Sổ Tay Sủng Thê Của Võ Tướng

Chương 22



Vòng tay kia thật sự rất tinh xảo đẹp mắt, vì thế Lệ Nam Khê liền nói với Trọng Đình Xuyên: “Nếu vậy thì tặng vật này cũng không tồi.” Bất luận là kiểu dáng hay màu sắc, đều rất thích hợp.

Lúc trước, khi Tiêu Viễn đem những vòng tay kia ra cho Trọng Đình Xuyên chọn, hắn liếc mắt liền nhìn trúng cái này. Nhưng không chắc chắn tiểu nha đầu cũng sẽ thích nó, vì thế lúc này không khỏi có chút vui mừng.

Vui mừng thì vui mừng, nhưng hắn cũng không biết làm sao để danh chính ngôn thuận tặng cái vòng này cho nàng.

Trọng Đình Xuyên dựa người vào cạnh bàn, suy nghĩ một lát vẫn không thể tìm ra cách nào hay. Hắn nâng nhẹ ngón tay, khẽ gõ vào mặt bàn, nhìn Lệ Nam Khê: “Thích không?”

Lệ Nam Khê cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ bình thường nói: “Ừm, tinh xảo như vậy, ai nhìn thấy cũng đều sẽ thích.”

Trọng Đình Xuyên thấy nàng khẳng định như vậy, trong lòng càng vui vẻ.

Hắn hơi căng thẳng, đưa tay ra, định đem vòng tay đeo ngay cho tiểu nha đầu. Nhưng cánh tay vừa duỗi ra được một nửa, hắn đột nhiên nhớ lại, lúc nãy tiểu nha đầu có nói cái gì mà lễ nghĩa rồi đúng mực, giống như nàng rất để ý đến cái này.

Ngừng lại một chút, cuối cùng hắn đành thu tay lại, đặt chiếc vòng trở về trên mặt bàn, đẩy nó đến trước mặt Lệ Nam Khê.

“Nếu thích, vậy thì tặng cho nàng.”

Lệ Nam Khê làm sao nghĩ được mọi chuyện lại trở thành như vậy?

Nàng cả kinh, vội vàng từ chối, đẩy vòng tay lại về lại phía hắn: “Đã là vật mà Lục gia tặng người khác, làm sao ta có thể nhận được? Ngài vẫn nên giữ lại để tặng cho người thân thì hơn.”

Lúc này Trọng Đình Xuyên mới thấy hối hận.

Vừa rồi nhìn thấy nụ cười của cô gái nhỏ trước mặt khiến trong lòng rất vui vẻ, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại buột miệng nói “nữ quyến trong nhà”. Cảm thấy từ ngữ như vậy được dùng trên người nàng, rất hợp tâm ý của hắn.

Bây giờ có muốn sửa miệng, cũng không được.

Trọng Đình Xuyên âm thầm nhớ lại… có lẽ là do lúc ấy, nhìn thấy được nụ cười vui vẻ của nàng, vì thế liền trở nên si ngốc mà chẳng thể suy nghĩ gì cả.

Nếu không thể vãn hồi, chỉ có thể tìm một cái cớ khác.

Trọng Đình Xuyên khoanh tay, trầm mặc một lúc, cảm thấy chuyện này thực sự khó làm. Đôi ba chuyện tìm cớ linh tinh, xưa nay luôn là chuyện của mưu sĩ, hắn chưa bao giờ phải nhọc lòng. Vì thế, nhất thời cũng chưa thể nghĩ ra.

Trong lòng hắn túng quẫn đến cực điểm, sắc mặt vì thế mà cũng không quá tốt, trong ánh mắt cũng dần mang theo một chút sát khí.

Lệ Nam Khê cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên lạnh lẽo, nhịn không được mà lui về sau hai bước.

Trọng Đình Xuyên thấy vậy, mím môi, trong lòng thở dài.

Nếu đã không làm được chuyện lòng vòng, vậy thì trực tiếp một chút vậy.

Trọng Đình Xuyên xoa xoa ấn đường, cố gắng làm cho khuôn mặt của mình thả lỏng, lúc này mới vẫy tay với Lệ Nam Khê.

“Lại đây.”

Thấy tiểu cô nương cứ đứng yên không động đậy, hắn đành đi về phía nàng.

Ai biết được, hắn cứ tiến một bước, nàng lại lùi một bước…

Trọng Đình Xuyên bất đắc dĩ, thu hồi biểu tình cứng ngắc trên mặt, chỉ về vị trí trước mặt hắn hai thước, nói: “Lại đây. Đứng ở chỗ này.”

Hắn là người quyền cao chức trọng, bình thường vẫn quen ra lệnh cho người khác, đã sớm luyện được một bộ dáng lạnh lùng, cao cao tại thượng. Lúc sắc mặt nghiêm túc, thực sự là khiến cho người ta sợ hãi.

Lệ Nam Khê không biết mình đã làm cái gì khiến hắn tức giận, cẩn thận nhìn hắn, căng thẳng bước lên phía trước.

“Giơ tay ra.”

Lệ Nam Khê giơ tay ra.

Trọng Đình Xuyên đặt chiếc vòng san hô mã não kia vào trong tay nàng.

Cảm giác lạnh lẽo vừa mới truyền vào tay, Lệ Nam Khê liền bừng tỉnh, tay nhanh hơn não lập tức nhét vòng tay trở lại vào tay hắn.

Hành động của nàng quá nhanh chóng, khiến cả hai người đều đồng loạt ngẩn người.

Trọng Đình Xuyên phản ứng lại đầu tiên, nhíu mày nói: “Sao thế?”

Thấy bộ dáng không vui của hắn, Lệ Nam Khê sao còn có thể trả lời? Lập tức liên tiếp lui về phía sau vài bước, thẳng đến cửa phòng, sau đó hành lễ cực nhanh. Không đợi hắn tỏ vẻ gì thêm đã trực tiếp xoay người mở cửa chạy ra ngoài.

Phịch một tiếng, cánh cửa sập vào.

Trọng Đình Xuyên nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp vội vàng xuống lầu, lại nhìn lại sự vắng lặng trong phòng, cuối cùng đành chậm rãi thu tay lại, nhẹ nhàng nắm chặt chuỗi vòng lạnh lẽo trong lòng bàn tay.

Hắn không có kinh nghiệm tặng đồ cho người khác. Bình thường nếu muốn tặng lễ cho quan lại trong triều, đều là mấy người Thường An làm, trước nay hắn chưa bao giờ tự mình động tay vào.

Bây giờ thật vất vả mới có thể tự tay tặng, lại giống như là…

Dọa nàng chạy?

… Không thể không nói, ra trận giết giặc so với chuyện này dễ dàng hơn nhiều.

Vệ Quốc công nhiều năm tung hoành sa trường, cuối cùng cũng đã nếm được cảm giác “thất bại” rồi.

Trọng Đình Xuyên mày kiếm nhăn lại thật sâu, xuyên qua khe hở màn trúc nhìn thân ảnh của tiểu cô nương dưới lầu càng lúc càng xa, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Sau khi Lệ Nam Khê xuống lầu, hoảng loạn chọn vội một con đường để chạy. Thấy đã xuyên qua sảnh lớn, lúc này bước chân mới chậm rãi ngừng lại. Tìm nữ hầu, hỏi phòng bán tráp ở đâu, cố gắng ổn định hơi thở và tâm tình, sau đó liền đi tìm mẫu thân và tỷ tỷ.

Ba mẹ con tứ phòng vẫn còn đang ở Phỉ Thúy lâu thì bên trong Hải Đường uyển của Lệ phủ, Ngũ tiểu thư và Đại phu nhân lại đang khóc lóc kể lể.

Trong phòng, đàn hương nhàn nhạt thoang thoảng, lão phu nhân mặc một kiện áo ngoài màu nâu ám văn, ngồi trên ghế tứ phương bọc lụa Vân Cẩm như ý, trong tay cầm một phong thư, lẳng lặng nhìn hai mẹ con kia.

Sau khi nghe bọn họ nói, bà chỉ bày ra một thần sắc nhàn nhạt, vẫn không mở miệng đáp lại. Một lúc sau, lão phu nhân giao phong thư kia lại cho Cố ma ma bên cạnh.

Cố ma ma thu phong thư lại, đang định xoay người cất vào, nhưng lão phu nhân lại nói: “Không cần, cứ cầm đó đi.”

Cố ma ma vâng một tiếng.

Nghe thấy lão phu nhân mở miệng, Ngũ tiểu thư thoáng ngẩng đầu lên, khuôn mặt bi thương nhìn lão phu nhân. Đại phu nhân Vương thị bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, không phản ứng gì cả.

Lệ lão phu nhân cầm lấy chuỗi vòng tử đàn trên bàn, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Nói xong chưa?”

Ngũ tiểu thư cảm thấy lời này của lão phu nhân có chút đạm mạc, trong lúc nhất thời vẫn không hiểu được ý của tổ mẫu, liền lộ ra bộ dáng sợ hãi mảnh mai, tươi cười nói: “Tôn nữ bất hiếu. Nãy giờ chỉ lo nói chuyện của chính mình, lại không chú ý đến tổ mẫu.”

Nói xong nàng đứng dậy: “Để con đi rót cho tổ mẫu một ly trà.”

Ngũ tiểu thư đi được vài bước, sắp đến cửa phòng, Hạnh Mai đã bước vào, bẩm: “Lão phu nhân, Tứ phu nhân và Tứ tiểu thư, Thất tiểu thư đã về. Đang đến đây ạ.”

Nếu là lúc trước, lão phu nhân sẽ niệm tình các nàng ở bên ngoài lâu như vậy mà miễn thỉnh an. Nhưng bây giờ, sau khi nghe nói, lão phu nhân lại phân phó: “Về đúng lúc lắm. Ta vừa mới mua được một loại trà mới, ra ngoài lâu như vậy sợ là rất khát, đến đây uống một chén thì tốt hơn.”

Sau khi Hạnh Mai nghe vậy, hai tay hành lễ nắm thật chặt, nói: “Nô tỳ hiểu rõ”, rồi chạy nhanh ra ngoài.

Cố ma ma thấy vậy, ám chừng là lão phu nhân vẫn rất thiên vị người tứ phòng, sợ lúc bọn họ đến đây sẽ bị thất thủ nên liền cố ý sai Hạnh Mai đi qua nhắc nhở một chút.

Quả nhiên, lúc Trang thị dẫn hai vị tiểu thư đến, khi nhìn Đại phu nhân và Ngũ tiểu thư, ánh mắt lại có thêm một tia cảnh giác.

Bước vào phòng, sau khi hành lễ với lão phu nhân, Lệ Nam Khê cũng không đến ngồi cạnh lão phu nhân như trước, mà vẫn theo sát mẫu thân và tỷ tỷ.

Lão phu nhân hiểu rõ, nàng là muốn ở cạnh Trang thị và Tứ tiểu thư, lỡ khi xảy ra chuyện gì liền có thể giúp đỡ lẫn nhau, vì thế bà cũng không nói thêm gì cả. Ngược lại hỏi Ngũ tiểu thư: “Vừa rồi, Đan nhi nói các con có chuyện chưa nói xong, sau đó đến Phỉ Thúy lâu tiếp tục bàn bạc… đến cuối cùng sao lại thế này?”

Lúc nãy khi kể lể với lão phu nhân, Ngũ tiểu thư cũng cố ý bớt đi vào chuyện.

Nàng chỉ nói là “có chuyện chưa nói xong”, cho nên nghe nói mẹ con tứ phòng đến Phỉ Thúy lâu, nàng và mẫu thân cũng đến đó “bàn bạc tiếp”. Cố ý không nói đến chuyện trước đó tứ phòng đã quyết đoán cự tuyệt, cũng không nói ra chuyện bọn họ chây lì, một hai nhất định phải đến Phỉ Thúy lâu.

Nhưng mà cách nói này của nàng, nghe cũng rất hợp lý.

Trang thị giận điên, hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ tiểu thư.

Lúc nãy, sau khi được Hạnh Mai âm thầm nhắc nhở, mẹ con ba người cũng đã biết Vương thị và Ngũ tiểu thư đã xuyên tạc chuyện gì đó trước mặt lão phu nhân. Nếu lão phu nhân đã sai Hạnh Mai đến thông báo trước, ba người cũng hiểu rõ là bà sẽ đứng về phía bọn họ, nên bây giờ cũng không sợ hãi quá nhiều.

Trang thị không im lặng như lúc ở Phỉ Thúy lâu nữa, mạnh mẽ nói: “Mẫu thân minh giám. Lúc nãy chúng con có nói đến chuyện góp bạc cho Đại thiếu gia đến quốc tử giám học, nhưng mà con cũng không thể tùy tiện cho đại tẩu mượn bạc. Không phải con cố ý muốn gây khó dễ.”

Lão phu nhân hỏi Vương thị: “Vẫn là vì chuyện đó sao?”

Vương thị bất an, khẽ nhúc nhích thân mình, không dám trả lời.

Ngũ tiểu thư ngồi một bên, thở dài: “Sao lại có thể vì chuyện này? Nếu chỉ vì chuyện này, sao con thể đến kể khổ với lão phu nhân được? Con buồn nhất chính là chuyện, tứ thẩm không muốn giúp chúng con cũng không sao, nhưng sao lại có thể để người ngoài đến chê cười chúng con. Cuối cùng khiến chúng con rơi vào tình thế xấu hổ ở trước mặt bao nhiêu người, như vậy, Lệ gia cũng sẽ bị bàn tán cười chê mất.”

Lúc nãy, nàng cũng chưa nói ra chuyện này.

Sau khi nghe xong, Lệ lão phu nhân cũng nhíu mày.

Ngũ tiểu thư trong lòng mừng thầm.

Tổ phụ của bọn họ là Lệ đại học sĩ, làm quan thanh liêm chính trực, học trò khắp thiên hạ, thanh danh luôn rất tốt. Mấy chục năm nay, lão phu nhân luôn nghiêm khắc dạy dỗ con cái, rất xem trọng danh dự. Nếu lão phu nhân biết được người tứ phòng phá hỏng thanh danh Lệ phủ như vậy, tất nhiên sẽ rất tức giận.

Lệ lão phu nhân hỏi Trang thị: “Còn có chuyện này sao?”

Trang thị ghét nhất là loại người như Ngũ tiểu thư, nói chuyện nửa thật nửa giả, khiến người ta rất khó đối phó: “Thưa mẫu thân, lúc đó Tiêu chưởng quỹ của Phỉ Thúy lâu thấy trong lâu có chuyện, cũng đến nói Ngũ nhi vài câu. Nhưng mà nếu có người muốn đến xem, đều bị Tiêu chưởng quỹ sai người ngăn lại.”

“Ngăn được thì như thế nào?” Vương thị vẫn luôn trầm mặc nãy giờ đột nhiên mở miệng. Bà biết nữ nhi của mình được Đại phu nhân quốc công phủ xem trọng, nếu mình cứ nhát gan như vậy, chỉ khiến nữ nhi bị người ta coi thường, cho nên thu hết dũng khí, nói: “Những người đó dù bị ngăn lại vẫn có thể nhìn thấy, nghe thấy được một chút, ít nhất cũng đã thấy được chuyện người Lệ gia cãi nhau.”

Tứ tiểu thư cười nói: “Nếu Đại bá mẫu và Ngũ muội không đi theo đến Phỉ Thúy lâu, chỉ ở nhà “bàn bạc” với chúng con, thì người khác cũng chẳng có cơ hội mà nhìn thấy.”

Nhìn bọn họ cãi nhau như vậy, Lệ lão phu nhân sắc mặt trầm xuống. Người của hai phòng bắt đầu lời qua tiếng lại, ngay cả Vương thị luôn trầm mặc và Tứ tiểu thư dịu dàng ôn hòa cũng đều tham gia vào.

Bà lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Dứt lời, bà nhìn Lệ Nam Khê, trong lòng rất vui mừng, dù sao vẫn còn Tư Tư có thể giữ được bình tĩnh.

Thật ra, lão phu nhân cũng đã đánh giá cao Lệ Nam Khê quá rồi.

Kỳ thực Lệ Nam Khê cũng muốn giúp mẫu thân và tỷ tỷ nói chuyện. Nhưng chuyện Tiêu Viễn ra mặt có quan hệ quá lớn với nàng, nàng chột dạ, sợ mình nói sai cái gì sẽ khiến chuyện thêm loạn, cho nên chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Lệ lão phu nhân hỏi Ngũ tiểu thư: “Những lời con nói là thật?”

Ngũ tiểu thư sờ vòng tay nạm bảo thạch đỏ trên cổ tay, nghĩ đến Trọng đại phu nhân thiên vị nàng, trong lòng đã quyết, liền gật đầu nói: “Tất nhiên là con không dám lừa tổ mẫu.”

“Quả thực là như vậy sao?” Lệ lão phu nhân vẫn hỏi lại.

Ngữ khí của bà bình tĩnh không gợn sóng, vang lên trong căn phòng trống trải, hòa quyện với hương đàn hương nhàn nhạt, mờ ảo và đạm mạc.

Trang thị đang muốn cãi lại, liền bị Lệ Nam Khê và Tứ tiểu thư cùng nhau kéo lại.

Ngũ tiểu thư dừng một chút, cúi đầu nói: “Đương nhiên là thật ạ.”

Lệ lão phu nhân chậm rãi nói: “Nhưng mà, lời của Tiêu chưởng quỹ trong thư, lại khác với lời nói của con.”

Câu nói nhẹ nhàng của bà khiến tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc.

Ai cũng không nghĩ đến, Tiêu chưởng quỹ lại có thể tự mình viết thư cho lão phu nhân.

Lệ lão phu nhân nghiêng đầu phân phó, Cố ma ma liền đưa lá thư kia ra.

“Trước khi các con trở về, Phỉ Thúy lâu sai người đưa phong thư này tới.” Lão phu nhân nói: “Tiêu chưởng quỹ nói với ta, hôm nay bởi vì một chút chuyện mà xảy ra tranh cãi với Đại phu nhân Lệ gia và Ngũ tiểu thư, rất áy náy nên mới cố ý viết một phong thư để giải thích. Cũng đã nói rõ, Tứ phu nhân và Trúc nhi, Tư Tư cũng không dính dáng gì đến chuyện này, chỉ là phải chịu liên lụy một chút.”

Nghe xong lời nói của lão phu nhân, lại nhìn phong thư kia, sắc mặt của Vương thị và Ngũ tiểu thư nháy mắt trắng bệch, hai người nhìn nhau, không biết phải giải thích như thế nào.

Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, đường đường là chưởng quầy của Phỉ Thúy lâu, vậy mà chỉ vì một tranh chấp nho nhỏ như vậy cũng sẽ gửi thư đến giải thích.

Lệ lão phu nhân nhìn Vương thị và Ngũ tiểu thư, xua tay: “Tạm thời các con cứ về đi. Chuyện này sẽ giải quyết sau. Ngũ nhi ngày mai chép mười lần bản “Nữ nghệ” đem đến cho ta.” Dù gì đi chăng nữa thì Ngũ tiểu thư cũng là người được Trọng đại phu nhân nhìn trúng. Vòng tay vàng nạm bảo thạch đỏ kia chính là minh chứng rõ ràng nhất.

Thấy lão phu nhân cũng không giải quyết đến cùng, chỉ là bảo nàng chép mười lần bản “Nữ nghệ” của vị nữ học giả uyên thâm tiền triều kia mà thôi, Ngũ tiểu thư liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng xoa xoa chiếc vòng trên cổ tay, cùng Vương thị hành lễ, sau đó lui ra.

Đợi cho bọn họ đi khỏi, thần sắc của lão phu nhân dần chuyển sang nghiêm khắc, nhìn thẳng vào Lệ Nam Khê.

Chuyện này có điểm kỳ quái.

Mặc dù người Lệ gia gây chuyện ở Phỉ Thúy lâu, nhưng lấy tính cách lãnh đạm của vị Tiêu chưởng quỹ kia, hẳn là cũng sẽ không nhiệt tình đến nỗi gửi thư đến giải thích mới đúng. Đằng này, không những gửi thư đến, còn cố ý giải thích rõ ràng cặn kẽ lại một lần. Cẩn thận suy nghĩ lại, kỳ thật trong thư chỉ có một ý tứ, đó là hai mẹ con đại phòng đến gây sự, hắn chẳng qua chỉ đến nói vài câu.

Chuyện tưởng như không có gì, nhưng nếu liên hệ với chuyện mà Ngũ tiểu thư đã khóc lóc kể lể lúc nãy, ngẫm lại kỹ càng, phong thư này được gửi đến giống như muốn giải vây cho người tứ phòng. Nếu nói Phỉ Thúy lâu có quan hệ gì với người tứ phòng…

Lệ lão phu nhân hỏi: “Ngoài Tiêu chưởng quỹ, hôm nay các con có còn gặp được ai khác nữa không?”, không lẽ vị chủ nhân kia cũng đến?

Lệ Nam Khê thấy từ lúc lão phu nhân hỏi vấn đề này vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, liền cố gắng làm cho thần sắc và ngữ khí của mình thật thản nhiên, sau đó mới nói: “Không có ạ.”

“Thật không?”

Đối với câu hỏi dồn của lão phu nhân, Lệ Nam Khê càng chột dạ hơn, cố gắng cười nói: “Những nữ hầu ở đó thì có tính không ạ?”

Lão phu nhân yên lặng nhìn nàng, một lúc lâu cũng không nói gì cả.

“Tổ mẫu đừng lo lắng.” Tứ tiểu thư ở một bên nói: “Người gặp Tiêu chưởng quỹ cũng chỉ có con và mẫu thân. Lúc ấy Tư Tư không có ở đó, lúc Tiêu chưởng quỹ rời đi Tư Tư cũng chưa quay về, cho nên muội ấy chưa từng nhìn thấy người ta. Hơn nữa, lúc đó cũng chỉ có một mình Tiêu chưởng quỹ, không có ai khác nữa.”

Bởi vì trong thư, từ đầu đến cuối Tiêu chưởng quỹ cũng chưa từng nhắc đến Lệ Nam Khê, cho nên lão phu nhân cũng không nắm chắc được tình hình lúc ấy. Nghe xong lời nói của Tứ tiểu thư, bà mới biết được là lúc ấy Lệ Nam Khê hoàn toàn không có ở đó, thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy hắn.

Trong lúc nhất thời, Lão phu nhân cũng không thể hiểu được nguyên nhân mà Tiêu chưởng quỹ viết phong thư này là gì.

Trong phòng lập tức trở nên yên lặng. Ai cũng không đoán được ý tứ của lão phu nhân.

Một lúc sau, lão phu nhân mới mở miệng nói: “Thanh danh của nữ nhi là quan trọng nhất. Nếu bỗng nhiên gặp một người xa lạ, điều đầu nhiên là phải tránh xa ra. Chỉ có bảo vệ thanh danh thật tốt, không làm chuyện gì sai trái, sau này mới có thể đứng thẳng sống lưng, mới có thể ngẩng cao đầu mà làm người.”

Bà dừng lại ánh mắt trên người hai tôn nữ: “Đặc biệt là các con. Tuy nói Lệ gia và Trọng gia có hôn ước, tuy Vệ Quốc công kia tài trí oai hùng, nhưng bình thường cũng không thể tùy tiện tiếp xúc với hắn.”

Ai cũng không hiểu, tại sao đang êm đẹp, lão phu nhân lại nhắc đến vị Vệ Quốc công kia.

Nghe xong lời nói của lão phu nhân, Lệ Nam Khê nhịn không được cười: “Trước nay chúng con chưa bao giờ nhìn thấy hắn. Cho dù lúc ở quốc công phủ, cũng không gặp được.”

Những lời này của nàng đều là thật lòng, thần sắc trên mặt cũng không có một chút giả dối.

Lão phu nhân thấy vậy, bỗng nhiên cảm thấy đoán không ra, nghi ngờ hỏi: “Tư Tư thật sự chưa từng gặp Vệ Quốc công sao?”

“Chưa từng ạ.” Lệ Nam Khê rất nghiêm túc, thành thật gật đầu: “Không chỉ có con, tỷ tỷ và mẫu thân cũng chưa từng gặp hắn.”

Nỗi lo lắng trong lòng lão phu nhân cuối cùng cũng vơi đi. Nếu đúng như vậy, phong thư hôm nay của Tiêu chưởng quỹ cũng không phải là do bị người khác phân phó, mà chỉ đơn thuần là muốn biểu đạt sự xin lỗi thôi.

Nhưng mà, nếu Tư Tư thật sự chưa từng gặp Vệ Quốc công, vậy thì chuyện đôi khuyên tai ngọc hổ phách kia phải giải thích thế nào?

Không phải là hắn, vậy còn có thể là ai?

Sau khi quay về Huệ Lan uyển, sự phẫn nộ của Trang thị cuối cùng cũng có thể bộc phát ra. Bà lải nhải một hồi với hai nữ nhi, sau đó lại kéo La ma ma vào trong phòng hàn huyên hơn nửa canh giờ. Đến khi miệng đắng lưỡi khô mới thôi.

Bây giờ Lệ Nam Khê cũng dám đến phòng mẫu thân, chỉ có thể tránh tạm trong phòng tỷ tỷ, xem vòng ngọc và tráp trang sức nàng mới mua.

Nghiêm túc mà nói, đồ của Phỉ Thúy lâu thật sự rất tốt. Chưa nói đến trang sức, chỉ nhìn vào cái tráp này thôi, so với những cửa hàng khác tinh xảo hơn rất nhiều.

Tứ tiểu thư chỉ vào sợi tóc của thiếu nữ được điêu khắc tinh tế trên mặt tráp, nói: “Lúc nãy ở Phỉ Thúy lâu, nữ hầu có nói, chủ nhân mới của bọn họ chiêu mộ được rất nhiều thợ thủ công tay nghề giỏi từ khắp nơi đến, có người chuyên về điêu khắc, có người chuyên về bào gỗ, cũng có người chuyên về ngọc khí, kim khí,… những người này hợp lại với nhau, không làm ra được vật tốt nhất sợ là cũng khó.”

“Vậy chủ nhân mới của bọn họ rốt cuộc là ai?” Lệ Nam Khê đang nghiêng đầu, tỉ mỉ nhìn cái tráp, hỏi.

“Bọn họ cũng không biết. Đều là nghe Tiêu chưởng quỹ nói.”

Nhớ lại bộ dáng suy luận rõ ràng của Tiêu Viễn, Lệ Nam Khê nhịn không được nói: “Tiêu chưởng quỹ là người có năng lực trác tuyệt. Có thể khiến Tiêu chưởng quỹ cam tâm tình nguyện ở lại làm việc, nói vậy, vị chủ nhân mới kia cũng rất lợi hại.”

Tứ tiểu thư nhớ lại lúc Tiêu Viễn đứng phía trước che chở cho nàng và mẫu thân, cười gật đầu ừ một tiếng.

Sau khi Trang thị xả một bụng oán giận với La ma ma xong, La ma ma liền lấy ra một thiếp mời, đưa cho Trang thị xem.

Nhìn chữ viết trên thiếp, Trang thị liền cười, quay đầu nói với La ma ma: “ Là tẩu tẩu.”

“Sáng nay cữu phu nhân cho người đưa đến. Lúc đó phu nhân đã đi Phỉ Thúy lâu rồi.” La ma ma cười nói.

Nhận được thiếp mời của Tiểu Lương thị, tâm tình của Trang thị bỗng dưng tốt lên. Nhớ đến nhà mẹ đẻ vẫn luôn yêu thương mình, Trang thị liền lập tức mở ra xem. Nhanh chóng đọc xong, sau đó cười nói: “Tẩu tẩu đến chùa Sơn Minh đã trở về. Mời chúng ta ngày mai đến phủ chơi.”

Cẩn thận suy nghĩ, Trang thị lại không nhịn được mà thở dài: “Lại nói, chuyện đi chùa Sơn Minh chỉ là chuyện cách đây chỉ vài ngày. Vậy mà giống như xảy ra rất lâu rồi. Lúc ở Giang Nam cũng không cảm thấy như vậy.”

Mấy ngày nay, đầu tiên là chuẩn bị thật tốt cho Trúc nhi, sau đó là chuyện đến quốc công phủ làm khách, cuối cùng hôm nay lại xảy ra chuyện ở Phỉ Thúy lâu. Tâm tình lên lên xuống xuống, cho dù là trong thời gian ngắn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất dài.

La ma ma nói: “Lúc ở nhà, mọi chuyện đều đã có lão gia giải quyết, phu nhân không cần phải nhọc lòng, đương nhiên là sẽ không mệt mỏi. Bây giờ đến kinh thành, phu nhân lại phải lo lắng cho chuyện của các tiểu thư, mệt mỏi là phải rồi.”

Nghĩ đến phu quân của mình, Trang thị cũng có chút nhớ thương. Lại nghĩ đến lần đi kinh thành này, nếu chuyện không thành, đại nữ nhi cũng còn có thể về cùng, lẩm bẩm nói: “Thật ra, mối hôn sự này không thành cũng tốt. Trúc nhi phải gả đến kinh thành xa xôi như vậy cũng rất phiền toái.”

La ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân, nếu đại tiểu thư có thể gả vào quốc công phủ, cũng là cơ hội hiếm thấy. Không thể từ bỏ sớm như vậy. Hơn nữa, mặc dù lão gia làm quan ở Giang Nam đã nhiều năm, nhưng sau này có khi vẫn còn cơ hội quay về kinh thành.”

Trang thị ngơ ngẩn một lúc, sau đó gật đầu: “Đúng. Mối hôn sự này đương nhiên là rất tốt. Nhưng mà ta vẫn lo lắng.”

Nghĩ đến chuyện này, Trang thị lại nhớ đến thái độ của Tiểu Lương thị đối với Lệ Nam Khê, trong lòng càng phiền muộn.

Minh Dự cũng không còn nhỏ. Thậm chí trong kinh thành, các thiếu gia bằng tuổi hắn, con cái cũng đã biết đi, biết bò rồi. Nếu tẩu tẩu quyết định cưới thê tử cho hắn, sợ là sẽ muốn nữ nhi người ta ngay lập tức gả đến.

Nhưng mà nếu Tư Tư phải gả đến kinh thành, cách Giang Nam xa như vậy, lão gia và hai tiểu tử kia có tức giận hay không?

Hơn nữa, lão gia cũng thường hay nói bà làm việc gì cũng không suy nghĩ thấu đáo. Nếu bà nhất thời mềm lòng đồng ý với tẩu tẩu…

Trang thị rùng mình, cảm thấy phải suy xét thật cẩn thận mối hôn sự này. Nếu không, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.

“Chuẩn bị giấy bút.” Trang thị sai La ma ma.

La ma ma vội hỏi: “Không biết phu nhân muốn làm gì? Chuẩn bị loại giấy nào?”

“Viết thư. Một phong thư viết cho tẩu tẩu, nói ngày mai ta nhất định sẽ đến. Một phong thư viết cho lão gia.” Trang thị nói: “Ta có việc muốn hỏi ý kiến của lão gia.” Ít nhất cũng phải hỏi phu quân, xem thử chuyện kết thân với nhà ca ca có thích hợp hay không.

Trước khi nhận được hồi âm của lão gia, tốt nhất là bà tạm thời không nên biểu lộ bất luận ý định kết thân gì trước mặt tẩu tẩu, như vậy mới thỏa đáng.

La ma ma cũng biết phu nhân thường suy nghĩ không thấu đáo nên rất nhiều chuyện vẫn luôn dựa vào quyết định của lão gia. Liền vội vàng chuẩn bị giấy bút cho.

Sáng sớm hôm sau, Trang Minh Dự đã đến Lệ phủ.

Khi đó, Trang thị và hai vị tiểu thư cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, đang cùng nhau ngồi chờ trong phòng. Ai làm việc nấy, Trang thị xem sổ sách, Tứ tiểu thư thêu thùa, còn Lệ Nam Khê thì đọc sách.

Mặc dù sau khi nghe nói về những chuyện ở điền trang, Lệ tam lão gia đã ra tay giúp Trang thị bắt đầu chấn chỉnh lại. Nhưng Tam lão gia cũng đã nói, chỉ xử lý về vấn đề quyền hạn của trang đầu và quản sự trong điền trang, xem thử người nào hữu dụng, người nào không thể dùng mà thôi, còn những chuyện cụ thể bên trong, Trang thị vẫn nên tự mình đến xem xét.

Trang thị từ nhỏ đã giúp mẫu thân quản gia, những chuyện như vậy, bà vẫn có khả năng xử lý tốt, liền đồng ý với Tam lão gia. Lúc này, bà đang xem sổ sách do điền trang đưa đến.

Lúc Trang Minh Dự bước vào phòng, thấy mẹ con ba người đang ngồi trước bàn, mỗi người làm chuyện của mình.

Nhìn thoáng qua Lệ Nam Khê đang nghiêm túc đọc sách, sau đó hắn giương giọng hành lễ vấn an Trang thị.

Trang thị cười, nhìn hắn một cái, sau đó vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào sổ sách trước mặt: “Minh Dự chờ một lát nhé. Xong nhanh thôi.”

Bà không nghĩ Trang Minh Dự sẽ đến sớm như vậy. Nếu sớm biết vậy, bà cũng sẽ không xem sổ sách lúc này.

Thật ra lúc Trang Minh Dự đến cũng đã có người đến bẩm báo. Nhưng bà nghĩ, dù sao cũng là vãn bối trong nhà, hơn nữa cũng rất thân thiết, nên Trang thị cũng không tạm dừng lại việc trong tay. Sổ sách nếu đã mở ra thì bắt buộc phải xem cẩn thận từng chữ. Nhìn đống sổ sách này, chắc chắn phải hơn mười ngày mới có thể xem hết, chi bằng tranh thủ một chút thời gian, được chừng nào hay chừng ấy.

Trang Minh Dự tất nhiên là người hiểu chuyện. Sau khi hỏi thăm Tứ tiểu thư, hắn đi đến bên cạnh Lệ Nam Khê.

Lệ Nam Khê đang đọc một cuốn thoại bản, nói về một câu chuyện xưa rất hấp dẫn cuốn hút. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ đọc loại chuyện này, thấy mới lạ thú vị nên có chút mê mẩn.

Sau khi ngẩng đầu lên chào một tiếng “Biểu ca”, nàng liền cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, cũng không để ý đến hắn.

Trang Minh Dự cảm thấy không thú vị, rút cây quạt bên hông ra, vừa phe phẩy quạt vừa hỏi: “Tiểu biểu muội đang xem cái gì vậy?”

Gió lạnh phả vào cổ, tóc cũng bị hất lên.

Nàng nắm chặt quần áo trên người, cầm sách chạy đến một chỗ khác trong phòng, ngữ khí thập phần ghét bỏ nói: “Trời lạnh như vậy còn dùng quạt, huynh muốn giết người à?”

Trang Minh Dự cười ha hả, chỉ vào Lệ Nam Khê, nói: “Muội nhìn muội xem, suốt ngày trưng cái dáng vẻ già dặn ấy ra làm gì? Cười lên một cái xem nào.” Cuối cùng hắn vẫn thu quạt lại.

Lệ Nam Khê đi đến trước cửa sổ, tiếp tục xem sách, vẫn không buồn để ý đến hắn.

Trang Minh Dự nhướng mày, thấy nàng rất nghiêm túc, liền chuyển đến bên cạnh Tứ tiểu thư xem nàng thêu hoa. Nhìn một lúc hắn liền cảm thấy không thú vị, lại xoay qua hỏi Lệ Nam Khê: “Tư Tư thêu đẹp không? Đem khăn muội thêu ra đây cho ta xem với nào.”

Lần này không bị quạt lạnh nữa, Lệ Nam Khê cũng kiên nhẫn mà trả lời: “Muội không thích ngồi yên một chỗ, đương nhiên kỹ năng thêu thùa cũng không giỏi.”

“Không giỏi cũng không sao.” Sau khi nói xong, hắn liền thay đổi chủ ý: “Bây giờ rảnh rỗi, không bằng muội cắm một lọ hoa tặng ta đi. Lần trước thấy muội cắm rất đẹp, hôm qua cũng vừa nghe mẫu thân nói ở trong chùa muội cũng đã từng cắm, cực đẹp. Sao ai cũng có, mà ta lại không có?”

Lệ Nam Khê liền tùy ý nói: “Nếu huynh không chê, vậy đợi lát nữa đến nhà huynh, huynh lấy lọ đến cho muội cắm. Nếu làm ngay bây giờ, sợ là trên đường chuyển động lắc lư sẽ làm tổn hại đến hoa.”

Đây là đồng ý rồi.

Trang Minh Dự trong lòng hiểu rõ, cười đến mi mắt cũng cong lên.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo ngoài màu ánh trăng, hông đeo đai ngọc, dáng người cao ráo, tướng mạo tuấn tú, thật sự là một thiếu niên hào hoa phong nhã. Cười như vậy lại càng tuấn tú vô song, tăng thêm vài phần phong lưu lỗi lạc.

Trang thị nhìn hắn vài lần, lại nhìn lại La ma ma, ý bảo bà nhanh chóng tìm người, gửi thư đến cho lão gia sớm một chút.

Trang Minh Dự không chịu ngồi yên, đi qua đi lại xung quanh Lệ Nam Khê.

Bởi vì Lệ Nam Khê đang đứng ở bên cửa sổ, hắn cứ đi qua đi lại như vậy khiến ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào cứ chuyển động mãi.

Một lúc như vậy, Tứ tiểu thư cũng không chịu được, nàng khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua hắn.

Lệ Nam Khê vừa vặn thấy được một màn này.

Nàng biết tỷ tỷ đang thêu một túi tiền hoa văn phú quý cát tường như ý. Sợi chỉ dùng để thêu loại túi này là sợi tơ vàng, hôm qua tỷ tỷ đã cố ý đi đường vòng để mua. Không những rất quý giá, mà còn là một thử thách cực kì khó khăn đối với người thêu. Nhưng đến khi thành phẩm thì xinh đẹp không thể tả.

Túi tiền này, Tứ tiểu thư thêu để chuẩn bị cho lần gặp mặt tiếp theo với Trọng đại phu nhân. Dù sao thì hiện giờ quốc công phủ và Lệ gia có “mối liên hệ chặt chẽ” với nhau, không nói chắc được khi nào sẽ gặp nhau, chuẩn bị trước vẫn tốt hơn. Chiều hôm qua, sau khi trở về Huệ Lan uyển, Tứ tiểu thư đã bắt đầu thêu, đến tận trời tối mới dừng. Bây giờ, vừa mới thức dậy không lâu nàng đã tiếp tục thêu.

Lệ Nam Khê thấy Trang Minh Dự không chịu ngồi yên, cứ một chốc lại đi qua đi lại chặn ánh sáng. Cho dù nàng đã đến một vị trí khác ngồi, nhưng lúc hắn đi qua vẫn thỉnh thoảng sẽ ảnh hưởng đến ánh sáng trong phòng.

Lệ Nam Khê sợ tỷ tỷ sẽ không thể thêu xong loại túi rườm rà kia trong một thời gian ngắn được, nghĩ thầm muốn giúp tỷ tỷ tranh thủ được nhiều thời gian hơn, liền nói với Trang thị: “Mẫu thân và tỷ tỷ đang bận thì để một lúc nữa rồi đi cũng được. Con theo biểu ca đến nhà cữu cữu trước.”

Trang thị cũng đã sắp xem xong, ước chừng một nén nhang nữa là xong, chỉ cần đợi một chút nữa là được. Nghe như vậy cũng hơi do dự.

Trang Minh Dự cũng gật đầu đồng ý: “Vậy cũng được ạ. Miễn cho Tư Tư ở đây lại quấy rầy cô mẫu xem sổ sách.”

Lời này mới vừa nói ra, Lệ Nam Khê liền khẽ hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa.

Trang thị buồn cười nói: “Được rồi. Nếu Tư Tư đã quấy rầy đến ta, thế thì con giúp ta dẫn nó đi trước vậy.”

Trận tuyết lớn như vậy mà Trang Minh Dự cũng có thể bảo vệ Lệ Nam Khê chu toàn mọi mặt. Hôm nay thời tiết sáng sủa, lại là ở trong kinh thành, đương nhiên là không có gì phải lo lắng.

Lúc này Tứ tiểu thư cũng ngẩng đầu lên, hỏi Trang Minh Dự: “Biểu ca sao lại đến sớm như vậy? Còn hai canh giờ nữa mới đến thời gian hẹn với mợ mà.” Nàng vốn tưởng là chờ hai canh giờ, nên mới đem kim chỉ ra thêu.

Trang Minh Dự cười nói: “Đọc sách mệt mỏi quá nên ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tứ tiểu thư gật đầu, sau đó cũng không nói thêm gì cả.

Bởi vì lúc này còn rất sớm, mặt trời mới mọc không lâu nên không khí bên ngoài cũng còn rất lạnh.

Lệ Nam Khê vừa mới bước ra khỏi phòng liền bị một trận gió lạnh buốt thổi ập vào, vội vàng đội mũ áo choàng lên, kéo xuống che khuất đến nửa khuôn mặt. Ôm chặt lò sưởi trong tay, một chút cũng không dám buông ra.

Trang Minh Dự thấy vậy liền cảm thấy cách làm của mình cũng hơi quá đáng, có lẽ không nên đến sớm như vậy, vội hỏi: “Lạnh lắm sao? Hay quay trở lại, đợi một lát nữa rồi đi?”

Nếu đã đi, nào có đạo lý quay trở về. Lệ Nam Khê lắc đầu, đi nhanh về phía trước. Đợi đến khi chui vào xe ngựa rồi mới nhẹ nhàng thở phào. Sau khi toàn thân đã ấm áp, nàng nhịn không được mà xốc màn xe lên, trừng mắt với người bên ngoài: “Lần sau không cho huynh đến sớm như vậy nữa. Nếu thật sự muốn đến sớm thì cũng cứ ngồi yên ở trong phòng mà đợi, đừng chạy loạn như thế.”

Nàng vốn tưởng Trang Minh Dự sẽ trả lời lại một cách mỉa mai. Ai biết sau khi hắn suy nghĩ một lúc, liền thật tốt bụng mà ừ một tiếng.

Lệ Nam Khê cảm thấy như đánh vào bông, một bụng chỉ trích chỉ có thể nghẹn ở trong họng, liền tức giận buông màn xe xuống, dựa vào gối mềm trong xe, tay ôm lò sưởi không rời.

Xe ra đến ngoài phủ.

Trang Minh Dự cưỡi ngựa đi bên cạnh xe, một lúc lại đi đến cạnh cửa sổ nói chuyện với nàng.

Lệ Nam Khê nhớ lại lúc đi điền trang, dù sao dưới trận tuyết lớn đó hắn cũng đã tận tâm tận lực bảo vệ nàng, thật sự là làm tròn trách nhiệm của một người ca ca. Cho nên sau khi tức giận xong, nàng vẫn nhẫn nại mà cách một vách tường nói chuyện phiếm với hắn.

Nói một lúc, mặt trời cũng đã lên cao, không khí cũng đã ấm áp hơn rất nhiều. Trên đường lớn có vài người bắt đầu dựng sạp bán hàng.

Trang Minh Dự thấy bên cạnh có một hàng bán đậu hũ, nghĩ rằng một chút thức ăn nóng sẽ giúp Lệ Nam Khê ấm áp hơn, liền nói với nàng: “Muội chờ ta một lát. Ta quay lại ngay.” Nói xong liền giục ngựa đi.

Lệ Nam Khê cảm thấy, trên xe ngựa lắc lư mà ăn loại thức ăn lỏng này cũng không tiện. Nhưng Trang Minh Dự đã đi xa, nàng cũng không thể gọi hắn trở về, đành từ bỏ.

Lệ Nam Khê dựa trên vách xe, lăn qua lăn lại lò sưởi trong lòng, tìm chuyện tiêu khiển.

Bỗng dưng lúc này, trên vách xe vang lên một tiếng “Cạch” thật nhẹ. Hình như là âm thanh một vật nhỏ va chạm với vách xe.

Nàng cũng không quá để ý, chỉ nghĩ có lẽ là thứ gì đó không cẩn thận đụng phải xe mà thôi.

Nhưng mà, lại tiếp tục thêm một tiếng “Cạch” nữa.

Rất nhẹ, cũng là vang lên bên ngoài vách xe nàng đang dựa vào.

Liên tiếp bốn, năm lần như vậy, Lệ Nam Khê cũng chịu không được, xốc màn xe lên, nhìn thoáng ra bên ngoài, nhưng cũng chẳng phát hiện ra cái gì.

Nàng hơi nghi hoặc buông màn xe xuống, quay trở lại trong xe.

Lệ Nam Khê đang suy nghĩ, đến tột cùng là thứ gì va phải xe nàng, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe, có thứ gì đó xuyên qua màn xe bay thẳng vào trong, rơi xuống gối tựa cách đó không xa, rồi từ từ lăn xuống sàn xe.

Nàng nhanh chóng xốc màn xe lên lần nữa, nhưng vẫn không thấy một ai.

Lệ Nam Khê buông màn xe xuống, cầm vật vừa mới rơi vào trong xe lên, vốn định cao giọng bảo xa phu xem thử có ai bất thường không, nhưng trước khi mở miệng đã thấy rõ vật cầm trong tay.

Là một cái tráp nhỏ hình vuông, làm bằng gỗ tơ vàng. Dài ba tấc, rộng ba tấc, cao chừng một lóng tay.

Nhưng mà điều nàng để ý không phải cái này.

Khiến nàng kinh ngạc chính là, chốt mở cái tráp này được khảm hai viên ngọc đỏ. Một viên là hồng mã não, viên còn lại là ngọc san hô đỏ.

Cách phối hợp như vậy khiến trong lòng Lệ Nam Khê dâng lên một dự cảm không tốt.

Ngón tay dừng một chút, hơi chần chờ ấn lên viên ngọc hồng mã não, dùng lực một chút, mở cái tráp ra.

…Quả nhiên.

Thứ ở trong hộp chính là chiếc vòng tay ngọc san hô mã não kia.