Sơn Trại Tình Duyên

Chương 4



Khi rượu uống được nửa bình, gió nhẹ thổi qua, hai người ngồi bên nhau trên sườn núi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, Như Yên có chút hơi men cảm thán: “Ta năm nay đã 18 tuổi mà vẫn còn chưa chạm qua tay của nam tử nào.” Nói xong liền đưa móng vuốt của mình lên xem xét, sau đó nhìn thoáng qua ngón tay trắng nõn thon dài của người bên cạnh, lập tức chụp lấy nó.

Cố Phương Hoa hơi giật mình, nhưng cũng bởi vì lần đầu tiên uống rượu cho nên cũng có hơi say, cũng để mặc Như Yên sờ tay mình, nhịn không được cũng cảm khái: “Ta làm thụ linh cũng đã nhiều năm, nhưng các nữ thụ vừa độ tuổi đều bị các ngươi đốn hết rồi…”

“Nói như vậy, ngươi cũng chưa từng yêu đương sao?”

Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, hắn chậm rãi gật đầu, sau khi chọc cho đối phương cười vang lên thì tiếp theo sau đó là gào khóc.

Đêm đó, Cố Phương Hoa cũng không nhớ rõ Như Yên đã nói những gì, Như Yên cũng không nhớ ra, bởi vì sau đó hai người bọn họ đều say đến bất tỉnh nhân sự, rồi ôm nhau ngủ trên sườn núi.

Bình minh của ngày hôm sau, khi mọi người trong trại đều vô cùng kích động đi tìm Như Yên khắp nơi, thì đương sự mới tỉnh lại như lọt vào trong sương mù, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Phương Hoa bên cạnh vẫn còn nhập nhèm say ngủ, nhất thời đôi mắt trừng cực lớn, sau đó lấy một khí thế sét đánh không kịp bưng tai lập tức che miệng hắn đang định thét lên lại, hạ giọng nói: “Câm miệng!”

Cho dù có hét thì cũng phải là nàng hét chứ!

Cố Phương Hoa cũng mở to mắt, ngây ngốc gật đầu.

“Chuyện này không được nói ra ngoài, nếu không ta sẽ vặt sạch lá cây của ngươi.” Như Yên tiếp tục đe dọa, Cố Phương Hoa hết sức hợp tác gật đầu, sắc mặt đỏ bừng, giống như là hắn vừa mới bị người ta sàm sỡ vậy.

Như Yên thấy sự uy hiếp của mình đã đạt đến hiệu quả yêu cầu, liền quay đầu chạy về hướng đại sảnh, chuẩn bị bình ổn sự lo lắng xao động của mọi người vì “trại chủ sau bữa tiệc rượu đã mất tích cả đêm, không thấy quay về”.

Về đến đại sảnh đã thấy có rất nhiều người đang tụ tập ở đó, Tiểu Hắc nhìn thấy nàng vội vàng tiến lên thưa: “Trại chủ có phải là đêm qua đã một mình trầm tư phương pháp, làm thế nào ứng phó với sự tấn công của Dã Trư Trại vào chúng ta hay không?”

Như Yên bặm môi, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua sau khi nàng nói ra những lời này, thì mọi người giống như là hết sức ngỡ ngàng, sau đó nàng tùy tiện xách theo một bầu rượu đi tìm Cố Phương Hoa, rồi ngủ một giấc đến tận bây giờ.

“Sự tình quan trọng đại, còn cần phải có sự thảo luận của mọi người.” Như Yên ra vẻ sâu sắc ngồi xuống, “Có ai nghĩ ra được biện pháp tốt nào không?”

Mọi người đều quay mặt nhìn nhau, hoàn toàn không có ai hé răng, cuối cùng Tiểu Hắc tiến lên nói: “Ta đi gọi Cố tiên sinh!”

“Đừng...” Như Yên vỗ án đứng lên, nhưng đã không theo kịp được bóng dáng đi như một cơn gió của Tiểu Hắc.

Chỉ khoảng nửa khắc, Cố Phương Hoa đã bị hắn kéo đến đại sảnh, trên đường đi còn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bà bà quét rác rít gào “Ai lại rắc lá cây ra nữa thế này?!”.

Như Yên thần sắc vẫn còn khá xấu hổ, nhưng Cố Phương Hoa thì đã tiêu hóa chuyện lúc sáng cực tốt, hắn đang cúi đầu nghiêm túc nghe Tiểu Hắc trình bày chủ đề hội họp hôm nay.

“Đang êm đang đẹp, Dã Trư Trại Tại sao đột nhiên lại tấn công chúng ta?” Trong đám người có người đặt câu hỏi.

“Đúng vậy!” Mọi người cũng đều hết sức hoang mang.

“Còn không phải là vì đám cây cối hay sao, nói là chúng ta không đốn cây nữa, nên phải tấn công chúng ta.” Như Yên tay đặt lên đầu gối, hai mắt trừng lớn, than một câu “Bi kịch nhân gian mà!”

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó đều trước sau đồng loạt nói: “Vậy chúng ta cứ đốn cây đi…”

Nàng liếc mắt nhìn Cố Phương Hoa dần chìm vào im lặng bên cạnh, mắng mọi người: “Không có tiền đồ!”

“Nhưng mà trại chủ, chúng ta đánh không lại Dã Trư Trại, chắc chắn sẽ bị đánh cho tan tác đấy.” Tiểu Hắc nhỏ giọng nói, mọi người gật đầu như giã tỏi.

“Có ta… và Cố tiên sinh ở đây, tuyệt đối sẽ không để mọi người bị ức hiếp. Từ hôm nay trở đi, tất cả huấn luyện võ trang hạng nặng, chuẩn bị chiến đấu! Giải tán đi.”

Mọi người không tình nguyện xuống sân khấu.

Như Yên do dự, đi đến trước mặt Cố Phương Hoa, thấy hắn vẫn có chút ủ rũ cụp đuôi, liền vỗ vỗ vai hắn: “Không sao đâu, mọi người chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi… Yên tâm đi, những gì ta đã hứa với ngươi nhất định sẽ làm được, không bao giờ đốn cây nữa.”

Hắn vẻ mặt xúc động nhìn nàng, cũng không biết là khâm phục hay là bi thương, “Chúng ta có thể chống lại Dã Trư Trại được sao?”

Như Yên vội nói liên hồi: “Chuyện này không phải là còn có ngươi hay sao? Dù sao ngươi cũng đường đường là một thụ linh, chắc chắn phải có chút pháp thuật chứ, đối phó với loại mãnh phu này không phải chỉ là chuyện nhỏ bằng cái nhánh cây thôi à!”

Cố Phương Hoa đôi mắt mở tròn tròn, “Trong tộc có quy định, không thể động thủ với người phàm.”

“Chuyện này, ngươi nghe ta nói đã.” Nàng vội vàng trấn an hắn, “Chúng ta nên huấn luyện thì vẫn phải huấn luyện. Nhưng nếu lỡ như thật sự không đánh lại thì phải dựa vào ngươi. Ngươi nghĩ lại mà xem nếu ngay cả nhà cũng không có thì lấy đâu ra gia quy chứ?”

“Được, nhưng mà vì muốn chiến thắng thì chúng ta phải đoàn kết. ”

“Đương nhiên rồi.”

Ngay lúc Như Yên cho rằng nàng sắp sửa thắng tuyệt đối, thì liền bị đề nghị của hắn làm kinh ngạc đến nỗi suýt nữa thì không đứng vững được, “Vậy thì tất cả già trẻ lớn bé ở trong trại đều phải tham gia chiến đấu.”