Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 18: Đợi hắn trưởng thành



Sau một trận mưa như trút nước, bầu trời đã trong xanh trở lại, tạnh ráo nắng ấm suốt mấy ngày liền.

Cuối cùng Nguyễn Linh Huyên cũng đã nhận được tin tức của người ở Chuyết viên kế bên.

Cẩn Ngôn mời nàng đến đó để nói chuyện giải khuây với công tử.

Mặc dù bản thân là một người khéo ăn khéo nói, nhưng rõ ràng công tử cũng chẳng thích nghe hắn ta lải nhải ở bên cạnh, thế là hắn ta bèn nghĩ tới ‘người bạn’ duy nhất của công tử đó chính là Nguyễn Linh Huyên.

Nguyễn Linh Huyên nhận lời mời của hắn ta và đến đó, nhìn thấy Tiêu Văn Cảnh mới chỉ có vẻn vẹn mấy ngày trôi qua mà đã gầy đi trông thấy, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác hoài nghi và khó hiểu.

“Mấy ngày nay Cẩn Ngôn chỉ cho điện hạ uống thuốc chứ không cho người ăn cơm sao?” Nguyễn Linh Huyên là người đầu tiên hoài nghi Cẩn Ngôn đã không chăm sóc chu đáo cho hắn.

Đúng lúc này vừa hay Cẩn Ngôn vốn đang định rời đi thì đột nhiên khựng lại, liếc nhìn Nguyễn Linh Huyên một cách đầy u oán.

Mấy ngày nay đừng nói tới cơm, đến cả thuốc, công tử cũng chẳng uống, ngày nào cũng mơ mơ màng màng, ngây ngây ngốc ngốc, đau đớn đến mức muốn chết đi sống lại cũng nhất quyết không than vãn câu nào.

“Thuộc hạ đang định đi chuẩn bị một chút điểm tâm cho điện hạ.”

Sau khi Cẩn Ngôn đã đi ra ngoài, Nguyễn Linh Huyên cầm lấy chiếc ghế rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh giường, vốn dĩ đang định xin lỗi vì chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, thế nhưng lời nói vừa đến miệng thì lại chợt nghĩ nếu như Tiêu Văn Cảnh đã chịu để nàng tới đây thì chắc hẳn hắn cũng đã tha thứ cho nàng rồi, bây giờ mà nàng lại nhắc lại lần nữa há chẳng phải là không biết tốt xấu hay sao.

Thế là Nguyễn Linh Huyên đổi ý và hỏi: “Hôm đó... Ta thấy điện hạ rất khó chịu, có phải là đang rất đau không?”

Tiêu Văn Cảnh thấp giọng nói: “Không có.”

“Người bớt lừa ta đi.”

Khả năng kiểm soát cảm xúc trên khuôn mặt của Tiêu Văn Cảnh đã đạt đến cảnh giới vô cùng tự nhiên, chắc chắn không thể bị Nguyễn Linh Huyên nhìn ra được sơ hở, vậy nên khi nghe nàng nói như thế, Tiêu Văn Cảnh suýt chút nữa đã bị nàng áp chế.

“Đâu phải là ta chưa từng bị bệnh đâu, có một lần ta bị sốt cao...” Nguyễn Linh Huyên giơ hai ngón trỏ và ngón cái ra so: “Lúc đó ta cảm giác như xương của ta sắp bị đốt cháy đến nơi rồi, cực kì đau đớn, ta đau đến mức khóc cả một đêm luôn.”

Có trải nghiệm của bản thân để so sánh, Nguyễn Linh Huyên chắc như đinh đóng cột nói: “Hôm đó người còn sốt cao hơn cả ta, sao có thể không đau chút nào được chứ?”

Tiêu Văn Cảnh nhìn Nguyễn Linh Huyên và nói: “Muội là kiểu người đau một chút, khổ một chút là đã muốn làm ầm lên để cho cả thế giới biết, còn ta thì không.”

Nguyễn Linh Huyên xem như đã hiểu, Tiêu Văn Cảnh chính là kiểu người có chết cũng phải giữ thể diện, chỉ giỏi mạnh miệng.

Con người sao có thể không cảm thấy đau đớn được chứ, chỉ là giấu được sự đau đớn ấy đi mà thôi.

“Người đau thì phải kêu chứ, kêu đau thì mới có người thương được.”

Tiêu Văn Cảnh liếc nàng một cái.

Lý do mà Nguyễn Linh Huyên nói được lời này là bởi vì gia đình hay thậm chí là những người xung quanh đều rất yêu thương, chiều chuộng nàng, thế nên sự đau đớn của nàng mới được mọi người quan tâm đến.

Nhưng hắn thì khác.

“Đau.” Tiêu Văn Cảnh cụp mắt xuống, trên khuôn mặt trắng bệch vẫn còn hiện lên một chút xanh xao mệt mỏi, mái tóc đen nhánh rủ xuống vai, tất cả tạo nên một khí chất thần tiên thoát tục trên người hắn.

Hắn lại ngước mắt lên, trên môi vẫn giữ nụ cười: “Vậy thì đã sao?”

Nhìn thấy nụ cười thờ ơ bất cần của Tiêu Văn Cảnh, trong lòng Nguyễn Linh Huyên chợt dâng lên một cảm giác chua chát, như thể cả người nàng đang bị ngâm trong nước chua.

“Ta...”

A nương đã từng nói với nàng rằng không nên thương xót cho nam nhân, thế nhưng Tiêu Văn Cảnh của hiện tại vẫn không được tính là nam nhân, vậy thì có lẽ nàng vẫn có thể thương hắn một chút.

Nguyễn Linh Huyên cúi đầu xuống lục lọi chiếc túi của mình, sau đó lấy ra một viên kẹo bông tuyết rồi bất chợt nhét vào miệng của Tiêu Văn Cảnh.

“... Ta mời người ăn một viên kẹo hoa tuyết vậy, ăn kẹo xong sẽ không nhớ tới đau đớn nữa.”

Tay chân của trẻ con đúng là nhanh nhẹn, khi bọn trẻ thực sự muốn lấy cái gì hoặc cho cái gì thì mấy người lớn cũng chẳng có cách nào ngăn cản được.

Thế là đột nhiên được nhét một viên kẹo vào miệng, Tiêu Văn Cảnh vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.

Viên kẹo mềm mềm, vừa vào miệng đã tan.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui vẻ khi đã đạt được ý đồ của Nguyễn Linh Huyên, mất một lúc lâu sau Tiêu Văn Cảnh mới nhận ra mùi vị đang tràn ngập trong miệng lúc này chính là, vị ngọt.




Lại một tháng nữa trôi qua, Tiêu Văn Cảnh đã ‘khỏe mạnh trở lại’, chẳng những có thể đi học lại, mà thậm chí còn đề cập đến việc học lại võ thuật.

Nguyễn Linh Huyên làm nũng với Đan Dương Quận chúa rất lâu mới có thể nhận được sự cho phép.

Thế nhưng Nguyễn Tri huyện vẫn cảm thấy có chút lo lắng, sau đó ông ấy bèn tìm Đan Dương Quận chúa nói về chuyện này.

“Trong khoảng thời gian gần đây có phải Miên Miên đã quá thân thiết với đứa trẻ đó rồi không...?”

Đan Dương Quận chúa nhìn bức thư được gửi từ nhà mà mình đang cầm trong tay, không để tâm cho lắm nói: “Cho dù tiểu Thẩm phi để ý đến nhà chúng ta thì Thẩm Hoàng hậu cũng sẽ không đồng ý, cho nên chàng sợ cái gì cơ chứ?”


Lời này cũng có lý.

Mặc dù Thẩm Hoàng hậu và Thẩm phi là tỷ muội của cùng một gia tộc, nhưng một người là đích nữ của chính thất, một người là thứ nữ của sủng thiếp, vốn dĩ ngay từ đầu mối quan hệ giữa hai người đã không tốt, hiện giờ cả hai đều đã có một Hoàng tử, trong tương lai chuyện gì sẽ xảy ra rất khó nói.

Sau khi Nguyễn Tri huyện vừa được Đan Dương Quận chúa thuyết phục xong thì cấm lấy áo choàng rồi đứng dậy, nói: “Không được, ta vẫn phải đi xem thử xem thế nào.”

Trên một mảnh đất bằng phẳng phía sau của quan xá vừa được bố trí các bia bắn, hình nộm bằng gỗ và các mai hoa thung...

Đây là nơi luyện võ mà do Đan Dương Quận chúa đã chuẩn bị cho Nguyễn Linh Huyên.

Trời hôm nay rất nắng, Hạng Tu Minh đứng dưới bóng cây, trên tay cầm bầu rượu kể lại cho hai đồ đệ nghe về chiến sự ở sa mạc Tây Bắc.

Bắc Lỗ hung hăng, hiếu chiến, trước khi Đại Chu thành lập bọn họ đã mở rộng thế lực về phía Nam của dãy núi Thiên Sơn, san bằng những vùng đất trồng trọt canh tác của bách tích để chăn cừu nuôi ngựa, thậm chí còn không ngừng cướp bóc lương thực, gia súc và cướp cả người từ các vùng lân cận.

Tuy nhiên, người Bắc Lỗ đã chiếm đóng nơi này hơn năm mươi năm, làm sao có thể dễ dàng để yên cho được, thế nên, từ trước đến nay cuộc chiến giữa bọn họ và Đại Chu vẫn chưa có phút giây nào ngừng nghỉ.

Hạng Tu Minh tự vỗ vỗ vào chân phải của mình và nói: “Ta vốn là quân tiên phong dưới trướng của Mộc Lão Vương gia, thế nhưng bị tên lạc bắn trúng vào chân cho nên mới lui về, nếu không thì trận chiến với Bắc Lộ vào năm ngoái, ta chắc chắn cũng sẽ đi...”

Ông ấy ngửa cổ uống rượu, mím môi nói: “Người hiểu rõ nhất về vùng biên giới phía Bắc chắc hẳn là quân Mộc gia và quân Ngụy gia. Còn về địa hình của vùng đó thì ta dám nói là người hiểu rõ thứ hai thì không ai dám nhận mình là thứ nhất. Quân Thẩm gia chính là đang thiếu một người dẫn đường đáng tin cậy...”

Chuyện toàn bộ quân Thẩm gia bị tiêu diệt quả thật là một tổn thất vô cùng to lớn đối với Đại Chu, nhưng cũng may mà với tám mươi nghìn tướng sĩ bị thiệt mạng trong trận chiến kia chúng ta cũng đồng thời gây ra tổn hại nặng nề cho vị Hoàng tử trẻ tuổi có cơ hội được kế vị Đại Hãn cao nhất của Bắc Lộ kia.

Tiêu diệt quân chủ lực của địch sẽ làm suy yếu tinh thần cũng như sức chiến đấu của quân Bắc Lộ, chi ít trong vòng bảy hoặc tám năm, bọn họ sẽ không còn thừa sức để có thể phát động chiến sự với quy mô lớn được nữa.

Nguyễn Nhị gia cau mày.

Tại sao Hạng Tu Minh lại nói những lời này trước mặt bọn trẻ chứ? Chẳng nhẽ ông ấy không biết đồ đệ mà mình mới thu nhận chính là huyết mạch của Thẩm gia hay sao? Thế này chẳng phải là trong vô hình đâm người ta một đao ư?

Từ trước đến nay Nguyễn Nhị gia là người dễ mềm lòng, ông ấy không nghe nổi nữa nên đành lắc đầu rồi bỏ đi.

Nguyễn Linh Huyên liếc nhìn người đang sát bên cạnh mình là Tiêu Văn Cảnh, nàng cũng đang tỏ ra lo lắng không kém, sợ hắn nghe những lời này xong sẽ cảm thấy đau lòng.

Thế nhưng vẻ mặt của Tiêu Văn Cảnh vẫn không hề thay đổi mà chỉ lên tiếng hỏi: “Hạng sư phụ biết rất rõ về địa hình vùng biên giới phía Bắc? Vậy còn Nguyệt Nha Cốc thì sao?”

“Ngươi biết Nguyệt Nha Cốc sao?” Hạng Tu Minh đặt bầu rượu xuống, lần đầu tiên quan sát kĩ người đồ đệ mới bệnh tật ốm yếu của mình.

Bởi vì lão vương gia có ơn với ông ấy, cho nên ông ấy mới nhận lời đến đây chăm sóc cho nữ nhi và ngoại tôn nữ của lão vương gia, chỉ là không ngờ rằng hai người này thế mà lại nhét thêm vào cho ông ấy một đứa ốm yếu bệnh tật để chọc tức ông ấy, ông ấy vốn dĩ chẳng để mắt gì đến đứa trẻ này, mãi cho đến khi Tiêu Văn Cảnh rõ ràng còn ít tuổi như thế mà lại có thể nhắc đến Nguyệt Nha Cốc.

“Đó là một nơi rất trọng yếu...” Địa hình vô cùng phức tạp, rất nhiều người không biết tại sao trong trận chiến cuối cùng, Thẩm Hầu gia lại chọn một nơi không có điều kiện tốt để chiến đấu như thế, nhưng chỉ có một mình ông ấy có thể hiểu được mấy phần.

Ông ấy thực sự không ngờ rằng thiếu niên này thế mà lại chú ý đến điều này.

Hạng sư phụ lấy từ trong áo ra một cuốn sổ rồi ném cho Tiêu Văn Cảnh.

“Nếu ngươi có hứng thú thì tự mình xem đi.

Tiêu Văn Cảnh cầm cuốn sổ lên, nhìn qua bìa sổ, chỉ nhìn thấy bốn chữ “Bắc Cảnh Tu Dư” được viết trên đó.

*

Tháng bảy đã đến, lựu đang kết trái, những quả nhỏ màu đỏ điểm xuyết đan xen dưới những tán lá màu xanh sẫm, nhìn rất vui mắt.

Dưới sự hướng dẫn của Hạng sư phụ, Tiêu Văn Cảnh đã học được một bộ quyền pháp nâng cao thể lực, sau khi luyện tập được một tháng, kết quả khá tốt.

Mặc dù thân thể của hắn yếu ớt nhưng cũng không phải là bệnh tật di truyền từ trong bụng mẹ, hơn nữa tuổi vẫn còn nhỏ, mười năm, hai mươi năm nữa, vẫn có thể điều dưỡng thân thể trở nên khỏe mạnh được.

Một ngày Hạng sư phụ nổi hứng, đồng thời dạy cho cả Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh kỹ thuật cận chiến.

Sau cùng ông ấy bảo người họ xem nhau là đối thủ đề luyện tập.

Nguyễn Linh Huyên không những đã có nền tảng mà còn có cả kinh nghiệm, nàng nhanh chóng đè người mới học là Tiêu Văn Cảnh xuống, thắng một cách rất áp đảo.

Hạng sư phụ lắc lắc đầu, chắp hai tay sau lưng rồi rời đi, để mặc hai người họ tiếp tục mài giũa.

Dưới mặt đất được trải rất nhiều rơm khô nên nếu ngã xuống cũng sẽ không bị đau.

Tiêu Văn Cảnh đang bị nàng cưỡi trên người, hai khủy tay chống xuống đất, cố gắng hết sức để lật người lại nhưng thật sự không hề dễ dàng.

Nguyễn Linh Huyên vô cùng vững chắc, đắc ý nói: “Thế nào?”

Tiêu Văn Cảnh đột nhiên buông lỏng khuỷu tay, trực tiếp nằm xuống, lông mày nhíu lại rất chặt, trong nháy mắt sắc mặt chợt trở nên trắng bệch, Nguyễn Linh Huyên lúc này đột nhiên nhớ tới hắn có bệnh trong người.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trong đầu của nàng đã hiện lên đủ loại hậu quả đáng sợ như Tiêu Văn Cảnh ho ra máu co giật, bệnh trở nặng đến mức không thể dậy nổi.

Nguyễn Linh Huyên vội vàng đứng dậy, giọng nói run rẩy hỏi: “Thẩm Giới, điện hạ, người sao rồi?!”

Nhưng không ngờ, Tiêu Văn Cảnh lợi dụng cơ hội nàng đang phân tâm, đưa tay nắm lấy cái chân đang quỳ bên cạnh người mình của nàng, dùng hết sức kéo về phía mình, Nguyễn Linh Huyên nhất thời không đề phòng, bị hắn lợi dụng sơ hở, trong nháy mắt long trời lở đất, người bị áp chế lúc này đổi lại là nàng.

Tiêu Văn Cảnh dùng cả hai tay đè lên vai nàng, cúi đầu xuống, mặt trang sức phỉ thuý trên trán vẫn còn đang lắc lư, lắc lư đến mức khiến cho Nguyễn Linh Huyên vô cùng tức giận.

Thế mà Tiêu Văn Cảnh lại lừa gạt nàng!

Trong lúc nhất thời lòng hiếu thắng đột nhiên dâng trào, Nguyễn Linh Huyên không chút do dự, nàng dùng hết sức thu hai chân về phía sau, sau đó giẫm lên xương sườn của Tiêu Văn Cảnh một cái, cuối cùng đá hắn sang một bên. Tiêu Văn Cảnh không địch lại lực đẩy này của nàng nên ngã rạp, nàng giống như một con thỏ nhanh nhẹn ngồi lại vị trí ban đầu của mình.

Lần này nàng đã tiếp thu được kinh nghiệm lần trước, dùng hai chân kẹp chặt hông hắn, hai tay cũng ấn chặt ở trên ngực hắn, đảm bảo hắn ngay cả đầu cũng không nhấc nổi chứ đừng nói đến việc lặp lại chiêu trò tương tự.

“Hừ hừ, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì mọi quỷ kế đều là vô dụng thôi.” Nguyễn Linh Huyên kiêu ngạo hất cằm: “Biết chưa?”

Tiêu Văn Cảnh cố gắng thử cử động chân tay, nhưng vị trí mà Nguyễn Linh Huyên đang đè hắn quả thật rất xảo trá, vừa vặn là một chỗ mấu chốt để hắn có thể ngồi dậy dùng sức,với sức lực hiện tại của hắn, nếu muốn lật người nàng lại là điều không thể.

Sau khi biết mình dù có giãy giụa thế nào thì cũng vô dụng, Tiêu Văn Cảnh dứt khoát nằm trên rơm khô, nhìn Nguyễn Linh Huyên, bình tĩnh nói: “Chờ ta lớn lên.”

Trước nay Tiêu Văn Cảnh không phải là một người dễ kích động, hắn sẽ không ngu xuẩn đến lấy trứng chọi đá.

Hắn biết rõ làm cách nào để ẩn núp, làm cách nào để tích luỹ sức mạnh, làm thế nào bản thân mình mới có thể có đủ mạnh mẽ để phản kháng lại.

Một thất bại nhất thời sẽ không thể đánh ngã được hắn, mà ngược lại sẽ trở thành động lực của hắn.

Và bây giờ động lực này chính là đang ở trên người hắn.

Nguyễn Linh Huyên mở to hai mắt.

Tiêu Văn Cảnh nói chờ hắn lớn lên có nghĩa là đợi hắn lớn lên, đợi hắn có năng lực, hắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi ‘trả thù’ được nàng?

Nàng trừng mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt.

Bộ tưởng làm như vậy nàng sẽ sợ sao?



Hừ, từ ngày mai trở đi, nàng phải ăn thêm hai chén cơm!