Sơn Hà Bất Dạ Thiên

Chương 117



Ngày mười lăm tháng Tám, Hữu thị lang bộ Công Tô Ôn Duẫn về kinh báo cáo công tác.

Đường Thận không còn làm việc ở điện Cần Chính lâu rồi, nhưng vì việc của Phi kỵ úy Kim Lăng Thôi Hiểu mà cậu phải đến Đại Lý tự. Thôi Hiểu chỉ là một viên quan lục phẩm nhãi nhép, tấu chương tố cáo tội trạng của hắn đã được gửi từ Kim Lăng lên cách đây mấy ngày. Chuyện nhỏ nhặt thế này thẩm tra cũng phải mất ba tháng, đồng nghĩa với việc Thôi Hiểu sẽ phải ngồi tù ba tháng. Tuy nhiên, Đường Thận đã cố tình dặn riêng các quan Đại Lý tự đẩy vụ án này lên xử lí ngay.

Lúc ra khỏi Đại Lý tự thì Đường Thận chạm mặt Tô Ôn Duẫn.

Thấy Đường Thận, Tô Ôn Duẫn hơi ngạc nhiên, anh ta ngẩng lên nhìn tấm biển nha môn Đại Lý tự, nói: “Bản quan cứ tưởng đi nhầm sang Ngự Sử đài cơ đấy. Giờ mới được chúc mừng Đường đại nhân lên chức Gián nghị đại phu. Lâu rồi mới gặp, trông Đường đại nhân sáng sủa, phởn phơ ra phết.”

Giọng Tô Ôn Duẫn sặc mùi mỉa mai châm chích, Đường Thận chẳng biết mình lại đắc tội đức ôn thần chỗ nào.

Cậu nghiêm chỉnh cúi mình hành lễ: “Hạ quan bái kiến Công bộ Hữu thị lang đại nhân.”

Tô Ôn Duẫn: “Gió cát ngoài ải thổi rát cả mặt, vừa về Thịnh Kinh bản quan đã thấy thảnh thơi sảng khoái. Đường đại nhân có cảm thấy thế không?”

Đường Thận ngẩng mặt nhìn anh ta, hồi lâu mới đáp: “Hạ quan cũng cảm thấy thế, chẳng biết từ lúc hạ quan đi, tình hình lũ cường đạo gây rối ngoài thành U Châu thế nào rồi.”

Tô Ôn Duẫn hếch mày: “Suôn sẻ lắm.”

“Hạ quan xin cáo lui.” Nói xong, Đường Thận phất tay áo ra về.

Đây là lần đầu tiên họ chạm trán nhau kể từ khi hồi kinh.

Đường Thận về rồi, Tô Ôn Duẫn liền đi giải quyết công việc trước tiên. Phải mấy ngày sau anh ta mới nhớ ra việc Đường Thận đến Đại Lý tự. Anh ta gọi quan viên Đại Lý tự tới, tra hỏi: “Mấy hôm trước Đường Cảnh Tắc đến Đại Lý tự có việc gì?”

Đương nhiên, viên quan ấy tâu bẩm hết những gì mình biết, run rẩy thưa sạch chuyện Thôi Hiểu cho anh ta nghe.

Tô Ôn Duẫn hết sức ngạc nhiên. Suy nghĩ một chốc, anh ta chợt mỉm cười: “Phi kỵ úy phủ Kim Lăng sao? Giải hắn đến đây cho bản quan.”

Viên quan kia quẹt mồ hôi trán: “Phạm quan Thôi Hiểu đã bị áp tải sang đại lao bộ Hình rồi ạ.”

Tô Ôn Duẫn nhíu mày, đi vòng quanh mấy bước rồi bỗng khựng lại. Dõi mắt nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài khung cửa sổ, anh ta nghĩ tới dáng vẻ đối đầu gay gắt của Đường Thận và mình ở Thứ Châu hai năm về trước. Tô Ôn Duẫn cười khẩy, đi sang đại lao bộ Hình. Anh ta gọi quan bộ Hình tới, sai dẫn Thôi Hiểu lên để thẩm vấn. Nào ngờ, viên quan bộ Hình thưa: “Mấy hôm trước Thôi Hiểu đã đâm đầu vào tường, chết trong tù rồi ạ.”

Tô Ôn Duẫn sững sờ.

Anh ta đã đoán được rằng rất có thể tên Thôi Hiểu từ Kim Lăng này có liên quan đến Đường Thận, thậm chí liên quan đến Lương Tụng – người đã qua đời cách đây năm năm. Không chỉ thế, anh ta còn biết, hồi ấy Lương Tụng từng đi Kim Lăng rất nhiều lần để tìm cách cứu vãn việc của Chung Thái Sinh. Việc này không phải bí mật, Tô Ôn Duẫn là thanh đao đắc lực của hoàng đế, nếu anh ta thật sự muốn ngáng chân Đường Thận thì khi nói chuyện với hoàng đế hai năm về trước, anh ta đã đế thêm mấy câu khiến Triệu Phụ sinh nghi.

Có thể không đến mức trừ khử Đường Thận, nhưng chắc chắn sẽ không tín nhiệm như bây giờ.

Hồi ấy, Tô Ôn Duẫn coi việc đó là ân huệ trả cho Đường Thận, bởi hồi ở Thứ Châu, cậu đã suýt bỏ mạng khi bị anh ta dùng làm mồi nhử. Thật không ngờ, giờ đây Thôi Hiểu tự dưng chết trong tù. Tô Ôn Duẫn trầm ngâm: “Đường Cảnh Tắc mà lại nham hiểm thủ đoạn thế ư?”

Rồi anh ta chợt tỉnh ra ngay, bật cười giễu cợt: “Đường Cảnh Tắc làm quan mới có mấy năm, làm sao mà với tay vào tận bộ Hình được? Vương Tử Phong ơi là Vương Tử Phong, ngươi làm sư huynh tử tế quá rồi đấy!”

Đương nhiên, chuyện này để sau hẵng nói.

Tạm thời bây giờ Đường Thận còn chưa biết mấy ngày nữa Thôi Hiểu sẽ bỏ mạng trong đại lao bộ Hình.

Đêm Trung thu, Đường Thận cầm lồng bánh sang gặp Vương Trăn, cậu đã hẹn chàng ngắm trăng vào lễ Trung Thu ở phủ Thượng thư.

Đêm rằm tháng Tám, gió thu vi vu mát rười rượi. Vương Trăn kê một cái bàn nhỏ trong sân, khoảnh sân thơm ngát hương hoa, quyện vào ánh trăng chan chứa khiến lòng người vui tươi thanh thản. Đường Thận và Vương Trăn ngắm trăng trong sân. Đường Thận ăn bánh trung thu, uống rượu hoa quả. Vừa nhấp một hớp rượu, cậu đã reo lên: “Rượu này vừa trong, vừa ngọt lại thơm dịu, đậm đà mà không nặng mùi, quả là rượu ngon hiếm có có tìm. Nhà sư huynh có còn không thế?”

Vương Trăn nâng chén nhìn cậu: “Còn chứ. Tiểu sư đệ thích thì lúc về hãy cầm theo hai vò.”

Đường Thận hớn hở: “Vâng.”

Kiếp trước Đường Thận không thích uống rượu; kiếp này cậu phải uống, nhưng rượu thời cổ đại hầu như không được ngon, loại thì thiếu đậm đà, loại thì không tinh khiết, phàm những thứ ngon thì đều ở chỗ Vương Tử Phong cả. Hiếm hoi lắm mới được thưởng thức rượu hảo hạng, Đường Thận hứng chí uống nhiều hơn hẳn ngày thường.

Đường Thận không biết, rượu hoa quả thơm dịu nhẹ nhưng ngấm rất chậm.

Hai người vừa ngắm trăng, vừa ngâm thơ, bình rượu. Uống hết hai bầu rượu, Đường Thận bỗng thấy hoa mắt, cậu mơ màng nói với Vương Trăn: “Đệ say rồi, thấy những hai sư huynh lận.”

Vương Trăn không ngờ Đường Thận lại say nên cũng ngẩn ra. Chàng chưa kịp phản ứng, Đường Thận đã trịnh trọng hô lên: “Vương Tử Phong!”

Vương Trăn ngạc nhiên quá đỗi, cũng thấy râm ran trong lòng. Chàng dở khóc dở cười: “Đệ chẳng bao giờ gọi tên tự của ta mà toàn kêu sư huynh, thế mà uống say lại có gan gọi thẳng. Việc này hiếm đấy, hay là gọi vài lần nữa đi?”

Đường Thận dường như hiểu những gì chàng nói, bèn gọi thật vang.

“Vương Tử Phong…”

“Vương Tử Phong…”

“Vương Tử Phong…”

Được nghe cậu gọi tên mình, Vương Trăn sướng tê cả người, chén đã nâng mà chẳng buồn uống, cứ lim rim mắt ngắm Đường Thận say ngất ngư.

“Vương Tử Phong.”

“Ơi?”

“Huynh nói gì đi.”

“… Muốn nghe gì nào?”

Đường Thận đăm chiêu một hồi, bảo: “Huynh hát một bài nhé.”

Vương Trăn ngẩn người.

Hát ư?

Chàng dở khóc dở cười: “Ta chẳng hay mình còn có nghề ca hát cơ đấy. Ta giỏi đánh đàn này, tiểu sư đệ muốn nghe đàn không? Khúc Phượng cầu hoàng, khúc Trường tương tư, khúc nào ta cũng thạo.”

Đường Thận yên lặng nhìn Vương Trăn, bỗng cậu nói: “Đệ chóng mặt quá, đệ muốn đi ngủ.”

Vương Trăn nhíu mày, chàng chưa kịp nói lời nào, Đường Thận chợt kêu lên “Ôi đệ ngất đây”, rồi gục đầu xuống ngủ khò khò mà chẳng hề báo trước. Mãi một lúc sau Vương Trăn mới hồi thần. Chàng vừa buồn cười vừa bó tay với cậu, bèn kêu thư đồng tới, sai dẫn Đường Thận đi ngủ.

Thư đồng xốc Đường Thận lên, mới đi được hai bước, Vương Trăn đã gọi cậu ta lại.

Thư đồng dừng bước, thắc mắc nhìn công tử nhà mình.

Vương Trăn ngắm nghía một lát, bảo: “Để ta cõng em ấy.”

Cậu thư đồng hơi ngạc nhiên, rồi cũng đỡ Đường Thận ngả lên lưng Vương Trăn. Vương Trăn nắm hai cánh tay Đường Thận choàng quanh cổ mình. Chàng đứng dậy, cõng Đường Thận đang ngoan ngoãn nằm úp sấp trên lưng mình, thong thả đi về phòng cho khách. Khi đến chỗ rẽ trước viện của mình và phòng cho khách, chàng dừng lại một thoáng, cuối cùng vẫn rẽ vào phòng khách, thu xếp cho Đường Thận ngủ bên đó.

Đường Thận quả thật đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Vương Trăn đứng bên mé giường, cúi đầu nhìn cậu thật là lâu. Cuối cùng, chàng mới thò tay véo nhẹ má cậu.

“Gọi Vương Tử Phong lần nữa xem nào?”

Đáp lại chàng là tiếng thở đều đều của Đường Thận.

Vương Trăn nhéo má Đường Thận một lát rồi ra khỏi phòng khách, bởi quản gia có việc bẩm báo cho chàng. Song chàng không ngờ rằng mình vừa đi về được một lúc, Đường Thận bỗng choàng tỉnh. Cậu hẵng còn hoa mắt, mặt mũi còn đỏ phừng phừng vì say rượu. Nhưng trong lúc mơ màng, Đường Thận bỗng thấy đầu óc tỉnh táo.

Cậu sờ lên má mình, đó là chỗ Vương Trăn mới nhéo hồi nãy.

Lòng Đường Thận rối như tơ vò, không thể nào bình tĩnh được. Hễ nhắm mắt, cậu lại thấy Vương Trăn nâng chén rượu ngắm nhìn mình. Dưới ánh trăng, chàng như hóa thành tiên chứ chẳng còn mang lốt phàm. Song, tình cảm nồng nàn sâu lắng trong đôi mắt Vương Trăn khiến trái tim Đường Thận run rẩy.

Khi cậu gọi “Vương Tử Phong” lần thứ nhất thì đúng là bạo vì men say, vừa thốt lên, chính bản thân cậu cũng ngây ngẩn. Cậu cứ ngu ngơ mà gọi “Vương Tử Phong” mấy bận, nhưng càng lúc cậu càng tỉnh táo hơn. Cậu nghĩ mình không thể thất kính với Vương Trăn thế vì sẽ làm mích lòng chàng, nào ngờ Vương Trăn lại nghe đến mê mẩn.

Sự tình cứ chầm chậm thành ra vậy.

Đường Thận nhắm đôi hàng mi, quẩn quanh bên tai cậu là chất giọng trìu mến, êm dịu của Vương Trăn.

Rồi hốt nhiên, câu nói của Tô Ôn Duẫn bật ra trong đầu cậu.

“Bởi Vương Tử Phong ham thích Long Dương! “

Câu buộc tội ấy nổ đùng đùng như sấm đánh ngang tai Đường Thận.

Ngày đó, ở phủ nha U Châu, Tô Ôn Duẫn bị cậu thuyết phục đến nỗi tưởng mình hiểu lầm Vương Trăn, nhưng trong tim Đường Thận cũng có một hạt mầm được gieo xuống. Hạt mầm đó từ từ mọc rễ đâm chồi, để giờ đây khi bàn tay chàng lướt trên gò má cậu, Đường Thận cảm thấy làn da mình rạo rực dưới những ngón tay chàng. Cảm giác nóng bỏng đấy là thứ cậu không thể kiềm chế được, nó khiến trái tim cậu đập rối rít trong lồng ngực, nó khiến lòng cậu dâng trào thứ cảm xúc cậu không tài nào cắt nghĩa.

“Vương Tử Phong…” Cậu nhẩm tên chàng, giọng hơi khan.

Ở đầu này, Đường Thận suy nghĩ miên man trong men say, cậu thực sự không hiểu nổi Vương Tử Phong.

Ở đầu kia, Vương Trăn đã về đến thư phòng. Áo chàng còn vương hơi rượu của Đường Thận, chàng bèn đổi sang bộ bào gấm màu trắng, làm vơi đi chất “đời” của một người từng trải chốn quan trường, tăng thêm khí phách của chàng công tử thế gia. Vào phòng, thấy người vừa có mặt, Vương Trăn không hề tỏ ra kinh ngạc mà chỉ hỏi: “Tra xét thế nào rồi?”

“Bẩm công tử, tiểu nhân về Kim Lăng mấy tháng, quả thực đã phát hiện một số việc.”

“Vậy thì bẩm báo hết đi.”

Đúng, đây chính là người hầu cận mà Vương Trăn phái về Kim Lăng mấy tháng trước.

Phủ Kim Lăng vốn là đại bản doanh của Lang Gia Vương thị, cơn gió nào thổi, ngọn cỏ nào lay, chỉ cần Vương Trăn muốn biết, chàng sẽ điều tra được bằng hết. Có điều năm năm trước, lúc sang Kim Lăng, Lương Tụng hành động cực kì kín kẽ, vậy nên Vương Trăn tốn khá nhiều công sức mới nắm được chân tướng sự việc. Nghe người hầu cận trình bày tường tận những gì tra xét được, Vương Trăn ngồi im lìm không biết bao nhiêu lâu. Thái độ của chàng bình tĩnh đến lạ thường, chàng không thốt lên một câu nào cả.

Sau khi tâu trình hết, người hầu cận lại nói thêm: “Còn một việc nữa thưa công tử.”

Vương Trăn không hề lên tiếng.

Người hầu cận ngẩng đầu: “Đại công tử?” Theo bản năng, anh ta gọi luôn vai vế của Vương Trăn ở nhà họ Vương.

Vương Trăn hồi thần, hỏi: “Việc gì?”

Người hầu cận cung kính thưa: “Mấy hôm trước, đúng lúc đang rời Kim Lăng, tiểu nhân tình cờ gặp một người trên đường. Người đó chính là Diêu Tam – thuộc hạ của Đường công tử. Tiểu nhân đã từng gặp Diêu Tam lúc anh ta đi theo Đường công tử nên sinh nghi, bèn nán lại thêm vài ngày để dò la xem Diêu Tam đến phủ Kim Lăng có việc gì.” Người hầu cận này theo Vương Trăn từ nhỏ. Khi làm việc cho Vương Trăn, có nhiều chuyện Vương Trăn không cần dặn anh ta cũng xử lí đâu ra đấy nên rất được lòng chàng. Nếu không vì thế, chàng cũng không phái anh ta về Kim Lăng.

Người hầu cận nói: “Diêu Tam đến phủ Kim Lăng để tìm hiểu về một tên Phi kỵ úy là Thôi Hiểu. Điều tra một hồi thì phát hiện ra tên Thôi Hiểu ấy cực kì tham lam, có vẻ như đã bị tố giác. Nửa tháng trước, y đã rời Kim Lăng để lên Thịnh Kinh.”

Vương Trăn bỗng đánh hơi ra sự bất thường: “Ngươi bảo hắn đến Thịnh Kinh từ cách đây nửa tháng ư?”

“Vâng, tiểu nhân đã dựa vào quan hệ của nhà họ Vương để dò la ngay tại phủ nha Kim Lăng.”

Vương Trăn đứng dậy đi lại trong thư phòng, đoạn chàng dừng bước, xoay người hỏi: “Diêu Tam có thấy ngươi không?”

“Không hề ạ. Hơn nữa Diêu Tam cũng không biết mặt tiểu nhân.”

Vương Trăn thở dài: “Ta biết rồi, ngươi lui đi.”

“Vâng.”

Sáng sớm hôm sau, Đường Thận vờ như mình đã say khướt thật, xấu hổ nói với Vương Trăn: “Đêm qua đệ quá chén, không biết đã làm những gì, tỉnh lại đã thấy mình ở phòng khách. Đệ chưa bao giờ quá chén, cũng không biết lúc say mình như thế nào. Liệu đệ có nói hay làm điều chi mạo phạm đến sư huynh không?”

Vương Trăn vốn chẳng để bụng chuyện tối qua vì chàng nghĩ Đường Thận say thật. Nào ngờ Đường Thận lại hỏi cái kiểu giấu đầu hở đuôi thế, thành ra chàng lại sinh nghi. Vương Trăn nhìn Đường Thận chăm chú một hồi, mỉm cười đáp: “Chưa hề.”

Đường Thận thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì may quá.”

Đường Thận đi rồi, Vương Trăn liền gọi người hầu vào hỏi xem sau khi ngủ dậy Đường Thận hành xử ra sao. Tiếc là chỉ với chút thông tin ít ỏi đấy, Vương Trăn không thể suy luận được rằng Đường Thận có giả vờ say hay không.

Vương Trăn không để bụng, chỉ nhẹ nhàng cười: “Nếu giả say thì cũng không tệ.”

Chuyện Thôi Hiểu ở kinh thành, Vương Trăn liền bắt đầu điều tra. Mặt khác, sau buổi chầu, Triệu Phụ gọi ba hoàng tử đến điện Thùy Củng.

Ánh mặt trời trong veo rọi qua cửa sổ lưu ly, điện Thùy Củng vắng vẻ thấm đẫm mùi long diên hương. Triệu Phụ lật từng trang tấu trên bàn, nói: “Trẫm ở ngôi ba mươi mốt năm nay, không có nhiều con trai nối dõi, giờ chỉ còn lại các con. Gần đây các con đã bắt đầu giúp việc triều chính, lễ minh thọ của Thái hậu các con lo liệu rất chu đáo, trẫm hết sức hài lòng. Đêm qua trẫm suy nghĩ rất lâu, ngẫm rằng cứ giữ các con ở gần trẫm mãi cũng không hay. Kể từ hôm nay, các con hãy rời Thịnh Kinh mà bắt tay vào những công việc thực thụ!”

Ba hoàng tử đồng loạt sững người.