Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 118



Ba mươi mốt năm ở ngôi, Triệu Phụ chẳng ngó ngàng gì đến các hoàng tử. Giờ hiếm hoi lắm họ mới được ban cơ hội tham dự triều chính thì chưa đầy một tháng, ông ta đã đuổi họ đi tuốt khỏi Thịnh Kinh.

Tin tức này khiến cả triều đình choáng ngợp.

Ba hoàng tử hoàn toàn không rõ mình phạm lỗi gì, luống cuống, loay hoay không biết làm sao. Chẳng riêng gì họ mà ngay cả giới quyền thần trong triều cũng hết sức ngạc nhiên và khó hiểu.

Trong lúc bàn bạc, phụ tá của Tả tướng Kỷ Ông Tập – tức Trung thư thị lang Kỳ Trạch bày tỏ băn khoăn: “Nếu muốn xa lánh các hoàng tử thì sau lễ minh thọ, bệ hạ chỉ cần ngừng giao việc cho bọn họ là được. Vì sao bệ hạ phải làm mọi việc phức tạp, rối rắm lên thế?”

Kỷ Ông Tập đang uống một một loại trà rẻ tiền, ông cau mày đăm chiêu, bản thân ông cũng không thấu được toan tính vô cùng kín kẽ của Triệu Phụ.

Kỳ Trạch nói: “Kỷ tướng, phải chăng bệ hạ có ý định khác?”

Kỷ Ông Tập đặt chén trà lên bàn, thở dài thườn thượt: “Những năm gần đây, thánh thượng càng lúc càng thay đổi, lão phu dần dần không hiểu ngài nữa rồi!”

Bên kia, Vương Thuyên và Vương Trăn cũng đang thảo luận chuyện hoàng đế xua các hoàng tử đi xa khỏi Thịnh Kinh. Hai ông cháu thương thảo hồi lâu mà vẫn không đi tới kết luận. Gương mặt tuấn tú của Vương Trăn thường ngày ung dung, thanh nhã là thế, vậy mà giờ đây nét mặt chàng đầy ắp nỗi hoài nghi. Chàng đã ngẫm nghĩ rất lâu mà chưa nắm bắt được mấu chốt vấn đề.

Vương Trăn không suy luận vô căn cứ. Những năm gần đây chàng là sủng thần của hoàng đế, đương nhiên chàng có đường lối của riêng mình.

Nhưng nước đi quá đột ngột của hoàng đế khiến không một ai kịp trở tay. Bất cứ ai cũng không giải thích được suy nghĩ của hoàng đế Đại Tống.

Thế mà Hữu tướng Vương Thuyên lại rất vô tư: “Ta cảm thấy, câu lần trước Tử Phong nói đúng ra phết.”

Vương Trăn ngẩng đầu nhìn Vương Thuyên.

Vị Hữu tướng quắc thước đang thưởng thức trà Bích Loa Xuân thượng hạng một cách hết sức thảnh thơi. Ông mỉm cười: “Bệ hạ của chúng ta trị vì hơn ba mươi năm, đã làm gì sai bao giờ đâu?”

Vương Trăn trầm ngâm một hồi, cười hỏi: “Thúc tổ muốn Phong nói thật ư?”

Vương Thuyên lúng túng: “Ta chỉ nói thế thôi, Tử Phong chớ có so đo tính toán.”

Triệu Phụ không phải một minh quân hoàn hảo, thậm chí có thể nói ông ta không phải minh quân, bởi những việc ông ta làm phần lớn là vì lợi ích cá nhân, phục vụ khát khao lưu danh thiên cổ. Chính vì thế, trong hai mươi năm đầu đăng cơ, ông ta đã phạm phải nhiều sai lầm dẫn đến sự bất ổn trong cục diện chính trị và cuộc đại chiến với nước Liêu, khiến dân chúng lầm than cơ cực. Nhưng mười năm gần đây, Triệu Phụ cai trị giang sơn càng ngày càng nhuần nhuyễn, ông ta thao túng các quần thần dễ như bỡn, khiến họ kiềm chế lẫn nhau, cùng mưu nghiệp lớn để Đại Tống được hưởng thái bình thịnh thế.

Vương Trăn: “Phong không dám.”

Vương Thuyên bỗng thở dài: “Nếu quả thực trong thời khắc sống còn Thánh thượng đã tỉnh ngộ triệt để, tính tình thay đổi hoàn toàn, vậy thì chúng ta không còn cách nào xoay chuyển tình thế nữa. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là chuẩn bị mọi thứ chu toàn nhất có thể, gìn giữ kỉ cương triều đình. Nhưng bệ hạ của chúng ta có phải người dễ dàng thay đổi vì tác động bên ngoài không? Có thể những năm gần đây, con thân cận với bệ hạ hơn lão phu, hiểu rõ tâm ý của ngài hơn. Nhưng mối tương tri giữa vua tôi của ta và thánh thượng đã được vun đắp hơn ba mươi năm nay. Ta chỉ nhắc lại những gì Tử Phong từng nói, tin tưởng bệ hạ, thế là đủ rồi!”

Một ý tưởng lóe lên, Vương Trăn đã hiểu suy nghĩ sâu xa của Vương Thuyên. Chàng lập tức cúi mình hành lễ: “Phong tạ ơn thúc tổ chỉ giáo!”

Sau khi mật mưu với Vương Thuyên, Vương Trăn lên xe ngựa về phủ Thượng thư. Chàng vừa về đến nhà và sai người hầu thay quan bào xong thì đầy tớ vào báo có Lang trung bộ Hình đến bái phỏng. Người này chính là quân cờ Vương Trăn gài vào bộ Hình.

Lang trung bộ Hình Cao Phùng Đức gặp Vương Trăn trong phòng, nói thẳng: “Hạ quan đã tìm được người mà Thượng thư đại nhân muốn tìm. Kẻ ấy hiện đang ở đại lao bộ Hình.”

Vương Trăn kinh ngạc: “Việc thẩm tra xét tội phạm quan, xưa nay vẫn do Đại Lý tự phụ trách kia mà.” Đây cũng là lí do mấy hôm nay chàng dồn nhiều tâm sức vào Đại Lý tự. Tô Ôn Duẫn đã về kinh, muốn tránh tai mắt anh ta để dò la tung tích một người không hề đơn giản.

Cao Phùng Đức giải thích: “Quả thực là vậy, chỉ có điều án kiện của người này đã được thẩm tra và kết án, nên mới bị giải đến đại lao bộ Hình.”

“Nhanh thế cơ à?” Vừa dứt lời, Vương Trăn hơi sửng sốt, chàng hỏi Cao Phùng Đức: “Đường Cảnh Tắc – Đường đại nhân có tác động vào không?”

“Có.”

Câu trả lời này là quá đủ để Vương Trăn hiểu ra chân tướng. Một phạm quan lặn lội từ phủ Kim Lăng đến Thịnh Kinh, Đường Thận cố ý sai người đến Kim Lăng dò la tin tức, còn nhúng tay vào án kiện để tống kẻ này vào đại lao bộ Hình. Vương Trăn thở dài thườn thượt, xúc động: “Đệ ấy vẫn nhân từ mà nương tay.”

Vì trẻ tuổi và cũng vì non nớt.

Nhưng Vương Tử Phong chợt nghĩ: Nếu Đường Thận còn trẻ thế mà đã nham hiểm độc ác, diệt cỏ tận gốc, thì làm gì có chuyện mình phải lòng em ấy?

Thôi thôi, cái việc “không từ thủ đoạn” cứ để chàng đây gánh vác vậy.

Vì thế, vầng trăng sáng giữa bầu trời quang, người sư huynh thân thương, đức độ vô ngần trong lòng Đường Thận gạt nhẹ nắp chén trà, dửng dưng nói: “Bộ Hình gần đây phải giam giữ rất nhiều nghi phạm, chi phí tăng cao. Quốc khố hơi eo hẹp vì hao hụt nhiều sau cuộc chiến ác liệt với nước Liêu năm ngoái, khó mà đáp ứng được. Bộ Hình cũng thuộc Lục bộ, có trách nhiệm san sẻ mối lo với bệ hạ, suy nghĩ cho chúng sinh. Cao đại nhân thấy sao?”

Cao Phùng Đức đã giúp Vương Trăn làm biết bao nhiêu việc đen tối. Cùng phe cánh với nhau, họ không coi đó là đáng hổ thẹn mà còn lấy làm vẻ vang.

Cao Phùng Đức răm rắp nghe lệnh, nghiêm túc đáp: “Hạ quan rõ rồi.”

Đang đêm, trong đại lao bộ Hình, một nghi phạm vì quá sợ tội đã đập đầu vào tường tự tử.

Cái chết của một Phi kỵ úy nhỏ nhoi phủ Kim Lăng chỉ như hạt muối giữa bể kinh thành mênh mông, không đáng để thông báo cho bất cứ ai hết.

Sau khi ra lệnh cho ba hoàng tử rời kinh, chỉ mấy ngày sau, Triệu Phụ hạ chỉ giao việc cho riêng từng người.

Nếu quả thực Triệu Phụ muốn xa lánh các hoàng tử, ông ta chỉ cần đày họ đến phương xa thôi, nhưng ông ta không làm thế. Mỗi hoàng tử có một nhiệm vụ riêng song nhiệm vụ nào cũng đầy hứa hẹn. Chỉ cần hoàn thành tốt, sự tăng tiến về địa vị là điều không cần phải lo ngại.

Đường Thận đang ở chơi nhà Vương Trăn, cậu hỏi Vương Trăn: “Sư huynh có hiểu ẩn ý của bệ hạ không?”

Vương Trăn đang pha trà cho cậu, từng cử chỉ toát lên phong độ của một bậc thầy. Chàng đẩy chén trà tới trước mặt Đường Thận, thản nhiên nói: “Chẳng phải sư huynh đệ mình đang thưởng thức thư pháp tiên sinh viết hôm qua hay sao? Tự nhiên lại nói chuyện triều đình là thế nào?”

Đường Thận ngẩn người, nhận chén trà: “Dạ.”

Lòng lại chắc mẩm: Vương Tử Phong ơi là Vương Tử Phong, chứng tỏ huynh cũng chẳng hiểu gì rồi!

Tuy Vương Trăn không đoán được ý đồ của Triệu Phụ, nhưng thái độ của chàng vẫn ung dung, tự tin như mọi khi. Ở chàng luôn toát lên vẻ quyền lực của người nắm gọn thế cục trong lòng bàn tay, không mảy may hoảng loạn. Đường Thận vừa thưởng thức trà vừa quan sát chàng, nhưng tuyệt nhiên không nhìn ra kẽ hở. Cậu vừa tiếc nuối vừa hâm mộ, sư huynh nhà mình quả nhiên hơn xa người phàm.

Hạ tuần tháng Tám, ba hoàng tử sẽ phải rời kinh.

Thế tử Cảnh vương Triệu Quỳnh mở tiệc thết đãi Đường Thận ở lầu Thiên Lý, lúc mời còn ám chỉ với cậu rằng sẽ có người khác đến dự yến. Đường Thận ngầm hiểu, cậu suy nghĩ kĩ càng, quyết định dự tiệc.

Khi Đường Thận đến lầu Thiên Lý, cậu và Triệu Quỳnh đợi một hồi, quản lí liền dẫn đường cho Nhị hoàng tử Triệu Thượng vào nhã gian.

Triệu Quỳnh lập tức đứng lên, nói với Đường Thận: “Lần này đã giấu Cảnh Tắc rồi, kì thực ta còn mời cả Nhị điện hạ. Có điều ngươi cũng biết, hiện giờ tình hình trong triều hết sức xáo trộn, Nhị điện hạ không dám tùy tiện gặp thần tử, thành thử ta buộc lòng phải mượn danh nghĩa huynh đệ mời ngài dự tiệc. Hôm nay là gia yến, không bàn chính sự.”

Đường Thận cũng đứng dậy ngay, nghênh tiếp Triệu Thượng cùng với Triệu Quỳnh: “Hạ quan hiểu tấm lòng của thế tử điện hạ.”

Triệu Thượng được hai người mời vào phòng.

Triệu Quỳnh hành lễ: “Triệu Quỳnh bái kiến Nhị điện hạ.”

Triệu Thượng cười: “Anh em một nhà, sao mà khách sáo thế? Hôm nay là gia yến, không có Nhị điện hạ ở đây đâu.” Nói đoạn, anh ta nhìn về phía Đường Thận: “Vị này là Đường Cảnh Tắc – Đường đại nhân phải không?”

Đường Thận: “Hạ quan Đường Thận bái kiến Nhị điện hạ.”

“Đã bảo là không có Nhị điện hạ rồi mà, Đường đại nhân mau ngồi đi.” Triệu Thượng ân cần vô kể, anh ta nói: “Ta với Đường đại nhân từng có duyên gặp gỡ từ trước kia. Năm ngoái khi sứ nước Liêu đến kinh thành, Đường đại nhân là một trong những quan viên đón sứ thần, tiếc là khi ấy ta chưa có dịp trò chuyện với Đường đại nhân. Ngươi thấy đấy, lỡ một dịp là trễ tràng đến tận bây giờ.”

Nói một thôi một hồi coi như bắt xong mối quan hệ với Đường Thận, ba người cùng ngồi xuống bàn ăn tiệc.

Triệu Thượng: “Hôm qua ta nhận được chỉ lệnh, sắp tới ta sẽ đến phủ Cô Tô, giữ chức Phòng Ngự sứ Cô Tô.”

Đường Thận chợt khựng lại.

Triệu Thượng: “Hình như phủ Cô Tô là quê nhà của Đường đại nhân nhỉ?”

“Đúng ạ.”

“Vậy phải phiền Đường đại nhân chiếu cố thêm rồi.”

Đường Thận lập tức buông đũa, đứng dậy hành lễ: “Hạ quan không dám.”

Ba người trò chuyện rất cởi mở, đến khi trời tối mới tan cuộc.

Làm sao Đường Thận không hiểu dụng ý của Triệu Thượng cho được?

Nếu không có duyên cớ, Triệu Quỳnh không đời nào mời Đường Thận rồi còn cố ý mới Triệu Thượng để kết nối hai người với nhau. Có bữa tiệc hôm nay là vì Triệu Thượng có lời mời Triệu Quỳnh trước, nhờ anh ta mở tiệc để móc nối quan hệ với Đường Thận.

“Mình cứ tưởng anh ta muốn mượn sức mình, hay thậm chí là mượn sức sư huynh, nhưng giờ xem ra, chuyện này dễ liên quan đến cái chức Phòng ngự sứ Cô Tô đây.”

Song, Đường Thận vốn rất trung thành với phe Hoàng đảng. Trong buổi tiệc, Triệu Thượng nói bóng gió nhiều lần liền, nhưng cậu đều khéo léo né tránh, coi như không nghe thấy.

Nhị hoàng tử làm sao đáng tin cậy bằng sư huynh nhà mình!

Sang tháng chín, trời lúc nóng lúc lạnh, ba hoàng tử cũng rời kinh thành.

Vào thu, chứng đầu phong của Triệu Phụ đột nhiên tái phát khiến ông ta phải nghỉ triều suốt mười ngày. Ba hoàng tử vừa rời kinh, Triệu Phụ đã phát bệnh đột ngột. Cả triều đình đâm xôn xao bàn bạc, ai nấy đều bồn chồn không yên. May mà đến trung tuần tháng chín thì Triệu Phụ tỉnh táo lại. Ông ta uể oải nằm trên giường nghe quần thần báo cáo việc triều chính.

Là Gián nghị đại phu kiêm Hữu Phó ngự sử ty Ngân Dẫn, Đường Thận mang tấu chương đến gặp Triệu Phụ. Triệu Phụ cho tất cả lui hết, hỏi: “Việc nước Liêu đến đâu rồi?”

Đường Thận bẩm báo tỉ mỉ từ đầu đến cuối.

Triệu Phụ tỏ ra rất hài lòng: “Hay lắm. Cảnh Tắc luôn hiểu nỗi lòng trẫm, không khiến trẫm lo lắng bao giờ.”

Đường Thận kinh sợ: “Thần phụng sự bệ hạ, dầu thịt nát xương tan cũng chẳng quản, đến chết mới thôi.”

Triệu Phụ mỉm cười, ông ta bảo Quý Phúc bưng đĩa điểm tâm dành cho hoàng đế ban cho Đường Thận. Đường Thận nhận đĩa đặc sản điểm tâm Giang Nam, kính cẩn rời khỏi điện Thùy Củng. Không ngờ, lúc rời cung, cậu gặp phải Tô Ôn Duẫn. Hai người chạm trán trước cổng cung, cùng dừng bước.

Đường Thận biết, ngoài miệng Triệu Phụ khen cậu làm tốt lắm, nhưng ông ta không đời nào chỉ nghe mọi chuyện từ phía cậu. Giờ Tô Ôn Duẫn có mặt ở đây hẳn cũng để báo cáo tình hình U Châu.

Đường Thận thờ ơ nói: “Hạ quan bái kiến Công bộ Hữu thị lang.”

Tô Ôn Duẫn: “Đường đại nhân, lâu lắm rồi mới gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Đường Thận: “Đa tạ đại nhân đã quan tâm, hạ quan vẫn khỏe.”

Chuyện không hợp giọng nửa câu nhiều1, hai người khách sáo cho có lệ rồi đường ai nấy đi. Tô Ôn Duẫn nhìn đĩa ngự thiện trên tay Đường Thận một thoáng, đi mấy bước rồi chợt dừng lại. Vẻ ranh mãnh lóe lên trên gương mặt diễm lệ, Tô Ôn Duẫn ngoái đầu lại gọi Đường Thận: “Đường đại nhân.”

Đường Thận dừng bước, quay lại nhìn anh ta.

Giọng Tô Ôn Duẫn đầy mỉa mai: “Năm nay Đường đại nhân làm lễ đội mũ rồi phải không nhỉ?”

Đường Thận không rõ anh ta có ý gì: “Vâng.”

“Hóa ra là cập quan rồi à?” Tô Ôn Duẫn làm bộ ngạc nhiên ghê gớm. Anh ta xuýt xoa: “Không ngờ Đường đại nhân đã trưởng thành mà vẫn cư xử hệt như đứa trẻ, làm việc gì cũng phải để người lớn dọn dẹp cho. Lần trước ở U Châu ngươi trách móc ta, bảo ta hiểu lầm, làm ta suýt thì bị ngươi qua mặt. Giờ xem ra, chẳng giấu đầu hở đuôi đấy thì gì? Tình cảm thắm thiết giữa hai người các ngươi, Phỉ Nhiên đây chẳng tài nào đua theo kịp2.”

Thấy nét mặt sững sờ của Đường Thận, Tô Ôn Duẫn hả hê lắm. Anh ta cười phá lên rồi sải bước bỏ đi.

Câu nói của anh ta như sấm sét giáng bên tai Đường Thận. Đầu cậu ong ong.

Đường Thận hiểu loáng thoáng ý Tô Ôn Duẫn, nhưng cậu hoàn toàn không hiểu tại sao bỗng dưng Tô Ôn Duẫn lại nói xấu Vương Tử Phong. Chưa kể, chuyện Vương Trăn “dọn dẹp” cho cậu là sao? Cậu đã làm gì mà cần Vương Trăn “dọn dẹp”? Nếu quả thật có chuyện này thì tại sao Vương Trăn không nói cho cậu biết, để Tô Ôn Duẫn được dịp chõ vào?

Đường Thận về nhà vắt óc suy nghĩ, bỗng cậu sực tỉnh, trợn tròn mắt.

“… Vương Tử Phong!”