Sớm Tối

Chương 44



Khương Mộ Vân gần như thức trắng.

Sáng sớm thức dậy, tắm rửa trước rồi mới trang điểm một chút để che đi làn da phờ phạc với đôi mắt gấu trúc như sắp rớt ra ngoài.

Cô bấm chuông cửa nhà Mạnh Triều Huy, anh cũng vừa ra mở cửa.

Sắc mặt của anh trông cũng không tốt, lẽ nào là do tối hôm qua không ngủ ngon, nhưng Khương Mộ Vân không buồn hỏi anh.

Hai người cùng nhau chạy bộ, cả đường không nói chuyện, người này không để ý đến người kia, người kia cũng không để ý đến người này.

Lúc ăn sáng, Khương Mộ Vân vẫn không nhịn được mà hỏi anh: “Hôm qua anh gọi tôi có chuyện gì không? Điện thoại tôi để chế độ im lặng không nghe thấy chuông.”

“Không có việc gì.” Mạnh Triều Huy không ngẩng đầu, anh nói thản nhiên.

Khương Mộ Vân ngước mắt nhìn anh, giống như lơ đãng hỏi: “Tối qua anh ngủ không ngon à?”

“Ừ, tối qua về muộn.” Mạnh Triều Huy ăn xong liền đứng dậy bê bát đũa xuống phòng bếp.

Khương Mộ Vân kinh ngạc ngồi nhìn trên ghế, cô không nhúc nhích.

Anh về muộn, tại sao anh lại về muộn? Chẳng qua là anh cũng đi với bạn gái, đến nhà cô ấy, hay vào khách sạn…

Khương Mộ Vân nắm chặt tay, trong lòng nhói đau, xong rồi, cô chìm quá sâu rồi.

Mười giờ sáng, Mạnh Triều Huy có một cuộc họp quan trọng ở bên ngoài, anh cầm quần áo sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Khương Mộ Vân lập tức đứng dậy đi theo, Mạnh Triều Huy chợt dừng bước, không hề quay đầu chỉ lãnh đạm nói: “Hôm nay cô không cần đi cùng tôi.”

Trong lúc Khương Mộ Vân sững sờ thì Mạnh Triều Huy đã đi xa.

Mạnh Triều Huy sau khi rời khỏi đây cũng không đến công ty, Khương Mộ Vân cũng rơi vào trạng thái nhẹ nhõm, cô cẩn thận sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc của mình.

Chừng khoảng ba giờ chiều, nhóm lớn trong công ty bỗng nhiên bùng nổ.

【 Nữ thần Thôi đến công ty kìa. 】 Một nữ đồng nghiệp ở bộ phận hành chính đã gửi tin nhắn trước, kèm sau đó là một bức ảnh, trong bức ảnh là Thôi Bảo Lỵ đeo kính râm đi qua bộ phận khu hành chính của công ty.

【 A, nữ thần Thôi đẹp quá! 】

【 Chắc cô ấy đến tìm giám đốc Mạnh rồi. 】

【 Nói nhảm, không tới tìm giám đốc Mạnh thì tới tìm ai nữa! 】

【 Xem ra lời đồn là sự thật, hôm qua mới tham gia tiệc tối từ thiện Tinh Diệu Tài Phú, mà hôm nay đã tới công ty, đây chính là tiết tấu của thông báo chính thức! 】

【 Rốt cuộc cô có xem hết tin từ bữa tiệc từ thiện chưa… 】

...

Khương Mộ Vân không đọc nữa, cô tắt điện thoại, mấy chuyện này liên quan gì đến cô!

Một lát sau, Thôi Bảo Lỵ xuất hiện ở trước mặt cô. Tướng mạo của cô nàng rất có sức hút, có chút nét đẹp lai, đôi mắt to, hai mí sâu, sống mũi cao, da trắng phát sáng.

Khương Mộ Vân với tư cách là trợ lý, rất tự nhiên đứng dậy đón tiếp cô nàng: “Chào cô Thôi, giám đốc Mạnh không có ở đây.”

Thôi Bảo Lỵ cười quyến rũ, giọng nói ngọt ngào êm ái: “Tôi biết, tôi có gọi điện thoại cho anh ấy rồi, anh ấy bảo anh ấy sẽ quay lại ngay. Hôm qua anh ấy làm rơi áo ở chỗ tôi, tôi đến đưa lại cho anh ý.”

Vừa nói cô nàng vừa liếc nhìn chiếc áo bành tô, vẻ mặt rất dịu dàng.

Khương Mộ Vân liếc mắt liền thấy vết son môi trên bả vai áo, cô như cắn phải chanh chua, mùi vị chua loét ào ra, cô cười nhạt bảo: “Vâng, vậy cô có thể đợi ngài ấy ở trong văn phòng.”

Thôi Bảo Lỵ cười nói: “Cô chính là A Mộ nhì, bình thường tôi hay nghe dì Diêu kể về cô lắm, chào cô, chúng ta chính thức làm quen với nhau đi, tôi là Thôi Bảo Lỵ.”

“Chào cô, tôi là Khương Mộ Vân.” Khương Mộ Vân vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, vừa chạm vào liền bỏ ra.

“A Mộ, trông cô đẹp mắt quá, nếu để người đại diện của tôi gặp cô thì người đại diện nhất định sẽ khóc lóc cầu xin cô vào ngành giải trí.” Thôi Bảo Lỵ nói đùa với cô.

“Cô Thôi quá khen.” Khương Mộ Vân cố gắng bảo trì tư thế mỉm cười.

“Cô có thể gọi tôi là Bảo Lỵ.” Thôi Bảo Lỵ cũng không hề có ý rời đi.

Khương Mộ Vân cười nhạt một tiếng: “Tôi là trợ lý của giám đốc Mạnh, gọi ngài là cô Thôi mới đúng.”

“Cô là cao tài sinh ở đại học Pennsylvania, lại quay về làm trợ lý cho A Huy nhà chúng tôi, không phải làm vậy có chút khuất tài sao?” Thôi Bảo Lỵ ghé vào ngửi mùi hoa trên bàn của cô.

Xem ra là đến để tuyên bố chủ quyền. Ở trong lòng Khương Mộ Vân cười nhạt, nói: “Giám đốc Mạnh có bằng tiến sĩ kiến trúc của đại học Cambridge, đi theo ngài ấy, tôi đã học được rất nhiều thứ.”

Lời này của Khương Mộ Vân rất chân thành, cô ấy thực sự đã học được rất nhiều thứ trong khoảng thời gian này.

Thôi Bảo Lỵ ngồi thẳng lên, cũng nhìn thẳng vào Khương Mộ Vân, ánh mắt trở nên sắc nhọn: “Nghe A Huy nói cô là trợ lý do dì Diêu tuyển cho anh ấy, anh ấy không thể cự tuyệt.”

Thì ra đây là mục đích cuối cùng của cô ả.

Khương Mộ Vân lấy ra một bông hoa cát cánh, cô thưởng thức nó khẽ cười bảo: “Cô Thôi, ngài không yên tâm về giám đốc Mạnh sao?”

Thôi Bảo Lỵ ôm cánh tay lạnh lùng nhìn Khương Mộ Vân: “Cô Khương, người sáng mắt không nói tiếng lóng, đúng là tôi lo lắng nhưng người tôi lo lắng là cô.”

“Cô Thôi có ý gì?” Khương Mộ Vân nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ả, cười nhạt.

Thôi Bảo Lỵ câu môi cười: “Cô Khương thích A Huy mà nhì? Thế nhưng anh ấy là người đã có bạn gái.”

Khương Mộ Vân bị nói trúng tâm sự, sắc mặt nhất thời trắng bệch, cô đứng thẳng lưng, phủ nhận nói: “Tôi không thích anh ta.”

“Tôi mong cô Khương nói được làm được!” Thôi Bảo Lỵ cười nhẹ nhàng, xoay người đi vào phòng làm việc của Mạnh Triều Huy.

Khương Mộ Vân ngồi xuống, cảm thấy tâm trạng cực kỳ nặng nề áp lực, giống như có một tảng đá lớn đè trên ngực cô, cô không thở nổi.

Sau một lúc cô mở laptop lên, cô mở word, nhanh chóng gõ mấy chữ: Đơn từ chức.

Cô viết quá mức chăm chú nên không phát hiện Mạnh Triều Huy đã trở về, mãi cho đến khi anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn đổ xuống, bỗng nhiên cô ngẩng đầu, nhanh chóng đóng laptop lại.

“Giám đốc Mạnh, ngài về rồi.” Khương Mộ Vân đứng lên.

Mạnh Triều Huy nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, trầm mặc rất lâu, ánh mắt đặc biệt ủ ê, sắc mặt anh bị che đậy một tầng sương lạnh.

“A Huy, anh về rồi à?” Thôi Bảo Lỵ bỗng nhiên chạy ra, ngọt ngào gọi anh.

Mạnh Triều Huy thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa, giọng điệu lãnh đạm xa cách: “Ra rót một tách cà phê, nhiều đường.”

Sau đó anh cùng Thôi Bảo Lỵ tiến vào phòng làm việc, cửa lớn đóng chặt.

Mạnh Triều Huy uống cà phê không bỏ đường, thế thì cốc cà phê này là dành cho Thôi Bảo Lỵ. Trong lòng Khương Mộ Vân cực kỳ khó chịu, hay lắm Mạnh Triều Huy ạ, lại bảo tôi đi pha cà phê cho cô ấy.

Nhưng cô vẫn pha một cốc cà phê, bưng đến trước phòng làm việc của

Mạnh Triều Huy, cô nghe được tiếng cười từ bên trong, cô chỉnh đốn lại tâm tình mới gõ cửa vào.

Nghe thấy tiếng Mạnh Triều Huy cho vào, Khương Mộ Vân đẩy cửa vào.

Chỉ thấy Thôi Bảo Lỵ ngồi ở trên ghế Mạnh Triều Huy, Mạnh Triều Huy nghiêng người dựa vào bàn làm việc, cặp chân dài kia không có chỗ đặt, không biết bọn họ nói chuyện gì, Thôi Bảo Lỵ cười đến mức run người, còn nụ cười Mạnh Triều Huy như mộc xuân phong.

Khương Mộ Vân không muốn chú ý đến bọn họ, cho rằng mình không nhìn thấy gì hết.

Nhưng mà một màn trêu chọc của bọn họ thực sự quá gai mắt, khiến cô không thể bỏ qua được, cô lặng lẽ hít sâu một cái, cúi đầu bưng cà phê đi qua.

“Cô Thôi, cà phê của cô đây ạ.” Khương Mộ Vân bưng cà phê trên khay lên bàn, xoay người rời đi, không muốn nán lại thêm một giây nào nữa.

“Cảm ơn A Mộ, đã làm phiền cô rồi.” Thôi Bảo Lỵ dịu dàng nói.

“Không cần cảm ơn, đây là chức trách của tôi.” Giọng của Khương Mộ Vân phá lệ gượng gạo.

Cô đi tới cửa, vừa thuận tay đóng cửa lại liền nghe thấy giọng nói hờn dỗi của Thôi Bảo Lỵ: “A Huy, hôm nay anh xấu tính quá…”

Khương Mộ Vân như bị người đâm vào tim, máu chảy đầm đìa, cô nhắm mắt lại, dùng sức đóng chặt cửa ban công.

Không lâu sau, Mạnh Triều Huy tiễn Thôi Bảo Lỵ ra ngoài.

Thôi Bảo Lỵ mỉm cười nói lời tạm biệt với Khương Mộ Vân, Khương Mộ Vân đã dốc hết những tu dưỡng cả đời mình lại, cô đứng lên, mỉm cười nói lời tạm biệt với cô.

Mạnh Triều Huy thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô thêm một cái nào, anh rời đi với Thôi Bảo Lỵ.

Rất tốt, vô cùng tốt! Bye bye Mạnh Triều Huy, tôi không làm trợ lý của anh nữa!

Khương Mộ Vân nhấn nút in, tiếng xì xì vang lên, rất nhanh đơn từ chức đã được in ra.

Cô cũng không thèm nhìn nhiều, cầm bút lên, nhanh chóng ký tên của mình rồi đặt lên bàn của Mạnh Triều Huy, sợ nó bị gió thổi đi, còn tiện tay cầm quyển sách chặn ở một góc.

Khương Mộ Vân thu dọn xong đồ đạc của mình, ngay cả bình hoa và hoa cũng ôm đi.

Bây giờ còn chưa đến lúc tan việc, tay Khương Mộ Vân mang theo túi, tay thì ôm bình hoa, bên trong còn cắm hoa tươi, cô đi ngang qua khu văn phòng hành chính, nhìn thế nào cũng thấy rất lạ.

Có người xì xào bàn tán: “Trợ lý Khương ôm bình hoa muốn đi đâu vậy?”

“Chắc là định từ chức rời khỏi đây rồi.”

“Cũng có khả năng nha, giám đốc Mạnh không thích cô ấy, còn hay mắng cô ấy trước mặt mọi người nữa, còn coi cô ấy là con để sai sử, ngày nào cũng tăng ca, nếu là tôi, tôi cũng không cầm cự được một tuần…”

Khương Mộ Vân không để ý đến những điều này, cô bước nhanh đến quầy lễ tân mà không dừng lại, nhưng mà ngay lúc này cô phải dừng bước.

Mạnh Triều Huy trầm mặt, anh bước đến trước mặt cô, từng bước từng bước đến gần cô.

Khương Mộ Vân đi cũng không được mà lùi cũng không xong, ngây ngốc đứng ở trước quầy lễ tân, hết đường xoay xở.

Mạnh Triều Huy đi tới trước mặt cô, ở gần cô như vậy, Khương Mộ Vân bất an muốn lui về phía sau, nhưng sau lưng cô là quầy lễ tân, căn bản không có đường lui.

Cô không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu, giống hệt một con đà điểu chôn đầu xuống đất.

Bỗng nhiên hông của Khương Mộ Vân bị anh nhéo, hàm dưới cũng bị anh ép nâng lên.

Cô phải nhìn gương mặt đẹp trai kia của anh, chống lại đôi mắt u sâm khó đoán của anh.

Anh cúi đầu, đến gần cô, hơi thở của anh rất gần, Khương Mộ Vân căng thẳng ôm chặt chiếc bình hoa trong tay, cô nuốt nước bọt, chớp chớp mi mắt mấy lần, nhịn không được nhắm hai mắt lại, trái tim thình thịch sắp nhảy ra ngoài.

Môi của anh không chạm vào môi cô, mà là dính vào bên tai cô, cô có thể nghe được nhịp thở nhẹ nhàng của anh: “Sao lại không chịu trách nghiệm gì hết vậy, lại muốn chạy à?”