hắn gây chuyện? Sau đó Ngũ muội nói một câu, hắn liền nói lại một một câu. Cuối cùng bọn họ không còn cách nào khác, đành phải rời đi.”

Lệ Nam Khê cười nói với Trang thị: “Cũng may mà lúc nãy mẫu thân không phát hỏa.”

Ngũ tiểu thư dám làm như vậy trước mặt bao nhiêu người, tất nhiên là đã nắm chắc thắng lợi. Lúc nãy, điều Lệ Nam Khê lo lắng nhất chính là sợ mẫu thân sẽ tức giận lên mà cãi nhau với bọn họ, như vậy ngược lại là mất nhiều hơn được.

Nhưng mà nhìn tình hình này, mẫu thân tức giận thì tức giận, cũng không có nói gì.

Nghe Lệ Nam Khê nói vậy, Trang thị không khỏi đỏ mặt, thấp giọng nói: “Những lời dặn của cha con, ta vẫn nhớ rõ mà. Vừa rồi Trúc nhi ôm cánh tay ta, nhưng thực ra là đang nhéo ta đấy, làm như sợ ta quên lời cha của các con dặn không bằng.”

Dứt lời, bà nhìn đại nữ nhi, giả vờ tức giận nói: “Nha đầu này, nhìn thử tay ta có bị tím bầm lên chưa. Nếu mà bị bầm thật, ta sẽ tính sổ với con.”

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ Tứ tiểu thư cũng đã yên lòng, liền đùa giỡn: “Vừa rồi con nhéo rất nhẹ mà, mẫu thân đừng vu khống con. Con không chịu. Lát nữa trở về, phải mách với lão phu nhân mới được.”

Lệ Nam Khê thấy mẫu thân và tỷ tỷ đều không có việc gì, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Bây giờ nàng không muốn đi xem vòng tay gì nữa, chỉ đơn giản đi chọn vòng ngọc với mẫu thân và tỷ tỷ.

Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng Tứ tiểu thư cũng chọn được một vòng ngọc nạm vàng chạm hình hoa sen. Ba mẹ con liền chuẩn bị rời đi.

Bên cạnh có một nữ hầu vừa đi vào không lâu.

Lúc này, nhìn thấy ba người Lệ Nam Khê định quay về, nàng liền bước đến, cười nói: “Vòng tay đẹp như vậy, nên đặt vào một cái tráp thật đẹp mới đúng. ở Phỉ Thúy lâu chúng tôi cũng có bán tráp, do thợ thủ công của lâu làm ra, vừa tốt, lại cũng không tốn bao nhiêu bạc.”

Lúc đầu Trang thị không nghĩ đến việc mua tráp đựng, nhưng sau khi nghe thấy được thợ thủ công của Phỉ Thúy lâu tự tay làm, không khỏi có chút động tâm, liền hỏi: “Ngoài tráp đựng vòng tay, có còn bán các loại nào nữa không?”

“Tất cả đều có. Tráp đựng gương lược, khuyên tai, trâm cài, tất cả đều có đầy đủ. Nếu phu nhân muốn xem thì tôi lấy tới cho ngài xem nhé? Nhưng mà chủng loại hơi nhiều một chút, nếu mang hết đến, sợ là tốn không ít thời gian.”

Vốn dĩ Trang thị cũng muốn mua một cái tráp đựng gương lược đặc biệt một chút, lúc về Giang Nam tiện thể cho các phu nhân bằng hữu xem thử tay nghề của thợ thủ công ở kinh thành. Lúc trước bà định đến các cửa hàng khác xem thử, cũng không biết được hiện giờ Phỉ Thúy lâu cũng có bán.

Nhớ đến lúc nãy, trang sức mỗi phòng đều rất nhiều, chủng loại phong phú, nếu mang lên hết thì thật sự cũng tốn không ít thời gian. Hơn nữa tráp cũng không nhẹ như trang sức, mang lên mang xuống tất nhiên rất mệt mỏi. Nhóm nữ hầu chắc cũng không muốn tốn sức như vậy.

Trang thị liền nói với nữ hầu: “Không cần mang đến đâu. Ngươi dẫn ta đi xem là được.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng.

Tứ tiểu thư cũng muốn đi xem một chút, liền theo sát phía sau Trang thị.

Mẫu thân và tỷ tỷ đều đi, đương nhiên Lệ Nam Khê cũng phải đi. Nhưng vừa mới bước vài bước đã nghe tiếng của nữ hầu kia gọi nàng.

Lệ Nam Khê dừng lại.

Nữ hầu nhanh chóng lặng lẽ đến gần, nhỏ giọng nói với nàng: “Chưởng quỹ chúng tôi mời ngài lên lầu, nói là có chuyện quan trọng muốn nói.”

Nàng nói vừa nhanh vừa nhỏ, nếu không đến sát bên tai thì chắc có lẽ Lệ Nam Khê cũng không nghe được.

Lệ Nam Khê được Tiêu Viễn giúp đỡ, đương nhiên sẽ không từ chối một lời mời nho nhỏ của hắn. Liền giương giọng nói với Trang thị và Tứ tiểu thư: “Nương, tỷ tỷ, mọi người cứ đi trước, con ở đây xem vòng tay một lát.”

Trang thị và Tứ tiểu thư cũng không nghi ngờ gì, dặn dò nàng vài câu rồi đi.

Nữ hầu lúc nãy chuyển lời cho Lệ Nam Khê vội vàng đi nhanh vài bước, dẫn đường cho hai người đi đến phòng bán tráp.

Lệ Nam Khê đi đến căn phòng đặt vòng ngọc lúc trước, sau đó đi thẳng đến cuối hành lang, chuẩn bị bước lên bậc thang dẫn lên lầu hai.

Đến trước cầu thang, nàng mới phát hiện, ở đây đã có người canh giữ, phàm là người muốn đi lên sẽ bị những người này ngăn lại. Nhưng lúc nàng chuẩn bị bước lên, nữ hầu trông coi cũng chỉ nhìn nàng một chút rồi quay đi, giống như nàng không tồn tại.

Lệ Nam Khê nghĩ, có lẽ Tiêu Viễn đã phân phó cho nên mới như thế, liền nhìn xung quanh. Thấy xung quanh không có ai để ý, nàng mới bước từng bước đi lên.

Đến trước cửa phòng, nàng nhẹ nhàng gõ nhẹ vài cái. Không bao lâu sau Tiêu Viễn đã mở cửa ra, mời nàng đi vào.

Trong phòng vẫn là ba người bọn họ. Có khác một chút là lúc này trên bàn còn có thêm một vài món trang sức, đủ loại màu sắc lấp lánh, rất bắt mắt.

Lúc bước vào phòng, Lệ Nam Khê quan sát những thứ đó một chút, hình như đều là vòng tay. Nhưng cũng không giống như những vòng tay nàng đã nhìn thấy trong căn phòng lúc nãy.

Nàng liền biết rõ, những thứ này có lẽ bảo bối quý giá của của Phỉ Thúy lâu, được giữ lại để làm trang sức đặc chế, người bình thường sẽ không thể mua được. Cho nên nàng chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó vội vàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Vừa mới đi đến bên cạnh Tiêu Viễn, Lệ Nam Khê vừa định hỏi hắn tìm nàng có chuyện gì, liền thấy nam nhân cao lớn kia đang đứng bên cạnh bàn, vẫy tay với nàng.

“Lại đây.” Trọng Đình Xuyên ngữ khí chua lè nói.

Hắn không nghĩ tới tiểu nha đầu kia vừa bước vào lại không tìm hắn mà lại trực tiếp đến bên cạnh Tiêu Viễn.

Lệ Nam Khê thấy hắn có vẻ không vui, vội vàng tỉnh táo lại.

Lúc nãy nàng có chút hoảng loạn vội vàng, nên khi rời đi cũng chưa nói một tiếng cảm ơn với hắn. Lúc chọn lựa vòng ngọc với tỷ tỷ mới nhất thời nhớ ra. Bây giờ thấy hắn, lại thấy hắn có vẻ không vui, Lệ Nam Khê liền đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc hành lễ: “Đa tạ đại nhân lúc nãy đã giúp đỡ.”

Cách hành lễ này của nàng thập phần cẩn thận, ngữ khí nói chuyện cũng rất thành khẩn, còn hàm chứa kính trọng.

Lệ Nam Khê nghĩ, lễ nghĩa chu toàn, sẽ thỏa đáng hơn.

Nhưng mà thấy bộ dạng này của nàng, thần sắc Trọng Đình Xuyên lại càng lạnh lẽo hơn. Ý cười nhàn nhạt trên khóe môi cũng dần biến mất, môi mỏng dần mím lại.

Nhưng cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Không sao.”

Thanh âm của nam nhân lúc này có chút lãnh đạm.

Lệ Nam Khê đoán không ra suy nghĩ của hắn. Nghĩ nghĩ, có lẽ là do chính mình còn chưa đủ thành ý, đối phương đã giúp nàng, mà nàng, ngay cả danh tính người ta còn không biết. Về tình về lý, đều không thích hợp.

“Không biết ngài là vị đại nhân nào?” Lệ Nam Khê hơi căng thẳng, nàng không biết đối phương có để ý tới chuyện này hay không. Sợ người ta sẽ không muốn nói, thanh âm nàng càng mềm nhẹ hơn một chút: “Sau này gặp lại còn có thể chào hỏi một tiếng.”

Trọng Đình Xuyên nghe thấy ngữ khí cung kính của nàng, mày kiếm nhíu lại càng sâu hơn, nhưng mà sau khi nghe thấy mấy chữ “sau này gặp lại”, ấn đường của hắn bỗng nhiên giãn ra.

Tâm tình tốt hơn một chút, Trọng Đình Xuyên nhìn về phía Thường Phúc.

Thường Phúc tưởng hắn muốn nói ra danh tính thật sự của mình, liền buột miệng nói: “Đây là Vệ…”

Vừa mới nói ra một chữ, sắc mặt Trọng Đình Xuyên liền thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.

Thường Phúc lúc này mới biết là mình đoán sai rồi, liền ngậm miệng lại.

Trọng Đình Xuyên lại nhìn qua Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn chớp mắt, ôn hòa tiếp lời: “Đây là Vệ lục gia của chúng ta.”

Lệ Nam Khê vẫn luôn rũ mắt xuống nên cũng không phát hiện ra điều bất thường. Sau khi nghe bọn họ nói, nàng yên lặng mà đem ba chữ “Vệ lục gia” ghi nhớ trong lòng.

Nàng vừa mới ngẩng đầu lên, liền thấy Trọng Đình Xuyên vẫy tay lần nữa với nàng: “Lại đây nhìn thử xem.”

Lệ Nam Khê nhìn về phía Tiêu Viễn, lúc này mới phát hiện, Tiêu Viễn không biết đã ra ngoài từ lúc nào, mà Thường Phúc cũng không thấy bóng dáng.

Nàng chỉ có thể chuyển mắt nhìn Trọng Đình Xuyên.

Hắn nâng tay chỉ vào đống trang sức trên bàn, nói với nàng: “Nàng lại đây xem thử, thứ này như thế nào?”

Lệ Nam Khê không hiểu, chậm rãi đi đến. Thấy thứ đối phương đang chỉ là một chiếc vòng tay san hô mã não tinh xảo.

Vòng tay này rất tinh tế, được làm từ ngọc mã não đỏ và ngọc trân châu san hô đỏ đan xen với nhau, trên mỗi hạt ngọc đều được chạm khắc thành hình hoa lựu, đáng yêu đến mức khiến người ta không thể buông tay.

Lệ Nam Khê cầm nó lên, cẩn thận nhìn kĩ một lúc, sau đó cười nhạt nói: “Rất được.” Lại thuận miệng hỏi tiếp: “Lục gia đang muốn mua trang sức cho người thân sao?”

Trong đống vòng tay, Trọng Đình Xuyên nhìn trúng chuỗi san hô mã não xinh xắn này đầu tiên. Chỉ cảm thấy, những đóa hoa lựu kia giống như nụ cười của nàng, đáng yêu lại kiều mị.

Hắn cảm thấy, đồ vật nhỏ nhắn tinh xảo này, nếu đeo ở trên cổ tay nàng thì rất hợp, liền sai Tiêu Viễn mời nàng đến đây.

Không nghĩ nàng sẽ thích.

Như vậy rất tốt.

Trọng Đình Xuyên đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể khiến nàng nhận lấy chuỗi vòng này, bỗng nhiên nghe được câu hỏi của nàng.

Ban đầu hắn còn chưa phản ứng kịp, theo bản năng liền hỏi ngược lại: “Người thân?”

“Vâng.” Lệ Nam Khê nghĩ là hắn đang muốn nàng tư vấn để mua vòng tay cho người nhà, cười nói: “Không biết đối phương có phải là nữ quyến trong phủ hay không? Bao nhiêu tuổi?” Dù sao cũng phải biết một chút về tình huống của đối phương mới có thể quyết định được.

Nghe nàng nói như vậy, khóe môi của Trọng Đình Xuyên không khỏi cong lên sung sướng.

“Ừ, đúng là để tặng cho nữ quyến nhà ta. Còn tuổi tác,…”

Hắn cười nhẹ một tiếng, nhìn nụ cười tươi đẹp của nữ nhân trước mắt, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, chậm rãi mở miệng.

“Đương nhiên là xấp xỉ như nàng vậy.”