Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 54: Rốt cuộc anh đã ăn cơm chưa?



Chiến tranh lạnh sẽ làm tổn thương đến tình cảm đôi bên, Ngụy Tuần không phải là không muốn dỗ Lí Mộ, mà là vừa nghĩ đến những lời cô nói, trái tim anh liền run rẩy đau đớn.

Đây cũng là lần đầu tiên anh mới biết cô còn biết cách khiến người khác tức giận đến độ choáng váng thế này.

Cô gái Tiểu Mộ hiền lành và biết nghĩ, biết kiềm chế ngay cả khi rất tức giận, dường như bây giờ đã biến thành một người hoàn toàn khác, đôi môi vừa hé mở là đã tuôn ra những lời gai góc đâm thẳng vào tim anh.

“Tôi và anh sắp li hôn rồi. Anh cũng không thích tôi, tôi muốn gọi cho ai thì gọi, muốn tiếp xúc với ai thì tiếp xúc. Sau khi li hôn với anh, tôi sẽ lập tức đi xem mắt, lúc kết hôn cũng sẽ không quên gửi thiệp mời cho anh để cảm ơn sự chăm sóc của anh những năm qua.”

Ngụy Tuần biết là cô đang cố ý chọc tức anh.

Anh rất muốn ngăn lại cái miệng của cô đang nói những lời làm anh đau nhức nhối, rất muốn ôm chặt lấy cô, bắt cô không được nói ra những lời đó nữa. Nhưng trước khi mất đi lí trí, anh đã trừng mắt nhìn cô một cái rồi bỏ chạy.

Anh sợ rằng mình sẽ không kiềm chế nổi và gây ra chuyện không thể cứu vãn.

Ý định ban đầu của anh chỉ là muốn bình tĩnh lại, song Lí Mộ lại không nghĩ như vậy. Đến khi anh trở lại đứng trước mặt cô lần nữa, cô vẫn lạnh tanh như cũ. Hiện tại, cô thường xuyên dửng dưng với anh đến độ anh cũng đã quen với điều này. Những lúc nói chuyện với cô, anh đều rất thận trọng. Có điều, chưa nói được hai câu thì cô lại bắt đầu chọc giận anh.

Cô như thể đã tìm ra cách khiến anh thật sự tức giận mà chẳng cần phải sợ hãi, từng lời nói càng cay nghiệt hơn, còn anh lại điên tiết rời đi.

Sau đó, chiến tranh lạnh cứ thế bắt đầu.

Những ngày này, anh dành phần lớn thời gian ở bên cô. Khi cô vẽ tranh, anh ngồi làm việc, lúc cô xem tivi, anh ngồi đọc sách. Mặc dù hai người ít khi chuyện trò, nhưng đều ở cùng một không gian, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nhau. Mỗi tội là hiện giờ anh đang bị cô chọc tức, do đó rất ít xuất hiện trước mặt cô để tránh lại nổ ra cãi vã lần nữa.

Cô càng vui mừng thoải mái, ở một mình cũng không thấy buồn chán, trong khi anh thì như bị tra tấn vậy.

Có lúc anh nhìn trộm cô, thấy cô yên lặng vẽ tranh, dáng vẻ vô tư lự, chẳng hề muộn phiền vì việc hai người cãi nhau. Lòng anh dâng lên nỗi chua xót xen lẫn cảm giác khó chịu và một thoáng trách cứ, tại sao cô vẫn có thể điềm nhiên vẽ tranh mà cảm xúc không bị ảnh hưởng gì như thế.

Anh chưa bao giờ nếm trải cuộc sống mà còn có thể mang đến những cảm nhận phức tạp như này.

Khi đã hoàn toàn bĩnh tình trở lại, anh mới đến dỗ dành cô, với quyết tâm bất kể cô nói gì đi chăng nữa anh cũng coi như là không nghe thấy.

Buổi tối, anh nấu vài món mới học được, sau đó gọi cô lại ăn cơm. Cô uể oải ngồi vào bàn, cúi đầu gẩy cơm trong bát, chỉ ăn hai món đặt trước mặt, và coi anh như không khí.

Anh bóc tôm, bỏ vào bát của cô. Cô ngơ người trong giây lát.

“Em đừng giận nữa, đều tại anh nói năng quá đáng. Sau này em muốn gọi điện thoại cho ai thì gọi, nói chuyện bao lâu cũng được. Em nể tình anh chỉ vì quá quan tâm đ ến em, đừng chấp nhặt anh nữa, được không em?”

Cô cắn một miếng đuôi tôm, đáp: “Ai thèm sự quan tâm của anh.”

“Em không thèm, anh thèm, được chưa? Về sau em đừng cố ý nói những lời đáng giận ấy nữa. Nếu em thực sự giận anh thì cứ đánh anh là được.”

Cô không biết rằng những lời nói đó của cô còn khiến anh đau khổ gấp trăm lần.

Cô khịt mũi có vẻ không tin: “Anh lườm tôi hung dữ như thế, tôi nào dám ra tay chứ.”

Anh nói với vẻ mặt khó hiểu: “Anh lườm em bao giờ?”

Cô buông đũa xuống, cảm thấy đã mất cả ngon: “Tôi không ăn nữa.”

Rõ ràng là anh lườm cô dữ tợn như vậy mà còn không chịu thừa nhận. Cô mãi mãi sẽ không quên được ánh mắt đó của anh.

Ngụy Tuần vội vàng nhận sai: “Anh sai rồi, anh không nên lườm em, em muốn anh phải làm thế nào thì em mới nguôi giận đây?”

Những lời nói của anh rất quen tai, hình như trong các bộ phim truyền hình, mỗi khi nhân vật nữ chính giận dỗi vô cớ, nhân vật nam chính sẽ luôn bất đắc dĩ mà nói như vậy.

Lí Mộ chợt giật mình bối rối, từ khi nào mà cô lại trở nên như thế này?

Ngụy Tuần có thể cảm nhận được là cô đang rụt lại vào vỏ ốc

Cô không tức giận và tra tấn anh nữa, hầu hết thời gian đều im lặng, lại biến thành Tiểu Mộ kiệm lời trước đây.

Anh vẫn không nản lòng, càng dốc hết sức đối xử tốt với cô.

Đó không phải là một quá trình dễ dàng, nhưng thời gian còn dài, anh sẽ từ từ khiến cô mở lòng với anh lần nữa.

Ngụy Tuần thường xuyên đưa cô ra ngoài chơi, hoặc tìm một vài nơi có phong cảnh đẹp để thư giãn, hoặc đến thư viện đọc sách, hoặc đi câu cá ở ngoại ô khi thời tiết đẹp. Hầu như mỗi ngày đều trôi qua một cách thảnh thơi, nhưng đôi khi cũng có một số tình huống bất ngờ.

Trên đường đi câu cá từ ngoại ô trở về, Ngụy Tuần nhận được điện thoại của trợ lí Trần. Không biết anh ta nói gì mà vẻ mặt anh trở nên nghiêm nghị hẳn đi. Sau đó, anh nói với cô: “Tiểu Mộ, công ty có việc đột xuất, chúng ta đến công ty trước đã nhé, buổi tối anh sẽ đưa em về.”

Nhìn sắc mặt nặng nề của anh, cô liền đồng ý.

Lí Mộ chưa từng đến công ty của Ngụy Tuần, thậm chí còn không biết công ty anh ở đâu. Khi đến tòa nhà trụ sở của Ngụy thị, cô ngẩng đầu lên thì thấy một tòa nhà rất rất cao.

Trợ lí Trần đã chờ họ ở bãi đậu xe dưới tầng hầm. Ngụy Tuần không lập tức xuống xe hỏi anh ta tình hình cụ thể, mà tháo dây an toàn cho Lí Mộ trước, rồi nói: “Em chờ anh ở phòng làm việc nhé. Việc hơi gấp, có lẽ anh không ngồi với em được. Em đừng nóng giận, xong việc anh sẽ đến chỗ em ngay.”

Không biết từ lúc nào mà cô đã trở thành một người thích giận trong mắt anh. Cô không giải thích, chỉ tự mở cửa xe đi xuống. Lại lo cho mấy con cá nhỏ mà mình đã câu được, cô đi vòng ra phía sau xe và hỏi: “Còn cá thì làm sao bây giờ?”

“Mang lên đi, trên lầu có bể cá lớn, em có thể thả vào trong đó nuôi.”

Thật ra, trợ lí Trần đã hơi sốt ruột, bây giờ không phải là lúc thảo luận xem nên làm thế nào với đám cá. May mà Lí Mộ không có cái tính lằng nhằng lôi thôi, cô xách chiếc xô nhỏ đựng cá, đi theo họ lên lầu.

Ngụy Tuần đưa cô đến phòng làm việc của anh trước: “Nếu em thấy chán thì cứ bật máy tính lên chơi. Trong kia còn có một phòng nghỉ, em có thể vào đó ngủ, cần gì thì gọi lễ tân bên ngoài. Anh phải đi bây giờ, em ngoan ngoãn ở lại đây nhé.”

Cô thản nhiên đáp: “Anh đi đi.”

Văn phòng của anh rất rộng, bài trí cũng đơn giản và phù hợp với tính cách của anh, nhưng không có bể cá trong này, cá của cô phải thả vào đâu? Khi cô đang ngó nghiêng khắp xung quanh để tìm bể cá thì có tiếng gõ cửa phòng rất nhẹ, sau đó một cô gái mặt tròn trịa khẽ đẩy cửa bước vào, lễ phép nói với cô: “Thưa cô Lí, sếp Ngụy bảo tôi đưa cô đi thả cá ạ.”

Bành Viện Viện vô cùng tò mò về cô gái xinh đẹp, dịu dàng trước mặt. Từ lúc Ngụy Tuần dẫn cô vào văn phòng, ánh mắt anh gần như dính chặt vào cô. Hôm nay cả công ty đều bận ngập đầu, vấn đề rất nan giải. Ngụy Tuần đi ra khỏi văn phòng, trợ lí Trần vừa đi bên cạnh vừa nói rõ tình hình. Họ đang vội nên đi rất nhanh, tuy nhiên lúc đi ngang qua quầy lễ tân, Ngụy Tuần chợt dừng bước và dặn Bành Viện Viện đưa cô gái ở trong văn phòng đi thả cá vào bể.

Bể cá được đặt ở phòng tiếp khách. Bành Viện Viện lấy vợt cá đưa cho Lí Mộ, sau đó nhìn cô cẩn thận thả từng con cá trong xô vào bể.

Cá vẫn còn nhỏ, chẳng biết có sống được hay không, nhưng thả lại xuống hồ thì cũng sẽ bị người khác câu lên. Vì thế, Lí Mộ mới mang về, may sao bể cá này rất lớn. Sau khi thả cá vào bể, cô không rời đi ngay mà chăm chú quan sát động tĩnh của chúng, để xem chúng có thích ứng được với “chỗ ở” mới không.

Nom vẻ mặt nghiêm túc của Lí Mộ, Bành Viện Viện bèn cam đoan với cô: “Cô Lí cứ yên tâm, toàn bộ cá ở đây là do tôi chăm sóc. Tôi đảm bảo sẽ nuôi chúng lớn lên khỏe mạnh, nhảy nhót tung tăng.”

Đây là loại cá chép để làm món ăn, nếu chúng có thể lớn lên thì chắc hẳn sẽ bắt nạt những con cá nhỏ xinh đẹp trong bể. Lí Mộ suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô ấy: “Cô biết nuôi cá à? Nếu cô không chê thì cứ mang những con cá này về nhà mà nuôi, đến khi chúng lớn là có thể làm món cá Tây Hồ ngâm dấm đấy.”

Bành Viện Viện ngẩn tò te.

Ngụy Tuần đi rất lâu, giữa chừng anh lo cô đói bụng, nên trở lại một lần đưa đồ ăn cho cô, ngồi ăn cùng cô một lúc, sau đó lại tất tả rời đi. Anh bận rộn như vậy, cô đành phải kiên nhẫn đợi anh, đợi mãi đợi mãi rồi ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.

Sau đó, Lí Mộ bị Ngụy Diễn đánh thức, lúc ấy đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy anh ta ở ngoài cửa gọi “anh ơi”. Vừa nhìn thấy cô, anh ta liền kinh ngạc ra mặt, nhưng lại nhanh chóng trở lại như thường. Anh ta hỏi cô: “Anh tôi đâu?”

“Tôi không biết, anh gọi điện hỏi xem.”

“Được rồi, tôi tự tìm vậy.” Anh ta đến lấy tài liệu, song lại không biết Ngụy Tuần để nó ở đâu. Anh ta đang tìm trên bàn thì điện thoại bên cạnh đổ chuông. Ngụy Diễn cau mày bắt máy, giọng điệu rất nghiêm nghị.

Lí Mộ vẫn luôn cho rằng Ngụy Diễn chỉ là một đứa trẻ to xác, chưa từng thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc như thế này, bởi vậy bèn nhìn thêm một lúc. Ngụy Diễn cúp máy, phát hiện ánh mắt của cô, liền tỉnh bơ nói: “Cô nghĩ tôi là thằng cả ngày chỉ biết chơi, chẳng được tích sự gì, có phải không?”

Cô thành thật gật đầu: “Ừ.”

“Trước đây, tôi đúng là kẻ như vậy.” Anh ta lớn lên trong cuộc sống giàu sang sung túc hơn người bình thường, chẳng có điều gì phải sầu lo, cũng chưa bao giờ gặp phải trở ngại nào, muốn gì được nấy. Bản thân anh ta cũng tưởng rằng cuộc đời mình sẽ luôn thảnh thơi thoải mái như thế.

“Mãi đến khi anh trai tôi ngã xuống, tôi cũng mới nhận ra rằng mình phải có trách nhiệm cùng gánh vác gia đình.”

Anh trai anh ta còn trẻ như thế, sao có thể gục ngã được? Sau khi Lí Mộ đi, Ngụy Diễn mới biết là người anh Cả luôn kiên cường mạnh mẽ của mình cũng sẽ có một ngày gục ngã.

“Công việc mệt chết đi được, chẳng hiểu sao anh tôi có thể làm hùng hục suốt ngần ấy năm mà không buồn nghỉ ngơi.” Trong lúc càm ràm, anh ta đã tìm được tài liệu mình cần. Trước khi rời đi, anh ta nói với cô: “Lát nữa, cô nhớ nhắc anh tôi ăn cơm nhé. Anh ấy từng làm phẫu thuật, ngày ba bữa phải ăn đúng giờ.”

Cửa phòng đóng lại, giọng nói của Ngụy Diễn vẫn còn văng vẳng bên tai cô. Ngụy Tuần đã từng phải làm phẫu thuật? Anh phải làm phẫu thuật khi nào?

Trời tối dần, Ngụy Tuần vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Giờ cũng đã muộn, anh gọi điện cho Lí Mộ, nói rằng anh thực sự không thể dứt ra được, do đó sẽ bảo tài xế đưa cô về nhà trước, sau khi xong việc, anh sẽ về ngay.

Cô đang ăn bữa tối mà anh nhờ người mang tới, câu nói “anh ăn cơm chưa” ngập ngừng trên môi, nhưng cuối cùng lại không hỏi ra miệng.

Anh ăn hay không thì liên quan gì đến cô? Họ sẽ nhanh chóng chẳng còn quan hệ gì nữa, sau này cũng sẽ không còn gặp lại.

Trái tim độc ác thôi thúc cô chỉ đáp “ừ” một tiếng. Ăn cơm xong, cô được tài xế đưa về nhà.

Hai ngày liền Ngụy Tuần vẫn chưa về. Anh đã thuê một người giúp việc và một bác gái chăm lo việc ăn uống cho cô. Thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện thoại báo với cô rằng anh đang bận, chỉ nói được đôi câu là đã cúp máy.

Lí Mộ không biết suy cho cùng anh đang gặp phải rắc rối gì, càng không biết anh có thể giải quyết được hay không. Một giọng nói cứ quanh quẩn trong đầu cô: Rốt cuộc anh đã ăn cơm chưa?