Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 17: Quan trọng: “Nhưng họ không quan trọng bằng người!”



“Tiêu Văn Cảnh, quỳ xuống.”

Cung thất huy hoàng lộng lẫy chói mắt, thanh niên ngồi trên giường La Hán tử đàn ôm một con mèo cả người đen óng, nhìn hắn với vẻ kiêu căng.

Cung tỳ thái giám thả tay đứng hai bên, không một ai lộ vẻ khác thường.

“Ánh mắt của ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi không phục?” Thanh niên vỗ mạnh lên bàn trà: “Mẫu hậu nói, bệnh của ta sẽ mau chóng khỏi hẳn, thân là trưởng tử, vị trí Đông Cung vốn là vật trong lòng bàn tay của ta. Còn ngươi… Ngươi cho rằng mẫu thân của ngươi dựa vào đâu mà được vào cung phong phi, sinh ra ngươi?”

Hắn ta cười khẩy một tiếng, cầm một viên thuốc đỏ thẫm to bằng ngón út trong hộp, thờ ơ quan sát: “Ta nghe nói lúc bệnh của ngươi tái phát, cả người sẽ nóng bỏng như bị lửa đốt, tứ chi cứng ngắc như cục đá, ngũ tạng lục phủ như bị rắn độc cắn xé… Khó chịu lắm đúng không?”

“Quỳ xuống, ta sẽ đưa thuốc cho ngươi.”

Viên thuốc màu đỏ được cầm trên ngón tay tái nhợt của thanh niên, đỏ thẫm như giọt máu.

Giọt máu chậm rãi tan biến, màu sắc dần dần phai nhạt, bị xé rách hai bên, biến thành đôi môi anh đào hé mở của mỹ nhân.

“Cảnh Nhi, dù sao đi nữa cũng phải chịu đựng, phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, người bên ngoài chết hay sống đều không liên quan đến chúng ta, biết chưa?”

Mỹ nhân cung trang mặc gấm mây quý báu, nằm nghiêng mình trên giường, ánh mắt vừa căm hận vừa cố chấp: “Con nhất định phải cố gắng! Sau này tuyệt đối không thể để mẹ con họ sống thoải mái!”

“Hãy nhớ kỹ lời dặn của ta.” Ánh mắt của bà ấy tràn đầy đau thương, nhìn về phía hắn thật lâu: “Đừng để… Đừng để ta hối hận vì đã sinh ra con…”

Một giọt nước mắt lăn xuống gò má của bà ấy, nước mắt rơi trên giường mỹ nhân, khiến hoa văn gỗ nhạt màu bị thấm ướt, dần dần mọc ra từng chiếc gai gỗ. Gai gỗ bị bào mòn góc cạnh, trông như một cây kiếm gỗ nhỏ.

Ông cụ mặc áo giáp, chòm râu hoa râm nâng một cục xảo huyền cơ, lo lắng nhìn hắn.

“Lần này chinh phạt phương bắc, người mà ta không yên tâm nhất là con. Trước kia ta không trông coi các nàng đến nơi đến chốn, có lỗi với mẫu thân của con, nay lại để con phải chịu những tủi nhục ấy… Nếu lần này ta có thể đại thắng Bắc Lỗ, khải hoàn hồi triều thì ta sẽ xin bệ hạ cho phép ta đích thân dạy con học kiếm tập võ, được không?”

“Đến lúc đó, ngoại tổ phụ sẽ tặng cho con một thanh kiếm chân chính…”

Bỗng nhiên tất cả ánh sáng đều biến mất, thế giới tối om tựa như vẫn chưa phá vỡ hỗn độn.

Tiếng ồn ào vang lên lúc xa lúc gần.

“… Quân ta trúng mai phục, Hầu gia liều chết chứ không đầu hàng, dốc hết sức lực cuối cùng, kết quả là bị tướng đích loạn tiễn bắn chết, bêu đầu thị chúng… Điện hạ, điện hạ!”

“Ngoại tổ phụ…” Giọng nói khàn khàn tràn ra từ kẽ môi.

“Ấy! Hắn tỉnh rồi kìa, có phải hắn sắp tỉnh rồi không?” Một giọng nói vang lên bên tai, dồn dập như tia chớp lóe sáng trên bầu trời đêm, không trung như được chiếu sáng.

“Chắc là chưa…” Giọng nói của Cẩn Ngôn nhanh chóng bị lấn át.

“Vừa rồi hắn đang gọi ai? Ngoại tổ phụ? Ý là Thẩm lão Hầu gia hả? Trời ạ! Chẳng lẽ hắn gặp được lão Hầu gia hay sao!”

Mặc dù Tiêu Văn Cảnh không thể mở mắt nhưng vẫn cảm nhận được cánh tay của mình bỗng nhiên bị đè lên, sau đó là tiếng khóc nức nở của Nguyễn Linh Huyên đâm thẳng vào tai trái của hắn: “Thẩm Giới, người đừng đi theo ông ấy! Bên kia là âm tào địa phủ, người còn phải sống đến tám chín mươi tuổi chứ! Ta xin người, đừng bỏ mặc một mình ta ở đây…”

Câu cuối cùng nghe như lời bộc bạch chân tình, Tiêu Văn Cảnh biết nàng sợ phải làm “ngoại tộc” duy nhất trên thế gian này nên mới nói như vậy.

Tiêu Văn Cảnh rất muốn nói rằng mình chưa chết được nhưng hắn vẫn chưa thể khống chế thân thể của mình, thậm chí muốn mở mí mắt ra cũng không được.

“Nguyễn tiểu thư… Công tử không sao đâu, lát nữa uống thuốc rồi nghỉ ngơi một đêm là được.” Cẩn Ngôn cũng cạn lời, Nguyễn Linh Huyên thật sự rất ầm ĩ, khiến hắn ta chỉ hận không thể giao cái tên mà công tử vừa ban cho mình cho nàng.

Lắm Lời.

Nàng gào khóc cứ như công tử sắp cưỡi hạc bay về phía tây ấy.

“Thật không?” Nguyễn Linh Huyên nửa tin nửa ngờ.

“Thật!” Cẩn Ngôn gật đầu.

Nguyễn Linh Huyên đứng dậy, chống tay bên mép giường, nhìn Tiêu Văn Cảnh hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi tuôn trào như suối.

“Ngươi nói thế này là không sao ư?”

Không chờ Cẩn Ngôn giải thích, Nguyễn Linh Huyên đã hỏi tiếp: “Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Vì sao lại bị bệnh nặng thế này… Lần trước ta đi thăm hắn đâu có thấy hắn bị nghiêm trọng cỡ này?”

Nói thật, trước ngày hôm nay, Nguyễn Linh Huyên cứ tưởng thân thể của Tiêu Văn Cảnh chỉ hơi yếu thôi, nào ngờ lại đáng sợ đến mức này.

Cẩn Ngôn vắt khăn mặt rồi lau mồ hôi cho Tiêu Văn Cảnh: “Căn bệnh này kỵ nhất là cảm xúc thay đổi thất thường, xưa nay công tử vẫn rất chú trọng, hôm nay không biết vì sao lại…”

Nhớ lại quang cảnh lúc xem đua thuyền rồng, trái tim Nguyễn Linh Huyên chợt đập hụt một nhịp.

Không phải là vì nàng đấy chứ?

“Hôm nay Nguyễn tiểu thư vẫn nên về trước thì hơn…” Cẩn Ngôn cũng rất sốt ruột, không có thời gian đề phòng nàng. Bây giờ mọi chuyện đã dàn xếp xong xuôi, chỉ còn chờ sắc thuốc xong, tất nhiên không cần giữ Nguyễn Linh Huyên ở lại đây chướng mắt.

“Ta không đi.” Nguyễn Linh Huyên lắc đầu: “Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta gọi hắn đi xem đua thuyền rồng thì sẽ không xảy ra cơ sự này. Cẩn Ngôn, ngươi cho ta ở lại đây chăm sóc hắn đi.”

Dứt lời, Nguyễn Linh Huyên vén tay áo lên, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tấm khăn trong tay hắn ta: “Để ta vắt khăn giúp ngươi nhé?”

“…” Cẩn Ngôn chưa bao giờ thấy tiểu thư nhà nào đòi làm việc hầu hạ người khác như vậy. Nhưng hắn ta cũng biết Nguyễn Linh Huyên vốn cố chấp, ngay cả công tử cũng không thể làm gì được nàng, huống chi là mình.

“… Vậy thì ngài xoa bóp cánh tay cho công tử đi… Lúc bệnh này lên cơn, thân thể sẽ cứng ngắc, cực kỳ khó chịu.” Cẩn Ngôn cầm khăn, giải thích: “Trong nước có thuốc, nữ tử ít đụng chạm thì sẽ tốt hơn.”

Nguyễn Linh Huyên liếc nhìn tấm khăn, sau đó tích cực xoa bóp cánh tay cho Tiêu Văn Cảnh. Nàng vừa bóp vừa quan sát sắc mặt của Tiêu Văn Cảnh, thấy hắn nhíu mày, hình như còn khó chịu hơn cả lúc nãy.

Có phải mình bóp mạnh quá không nhỉ? Nguyễn Linh Huyên lập tức xoa bóp nhẹ tay hơn một chút.

Sau khi bóp một vòng, nàng phát hiện khung xương của Tiêu Văn Cảnh không hề nhỏ, chẳng qua quá gầy, nếu có thân thể khỏe mạnh, hơn nữa luyện võ chăm chỉ thì hắn cũng sẽ trở thành một nam nhân cao lớn cường tráng.

Chỉ tiếc vì căn bệnh này, e rằng hắn sẽ không thể tập võ.

Nguyễn Linh Huyên cảm thấy tiếc nuối thay cho hắn, nhìn lại sắc mặt của hắn, lúc này mới nhận thấy viên ngọc áp hồn đã bị lệch khỏi ấn đường.

“Sao lại bị lệch…”

Nói thật, nàng chỉ tốt bụng muốn đỡ viên ngọc về chỗ cũ mà thôi nhưng Tiêu Văn Cảnh lại bất thình lình mở mắt, khiến nàng giật cả mình. Ai không biết còn tưởng nàng định sàm sỡ hắn rồi bị bắt quả tang tại trận ấy chứ.

“… Đừng chạm vào.”

“Ta chỉ muốn giúp người… À không phải, Thẩm Giới người tỉnh dậy rồi!” Nguyễn Linh Huyên cũng không giận vì ngay cả một cục đá mà Tiêu Văn Cảnh không cho mình chạm vào, ngược lại vô cùng vui sướng.

“May mà người không bị sao, lỡ người xảy ra chuyện gì thì ta về nhà sẽ lại bị đánh!”

Tiêu Văn Cảnh quay mặt vào bên trong không cho người khác thấy, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Sao muội lại ở đây?”

Hắn nhớ khi ấy Nguyễn Linh Huyên chia tay với mình, đang định đi tìm Ngụy gia quân mà nàng luôn nhớ nhung. Đúng lúc đó, hắn nghe thấy có người trong đám đông hò hét mọi người ùa ra xem Ngụy gia quân, thế mà Nguyễn Linh Huyên không đi theo họ sao?

“Người còn nói nữa à? Người không biết lúc người ngất xỉu trông đáng sợ cỡ nào đâu, làm hại ta không thể đi xem Ngụy gia quân và Ngụy Tiểu Tướng quân…” Cuối cùng cũng nhớ đến chuyện này, khuôn mặt Nguyễn Linh Huyên nhất thời xụ xuống, rầu rĩ không vui.

Để xem trận đua thuyền rồng lần này, nàng đã hy sinh và nhượng bộ rất nhiều, không ngờ cuối cùng vẫn giỏ tre múc nước dã tràng xe cát.

“Thế sao muội không đi…” Trông Tiêu Văn Cảnh còn rầu rĩ hơn cả nàng.

“Họ không quan trọng bằng người!”

Mặc dù đưa ra quyết định này là phản ứng của thân thể trong tích tắc nhưng Nguyễn Linh Huyên không hối hận rất lâu, chẳng mấy chốc đã làm hòa với bản thân.

Bây giờ nàng và Ngụy Tiểu Tướng quân vẫn chưa quen nhau, tất nhiên là phải quan tâm tới bạn bè trước!

Cho nên Nguyễn Linh Huyên trả lời rất nhẹ nhàng, đồng thời chắc như đinh đóng cột.

Trái tim của Tiêu Văn Cảnh chợt đập thình thịch, vừa quay sang thì lập tức đau đớn nhăn mặt: “Cẩn… Cẩn Ngôn!”

“Sao vậy?” Nguyễn Linh Huyên nhất thời không biết nên làm gì bây giờ.

Cẩn Ngôn xông lên nghe lệnh của Tiêu Văn Cảnh: “Công tử?”

Tiêu Văn Cảnh nhéo ngực, đau đớn nói: “Kêu… Kêu người đưa nàng ấy… Đưa nàng ấy về nhà.”

Nguyễn Linh Huyên sợ hãi suýt khóc: “Đừng đừng, nếu người không muốn thấy ta thì ta sẽ tự về một mình, người… Người đừng giận…”

Mặc dù nàng không rõ mình đã nói câu nào đắc tội Tiêu Văn Cảnh nhưng tình huống hiện tại không cho phép nàng hỏi nhiều.

“Cẩn Ngôn, ngươi nhất định phải cho hắn uống thuốc đầy đủ đấy nhé! Khi nào hắn khỏe lại, ta sẽ đến đây nhận lỗi.” Nguyễn Linh Huyên dặn dò Cẩn Ngôn một tiếng, sau đó vội vã chạy ra ngoài.

Cẩn Ngôn còn sợ Nguyễn Linh Huyên sẽ tiếp tục càn quấy, “chọc giận” công tử. Thấy nàng ra ngoài, hắn ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, dược đồng đã bưng bát thuốc vừa nấu xong vào phòng, Cẩn Ngôn dùng muỗng sứ khuấy mấy cái rồi định đút cho Tiêu Văn Cảnh.

“Công tử, mau uống thuốc đi!”

Tiêu Văn Cảnh đẩy bát thuốc ra, hít sâu mấy hơi, dành dụm chút sức lực rồi mới nói: “Cẩn Ngôn, ta biết ngươi và Thận Hành đều là người của ngoại tổ phụ. Sau khi ngoại tổ phụ qua đời, các ngươi vẫn không rời không bỏ ta, chắc hẳn chỉ trung thành với một mình ta.”

Vẻ mặt của Cẩn Ngôn thoáng cứng đờ, vội vàng đặt bát thuốc xuống rồi quỳ xuống: “Công tử có chuyện gì muốn ra lệnh cho thuộc hạ?”

Tiêu Văn Cảnh giãy dụa ngồi dậy, thân thể đau đớn khiến động tác của hắn vừa cứng ngắc vừa chậm chạp, viên phỉ thúy xanh biếc hơi lắc lư theo thân thể của hắn.

“Thứ nhất, ta không uống loại thuốc này nữa.”

Theo bản năng, Cẩn Ngôn muốn đứng dậy: “Công tử, vì sao không uống loại thuốc này nữa?”

Tiêu Văn Cảnh thở hổn hển, giữ chặt hắn ta rồi nói tiếp: “Thứ hai, kêu Thận Hành đi tìm Lộ bá, bất kể hắn ta dùng phương pháp nào cũng được, ta muốn Lộ bá không thể xuất hiện trước mặt ta trong vòng một tháng này…”

“Ý của công tử là… Yêu cầu Thận Hành đánh ông ta tàn phế ư?” Cẩn Ngôn mở to mắt.

Thẩm lão Hầu gia đặt hắn ta và Thận Hành bên cạnh tiểu điện hạ, hắn ta làm việc cẩn thận, biết chăm sóc người khác, hầu hạ bên cạnh điện hạ, còn Thận Hành là sát thủ được lão Hầu gia cứu về từ Tây Thục Độc cốc, dùng để bảo vệ sự an toàn của tiểu điện hạ…

Chẳng qua tên kia vốn tàn nhẫn độc ác, nếu công tử nói một tháng thì y nhất định sẽ đánh người kia bị thương đến nỗi hai tháng không thể xuống giường.

“… Đúng, ta muốn ông ta không thể quay về trong khoảng thời gian gần đây.” Tiêu Văn Cảnh tất nhiên là biết rõ điều đó.

Cẩn Ngôn liếc nhìn bát thuốc vẫn còn bốc hơi nghi ngút bên cạnh, dù Lộ bá thế nào thì thuốc này vẫn không thể thiếu đối với Tiêu Văn Cảnh. Hắn ta kêu lên: “Nhưng… không uống thuốc này thì sao công tử có thể chịu được đau đớn?”

“Đối với ta mà nói, chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi.” Tiêu Văn Cảnh ngả lưng xuống giường, giơ cao tay phải của mình, sợi huyết tuyến trên cánh tay đã lan qua khớp xương khuỷu tay, hướng về phía trái tim.

“Công tử, huyết tuyến đã lan hơn một nửa, cho dù người không sợ đau đớn nhưng cũng sẽ chết!” Cẩn Ngôn bưng bát lên, suốt ruột vô cùng.

Mặc dù điện hạ còn nhỏ tuổi nhưng từ thuở bé, hắn đã biết phải uống thuốc mới có thể giữ được tính mạng của mình, thế nên dù thuốc khó uống cỡ nào, hắn cũng uống cạn không hề chớp mắt, chưa bao giờ kháng cự.

“Ta sẽ không chết… Sẽ không…” Tiêu Văn Cảnh nhắm mắt lại.

Năm mười bốn tuổi, hắn không quỳ xuống, Đại Hoàng tử bèn nghiền nát “thuốc giải” trong tay. Lần ấy hắn cứ nghĩ mình sẽ chết, đau đớn suốt ba ngày ba đêm, mệt mỏi đến nỗi không còn sức mà giãy dụa, hệt như một con cá bị nướng dưới ánh nắng gay gắt, cạn kiệt hơi nước, làn da khô queo, ngũ tạng lục phủ đều co thắt một chỗ.

Nhưng, hắn vẫn chưa chết.

Sau này hắn mới biết, thứ mà hắn vẫn nghĩ rằng là “thuốc giải”, trên thực tế vẫn luôn là thuốc độc. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, không ngừng trầm tích trong thân thể của hắn, sẽ không khiến hắn chết, chỉ khiến hắn càng ngày càng đau đớn mỗi khi phát bệnh mà thôi.

Nếu, từ giờ trở đi, hắn không tiếp tục uống thuốc độc, vậy thì thân thể của hắn sẽ có cơ hội thoát khỏi trói buộc, hoàn toàn có một cuộc sống mới…

Hắn muốn quyền lực, càng muốn hơn hết là tự do.