Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 37: Thân thế thật sự của Đỗ Huệ Di



Đỗ Huệ Di từ từ bước vào bên trong ngôi biệt thự cổ điển, đôi mắt không ngừng quan sát tuy trong căn biệt thự không có ai nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng chắc chắn là có người thường xuyên đến đây dọn dẹp, đang đi theo phía sau của Trịnh Xuyên và Đỗ Minh Ngạn, đột nhiên hai người đứng lại khiến cho cô giật mình đứng lại, tròn mắt nhìn. Trịnh Xuyên quay người lại, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt mang vài phần lạnh khiến cho Đỗ Huệ Di hơi rùng mình, ông không nhanh không chậm cất giọng:

“Tiểu Di! Cháu có biết tại sao chú lại biết hết những chuyện về cháu không? Không phải là do Minh Ngạn nói đâu.”

Đỗ Huệ Di trợn mắt ngạc nhiên, nếu như không phải Đỗ Minh Ngạn nói thì tại sao ông lại biết chứ? Trịnh Xuyên có liên quan đến người của Trương gia sao? Cô khẽ lắc đầu chờ đợi Trịnh Xuyên nói tiếp, Trịnh Xuyên chậm rãi nói cho cô biết, ngữ điệu không mang chút cảm xúc nào:

“Đó là bởi vì chú là em trai kết nghĩa của Trương Chính Lôi người đứng đầu Trương gia này, năm đó khi chú biết Đỗ Tấn Trung gặp nguy hiểm chú đã chạy đến nhưng không kịp, chỉ thấy Minh Ngạn đang nằm bất tỉnh, khắp người bị thương mà thôi. Chú đã đưa Minh Ngạn về chăm sóc, chữa trị và cũng không ngừng tìm kiếm tung tích của cháu, còn có một chuyện nữa mà cháu không biết đó chính là cháu chỉ là con nuôi của Đỗ Tấn Trung mà thôi.”

“Chú nói sao? Con nuôi? Không thể nào, con nuôi không phải là anh hai sao? Anh ấy là con trai của Trương Chính Lôi.” Đỗ Huệ Di bỗng rơi vào hoang mang tột độ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao cô lại là con nuôi được chứ? Nếu là con nuôi thì ba mẹ ruột của cô là ai? Họ đang ở đâu?

Đỗ Minh Ngạn tiến về phía của Đỗ Huệ Di, nhìn thẳng vào mắt của cô rồi lên tiếng: “Anh không phải là con trai của Trương Chính Lôi, ba của chúng ta là ba ruột của anh còn em mới thật sự chính là con của Trương Chính Lôi, đó là lý do vì sao anh bảo em giữ sợi dây chuyền vì nó vốn dĩ thuộc về em.”

“Gì chứ? Em là con của Trương Chính Lôi? Không thể nào, chẳng phải con của ông ta là con trai sao? Làm sao có thể là em được, hai người đang lừa em có đúng không?” Cô lắc đầu không tin, phủ nhận tất cả.

Đỗ Minh Ngạn thấy Đỗ Huệ Di đang dần mất bình tĩnh liền nắm chặt hai bả vai của cô, giải thích cho cô hiểu: “Thật ra con của Trương Chính Lôi là con gái không phải con trai, vì muốn bảo vệ em nên ông ấy mới tung tin như thế, còn nữa chẳng lẽ em không hiếu kì, thắc mắc tại sao năm xưa khi anh đã mười một tuổi rồi mà ba vẫn bắt em và anh nói rằng anh bảy tuổi, còn em sáu tuổi. Năm đó, khi Trương gia xảy ra chuyện, ba đã đưa em và mang theo sợi dây chuyền trốn đi, thường xuyên chuyển nhà vì sợ có người phát hiện ra sự thật này.”

Đỗ Huệ Di bần thần, sững người không biết nên phản ứng như thế nào, mất gần đến một phút cô mới có phản ứng, môi mấp máy hỏi: “Vậy…vậy người hại chết ba…ba ruột của em và cả Trương gia là ai? Rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì ở Trương gia?”

Trịnh Xuyên bỗng bước nhanh đến, đẩy Đỗ Minh Ngạn ra, đứng trước mặt của Đỗ Huệ Di, ánh mắt hừng hực lửa giận, hai bàn tay to lớn của ông bấu chặt vào hai bả vai khiến cho cô đau đớn, mặt mày dần trở nên vặn vẹo, ông nghiến răng, từng lời nói đều mang thù hận vô cùng sâu nặng:

“Kẻ hại chết ba ruột và cả Trương gia chính của cháu là Tần gia, hai mươi mốt năm về trước chính Tần Hải đã cầm súng bắn chết ba của cháu, cho thuộc hạ của mình tàn sát từng người từng người ở Trương gia, lúc đó cả Trương gia chìm trong biển máu, nơi mà cháu đứng chính là nơi mà ba của cháu ngã xuống.” Trịnh Xuyên quay người chỉ về phía của Đỗ Minh Ngạn rồi nói tiếp, giọng nói mang đầy sự giận dữ, căm phẫn cùng với sự bi thương tột độ:

“Chỗ mà Minh Ngạn đang đứng là chỗ mà Tần Hải đã đứng, ông ta đã đứng đó bắn chết người anh mà chú kính trọng nhất.Vậy mà bây giờ cháu lại đi yêu con trai của kẻ thù đã giết chết ba nuôi và ba ruột của mình còn muốn dừng việc trả thù lại, toàn tâm toàn ý yêu Tần Đình Danh, cháu như vậy có xứng với tình yêu thương, sự bảo vệ mà hai người ba của cháu dành cho cháu không hả?”

Trịnh Xuyên rống lên, quát thẳng vào mặt của Đỗ Huệ Di khiến cho cô giật mình, hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau, cô rơi vào trạng thái bàng hoàng, hoang mang tột độ, cả người khẽ run lên, đôi tai của cô trở nên lùng bùng không thể nghe được gì nữa, cô không muốn nghe. Đỗ Minh Ngạn thấy Đỗ Huệ Di thất thần như thế anh muốn tiến đến an ủi cô, cản không để cho Trịnh Xuyên nói nữa nhưng Trịnh Xuyên không cho phép, ông quay lại trừng mắt cảnh cáo anh.

“Tiểu Di! Cháu là hậu duệ cuối cùng của Trương gia, sợi dây chuyền đó là bảo vật của Trương gia, cháu phải sử dụng sợi dây chuyền ấy vực lại gia tộc, trả thù cho hai người ba của cháu. Những người của Trương gia may mắn sống sót trong vụ thảm sát ấy đang chờ cháu, chú không cho phép cháu quên đi mối thù không đội trời chung này, cháu phải trả thù, nhất định phải khiến cho Tần gia sụp đổ, cháu phải giết chết Tần Hải.” Ông bắt đầu hạ giọng xuống nhưng ngữ điệu vẫn mang đầy căm phẫn, hận thù, ông đặt áp lực lên đôi vai bé nhỏ của Đỗ Huệ Di.

Đôi chân của Đỗ Huệ Di loạng choạng không thể đứng vững được nữa, Đỗ Minh Ngạn vội chạy đến đỡ lấy để cô tựa vào người của mình, đôi mắt cô đỏ hoe nhưng nước mắt không thể rơi được nó như nghẹn lại. Tại sao mọi chuyện lại càng trở nên rối ren như thế? Một bên là mối thù gia tộc, một bên là tình yêu cô phải làm sao đây? Thấy Trịnh Xuyên bước đến gần một bước, cô run lên hoảng sợ, sợ ông sẽ nói thêm điều gì nữa. Trịnh Xuyên nhìn Đỗ Huệ Di với ánh mắt ép buộc, muốn cô phải quên đi tình yêu cá nhân, ông không nhanh không chậm nói:

“Tiểu Di! Gia tộc quan trọng hơn tình yêu, chẳng lẽ cháu muốn sau này kết hôn, sống chung với con trai của kẻ thù, gọi kẻ thù của mình một tiếng ba chồng sao? Ba ruột và ba nuôi của cháu ở dưới suối vàng làm sao có thể nhắm mắt được chứ. Cháu hãy hứa với chú là cháu phải trả thù khiến cho Tần gia suy sụp, chiếm được tập đoàn Tần thị, giết chết Tần Hải.”

Chưa kịp nói gì thì Trịnh Xuyên lại gây áp lực, bắt Đỗ Huệ Di phải hứa, đầu óc hoảng loạn cô gật đầu hứa với ông, bị ông kích động một lúc cô thật sự đã gạt tình yêu của mình sang một bên, tập trung cho việc trả thù, bây giờ việc trả thù không phải chỉ cho Đỗ Tấn Trung mà còn cho cả gia tộc của cô: “Cháu hứa với chú, cháu phải trả thù Tần gia giết chết Tần Hải sau đó khôi phục lại Trương gia.”

“Tốt lắm! Như vậy mới đúng là hậu duệ của Trương gia chứ.” Trịnh Xuyên mỉm cười, gật gù hài lòng.

- ------------------------------------------------------------------------

Tập đoàn Tần thị

Trời đã dần ngả về chiều, mọi người cũng sắp tan làm, trong phòng làm việc cứ cách vài giây Tần Đình Danh lại liếc mắt nhìn điện thoại, anh luôn chờ đợi Đỗ Huệ Di nhắn tin hay gọi điện gì đó nhưng đến giờ vẫn không có chút tăm hơi gì, trong lòng anh bắt đầu khó chịu, mùi giấm chua nồng nặc. Tần Đình Danh vừa định gọi điện cho Đỗ Huệ Di thì từ bên ngoài Tôn Nam chạy vào, hớt hãi báo với anh:

“Thiếu gia! Có chuyện không hay rồi, tôi vừa nhận được thông báo Huệ Di tiểu thư bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện Ái Tâm.”

“Sao chứ? Bị tai nạn?” Tần Đình Danh đứng bật dậy lấy áo khoác, cầm điện thoại chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc, anh nhấn nút thang máy điên cuồng, thang máy mở ra anh đi vào bên trong, trong lòng lo lắng, nóng như lửa đốt, không biết Đỗ Huệ Di có làm sao không? Tại sao đột nhiên lại bị tai nạn chứ? Thang máy vừa mở ra, anh đã chạy nhanh đến xe rồi lái đi đến bệnh viện.