Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 53: Ai trói cô vào trong bóng tối



Hầu hết mọi phụ nữ đều có trực giác nhạy bén. Trịnh Yến Yến ôm lấy nửa bên mặt sưng đỏ của mình, và nhìn thấy Lí Mộ xuyên qua đám đông. Cô đang đứng ven đường với vẻ mặt thờ ơ, giống như đang xem một trò hề. Mà kể ra đây cũng đúng thật là một trò hề.

Trò hề này xảy ra đột ngột và kết thúc nhanh chóng. Người phụ nữ đanh đá kia vẫn còn định đánh cô ta, tuy nhiên đã bị những người xung quanh ngăn lại. Một người đàn ông đeo kính, trông hiền lành thật thà hớt hải chạy đến, túm lấy bàn tay liên tục vung vẩy của người phụ nữ, vẻ mặt không giấu nổi sự ngượng ngùng khó xử. Ông ta luôn miệng xin lỗi Trịnh Yến Yến, sau đó quay sang nạt vợ mình: “Trên đường phố mà bà làm như vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Cô Trịnh là khách hàng của tôi! Bà hiểu chuyện một chút có được không hả?”

“Khách hàng à? Khách hàng mà nửa đêm nửa hôm gọi điện cho ông à?”

“Cô ấy cần gấp thuốc màu, sao lại không thể gọi cho tôi chứ? Bà rõ thật là vô lí đùng đùng. Mau xin lỗi cô Trịnh đi!” Người đàn ông đã giận tím mặt, lại xin lỗi Trịnh Yến Yến vẫn luôn im lặng một lần nữa: “Cô Trịnh à, tôi thực sự xin lỗi vì sự rắc rối này. Là do vợ tôi hiểu nhầm mà ra. Tôi thành thật xin lỗi cô, để tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra luôn. Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để đền bù mọi tổn thất cho cô.”

Sự việc bỗng nhiên đảo chiều, những người vây xem liền chỉ trỏ bàn tán về người phụ nữ chanh chua kia. Bà ta xấu hổ không có lỗ nẻ mà chui, bèn lao ra khỏi đám đông và bỏ chạy.

Xem đến đây, Lí Mộ đã cảm thấy chẳng còn gì thú vị, thế là quay người rời đi. Chỉ là, cô còn chưa đi được bao xa thì nghe thấy một giọng nói thanh nhã gọi mình từ phía sau: “Lí Mộ!”

Cô chợt dừng bước, cảm thấy thật tò mò, không biết rốt cuộc Trịnh Yến Yến nghĩ gì mà lại gọi cô lại.

Trong tiếng nhạc du dương của quán cà phê, Lí Mộ và Trịnh Yến Yến ngồi đối diện nhau.

Da dẻ cô ta vốn trắng trẻo, cái tát vừa rồi quả thực rất mạnh, năm dấu ngón tay vẫn còn in trên má. Cô ta cúi đầu gửi tin nhắn, mái tóc lòa xòa che khuất nửa bên mặt.

“Thật không ngờ lại gặp được cô ở đây, còn vào đúng thời điểm xấu hổ như vậy.”

Trịnh Yến Yến đặt điện thoại sang một bên, ngẩng đầu cười buồn.

“Đúng là xấu hổ thật đấy. Mà cô cũng đáng thương, cảm giác tự dưng bị người ta hiểu nhầm hẳn là rất khó chịu, đúng không?” Lí Mộ nhìn cô ta bị hiểu nhầm và bị ăn tát với thái độ cười trên nỗi đau của người khác: “Có điều, tuy bà ta hiểu nhầm cô, nhưng chắc chắn bà ta không biết rằng trước đây cô cũng từng gọi điện cho chồng của người khác vào lúc nửa đêm, lại còn không phải là vì công việc đâu nhỉ.”

Sắc mặt Trịnh Yến Yến trở nên khó coi, lại thêm dấu vết bị thương trên mặt, càng khiến người ta nhìn mà xót.

“Tôi biết cô ghét tôi, nhưng tôi không biết là mình sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và anh ấy, càng không hề hay biết rằng Phùng Triều lại là người đáng sợ như thế. Nếu biết thì tôi nhất định đã cách xa anh Ngụy.”

Nom vẻ mặt hối hận đầy đáng thương của cô ta, Lí Mộ bỗng cảm thấy rất buồn cười.

“Ngụy Tuần không có ở đây, cô giả vờ đáng thương cho ai xem.”

Nét mặt cô ta không hề thay đổi, vẫn trưng ra cái vẻ mặc cho cô chế nhạo.

“Tôi biết rồi, cô vẫn chưa có cơ hội gặp anh ấy, phải không?” Ánh mắt cô ta thoáng lóe lên.

Lí Mộ cười nhẹ một tiếng: “Xem ra tôi đã nói đúng. Màn kịch mà cô đang diễn đây, có phải là vì vừa rồi đã gửi tin nhắn báo cho anh ấy biết rằng tôi đang ở đây không?”

“Anh ấy đã tìm cô phát điên đến nơi, tôi chỉ báo với anh ấy là tôi đã nhìn thấy cô thôi.”

“Nếu cô đã biết là anh ấy vẫn luôn tìm tôi, cớ sao lại không biết việc tôi và anh ấy đang ở bên nhau?”

Vẻ mặt cô ta dường như bỗng nứt toác.

“Cô thích xen vào giữa người khác như vậy thì cũng phải nắm bắt thông tin nhanh nhạy một chút, như thế mới không đến nỗi rơi vào tình huống lúng túng như bây giờ. Anh ấy đang ở gần đây thôi, có lẽ là sẽ nhanh chóng đến chỗ này đấy. Cô có gì muốn nói thì mau nói đi.”

Bàn tay cầm cốc của cô ta siết chặt lại: “Tôi rất xin lỗi vì chuyện trước kia, tất cả đều là lỗi của tôi. Cô hận tôi thế nào cũng được, nhưng anh Ngụy đâu có tội tình gì.”

“Hận một người như cô là một điều chẳng cần thiết. Bởi vì trên đời này có quá nhiều điều tốt đẹp, còn cô lại cố tình làm như không thấy mà chấp nhận sống trong sự thương thân trách phận.”

“Cô nói vậy chẳng qua là vì chưa trải qua những điều đó đấy thôi. Những người sống trong ánh mặt trời như các cô, làm sao hiểu được nỗi thống khổ khi sống trong bóng tối.”

“Ai đã trói cô vào trong bóng tối?” Lí Mộ cảm thấy nói chuyện với người như cô ta thật phí lời: “Chính cô bằng lòng sống trong bùn lấy đấy chứ. Nhưng như thế cũng tốt, tôi chẳng cần phải làm gì hết, cô đã tự khiến bản thân nhận được kết cục thích đáng rồi. Dù sao, tôi cũng không muốn cô được sống yên ổn.”

Dứt lời, cô đứng dậy rời đi.

Lúc cô vừa đi đến cửa, Ngụy Tuần đã từ bên kia đường chạy tới.

Vẻ mặt anh hiếm khi ngập tràn lo lắng, nôn nóng như vậy, đang giữa mùa đông mà trên mặt anh đổ mồ hôi: “Tiểu Mộ.”

Cô quay người đi thẳng về phía trước: “Cô ta bị đánh đấy, đang ở bên trong kia kìa.”

Song Ngụy Tuần dường như không nghe thấy. Anh nắm lấy tay cô, cẩn thận quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới: “Em không việc gì chứ?”

Cô hất tay anh ra: “Tôi thì có thể có việc gì, người bị đánh cũng chẳng phải tôi.”

Lí Mộ thật sự tức giận, còn anh thì đã rất hoảng sợ.

Cô thản nhiên đi về phía trước, không muốn để ý đến anh. Anh luống cuống dỗ dành: “Tiểu Mộ à, chúng ta về nhà đi em. Hay là em muốn đi đâu, anh đi cùng em.”

Cô chẳng nói chẳng rằng, chỉ rảo bước đi thật nhanh.

Trịnh Yến Yến ngồi bên cửa sổ nhìn bóng dáng họ đi xa dần. Anh gầy đi nhiều, tóc cũng đã ngắn hơn. Kể từ lần đó ở bệnh viện, cô ta không còn gặp lại anh nữa, thậm chí cũng không được nghe giọng nói của anh nữa.

Cô ta bồi hồi nhìn theo bóng lưng anh, nhưng anh chẳng buồn liếc mắt vào quán cà phê lấy một cái.

Bóng hai người biến mất ở góc phố, ánh sáng trong mắt cô ta cũng tắt hẳn.

Xe vừa dừng lại trước cổng biệt thự, Lí Mộ lập tức định mở cửa xe đi xuống. Tuy nhiên, Ngụy Tuần đã đè tay cô lại: “Tiểu Mộ, là trợ lí Trần gọi điện cho anh, anh mới biết là em đang ở đó.”

Nếu không phải là chuyện liên quan đến cô, trợ lí Trần đã không vội vàng thông báo cho anh như thế.

“Anh nói với tôi điều này làm gì? Cô ta bị đánh mà anh không đi thăm cô ta à? Vô tình quá đấy, thật khiến người ta chạnh lòng.”

Tim anh đau nhói.

“Ngụy Tuần, có quá nhiều vấn đề giữa hai ta, dù có làm thế nào cũng vượt qua được. Anh nhớ kỹ những gì đã hứa với tôi, li hôn đúng hạn. Những cái khác, tôi không muốn nghĩ đến.”

Nói đoạn, cô gạt tay anh ra, mở cửa xe và bước xuống mà không thèm nhìn anh một lần.

Lí Mộ về phòng, xả nước ấm vào bồn, rửa sạch những mệt mỏi trên cơ thể, sau đó khoan khoái bước ra khỏi phòng tắm.

Ngụy Tuần đang ngồi trên giường cô, chẳng rõ đang suy tư điều gì. Lúc nghe thấy tiếng bước chân cô, anh mới lấy lại tinh thần.

Anh im lặng nhìn cô, cô cũng không hỏi anh tại sao lại vào đây.

Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm khăn lau tóc. Anh liền đi tới cầm lấy chiếc khăn trên tay cô, rồi nhẹ nhàng phủ lên mái tóc của cô: “Trước kia em không lau như vậy.”

“Anh còn thích bắt bẻ cả việc tôi lau tóc như thế nào cơ đấy.” Cô nói vậy nhưng không giành lại khăn từ tay anh.

“Em cảm thấy cần phải có thời gian rất dài, hay chỉ cần trong chớp mắt để thay đổi hả Tiểu Mộ?”

Cô không trả lời.

“Đối với anh, thay đổi chỉ là trong chớp mắt.” Có người rất ngu ngốc, vẫn luôn không biết rằng suy nghĩ của mình là sai. Có người đã nhắc nhở anh, song anh vẫn không ngộ ra. Đến khi ông trời lấy đi thứ quan trọng nhất của anh, coi như đây là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của anh, giây phút đó, anh đã phải tỉnh ngộ và thay đổi bằng cách thê thảm nhất.

Cũng chính vào thời khắc này, người ngu xuẩn mới biết rằng mình ngu xuẩn nhường nào.

Đối với Trịnh Yến Yến, anh có sự cảm thông, sự thương xót, nhưng không phải là không buông bỏ được cô ta. Khi biết cô ta có bạn trai, anh sẽ buồn bã, tuy nhiên không đánh mất lí trí. Tiềm thức của anh hiểu rõ trái tim anh sớm hơn một bước.

“Nếu lí trí không tồn tại thì lòng tốt sẽ trở nên vô nghĩa. Em có thể hãy cứ nghĩ là anh đã không hiểu được điều này ngay từ đầu không?”

Anh đã quen sắm vai đấng cứu thế trong cuộc đời, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lại có người tình nguyện sống trong đau khổ.

“Anh không thấy là anh hiểu được điều đó quá muộn sao?”

“Anh hận bản thân đã hiểu ra quá muộn. Tiểu Mộ, chúng ta có vẻ như chưa từng chuyện trò với nhau thế này. Anh vẫn luôn cho rằng em là một cô gái biết cư xử, dịu dàng và mạnh mẽ. Thỉnh thoảng anh cũng có nghĩ đến việc em chẳng lớn hơn Vi Vi là bao, nhưng lòng anh cứ một mực dựa dẫm vào em. Thật ra, anh còn ngu ngốc và hèn nhát hơn những gì em tưởng. Vậy trong lòng em, anh là một người như thế nào?”

“Một người đã chết.” Cô lạnh lùng nói.

Trong suy nghĩ của cô trước đây, Ngụy Tuần là người tốt nhất thế gian, cô không cách nào nói cụ thể rằng anh tốt ở mặt nào, chỉ có thể dùng từ “tốt nhất” để khái quát về anh.

Thời gian giao hẹn đã trôi qua quá nửa, Lí Mộ đếm từng ngày, chợt nhận ra ngày tháng không dài dằng dặc như cô nghĩ.

Cô vẫn sẽ nổi cáu với Ngụy Tuần, nhưng chỉ cần không chạm đến giới hạn cuối cùng của anh, anh đều nhường nhịn cô vô điều kiện.

Còn giới hạn cuối cùng của anh là cô không được liên lạc quá nhiều với Borge, hoặc nói những lời đại loại như cô sẽ kết hôn, sẽ gửi thiệp mời cho anh.

Họ đã cãi nhau vài lần vì chuyện này. Thời gian cứ như vậy thấm thoắt trôi đi lúc nào chẳng hay.

Lần đầu tiên là vô tình, Borge tán gẫu với cô qua điện thoại. Anh ta luôn nói luyên thuyên đủ thứ chuyện. Mới đầu còn nói về việc vẽ tranh, sau đó thì lan man hết chuyện nọ sang chuyện kia. Nhưng Lí Mộ không ngắt lời anh ta, cuộc gọi này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, Ngụy Tuần đã đi vào phòng mấy lần, thấy cô mãi vẫn chưa cúp máy, anh khó chịu ra mặt. Lí Mộ chẳng hề bận tâm. Sau khi cúp điện thoại, cô vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy anh đang đứng ở cửa. Anh lên giọng chất vấn: “Hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?”

Cô tỉnh bơ đáp: “Không phải việc của anh.”

Anh lạnh lùng hỏi lại: “Sao chuyện của em lại không phải là chuyện của anh?”

Cô không ngờ anh sẽ tức giận, có điều, dù như vậy thì cô cũng chẳng bận tâm.

“Anh thích nói sao cũng được, dù gì thì tháng sau chúng ta cũng li hôn rồi.”

Cô không muốn với anh về những chuyện vô bổ này, bèn quay người toan rời đi. Anh thình lình túm lấy tay cô chặt đến nỗi khiến cô thấy đau: “Sau này, em không được phép nói chuyện điện thoại với anh ta lâu như thế nữa. Ngoài vấn đề liên quan đến vẽ tranh, em không được tán gẫu những chuyện khác với anh ta.”

Cô tức quá, cười khẩy nói: “Anh là ai? Anh dựa vào đâu mà cấm cản tôi làm việc nọ việc kia. Tôi nói chuyện điện thoại với ai, nói chuyện bao lâu là quyền tự do của tôi. Anh chẳng có tư cách gì để xía vào hết.”

Sắc mặt anh mỗi lúc một lạnh đi, anh cố nén lửa giận trong lòng: “Em không biết là anh ta thích em sao?”

“Tôi biết chứ, cơ mà đâu liên quan gì đến anh.”

Thái độ thản nhiên của cô khiến anh nóng mắt: “Em muốn nói gì thì nói, nhưng về sau em không được phép tiếp xúc quá nhiều với anh ta nữa.”

Có lẽ vẻ mặt đau đớn của anh khiến cô cảm thấy được an ủi phần nào, cũng có lẽ cách nói chuyện của anh làm cho cô chán ghét. Tóm lại, cô không muốn để anh cảm thấy dễ chịu.

Họ đã cãi nhau rất căng.

Lần này, Ngụy Tuần không dỗ cô, hai người chiến tranh lạnh vài ngày.