Sớm Tối

Chương 43



Khương Mộ Vân bôi thuốc lên chân, còn cẩn thận băng bó kỹ lưỡng.

Chân đã hết đau, nhưng hình như ngực cô như có gì đè nặng lên vậy, buồn buồn, còn có chút ê ẩm, không hiểu sao mình lại muốn khóc. Nhớ lại năm đó, lúc cô và Tân Thần chia tay, cô không khóc, mà giờ lại khó chịu phát khóc khi nhìn thấy Mạnh Triều Huy ở cạnh Thôi Bảo Lỵ. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tâm trạng Khương Mộ Vân rất khó chịu, cô không thể ở lại nhà lâu hơn, cô quyết định đi dạo. Cô trực tiếp bắt taxi đến thẳng Đại Kịch Viện ở Lam Doanh, cô muốn xem có biểu diễn piano hay vở kịch nào hay không, liệu nó có thể giải tỏa được tâm trạng của cô.

Trong đại sảnh của Đại Kịch Viện Lam Doanh, Khương Mộ Vân đã xem thông tin về buổi biểu diễn ngày hôm nay, đó là buổi độc tấu “Sonata ánh trăng” của Tân Thần.

Trên màn hình điện tử lớn, màn biểu diễn dương cầm của Tân Thần vừa mới bắt đầu.

Cậu đi lên sân khấu, đứng trước đàn dương cầm, cậu cúi đầu chào khán giả.

Cậu mở đầu bằng lời nhận xét đầu tiên: “Trong thế giới âm nhạc cổ điển mẫn cảm mà lại muôn màu muôn vẻ này, tôi tin rằng trong tim mỗi người đều có những nhạc sĩ của riêng mình, Giống như Schumann và Liszt chính là những nhạc sĩ có sức tồn tại cực lớn trong lòng tôi. Bởi vì những thuộc tính bên trong thế giới âm nhạc của họ đã phản ánh những thứ tốt nhất trong thế giới nội tâm sâu thẳm của tôi…”

Khương Mộ Vân đứng trước màn hình lớn nhìn cậu, cậu đã không còn là cậu thiếu niên nhút nhát ngày nào nữa, mà giờ đây cậu đã trưởng thành đã trở nên chín chắn tự tin hơn, trở thành một nghệ sĩ dương cầm phong độ nhanh nhẹn.

Thật ra thì Khương Mộ Vân vẫn luôn quan tâm đến Tân Thần, cô biết mấy năm nay cậu đã đạt được thành tích tốt trong vài năm qua, bây giờ cậu đã là có thành tích nổi bật trong số các nghệ sĩ dương cầm trong nước, dấu chân cậu đã trải dài trên các thành phố lớn, khả năng cảm thụ âm nhạc và cách trình diễn đầy màu sắc của cậu đã nhận được rất nhiều lời khen trong giới nghệ sĩ dương cầm quốc tế.

Khương Mộ Vân mừng thay cho cậu, quả nhiên cậu không hề cô phụ kỳ vọng của bố, nghiễm nhiên cậu đã trở thành một ngôi sao mới trong thế giới dương cầm.

“A Mộ, sao em lại ở chỗ này? Em về từ lúc nào vậy?” Bên cạnh tự nhiên vang lên một giọng nữ dịu dàng.

Khương Mộ Vân xoay người nhìn, vậy mà lại là quản lý Ngô ở Đại Kịch Viện Lam Doanh.

“Chào quản lý Ngô ạ, đã lâu không gặp.” Khương Mộ Vân cười nói.

Khi Khương Nhuận Sinh còn sống từng tổ chức rất nhiều buổi hòa nhạc ở đây, và chính Khương Mộ Vân đã tổ chức một buổi biểu diễn dương cầm ở đây khi cô lên 14, thế nên cô đã quen quản lý Ngô từ rất lâu.

Quản lý Ngô nói: “Cậu trẻ Tân Thần này cũng ổn áp lắm, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ rất dài. Chẳng biết tại sao, tôi luôn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng bố cháu trong cậu chàng.”

Khương Mộ Vân nở nụ cười: “Nếu đã như vậy, thì mong ngài sẽ chăm sóc cậu ấy nhiều hơn trong tương lai.”

“Hai đứa vậy mà lại quen nhau hả?” Quản lý Ngô vô cùng kinh ngạc.

Khương Mộ Vân gật đầu: “Đúng vậy, có quen.”

“Có nghe nhầm không vậy, tôi đưa cháu vào nhé.” Quản lý Ngô nói.

Khương Mộ Vân mỉm cười: “Vậy cháu chỉ đành làm phiền quản lý Ngô thôi.”

“Phiền gì mà phiền, việc nhỏ thôi.” Quản lý Ngô cười nói.

Vì vậy Khương Mộ Vân đi theo quản lý Ngô vào phòng hòa nhạc, đại sảnh phòng hòa nhạc gần như đã chật kín người, ngoại trừ một số ghế ở hàng sau, Khương Mộ Vân lo lắng sẽ ảnh hưởng đến người khác, nên ngồi ở hàng cuối cùng.

Tân Thần đang diễn tấu 《 Sonata in B Minor 》 của Liszt, đây cũng là một tác phẩm nổi tiếng của Liszt cũng là một bản sonata dành riêng cho Schumann.

Khương Mộ Vân lẳng lặng nghe, có thể là cô cảm nhận được tâm trạng mâu thuẫn của Tân Thần lúc này. Trong lòng mỗi người đều tồn tại một bản ngã ác ma, mỗi người hoặc là nhiều hoặc là ít đều tồn tại hai tính cách trái ngược nhau.

Thuở thiếu thời, Khương Mộ Vân không hiểu Tân Thần, chỉ cảm thấy cậu không đủ can đảm, nhưng vào giờ khắc này đây cô hình như đã hiểu rồi. Cậu giống như Liszt, là một người cực kỳ mâu thuẫn.

Khi Tân Thần chơi xong bài hát cuối cùng, lúc cậu đứng lên chào cảm ơn, người nghe dưới đài cũng đứng dậy vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm vang dội trong sảnh, Khương Mộ Vân cũng đứng lên theo dòng người, cũng ra sức vỗ tay.

Màn biểu diễn tối nay của Tân Thần tương đối tuyệt vời, mang đến cho mọi người trải nghiệm sự va chạm tư tưởng giữa hai nhà soạn nhạc vĩ đại, khiến mọi người đắm chìm trong tiếng dương cầm lãng mạn, thơ mộng và đẹp đẽ độc đáo của riêng mình anh.

Ngọn đèn dưới đài dần sáng lên, Khương Mộ Vân xoay người rời đi trước.

Khi Tân Thần cúi đầu cậu nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc, cô ấy đứng ở hàng cuối cùng, cô vì cậu vỗ tay, còn mỉm cười với cậu.

Cậu hoài nghi mình có hoa mắt không, không nhịn được mà đưa tay dụi mắt, nhìn kỹ lại thì đã thấy cô xoay người chuẩn bị rời đi.

Có rất nhiều khán giả chạy tới, ai cũng muốn tặng hoa xin chữ ký của cậu, còn cậu thì liều lĩnh đẩy mọi người ra: “Xin lỗi, tôi có việc gấp cần tìm một người. Xin mọi người nhường đường cho tôi một chút.”

Cậu vất vả lắm mới lách được người ra khỏi đám đông, nhưng ra rồi thì lại không nhìn thấy bóng dáng của cô đâu nên đã chảy đuổi theo.

Tân Thần đuổi ra khỏi phòng khách, đèn đường ấm áp kéo dài bóng lưng cô.

Cậu dùng hết sức gọi cô: “Mộ Vân, Khương Mộ Vân!”

Quả nhiên bóng người kia dừng bước lại, người đó từ từ xoay người, gió muộn nhẹ nhàng thổi, thổi qua sợi tóc rối, quần áo tung bay theo gió.

Tim Tân Thần đập thình thịch, mừng rỡ chạy như điên về phía cô, chạy đến trước mặt cô, cánh tay dài vươn ra ôm cô vào lòng.

Mạnh Triều Huy không nán lại quá lâu, anh đưa Thôi Bảo Lỵ đi tìm Vương Tắc Toàn, tìm được người rồi thì nhường không gian lại cho họ.

Buổi đấu giá từ thiện bắt đầu, vật phẩm đấu giá đầu tiên là một bức tranh của một bé câm điếc từ viện phúc lợi, bức tranh được đặt tên là 《 Giấc mơ cây phượng tím 》, trong làn sương màu xanh tím, hàng ngàn hàng vạn màu tím điểm xuyết trên từng cành cây, tựa như ảo mộng nhuốm đầy màu sắc.

Có người ra giá một vạn, có người bảo ba vạn, Mạnh Triều Huy là người thứ ba gọi giá, anh gọi năm mươi vạn.

Không ai có mặt gọi thêm giá, dưới cách nhìn của họ, bức tranh này chỉ là một tác phẩm vụng về của một đứa trẻ chín tuổi, và nó không hề đáng một đồng tiền. Chỉ bởi vì đây là tiệc đấu giá từ thiện nên mới có người đứng lên gọi giá. Nhưng người ra giá cao như vậy hẳn là rất thích bức tranh, làm quân tử không lấy thứ người khác thích, nên tự nhiên không ai ăn no rửng mỡ tranh giành với anh.

Sau khi đấu giá thành công vật phẩm đấu giá đầu tiên, Mạnh Triều Huy liền rời đi, thậm chí anh còn không đoái hoài tới thức ăn.

Anh ngồi vào ghế lái nhìn đồng hồ, bây giờ đã là tám rưỡi, không biết Khương Mộ Vân đã ăn cơm tối chưa, nếu như chưa thì bây giờ anh về sẽ đưa cô đi ăn tối.

Anh vừa nổ máy xe, vừa gọi điện cho Khương Mộ Vân, nhưng người trong cuộc lại không nghe. Anh gọi thêm mấy cuộc nữa, nhưng vẫn không có người nghe máy.

Chợt Mạnh Triều Huy có hơi hoảng hốt, anh nhanh chóng lái xe về tiểu khu.

Đứng trước cửa phòng 1701, một tay anh vịn tay nắm, tay còn lại nhấn chuông cửa, nhưng bên trong không có ai phản hồi lại, xong anh dứt khoát mở cửa bằng vân tay.

“A Mộ!” Anh gọi cô mấy lần nhưng không ai trả lời anh, anh đi vào từng phòng tìm nhưng cô không có ở nhà.

Mạnh Triều Huy quay về phòng khách, lúc này anh mới nhìn thấy một vũng nước trên bàn trà và sàn gỗ, anh lại gọi điện cho cô nhưng cô không bắt máy.

Mạnh Triều Huy gọi điện cho Lâm Hồng: “Lâm Hồng, A Mộ có gọi cho cô không?”

Lâm Hồng nói: “Không gọi, có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì, nhưng nếu cô ấy liên hệ cho cô thì cô nhớ báo cho tôi nhé.” Mạnh Triều Huy nói xong liền cúp điện thoại.

Cô đi đâu rồi? Mạnh Triều Huy lòng như lửa đốt, tính ra ngoài tìm cô.

Nhưng biển người rộng lớn biết đâu mà tìm?

Bỗng nhiên có một suy nghĩ lướt qua đầu Mạnh Triều Huy, liệu cô có đến nơi đó không?

Nghĩ đến đây Mạnh Triều Huy bèn vội vàng lái xe về phía Đại Kịch Viện Lam Doanh.

Khi lái xe đến gần Đại Kịch Viện, Mạnh Triều Huy nhìn thấy một bóng người ở phía xa, đích thị là Khương Mộ Vân.

Tim anh bỗng chìm xuống, nhanh chóng tăng tốc xe, chỉ thấy Khương Mộ Vân xoay người quay lưng về phía đường, có một người đàn ông chạy đến ôm cô vào lòng.

Tim Mạnh Triều Huy như chìm sâu xuống đáy vực, chìm vào vực sâu tăm tối, anh quên không phanh, xe chạy qua Đại Kịch Viện với tốc độ cao, ánh mắt của anh vẫn không nhịn được mà nhìn về phía gương chiếu hậu, Khương Mộ Vân không đẩy người đàn ông đó ra.

Mạnh Triều Huy tức giận lái xe suốt một đường, anh chạy lên đường cao tốc, lái xe vào đường Nam Sơn, anh dừng ở chân núi, rồi tự mình leo lên đ ỉnh núi.

Đứng ở đỉnh núi, phía trước là ánh đèn sáng trưng, phía sau là biển rộng mênh mông, đây là biển rộng mà Khương Mộ Vân từng chở anh đi xe máy ngắm, anh quay về hướng biển điên cuồng hét lớn: “Tại sao chứ? A Mộ, vì sao em lại như thế hả? Rốt cuộc thì vì sao?”

Nếu như em vẫn còn thích hắn ta, thì tại sao em không ở bên cạnh hắn, mà phải đợi nhiều năm như vậy! Hôm nay em cố ý mặc đẹp như vậy không phải để lấy lòng tôi mà là để đi gặp hắn!

Người kiêu ngạo như anh vậy mà lại ngã hai lần ở cùng một chỗ, anh mãi mà không chấp nhận được.

**

Khương Mộ Vân giật mình sửng sốt một lúc, cô muốn đẩy Tân Thần ra, nhưng cậu ôm chặt quá cô không đẩy ra được, cô chỉ đành nói: “Tân Thần, anh buông em ra đã, anh làm em đau quá.”

Tân Thần giật mình trước sự thất lễ của mình, cậu vội vàng buông cô ra, cũng xin lỗi bảo: “Mộ Vân, xin lỗi là do anh kích động.”

“Không sao hết, đã lâu không gặp.” Khương Mộ Vân nói.

Tân Thần nhìn cô thật kỹ: “Sáu năm bảy tháng hai ngày, thời gian trôi qua thật nhanh mà cũng thật chậm.”

Khương Mộ Vân nở nụ cười: “Nhiều năm không gặp giờ anh đã trở thành triết học gia rồi.”

Tân Thần bị chọc cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên gò má trái, lờ mờ nhớ tới cậu thiếu niên hay ngại ngùng năm đó.

“Chúc mừng anh đã đạt được thành tích tốt, em mừng cho anh!” Khương Mộ Vân trịnh trọng đưa tay về phía cậu.

Tân Thần duỗi tay nắm chặt lấy tay cô: “Cảm ơn, cũng cảm ơn sự giúp đỡ của chú Khương. Thật ra năm nào anh cũng đến thăm chú.”

“Thật sao? Cảm ơn anh nhé, anh có lòng rồi.” Khương Mộ Vân nói.

Tân Thần có chút khổ sở, nhiều năm không gặp, hai người đã trở nên xa cách, nhưng ngẫm lại thì đây cũng là chuyện hết sức bình thường, nếu ông trời để bọn họ gặp lại thì cớ sao không bắt đầu lại.

Nghĩ tới đây, Tân Thần tự tin cười: “Mộ Vân, bây giờ em có rảnh không? Chúng ta đi uống một ly cà phê, thuận tiện ôn chuyện một chút.”

Tâm trạng Khương Mộ Vân vẫn đang rất buồn, lúc này cô cũng không có tâm trạng hồi tưởng chuyện xưa, nên cô bảo: “Em còn có chút chuyện, để khi khác ôn chuyện được không anh?”

“Nhưng ngày mai anh phải sang Pháp rồi, có thể phải mất một tháng mới quay lại.” Tân Thần rất thất vọng.

Khương Mộ Vân cười cười: “Không sao hết, chờ anh về rồi lại nói, em còn hai tháng ở lại mà. Tương lai còn dài.”

Tân Thần nghe được câu “Tương lai còn dài” không nhịn được mà cười vui: “Được, vậy anh sẽ quay lại hẹn em. Anh sẽ nhớ kỹ số điện thoại của em.”

Khương Mộ Vân cho cậu số điện thoại mình, Tân Thần nháy máy cho cô: “Số anh vẫn vậy, vẫn là số lúc trước.”

“Vâng.” Khương Mộ Vân cũng không nghĩ nhiều, thấy có một chiếc xe taxi đi tới liền vẫy tay gọi xe, đồng thời thoáng nhìn một cô gái nhỏ yếu cách chỗ họ khoảng năm, sáu mét. Cô gái ấy ôm một bó hoa lớn trong tay, bó hoa đó che gần hết khuôn mặt cô.

“Có một bé fan đợi anh đấy, anh mau qua đó đi.” Khương Mộ Vân khẽ nâng cằm nhìn về phía cô bé.

Tân Thần cũng quay đầu nhìn thoáng qua rồi cũng thu hồi tâm mắt: “Không sao hết, anh tiễn em lên xe trước.”

Chiếc taxi chạy tới, Khương Mộ Vân lên xe vẫy tay với Tân Thần: “Tạm biệt!”

Tân Thần đứng yên tại chỗ cô vẫy tay với cậu, nhìn chiếc xe mà cô lên đang dần đi xa, mãi cho đến khi nó biến thành một chấm nhỏ rồi biến mất.

Khương Mộ Vân liếc nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Tân Thần đứng tại chỗ vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt cô không ở lại lâu mà chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ xe.

Đèn nê ông lập lòe, nhà nhà thắp đèn ấm áp, nhưng trái tim cô như chìm trong nước đá, lạnh lẽo tê tái.

Khi đó Mạnh Triều Huy nhìn vào camera, trong cặp mắt đào hoa tràn đầy vui vẻ, cười đẹp như vậy, dịu dàng như thế, cô không nghe rõ anh nói gì, trong đầu cô chỉ ong ong quay cuồng, sau đó mu bàn chân cô cực đau, cô tắt nhẻm cái TV chỉ vì không dám nhìn cặp đôi trong TV.

Cô không cần phải tận tai nghe nó, đã quá rõ ràng rồi còn gì nữa?

Chính xác thì cô có tình cảm khác với Mạnh Triều Huy từ lúc nào? Khương Mộ Vân rất bối rối.

“Cô ơi, chúng ta đến nơi rồi ạ.” Tài xế xe taxi dừng xe, quay đầu lại nói với Khương Mộ Vân ngồi ở phía sau xe.

Khương Mộ Vân hoàn hồn thanh toán tiền xe: “Cảm ơn ạ.”

Về đến nhà, cô bước đến bàn trà trong phòng khác thì thấy bàn cà phê và sàn nhà đều rất sạch sẽ, không có bất kỳ vệt nước nào.

Ơ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô nhớ trước lúc cô rời khỏi nhà hình như không có dọn. Chẳng nhẽ là do cô nhớ nhầm.

Khương Mộ Vân có chút hoảng hốt lôi điện thoại trong túi ra, cô thấy Mạnh Triều Huy vậy mà lại gọi cho cô năm, sáu cuộc; Lâm Hồng cũng gọi một cuộc.

Điện thoại cô để ở chế độ yên lặng nên không nghe thấy điện thoại đổ chuông.

Khương Mộ Vân hít một hơi thật sâu, muốn gọi điện cho Mạnh Triều Huy nhưng trước mắt lập tức hiện ra hình ảnh Mạnh Triều Huy đang thân mật nắm tay Thôi Bảo Lỵ. Nếu anh đã có bạn gái rồi thì có lẽ cô nên giữ khoảng cách với anh, không thể cứ lún sâu mãi được.

Cô thở dài, gọi điện cho Lâm Hồng, Lâm Hồng bên kia cũng nhận máy hỏi cô: “Cậu đang ở chỗ nào vậy?”

“Tôi đang ở nhà. Cậu là cái đứa không có lương tâm, bên ngoài có chương trình gì vui vẻ mà lại muốn gọi điện cho tôi vậy?” Khương Mộ Vân oán trách cô nàng.

Lâm Hồng nói: “Hai tiếng trước, Huy thần muốn tìm cậu đó, cậu ấy có gọi điện hỏi tớ xem cậu có gọi điện cho tớ không, nên tớ mới gọi cho cậu.”

“Anh ta gọi tôi làm gì?” Cổ họng Khương Mộ Vân chua xót, có chút tức giận.

Lâm Hồng nghe thấy giọng cô có vẻ không giống bình thường: “Ôi tớ nào có biết, làm sao vậy, cậu với cậu ý lại cãi nhau à?”

“Không có, anh ta là ông chủ, tôi là nhân viên, sao tôi lại dám cãi nhau với ông chủ.”

“Xem ra ông chủ Huy chăm sóc chiếu cố nhân viên nhà mình tốt lắm, khiến Khương đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất nhà chúng ta cũng có lúc không dám làm.” Lâm Hồng trêu ghẹo nói.

Khương Mộ Vân nhịn không được hỏi: “Anh ta có nói gì khác với cậu không?”

“Không có. À đúng rồi, mấy ngày chung sống thấy thế nào hả?” Lâm Hồng nhiều chuyện hỏi.

Khương Mộ Vân biết rõ còn cố hỏi: “Cái gì thế nào?”

“Có phải yêu mến Huy thần của tôi rồi đúng không? Mị lực của cậu ấy lớn như vậy tớ không tin cậu không có ý khác với người ta, nhất là khi cậu sớm chiều ở chung với cậu ấy.”

Khương Mộ Vân trầm mặc một lúc mới nói: “Không có, được rồi tôi lười nói với cậu, cúp máy đây.”

“Không đúng không đúng, ban nãy cậu còn do dự mà…” Lâm Hồng còn chưa dứt lời Khương Mộ Vân đã cúp điện thoại.

Cô nhìn thấy cốc nước còn ở trên bàn, cầm cốc nước, uống một hớp lớn, nước lạnh đổ vào cuống họng, cô mới cảm thấy mặt không còn nóng nữa.

Sau khi Khương Mộ Vân tắm xong cô đi ra khỏi phòng tắm, nhìn vào điện thoại Mạnh Triều Huy cũng không gọi lại cho cô nữa.

Cũng đúng, chắc anh đang cùng bạn gái mặn nồng sẽ không gọi điện thoại cho cô nữa.

Tắt đèn, đi ngủ, hiếm có một ngày đẹp để ngủ, hôm nay không phải thức đêm vì sao không quý trọng?

Khương Mộ Vân tiến hành thôi miên chính mình, cô bò lên giường nhắm mắt lại không ngừng nhắc đi nhắc lại trong lòng: Ngủ đi, ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy là mọi chuyện sẽ tốt lên thôi, anh ta yêu ai thích ai, yêu đương với ai là chuyện của anh ta, không liên quan đến mình, mình chỉ cần cố gắng làm nốt một tháng nữa là được giải thoát rồi, sau đó cô sẽ quay về Mỹ, trở lại SOW nơi có nhịp sống bầu không khí môi trường làm việc cô cùng Nice…

Thế nhưng khi cô nghĩ đến anh ở bên người phụ nữ khác, trái tim cô xoắn lại vô cùng khó chịu.