Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 181: Nghênh đón khách quý



Trong thành An Dương, trên đường lưng chừng núi tràn ngập không khí khô ráo mát mẻ của mùa thu, có một vài tảng đá điêu khắc bị vứt đi, sau lưng chính là tông miếu nước Lương. Trước tông miếu có một cây đại thụ, Giới Khuê ngồi xuống dưới tàng cây, giúp Khương Hằng lột ra Bạch Quả nướng, đưa tới trong tay hắn.

Khương Hằng thấy một bóng người trên cây, biết đó là Cảnh Thự, lúc này Cảnh Thự đang ở trên cây quan sát, để phòng ngừa tên thích khách cuối cùng kia lại đến ám sát.

Cảnh Thự nhìn xung quanh, xác nhận không có việc gì, liền ngồi luôn ở trên thân cây.

Giới Khuê ngồi dưới tàng cây nói: "Vừa rồi ta đi đến chỗ Thái Tử, ngươi đoán xem ta nghe được cái gì?"

Khương Hằng nói: "Hôm nay có thể không nói chuyện quốc sự không?"

Giới Khuê cười nói: "Có thể."

Nhưng Giới Khuê đã nói, cho nên Khương Hằng liền nhịn không được, hỏi: "Nghe được cái gì?"

Giới Khuê nói: "Cơ Sương đã khởi hành đi tới An Dương, dù sao gả cho ai cũng là gả, không bằng lại đây xem tình hình trước."

"Vậy thì phải có người đi đón," Khương Hằng nói, "Còn ở chỗ này đi dạo?"

Cảnh Thự không có trả lời, ngồi ở trên nhánh cây đại thụ, rũ xuống một chân, trong tay lột ra Bạch Quả nướng mua tới, lột ra một quả liền ném vào trong miệng.

Hai huynh đệ đang chiến tranh lạnh, Giới Khuê đều nhìn thấy, trong lòng sớm đã hiểu rõ.

"Ta có thể giúp ngươi gì không?" Giới Khuê nói với Khương Hằng.

"Không có." Khương Hằng nói, "Như vậy là được rồi."

Giới Khuê nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi nói nếu đưa ta tới cưới Cơ Sương, nàng có nguyện ý gả cho ta không?"

Khương Hằng dở khóc dở cười, hỏi ngược lại: "Bản thân ngươi nghĩ sao?"

Giới Khuê ngồi ở trước rễ cây, thoáng để sát mặt vào Khương Hằng, đưa mặt đầy vết thương chồng chất của mình đến trước mặt hắn, mang theo ý cười nói: "Hằng Nhi."

Khương Hằng không để ý tới y.

Động tác Cảnh Thự dừng lại, không nói gì.

"Ngươi đã hứa cho ta gọi ngươi như vậy," Giới Khuê nói, "Thời điểm không có ai, người trên cây kia, không coi là người."

"Này." Vì thế Khương Hằng đáp lại.

"Ngươi cảm thấy ta già không?" Giới Khuê nói.

Khương Hằng đánh giá y.

"Không già." Khương Hằng đáp.

"Ngươi cảm thấy ta xấu không? Hằng Nhi, nói thật." Giới Khuê nhìn Khương Hằng nói.

"Không xấu." Khương Hằng nghiêm túc mà nhìn Giới Khuê, cười nói, "Không biết có bao nhiêu người trong thiên hạ thích ngươi đâu."

Cảnh Thự trước sau vẫn yên lặng, ở trên cây nghe hai người đối thoại.

Giới Khuê đắc ý nở nụ cười, trên mặt xấu xí thế nhưng mang theo một chút đỏ ửng, giống như đã được người trong lòng khen ngợi.

"Ngươi còn nhớ đêm hôm đó, ta đã nói gì với ngươi không?" Giới Khuê nói.

"Nói cái gì?" Khương Hằng sớm đã quên hết, dù sao Giới Khuê ở trước mặt hắn nói qua rất nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Giới Khuê quay đầu nhìn Khương Hằng, nghiêm túc mà nói: "Theo ta đi. Hằng Nhi, ta thề cả đời này của ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt."

Khương Hằng: "........................"

Giới Khuê thu lại tươi cười, nói: "Ngươi không chê ta xấu, trên đời này, từ đây cũng chỉ có hai người ngươi ta sống nương tựa lẫn nhau."

Cảnh Thự nhìn về phía trời quang phương xa, trong mắt đỏ lên.

"Đừng lộn xộn," Khương Hằng lúng túng nói, "Ngươi một hai phải trêu cợt ta như vậy sao?"

Giới Khuê nghiêm túc nói: "Hằng Nhi, ta vẫn luôn thích ngươi, ta chưa bao giờ nghĩ trêu cợt ngươi, ngươi còn nhớ thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

"Ngươi căn bản không nhận ra ta là ai!" Khương Hằng nói.

Giới Khuê nói: "Ta là nói, ngày đó ở Lạc Dương."

Khương Hằng nói: "Ta cũng là nói ngày đó ở Lạc Dương."

Giới Khuê cười nói: "Lấy thân thủ của ta, muốn giết ngươi, ngươi lại làm sao có thể trốn được? Nếu ta thật muốn Kim Tỉ, lại làm sao sẽ cùng ngươi dong dài những lời đó? Từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, liền biết trong nửa đời còn lại của ta, phải là ngươi."

Khương Hằng đáp: "Cút."

Giới Khuê duỗi tay muốn đặt lên bả vai Khương Hằng, Khương Hằng lại tránh đi y, nghĩ nghĩ, nói: "Người ngươi thích là cha ta, ông ấy đi rồi chính là đi rồi, đừng xem ta như ông ấy."

Nói, Khương Hằng lại cảm thấy lời này có lẽ có chút nặng lời, lại nói: "Giới Khuê, ta rất thích ngươi, nhưng không phải như thế. Ta hy vọng ngươi có thể...... Ngươi có thể......"

Hắn vốn định nói "Ta hy vọng ngươi có thể thoát ra", nhưng niệm tình Giới Khuê có lẽ đang đắm chìm trong chuyện cũ, nhớ một người cả đời, mới là sự tôn trọng đối với Giới Khuê, liền không có nói thêm gì nữa.

Giới Khuê nói: "Cha ngươi a, trước khi hắn cùng nương ngươi thành thân, hai người chúng ta thật sự đã làm không ít chuyện hoang đường."

Khương Hằng thuận miệng nói: "Xác thật là chuyện ngươi sẽ làm."

Giới Khuê lại nói: "Ta còn nhớ rõ lần đầu lúc ta hôn hắn, năm ấy ta 18 tuổi, ta thật sự không muốn đợi, năm ấy hắn mười sáu tuổi. Hằng Nhi, ta nói cho ngươi, chỉ cần ngươi theo ta, ta bảo đảm đời này ai ngươi cũng sẽ không nghĩ tới, nhất định mỗi ngày quấn lấy ta, cuộc sống sẽ thú vị hơn rất nhiều."

Khương Hằng: "......"

Hắn muốn ngăn Giới Khuê nổi điên lại, y luôn là thình lình nổi điên như vậy, tựa như người điên, lầm bầm lầu bầu, đắm chìm trong chuyện cũ của y, không biết có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, mọi người đều nói y si cuồng, Khương Hằng cũng đã quen sự si cuồng của y.

Cảnh Thự chỉ an tĩnh mà nghe.

"Nhưng ta sẽ không theo ngươi," Khương Hằng nói, "Bởi vì người ngươi thật sự thích, không phải ta."

Giới Khuê nở nụ cười, nói: "Đều giống nhau, không phải sao?"

"Không giống nhau, cha ta là người như thế nào?" Khương Hằng đột nhiên hỏi, "Năm đó ông ấy đối đãi ngươi, nhất định rất tốt đi, nhưng ta biết, ông ấy nhất định cũng có lý tưởng của mình."

"Hắn là một người rất đẹp." Giới Khuê xuất thần nói, "Ngày đó là sinh nhật ta, ta vốn dĩ chỉ đón sinh nhật một mình, hắn tới bồi ta uống rượu, là mùa xuân a, là mùa xuân hoa đào nở rất đẹp. Hắn nói 'ta bồi ngươi', liền ở bên cạnh đánh đàn cho ta nghe. Hắn gảy đàn không được tốt, không tốt như ngươi, Cảnh Uyên luôn không có kiên nhẫn dạy hắn."

Khương Hằng ngẩng đầu nhìn lên chỗ cao liếc mắt một cái, Cảnh Thự không có cắt ngang bọn họ, chỉ xuất thần mà nhìn phương xa.

Giới Khuê lại nói: "Khi hắn đàn lên, ta liền cười nhìn hắn, lúc ấy, dáng dấp ta cũng đẹp, trên mặt hoàn hảo, trên ngực chỉ có một cái sẹo này. Có người Phong Nhung ám sát hắn, ta thay hắn chắn một kiếm."

Nói, y ra hiệu cho Khương Hằng, cởi bỏ vạt áo, Khương Hằng thấy trước ngực trần trụi của y, dưới xương sườn có một vết thương cũ, chỉ lệch chỗ trái tim nửa tấc.

"Sau lại thế nào?" Khương Hằng nói.

Giới Khuê mở rộng vạt áo, nói: "Sau lại hai người chúng ta đã say, ta ôm hắn ở trong lòng ngực ta, ấn tay hắn, cùng hắn cùng nhau tấu cầm. Sau lại, ta hôn hắn, hắn cũng hôn ta."

Giới Khuê nói: "Ngươi đã từng cùng người khác hôn môi chưa?"

Khương Hằng không có trả lời, quay đầu đi chỗ khác, lúc này, trên cánh môi nổi lên cảm giác ấm áp. Hắn đương nhiên biết cảm giác môi mềm ấm, hơn nữa không chỉ một lần.

Giới Khuê nói: "Ta biết hắn động tình với ta, Hằng Nhi, trong lòng hắn vẫn luôn có ta. Tựa giống như ngươi."

"Không giống nhau." Khương Hằng nhắc lại.

"Đối với ta đều giống nhau." Giới Khuê nhướng mày, nói, "Sau đó chúng ta liền làm không ít chuyện hoang đường, tuy hoang đường, nhưng lại không hồ đồ. Nương men say, ta biết hắn dám làm bất kỳ điều gì, ta cuối cùng cũng biết trong lòng hắn suy nghĩ điều gì."

Khương Hằng: "......"

Khương Hằng rốt cuộc nghe không nổi nữa, cho dù Giới Khuê lầm bầm lầu bầu, hắn cũng cảm thấy mình cần phải cắt ngang y.

"Nhưng mà ngày hôm sau tỉnh lại a," Giới Khuê lẩm bẩm nói, "Hắn liền hoàn toàn quên hết, ta cũng đã quên, từ đó chúng ta không bao giờ nhắc lại. Nửa năm sau, Khương Tình cùng Khương Chiêu tới, hắn liền thành hôn. Ngày thành hôn đó, chúng ta cũng uống không ít rượu, ta đưa hắn vào trong tẩm điện, ta nhìn ra được hắn là thiệt tình thích nương ngươi, vì thế ở ngoài cửa, canh giữ một đêm cho hai người bọn họ."

Khương Hằng nâng lên tay, đặt ở trên đầu Giới Khuê, sờ sờ y.

Giới Khuê quay đầu, nhìn Khương Hằng, thấp giọng nói: "Hằng Nhi, ta sẽ đối đãi ngươi giống như đối đãi hắn, sẽ không có người nào tới cướp ngươi từ tay ta, theo ta đi, Hằng Nhi."

Khương Hằng không có trả lời, khi đang muốn đứng dậy, Giới Khuê lại cầm tay hắn.

"Giới Khuê!" Khương Hằng lập tức nói.

"Dừng tay, Giới Khuê." Cảnh Thự ở trên cây lạnh lùng nói, "Nếu không ta giết ngươi, nói được thì làm được."

Giới Khuê dừng lại động tác, nhìn chăm chú hai mắt Khương Hằng, lúc này, y thần bí cười hề hề, cũng nhìn Khương Hằng chớp chớp mắt.

"Không có, không có, những chuyện cùng cha ngươi đó, đều là ta bịa ra." Giới Khuê lại nghiêm túc nói, "Là chứng bệnh rối loạn tâm thần của ta phát tác, mấy năm nay, đã có lúc tốt lúc xấu......"

Giới Khuê xuất thần lẩm bẩm: "Đều là ta đang lừa chính mình, chúng ta chưa từng làm bất kỳ điều gì."

Khương Hằng lại cảm thấy khó hiểu.

Cảnh Thự lại nói: "Nếu hắn cam tâm tình nguyện, ta không ngăn trở. Nhưng nếu như ngươi dám dùng sức mạnh, ta liền giết ngươi."

Khương Hằng đang muốn nói điều gì đó, Cảnh Thự lại đã thả người xuống đại thụ, bóng người vút qua, biến mất ở dưới chân núi. Chỗ cao biệt cung An Dương truyền đến ba tiếng chuông vang, có khách quốc gia tới thăm.

Cơ Sương đến An Dương, ngay lập tức liền khiến cho toàn thành oanh động, nàng là đường muội thiên tử, có nghĩa là nơi vương quyền chính thống của thiên hạ, cho dù chỉ là một công chúa, cũng không được sơ suất.

Khương Hằng lại rất rõ ràng dụng ý của nàng, mới đầu việc Đại Ung liên hôn là điều không thể tránh khỏi, phu quân tương lai của nàng là Cảnh Thự, sau đó nước Đại đơn phương xé bỏ hiệp nghị, chỉ vì khi đó nước Đại có thừa lực để chiến một trận, cùng nước Ung cạnh tranh Trung Nguyên. Hiện giờ nước Ung đã chiếm ưu thế tuyệt đối, Trấp Tông đã chết, cơ hội của nước Đại cuối cùng cũng tới.

Cơ Sương mặc một thân cẩm tú hoa phục nước Đại, tùy tùng hơn hai ngàn người, do tam vương tử nước Đại Lý Na tự mình hộ tống, không thỉnh tự đến, giống như đây đã được định là quốc thổ của nàng. Trong chốc lát ngựa xe ồn ào náo động, thị nữ đi theo như mây, lọng che nối liền, kim xe ngọc liễn, thật sự khí phái đến cực điểm.

Trái lại là nước Ung, trên đến Thái Tử, dưới đến công khanh, một thân y phục đen, lại vì Trấp Tông để tang trong người, vừa so sánh liền giống như đồ quê mùa đến từ phương Bắc, sống nơi tha hương, không chút nào thu hút. Duy chỉ có Cảnh Thự khí chất hiên ngang, tuy một thân y phục thuần đen, nhưng vẫn không giấu được nét anh tuấn đĩnh bạt, thoáng giành lại vài phần mặt mũi cho người Ung.

Khương Hằng bỗng nhiên cảm giác được, sắc mặt Thái Tử Lung tựa hồ có chút không đúng.

"Ca?" Khương Hằng thấp giọng nói.

"Đêm qua ngủ không được ngon." Thái Tử Lung nhìn Khương Hằng nói, khi nhìn Khương Hằng, nhớ tới những lời hôm nay cùng Vệ Bí nói, ánh mắt lại có chút phức tạp. Hắn là một người duy nhất, ở khi Trấp Tông cường đại nhất, có gan đi tới trước mặt ông ấy, không màng sống chết giáp mặt mắng ông ấy.

Khương Hằng dạy cho y dũng khí không sợ gì cả, tuy rằng luôn mỉm cười, trên đời này lại không có bất kì điều gì làm hắn sợ hãi.

"Từ biệt nhiều ngày," Cơ Sương xuống xe ngựa, ôn nhu nói, "Hôm nay là hôm nào, cùng vương tử gặp lại, vẫn khỏe chứ?"

"Nhờ phúc," Cảnh Thự nói, "Vẫn luôn không có việc gì."

Cơ Sương cùng người lúc trước áo đỏ khăn trùm đã sớm như hai người khác nhau, phảng phất như đã hoàn toàn quên đi chuyện cũ hai năm trước, nàng còn phái binh đuổi giết Khương Hằng cùng Cảnh Thự, không chiếm được hai người, liền cần phải nhổ cỏ tận gốc.

Dĩ nhiên Cảnh Thự cũng im miệng không nói không đề cập tới chuyện này.

"Sương công chúa." Thái Tử Lung đứng ở bậc thang, nhìn Cơ Sương gật đầu thăm hỏi.

"Lung Thái Tử." Cơ Sương khách khí cười, lại hỏi, "Khương Hằng đâu?"

Khương Hằng đứng ở sau cùng đội ngũ, cười nói: "Công chúa tới quá nhanh, chúng ta còn chưa có chuẩn bị tốt, trong lúc vội vàng, có nhiều chỗ thất lễ."

"Không đáng ngại." Cơ Sương nhàn nhạt nói, "Hai nước chúng ta đã sớm nghị định là liên minh huynh đệ, cũng nên tới, chuyện còn lại, các ngươi lại chậm rãi thương lượng cũng không muộn." Ngụ ý: Ta là tới cưới người của các ngươi, trong các ngươi, ai phải gả cho ta cũng không quan trọng, tóm lại cần thiết có người gả cho ta, Đại có thể ở đây trước, chờ các ngươi quyết định.

"Vương huynh?" Thái Tử Lung nhìn Cảnh Thự nói.

Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, vốn dĩ còn đang do dự, Khương Hằng lại dịch ra ánh mắt, Cảnh Thự liền nói: "Ta mang công chúa đi xuống nghỉ ngơi trước."

Nói Cảnh Thự làm cái động tác "Mời", Cơ Sương liền vui vẻ đi theo Cảnh Thự rời đi.

Khương Hằng đánh giá Lý Na, bên người Đại vương được sủng ái nhất có ba trai một gái, con gái đúng là Cơ Sương, con trai lớn là Lý Mịch cũng tức Thái Tử Mịch, lúc trước bị chính ông ta bóp chết ở trong hành cung Đinh Khâu. Đứa con trai thứ hai Lý Tiêu, lại tiếp nhận vị trí quốc quân. Đứa con trai thứ ba Lý Na chính là võ nhân, tính cách ngay thẳng, rất có khí chất tham gia quân ngũ.

Sau đó, Lý Na cũng chú ý tới Khương Hằng, nhìn về phía hắn. Cùng lúc đó, sau lưng Khương Hằng có một bàn tay, ở trên vai hắn nhẹ nhàng vỗ một cái.

Khương Hằng quay đầu lại, đột nhiên thấy Lang Hoàng, trong mắt tràn đầy vui sướng.

"Ngươi đã đến rồi!" Khương Hằng nói.

Lang Hoàng nói: "Chúng ta cũng là vừa đến, thấy Cơ Sương vào thành, liền không có lộ ra. Trấp Tông đã chết, nghĩ có lẽ ngươi cần đến chúng ta, liền lại đây bồi ngươi."

Khương Hằng ngay lập tức liền minh bạch, Cảnh Thự đã nói cho hắn những chuyện đã xảy ra, hiện giờ người còn sống trên đời biết được thân phận thật sự của hắn chỉ có bốn người—— Khương thái hậu, Cảnh Thự cùng Lang Hoàng, Giới Khuê.

Sau khi Trấp Tông chết, Lang Hoàng chỉ sợ hắn sẽ công bố thân phận chính mình, đoạt lại vị trí Thái Tử, vì thế tiến đến làm chứng cho hắn.

Nhưng lúc này Khương Hằng lại không có ý nghĩ này, vội nhìn Lang Hoàng làm cái động tác "Suỵt", ý bảo y không cần lộ ra, Lang Hoàng đồng tình mà hiểu gật gật đầu.

"Bọn họ cũng tới," Lang Hoàng nói, "Đã ở trong cung, buổi tối bảo ca ngươi lại đây uống rượu?"

Khi Khương Hằng đang muốn trả lời, Chu Du lại tới, nhìn bọn họ gật đầu tiếp đón.

"Miểu điện hạ bảo ngài đi qua," Chu Du chen tới, thấp giọng thì thầm nói với Khương Hằng, "Bồi sương công chúa một chút, ba người các ngươi đã quen biết từ trước."

Khương Hằng nói: "Đâu chỉ quen biết? Mạng nhỏ còn suýt nữa mất ở trong tay nàng."

Mặc dù nói như vậy, Khương Hằng vẫn trước cáo tội với Lang Hoàng, sau đó chen ra đám người đi đến trong cung.