Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 38: Giằng xé, đau khổ



Bệnh viện Ái Tâm

Tần Đình Danh chạy hết sức bình sinh vào bên trong, Âu Hoằng Phong thấy bóng dáng của anh liền vẫy vẫy tay gọi: “Đình Danh! Đình Danh! Ở bên này.”

Anh chạy nhanh đến chỗ Âu Hoằng Phong đang đứng rồi khom người thở gấp, vừa thở hì hục anh vừa hỏi Âu Hoằng Phong: “Tiểu Di…Tiểu Di sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”

“Tiểu Di của cậu không sao chỉ bị thương ở chân thôi, bó bột một thời gian sẽ khỏi, xem cậu kìa chạy đến thở không ra hơi. Huệ Di đang nằm trong phòng bệnh, mọi người đang ở bên trong chăm sóc cậu hãy vào trong đó.” Âu Hoằng Phong vỗ vỗ vai của Tần Đình Danh rồi nói, từ khi quen biết với Tần Đình Danh đến bây giờ anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương, hốt hoảng và vội vàng này của Tần Đình Danh, đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.

Tần Đình Danh bước nhanh mở cửa vào bên trong, quay trở lại với dáng vẻ điềm tĩnh của mình anh lễ phép chào các trưởng bối ngồi ở đấy rồi mới tiến đến giường bệnh, lo lắng hỏi han Đỗ Huệ Di: “Tiểu Di! Em sao rồi? Em có bị đau ở chỗ nào không?”

Vừa nhìn thấy Tần Đình Danh thì trong đầu của Đỗ Huệ Di lại vang lên giọng nói của Trịnh Xuyên, hai bàn tay của cô siết chặt lại, từ từ mở miệng trả lời anh: “Em không sao, chỉ là bị thương nhẹ thôi.” Đôi mắt của cô đảo quanh nhìn anh và mọi người rồi nói tiếp: “Bác trai! Bác gái! Cháu cảm thấy trong người hơi mệt, mọi người có thể ra ngoài một chút được không? Anh cũng ra ngoài đi.”

“Được, vậy cháu cứ nằm nghỉ ngơi đi, bác quay về hầm canh rồi mang vào cho cháu.” Lữ Vũ Ni đứng dậy, mỉm cười xoa nhẹ đầu của Đỗ Huệ Di sau đó cùng mọi người rời khỏi phòng bệnh.

“Anh không thể ở đây với em được sao? Bây giờ chân của em đi lại không tiện, anh muốn ở lại đây chăm sóc cho em.” Tần Đình Danh cất giọng, giọng nói ôn nhu, ấm áp, nắm lấy tay của Đỗ Huệ Di ánh mắt như muốn xin cô hãy cho anh ở lại, đừng bắt anh ra ngoài.

“Không cần đâu, em muốn yên tĩnh một mình.” Đỗ Huệ Di lắc đầu từ chối, bây giờ cô đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình nếu Tần Đình Danh còn không đi thì cô không kìm được nữa mất.

“Thôi được rồi, anh sẽ đi ra ngoài có gì em cứ gọi anh.” Tần Đình Danh đứng dậy, ủ rũ quay người đi, vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh đôi mày của anh ngay lập tức nhíu chặt lại, cả đôi mắt đều tràn đầy nghi hoặc, anh cảm thấy cô có gì đó rất kì lạ, chẳng phải lúc sáng vẫn còn bình thường hay sao, sao bây giờ lại như thế chứ?

Tôn Nam từ đằng xa đi đến cúi người chào Tần Đình Danh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thiếu gia! Đã tra ra kẻ đứng đằng sau cho người ám sát anh rồi ạ, chỉ là một bang phái nhỏ mà thôi nhưng một bang phái nhỏ thì làm gì có gan cho người ám sát nên tôi đã cho người điều tra thêm chuyện này, đến bây giờ chỉ biết là người đằng sau chống lưng cho bang phái đó là người có thế lực, có chỗ đứng khá vững trong hắc đạo.”

“Điều tra kẻ đứng sau chống lưng là ai.” Nét mặt của Tần Đình Danh, âm trầm, lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt của anh bỗng liếc nhìn vào phòng bệnh của Đỗ Huệ Di rồi ra hiệu cho Tôn Nam cùng anh rời khỏi đấy một chút, cảm thấy đã cách phòng bệnh của cô khá xa, anh mới lên tiếng nói: “Ngoại trừ việc điều tra kẻ đứng sau kia cậu còn phải điều tra cho tôi rốt cuộc hôm nay Alan và Trịnh Xuyên đã đưa Tiểu Di đi đâu, tôi muốn biết chuyện này càng nhanh càng tốt.”

“Vâng ạ.” Tôn Nam gật đầu, cúi người cung kính rồi quay người nhanh chóng đi điều tra.

Ở phòng bệnh, Đỗ Huệ Di nằm thất thần trên giường bệnh, cô vẫn chưa định hình được mọi chuyện đang xảy ra nó đến quá đột ngột. Bỗng cánh cửa được mở ra, Đỗ Huệ Di đưa mắt nhìn ra phía cánh cửa thì nhìn thấy Đỗ Minh Ngạn đang bước vào, cô liền ngồi dậy kích động nói:

“Anh đến đây để dặn dò em nữa sao? Em đã nói rồi em nhất định sẽ trả thù, gạt bỏ tình cảm cá nhân sang một bên, anh không cần phải lo. Bây giờ anh hãy đi ra ngoài đi, em muốn có một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi.”

“Không phải, anh đến đây chỉ muốn vào thăm em thôi. Tiểu Di! Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng đừng kích động chạy băng ra đường như thế, em có biết lúc nãy anh hoảng sợ như thế nào không?” Đỗ Minh Ngạn chau mày lo lắng, trong giọng nói mang vài phần trách móc cô không biết tự bảo vệ bản thân, chỉ cần nghĩ đến chuyện cô bị tai nạn lúc nãy thôi cũng khiến cho anh bay mất hồn vía rồi.

“Anh bảo em đừng kích động? Chuyện như thế mà anh bảo đừng kích động nếu đổi lại là anh anh có không thể không kích động được không? Thì ra lý do lúc trước anh nói em và Đình Danh không có kết quả chính là lý do này.” Đỗ Huệ Di dần dần trở nên mất bình tĩnh, bây giờ tim của cô rất đau, giữa tình yêu và mối thù gia tộc cô chỉ có thể chọn một, điều này khiến cho cô đau khổ, giằng xé dữ dội, Đỗ Huệ Di bật khóc thành tiếng, muốn bản thân biến mất khỏi thế gian này, thoát khỏi sự đau đớn tâm can.

Đỗ Minh Ngạn thấy Đỗ Huệ Di khóc nức nở như thế anh không đành lòng liền vội bước nhanh đến ôm lấy cô dỗ dành, an ủi. Cô ngay lập tức đẩy anh ra, hét lớn: “Anh đừng đến đây, anh hãy ra ngoài đi em muốn được yên tĩnh một mình.”

Thấy cô kích động mạnh, trên mặt đã ướt nhòe nước mắt Đỗ Minh Ngạn lùi ra phía sau, không dám tiến đến gần cô: “Được, được, anh ra ngoài em đừng kích động như thế sẽ ảnh thưởng đến sức khỏe, đến vết thương của em đấy.”

Dứt lời, Đỗ Minh Ngạn nhìn Đỗ Huệ Di một lần nữa rồi đi ra ngoài, Đỗ Huệ Di tựa đầu vào bức tường phía sau khóc không ngừng, đôi vai cứ run lên từng đợt, tự hỏi tại sao ông trời lại trêu cô như thế, đẩy cô vào con đường hận thù rồi cho cô một tình yêu đẹp đến khi cô chìm đắm vào tình yêu ấy rồi lại một lần nữa khiến cô đi vào con đường hận thù sâu hơn.

Hơn một tiếng trôi qua, Tần Đình Danh vẫn ngồi ở ngoài phòng bệnh của Đỗ Huệ Di, anh đứng dậy bước đến gần cánh cửa, giơ tay mở cửa nhè nhẹ sợ phát ra tiếng động sẽ ảnh hưởng đến Đỗ Huệ Di nghỉ ngơi, cánh cửa vừa hé mở, anh nhìn vào bên trong không thấy cô đâu, anh đẩy mạnh cửa ra bước nhanh vào trong, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm Đỗ Huệ Di. Tần Đình Danh trợn mắt kinh ngạc khi thấy cô đang co người ngồi ở một góc, anh tiến đến ngồi khụy xuống lên tiếng:

“Tiểu Di! Em bị làm sao vậy? Tại sao em lại ngồi ở dưới đây? Ở dưới nền rất lạnh em sẽ bị cảm lạnh mất, không khéo lại ảnh hưởng đến vết thương ở chân, để anh bế em lên giường.”

Tần Đình Danh bế Đỗ Huệ Di quay trở lại giường bệnh đắp chăn cho cô, anh kéo ghế ngồi bên cạnh, đặt bàn tay của mình lên bàn tay của cô không nhanh không chậm cất giọng hỏi: “Tiểu Di! Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với em không? Anh mới vừa xem camera ở đoạn đường em xảy ra tai nạn, anh thấy em hình như vừa khóc vừa chạy băng ra đường…”

“Anh đừng hỏi nữa, không có chuyện gì cả, em không có khóc chỉ là em bất cẩn không nhìn đường nên mới bị tai nạn như thế.” Tần Đình Danh chưa kịp nói hết câu thì Đỗ Huệ Di đã cất tiếng cắt ngang lời của anh, cô bây giờ rất mệt mỏi: “Đình Danh! Em muốn nghỉ ngơi một thời gian để chân lành lại nên sẽ không đến Tần thị làm việc.”

“Cho dù em có muốn đi làm thì anh cũng sẽ không cho phép em đi làm đâu, đợi chân em hồi phục thì anh sẽ dẫn em đi chơi cho khuây khỏa.” Tần Đình Danh vén tóc của Đỗ Huệ Di ra phía sau, mỉm cười dịu dàng nói.

Nhìn thấy nụ cười yêu thương, cưng chiều, ấm áp của Tần Đình Danh, ngay chính tại khoảnh khắc này cô muốn hét lớn bảo anh đừng cười đừng đối xử tốt với cô như thế nữa, từng hành động, cử chỉ của anh chỉ khiến cho cô mềm lòng, càng thêm khó xử, đau khổ hơn mà thôi.