Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 182: Mưa An Dương



"Ta sai người đem kiếm Liệt Quang đưa đến Tung huyện cho ngươi." Cơ Sương cùng Cảnh Thự cùng thong thả đi qua đường núi vương cung.

"Ta đã nhận được," Cảnh Thự nói, "Kiếm Liệt Quang đang ở trong cung."

"Liệt Quang, Thiên Nguyệt cùng Hắc Kiếm, ba kiếm cuối cùng cũng về một chỗ," Cơ Sương nhàn nhạt nói, "Ta cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại cảnh tượng này."

Cảnh Thự đáp: "Không sai, hơn nữa, Kim Tỉ cũng ở An Dương. Nhất Kim Tỉ, Nhị Ngọc Quyết, Tam Kiếm, đều đủ cả."

"Nghe nói các ngươi tính toán dời đô đến Lạc Dương?" Cơ Sương lại nói.

Cảnh Thự vẫn là vẻ mặt không dao động kia, trầm giọng nói: "Còn phải xem Hằng Nhi, việc dời đô, do hắn phụ trách."

"Vương tử miểu, hiện giờ hôn ước vẫn còn tính sao?" Cơ Sương nghiêm túc nói.

Cảnh Thự giương mắt, nhìn về phía Cơ Sương, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giống như đang suy tư gì.

Lúc này, Khương Hằng nhanh chóng đuổi theo, đi theo phía sau Cơ Sương cùng Cảnh Thự.

Hai người nghe được tiếng bước chân, liền cắt ngang câu chuyện, cùng nhau xoay người.

"Ngươi đã đến rồi." Mặt Cơ Sương giãn ra cười nói.

"Tẩu tử khỏe a." Khương Hằng cười nói.

"Còn chưa phải tẩu tử đâu." Cơ Sương nói.

"Ta có hai người ca ca," Khương Hằng cũng vui vẻ nói, "Cho dù là người nào, tóm lại cũng là tẩu tử ta."

Cơ Sương chú ý tới chùm lá Bạch Quả trong tay Khương Hằng, hỏi: "Cho ta sao?"

"Không," Khương Hằng nói, "Tế điện người nhà qua đời của ca ta."

Trong mắt Cơ Sương trong nháy mắt hiện lên thần sắc phức tạp, nói: "Nước Ung hiện giờ, đã gần như là do ngươi định đoạt. Ngươi nói đánh trận liền đánh trận, nói ngừng chiến liền ngừng chiến, thật sự là nằm ngoài dự kiến của ta."

Khương Hằng giương tay áo, cười nói: "Còn kém xa lắm? Tẩu tử chớ có đề cao ta quá, ta sợ nhất là bị cất nhắc, cứ như vậy ngay cả chính mình họ gì cũng không biết."

Cơ Sương nhướng mày, Khương Hằng lại làm cái động tác "Mời", cùng Cảnh Thự đưa Cơ Sương đến trong cung, sắp xếp cho nàng ở trong điện sau tẩm điện của Lương Vương. Khương Hằng lại phân phó người trong cung Ung, không được chậm trễ công chúa, mới rời khỏi điện, Cảnh Thự lại không biết đã đi nơi nào.

Khương Hằng thấp giọng thở dài, việc hôn nhân này, tuy là Trấp Tông định ra khi còn sống, nhưng với đại cục thiên hạ hiện giờ, lại đã ở thế không thể tránh, nước Ung muốn cùng nước Đại không uổng một binh một tốt giải quyết chiến sự, liên hôn là biện pháp duy nhất. Hắn cũng rất rõ ràng tính toán của Cơ Sương, nếu nước Ung muốn hoà đàm, đây là lựa chọn duy nhất.

Ung cần phải nhường ra một phần quyền lực cho nàng, nàng là vương hậu cũng được, là vương tử phi cũng thế, nàng rõ ràng chính là tới ngồi mát ăn bát vàng, phân chia một nửa giang sơn người Ung đánh hạ tới. Dựa vào cái gì? Dựa vào nàng là chính thống, dựa vào danh phận của nàng.

"Hằng Nhi."

Khương Hằng mới ra hoa viên, Cảnh Thự lại vẫn luôn chờ ở ngoài hoa viên.

Khương Hằng ngẩng đầu nhìn Cảnh Thự, Cảnh Thự nói: "Nếu ta thành hôn với nàng, ngươi sẽ khổ sở sao?"

Khương Hằng nhìn hai mắt Cảnh Thự, đọc được thần sắc quen thuộc kia, giờ khắc này hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy Cảnh Thự có vẻ xa lạ.

"Ta sẽ vì ngươi mà vui vẻ." Khương Hằng nhẹ nhàng nói.

Đây không phải lời nói trong lòng hắn, hắn chân chính muốn nói chính là —— ngươi rốt cuộc cũng muốn rời xa ta, bởi vì ngươi không chiếm được ta, cho nên ngươi sẽ rời xa ta. Nhưng Khương Hằng so với ai khác đều rõ ràng, hắn không có lập trường yêu cầu Cảnh Thự làm gì, từ nhỏ đến lớn, y đem tất cả những gì y có đều cho mình, mà bản mình chưa bao giờ hồi báo y bao nhiêu.

"Là như vậy sao." Cảnh Thự đơn giản gật gật đầu, đi về phía Khương Hằng, vươn một tay, ấn ở trên tường cung, tựa như muốn ngăn lại đường đi của Khương Hằng, Khương Hằng lại tránh đi y.

"Nếu ngươi dùng sức mạnh," Giới Khuê lại xuất hiện, nói, "Ta cũng sẽ giết ngươi, tuy rằng không nhất định là đối thủ của ngươi, nhưng một kẻ muốn giết người, một kẻ khác lại muốn liều mạng, ngươi đoán xem kết quả sẽ như thế nào?"

Cảnh Thự rút tay về, Khương Hằng lại đã đi rồi.

Ban đêm, An Dương cuốn lên gió thu, trời lại đổ mưa.

Thái Tử Lung thực kiên nhẫn, y không có thúc giục Cảnh Thự đưa ra quyết định, đám người Tằng Vanh đã ám chỉ với y, Cơ Sương không có coi trọng y, ngược lại là chuyện tốt. Lời của Khương Hằng tuy là nói đùa, nhưng lại không sai một chút nào.

Không phải nàng gả lại đây, mà là bọn họ, đám vương tử này chọn ra một người, gả cho nàng.

Nàng lên làm vương hậu, sẽ không phải là người y có thể khống chế; nếu nàng trở thành vương tử phi, bọn họ còn có phần thắng.

Huống chi Thái Tử Lung đối với chuyện nam nữ, cho tới nay vẫn không có ý kiến gì, y tin tưởng Cảnh Thự sẽ giúp y, y cũng sẽ không chán ghét người tẩu tử thình lình xuất hiện này.

"Ai ở đàng kia?" Thái Tử Lung phát hiện đèn sáng trên gác cao.

Người hầu nói: "Hồi bẩm điện hạ, là khương Thái Sử, cùng Giới Khuê đại nhân đi theo."

Thái Tử Lung còn đang ở trong kỳ giữ đạo hiếu, ban đêm vô cùng cô đơn, một mình một người luôn nhịn không được sinh nhiều cảm giác đau buồn, nghe vậy liền nói: "Mời hắn lại đây, ta muốn cùng hắn trò chuyện."

Người hầu đi mời, đêm này, Khương Hằng còn đang thắp đèn đọc đêm, phê chú hội nghị năm nước của Chu Du.

Thái Tử Lung cảm thấy cần phải khuyên giải Khương Hằng một chút, tuy hôm nay y đọc không ra ý ở ngoài lời giữa Cảnh Thự cùng Khương Hằng, nhưng cũng nhạy bén mà cảm giác được, có lẽ hai người bọn họ đang có khúc mắc nào đó.

Khương Hằng ôm văn kiện của hắn đi tới, cười nói: "Sao tối nay đột nhiên lại nhớ tới ta vậy?"

Khương Hằng lúc nào cũng cười mỉm như vậy, mỗi lần Thái Tử Lung nhìn thấy hắn, liền cảm thấy tâm tình tốt lên, cho dù phiền não có nhiều bao nhiêu thì cũng không phải là phiền não nữa.

Thái Tử Lung nói: "Sớm đã muốn tìm ngươi, nhưng ngươi ta thật sự quá bận, thậm chí lần này trở về, còn chưa có cơ hội từ từ nói chuyện được, trong mắt người không biết, còn tưởng rằng ngươi đang trốn tránh ta."

Khương Hằng buông xuống công văn, Thái Tử Lung nói: "Chương trình nghị sự ngươi đưa lên, ta đều nghiêm túc xem."

Khương Hằng đáp: "Ta biết, phía trên còn để lại phê chú ngươi tự tay viết."

Thái Tử Lung rót trà cho Khương Hằng, lại bảo phòng bếp chuẩn bị canh sâm, Giới Khuê thì ở bên ngoài đóng cửa lại.

"Ca ca đâu?" Thái Tử Lung nói.

"Bồi tẩu tử rồi đi," Khương Hằng cười nói, "Chuẩn tẩu tử."

"Y quyết định rồi?" Thái Tử Lung lại hỏi.

"Y có đường lựa chọn sao?" Khương Hằng cười nói, "Hai ta cùng nhau buộc y, y không cưới cũng phải cưới."

Đèn sáng đêm mưa, Cảnh Thự đi vào tẩm điện Cơ Sương, Cơ Sương dùng thời gian một ngày, một lần nữa bố trí lại tẩm điện của nàng, gian phòng ngủ này, sắp trở thành phòng tân hôn của bọn họ.

"Ta không nên tới đây vào lúc này," Cảnh Thự nói, "Không hợp lễ nghi."

"Ngồi đi." Cơ Sương nghe ra được Cảnh Thự ám chỉ rằng hôn sự là chuyện không thể tránh khỏi, thuận miệng nói, "Ta chính là thiên gia, chính là 'lễ' của thiên hạ, giết nhiều người như vậy, giết đến máu chảy thành sông, khi nào đã giảng qua vương đạo Thiên Tử? Thiên hạ phân tranh, nghi thức lễ tiết sớm đã suy tàn, lúc này, ngươi còn để ý tới lễ tiết sao?"

Cảnh Thự vốn định nói với nàng không phải như vậy, cho dù mấy năm qua nước Ung phát động hàng loạt đại chiến, nhưng dù sao vẫn tuần hoàn theo quỹ đạo đã định, trước đây Trấp Tông trở nên điên cuồng, đi lệnh khỏi quỷ đạo, nhưng bọn họ dùng hết toàn lực, đem chiếc chiến xe này bẻ trở lại như cũ.

Nhưng y cũng không có nói bất kỳ điều gì, chỉ là nhìn hai mắt Cơ Sương, đi đến một bên ngồi xuống.

"Nói," Cảnh Thự nói, "Muốn nói cái gì?"

Cơ Sương trầm ngâm không nói, suy nghĩ một lát, rồi sau đó nói: "Tính toán của Khương Hằng, ta rất rõ ràng."

"Ngay cả ta cũng không biết," Cảnh Thự nói, "Ngươi ngược lại rõ ràng hơn ta."

Thị nữ dâng trà lên, Cảnh Thự lại không có uống, sau khi trải qua việc của Triệu Linh, y càng cẩn thận hơn trước.

Cơ Sương nói: "Hắn đơn giản muốn loại bỏ ranh giới trong năm nước, các gia tộc sẽ dung hợp lẫn nhau, thay thế cho một trận chiến ổn định thiên hạ."

"Có lẽ vậy," Cảnh Thự đáp, "Này phải hỏi hắn đi, ta không quan tâm, ta chỉ biết đánh trận, cũng chỉ có thể đánh trận."

"Muốn nước Đại ủng hộ các ngươi," Cơ Sương nói, "Hôn sự của chúng ta chính là quan trọng nhất."

Cảnh Thự không có trả lời, nhìn chăm chú vào bình phong, sườn mặt Cơ Sương phản chiếu trên bình phong.

"Nhưng mà hôm nay ta gọi ngươi tới, không phải nói những chuyện này với ngươi." Cơ Sương lại nhàn nhạt nói, "Ta chỉ là muốn nói cho ngươi một chuyện, chuyện này ở hai năm trước ngươi đã từng hoài nghi."

Cảnh Thự kẹp Ngọc Quyết trong tay, năm ngón tay hợp lại khẽ nhúc nhích, tựa như gảy dây đàn, Ngọc Quyết từ ngón cái y chuyển tới ngón giữa, lại từ ngón giữa chuyển tới ngón áp út, chuyển tới ngón út, cuối cùng trong phản quang lóa mắt, trở lại ngón cái.

Ngón tay y thon dài xinh đẹp, bàn tay rất lớn, đốt ngón tay cũng rất có lực, bàn tay quen cầm kiếm làm ra động tác xoay Ngọc Quyết, làm người xem cảnh đẹp ý vui.

"Hai năm trước," Cơ Sương nói, "Có phải ngươi rất thắc mắc, đến tột cùng là ai, đem thân thế hai anh em các ngươi nói cho ta hay không?"

Cảnh Thự nói: "Những năm gần đây, ta sớm đã có đáp án, nhưng mà ngươi nguyện ý chính miệng nói, ta cũng vẫn nguyện ý nghe một chút."

"Có phải ngươi nghĩ Triệu Linh hay không?" Khóe miệng Cơ Sương hiện ra tươi cười châm chọc, đáp, "Không, là Trấp Tông."

Động tác Cảnh Thự dừng lại, lúc trước y đã từng đoán tới phương hướng này, chỉ là không thể nào xác nhận.

Trong tẩm điện Thái Tử Lung, Khương Hằng gấp lại quyển sách.

"Bởi vì việc hôn nhân này nên các ngươi cãi nhau?" Thái Tử Lung đột nhiên hỏi.

Y cũng không biết vì sao, khi ở cùng một chỗ với Khương Hằng luôn cảm thấy thực nhẹ nhàng, Khương Hằng so với người nhà càng giống người nhà hơn, so với Cảnh Thự, Thái Tử Lung cảm giác Khương Hằng càng giống huynh đệ y hơn, tuy rằng hai người là bà con, lại vẫn luôn thực ăn ý.

"Ngươi đã nhìn ra." Khương Hằng cười cười, nói.

"Đi theo bên người phụ vương," Thái Tử Lung nói, "Đã quen nhìn ánh mắt ông ấy, ca ca có khi tựa giống như phụ vương, ta vẫn là có thể nhận thấy được."

Khương Hằng nói: "Có một chút, nhưng không phải hoàn toàn vì chuyện này."

Thái Tử Lung nói: "Như vậy huynh ấy muốn cưới một nữ hài nhi như thế nào chứ?"

Vấn đề này Khương Hằng thật sự không thể trả lời, đặc biệt là ở trước mặt Thái Tử Lung.

Nhưng một lát sau, Thái Tử Lung không có được câu trả lời, lại nhớ tới một chuyện khác: "Nếu chúng ta cùng nước Đại khai chiến, có thể nắm chắc được bao nhiêu phần?"

Khương Hằng nói: "Nếu nước Đại không thừa nhận liên nghị mà nói, chỉ có một con đường chiến tranh. Kết quả là ngàn vạn bá tánh bởi vậy mà chết."

Thái Tử Lung thở dài, cười khổ nói: "Có đôi khi ta luôn suy nghĩ, nếu ta sinh trong một nhà bá tánh tầm thường, phụ vương không cần chinh chiến khắp nơi, có phải cả đời này của ta, có thể sống sung sướng hơn chút hay không."

"Ta cũng cho rằng ta sinh trong nhà bá tánh tầm thường." Khương Hằng cười cười, lại nói, "Nhưng mà là ngươi xem, kết quả thế nào? Không có may mắn, trong chiến loạn, nên mất đi thì đều sẽ mất đi, chỉ có thể tệ hơn hiện giờ."

"Ngươi là vì ca mà tới đây." Thái Tử Lung nói, "Ta biết từ lúc bắt đầu, ngươi đã không quá thích nước Ung, không thích phụ vương, phụ vương cũng không thích ngươi."

Khương Hằng rõ ràng Thái Tử Lung nhất định đã nhìn ra được, cho dù y nhìn không ra lửa giận của mình mỗi lần chống đối với Trấp Tông, cũng có thể từ trong thái độ của Trấp Tông xuy xét được một chút, cuối cùng Trấp Tông thậm chí đã phát rồ, xé rách mặt đem hắn xếp vào hàng ngũ "Phản thần", Thái Tử Lung đã hiểu được phụ thân cùng Khương Hằng, sớm đã như nước với lửa.

"Nhưng ta rất thích ngươi," Thái Tử Lung nói, "Ngươi không có lòng riêng."

"Có," Khương Hằng cười nói, "Là người đều có lòng riêng, ta đương nhiên cũng có, lòng riêng duy nhất của ta, chính là ca ca chúng ta. Nếu không năm đó làm sao sẽ bởi vì huynh ấy, mà đi tới nước Ung?"

"Đúng vậy." Thái Tử Lung buông tiếng thở dài, gật gật đầu, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng mà hỏi: "Vì sao? Hằng Nhi, có thể nói cho ta biết vì sao hay không?"

Khương Hằng đột nhiên yên lặng.

Thái Tử Lung nói: "Những ngày ấy, giữa ca cùng phụ vương, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Cùng lúc đó, trong tẩm điện Cơ Sương.

"Vì sao?" Cơ Sương cũng nghi hoặc, "Ta nghĩ không ra nguyên do Trấp Tông muốn giết hai người các ngươi, tuy rằng một năm sau, Khương Hằng ở Lạc Nhạn thi hành biến pháp, xác thật chạm đến vảy ngược tự cao tự đại của bạo quân...... Nhưng trước khi chuyện này xảy ra, bọn họ chỉ gặp mặt một lần, với mức độ khiêm nhượng của Trấp Tông, sẽ không giết hắn mới đúng."

"Bởi vì ông ta muốn bảo đảm," Cảnh Thự nói, "Người duy nhất ta nguyện trung thành, là Trấp Lung, ta sẽ là hậu nhân đủ tư cách của Cảnh gia trở thành người bảo hộ của Trấp gia. Hằng Nhi là biến số duy nhất, hắn còn sống, ta liền tuyệt sẽ không hoàn toàn nghe theo lời Trấp Lung, này rất khó hiểu sao?"

Cơ Sương mang theo ý cười, nhìn kỹ Cảnh Thự.

"Ta còn nhớ Khương Hằng từng nói qua," Cơ Sương nói, "Hắn cũng không quá thích nước Ung."

"Đúng vậy." Cảnh Thự nói, "Lúc trước, nếu không phải vì ta, hắn sẽ không dấn thân vào Ung......"

Trong phút chốc, Cảnh Thự dừng lại, như nhớ tới điều gì.

Cơ Sương vẫn an tĩnh, không chút để ý ngồi chờ, trong điện yên tĩnh đến mức tiếng châm rơi cũng có thể nghe, Cảnh Thự yên lặng thật lâu thật lâu, lâu đến mức nàng cho rằng Cảnh Thự đột nhiên đã chết bất đắc kỳ tử.

"Tử Miểu điện hạ?" Cơ Sương ý bảo xin tiếp tục nói.

Cảnh Thự vẫn vô cùng an tĩnh như cũ, mấy năm nay, y thậm chí sớm đã quên mất, vì sao Khương Hằng sẽ dấn thân vào nước Ung, vì sao sẽ có khát vọng trừ khử cục diện thiên hạ phân tranh, vì sao cho dù bị Trấp Tông thiết lập thiên la địa võng đuổi giết, cũng chưa bao giờ biểu đạt sự phẫn hận với Cảnh Thự, ngay cả khi biết được thân thế của mình, sau cùng cũng có thể cười nhẹ nhõm.

"Hắn là vì ta mà đến, tất cả đều là bởi vì ta." Cảnh Thự lẩm bẩm nói.

Cơ Sương lười biếng nói: "Ừm, lần trước khi gặp mặt, hắn cũng nói như vậy, hắn nói 'bởi vì ca ta'."

Cảnh Thự giống như đặt mình trong mộng, lẩm bẩm nói: "Hắn có chí hướng của hắn...... Hắn từng cho rằng ta đã chết, sau đó liền gửi gắm tình cảm với chuyện thống nhất Thần Châu, làm thiên hạ bá tánh không còn phải cửa nát nhà tan giống như ta cùng với hắn. Hiện giờ, hắn vẫn còn đang nỗ lực vì chí hướng của mình."

Cơ Sương gật đầu, nói: "Vậy ta hiểu rồi, vương tử Miểu."

"Ngươi muốn ta xác nhận, vì sao sẽ gật đầu sao?" Cảnh Thự lấy lại tinh thần, nhìn Cơ Sương nói.

Ánh mắt Cơ Sương vô cùng phức tạp, nàng muốn nói Cảnh Thự sớm đã biết, tối nay nàng gọi y tới, chỉ muốn xác nhận một chuyện —— ngươi có từng yêu ta hay không? Ngươi là bởi vì yêu ta mới cưới ta, hay là là vì ước định giữa ngươi cùng Khương Hằng?

Lúc này, Cơ Sương có được đáp án, nói đến thật buồn cười, thiên hạ đại nghĩa, vương đạo, hưng suy...... Xét đến cùng, dừng ở trên người bọn họ, chẳng qua là bốn chữ: Nhi nữ tình trường.

"Hôm nay ta có một cọc giao dịch, muốn cùng ngươi thực hiện." Cơ Sương nghiêm túc nhìn Cảnh Thự nói, "Trấp gia cũng nên công thành lui thân, chẳng qua là một phong vương, lại có tư cách gì làm thiên tử đâu?"

Cảnh Thự lại đột nhiên cắt ngang Cơ Sương: "Ta vốn dĩ cũng có một cọc giao dịch, muốn cùng ngươi thực hiện. Nhưng bây giờ không được."

Cảnh Thự nhìn Cơ Sương, Cơ Sương bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt Cảnh Thự làm nàng có chút sợ hãi, một mình nàng đi tới An Dương, chỉ cần Cảnh Thự phối hợp, nàng liền có thể dao sắc chặt đay rối giải quyết tất cả mọi vấn đề.

Nàng sẽ sinh hạ tân thiên tử, đứa nhỏ này, sẽ trở thành chủ nhân của năm nước, chủ nhân của thiên hạ, chỉ cần Cảnh Thự cùng Khương Hằng phối hợp, huynh đệ hai người một văn một võ, diệt trừ Trấp Lung chỉ là vấn đề thời gian.

"Bây giờ không được?" Cơ Sương kinh ngạc nói, "Tử Miểu! Ngươi đang nói cái gì?!"

Cảnh Thự đứng dậy, không nói một câu, xoay người rời đi.

Y đi qua hành lang dài cung điện trong đêm tối, chợt thấy hai người Lang Hoàng Sơn Trạch đang ngồi đối diện ở trong đình dưới trời mưa, Lang Hoàng thử sáo xương trong tay, thấp giọng nói gì đó.

Cảnh Thự dừng lại bước chân, hai người dừng lại cuộc đối thoại, phát hiện ra y.

"Tân lang?" Sơn Trạch nói, "Uống rượu không?"

Cảnh Thự trầm mặc một lát, hỏi: "Thủy Tuấn đâu?"

"Ở trong phòng chờ." Lang Hoàng cười nói, "Hai người chúng ta nói mấy câu, hắn liền phải lăn trở về đi bồi người yêu."

Cảnh Thự vốn định hôm nào lại nói, nghĩ đi nghĩ lại, đến trong đình ngồi xuống, nói: "Uống một chén, chỉ uống một chén."

Sơn Trạch cùng Lang Hoàng quan sát thần sắc Cảnh Thự, bọn họ cũng từng đồng sinh cộng tử, một trận chiến ở Lạc Nhạn trở thành chiến hữu, tuy ngày thường không thân cận mấy, nhưng lại bởi vì kề vai chiến đấu, nhiều ít có chút ăn ý.

"Sao vậy?" Trong nụ cười Lang Hoàng luôn có một cổ tà khí, nói, "Sắp thành hôn, còn có cái gì không bỏ xuống được?"

Sơn Trạch ra hiệu Lang Hoàng đừng hỏi chuyện không nên hỏi, dù sao Cảnh Thự hiện tại chính là thiên hạ đệ nhất trong truyền thuyết, vạn nhất nổi điên rút kiếm chém hai người bọn họ, thi thể nằm trên đất cũng không thể nào nói rõ lí lẽ được.