Sơn Trại Tình Duyên

Chương 5



Bởi vì suy nghĩ rằng muốn chiến thắng thì phải đoàn kết, khẩu hiệu này rất vang dội. Nhưng nếu để cả phụ nữ và trẻ em cùng với người già đều tham chiến thì có lẽ là không hợp với nhân đạo cho lắm.

Tuy nhiên, người già và trẻ nhỏ ở trong trại chiếm đa số nếu chỉ để tráng hán xuất chiến, thì xác định là phải thua rồi.

Bởi vì đề nghị của Cố Phương Hoa, mà hiếm khi tất cả mọi người trong trại đều tụ tập đông đủ, mồm năm miệng mười, thảo luận một cách hừng hực khí thế.

Hiển nhiên, lão nhân ăn vạ, tiểu hài tử lừa bịp tống tiền là không sử dụng được, nhưng đánh thì đánh không lại, vì thế lâm vào bế tắc.

“Hay là, chúng ta dùng kế?” Quần chúng lại có người chiếm sân khấu mở miệng đề nghị.

Như Yên thò lại gần, nghiêm túc hỏi: “Là kế gì?”

“Địch bất động, ta bất động. Địch nếu động, ta liền chạy…” Lời còn chưa nói xong, đã bị Như Yên vung tay lên bảo người dẫn hắn xuống đánh mông.

“Sĩ khí, lấy sĩ khí của các ngươi ra mà nói!” Như Yên vừa cổ vũ nhân tâm vừa ánh mắt như tên bắn không ngừng nhìn về phía Cố Phương Hoa.

Hắn không mở miệng, nàng liền sắp sụp đổ.

Rốt cuộc, hắn cũng nói ra một mưu kế chấn động Hắc Phong Trại từ trong ra ngoài: “Bọn nhỏ mê chơi bắn cung, trước khi Dã Trư Trại tấn công thì mấy hôm nay cứ luyện tập bắn cung, bây giờ sẽ do Hột Vịt Bắc Thảo con chịu trách nhiệm chính.”

Một tiểu nam hài xinh xắn đáng yêu tươi cười đứng ra: “Tuân lệnh.”

“Nhớ kỹ, phải bắn cho chính xác, tốt nhất là nên lấy chim gõ kiến làm mục tiêu, ba ngày sau ta tới nghiệm thu, sự tình liên quan đến an nguy của sơn trại không phải là trò đùa. ”

Như Yên khóe miệng co rút, thằng nhãi này thật là tiền đồ vô lượng. Mới đến sơn trại không được mấy ngày mà đã học được một chiêu lấy việc công làm việc tư rồi.

Hột Vịt Bắc Thảo dập tắt nụ cười, nghiêm túc nói: “Dạ!”

Cố Phương Hoa lại nhìn về phía bà bà quét rác nói: “Trong mấy ngày này phải làm phiền các cụ già luyện tập nhóm lửa, tốt nhất là phải vừa nhanh vừa cháy mạnh, cho dù ngược gió cũng không tắt.”

Bà bà quét rác cũng chống cây chổi, hết sức nghiêm cẩn nói: “Không thành vấn đề!”

“Về phần Tiểu Hắc, ngươi phụ trách dẫn dắt nhóm tráng hán khuân vác các hòn đá, tập kéo đẩy, càng nặng thì càng tốt.”

“Chuyện này… vâng!” Tiểu Hắc bởi vì ngu ngốc cho nên vẫn không hiểu được, nhưng cũng lập tức gật đầu, dẫn theo nhóm nam nhân khỏe mạnh đi khỏi.

Sau khi nghe lệnh xong, mọi người đều giống như bầy chim tan đi, ai nấy đều nhiệt tình lo liệu nhiệm vụ của bản thân.

“Bọn họ quả là rất nghe lời ngươi nói.” Như Yên mím môi, xua xua tay hỏi: “Vậy ta đây nên làm gì?”

Cố Phương Hoa cười ôn hoà, “Đương nhiên là còn phải cần cô nương đây làm chủ tình hình.”

Như Yên đối diện với đôi mắt cong cong của hắn, trái tim đột ngột nhảy lên một cái, ánh nhìn lại không tự giác được liếc về chỗ hắn, có chút lắp bắp nói: “Thật ra, ngươi... cũng đừng có hở một chút là gọi...cô nương này cô nương nọ nữa... gọi tên là được…”

Hắn lại nghiêng đầu nhìn nàng, một đôi đồng tử tươi đẹp hơi híp lại, bộ dạng ngây ngốc không hiểu hỏi: “Cái gì?”

“Như Yên, gọi ta Như Yên là được rồi!” Thấy dịu dàng không có kết quả gì, trong lòng có hơi giận dỗi, nàng liếc ngang hắn một cái.

- ---------------------

Liên tiếp huấn luyện cường độ cao trong vòng ba ngày, tất cả mọi người đều cảm thấy yêu thích vị trí nhiệm vụ của mình, cho nên cũng vô cùng thuận lợi và cho thấy được một số hiệu quả nhất định.

Cố Phương Hoa lại bảo mọi người thay đổi các trang thiết bị, trẻ con thì dùng cung tên bắn lưu huỳnh và mồi lửa. Nam nhân thì lên núi quan sát địa hình cho thật quen thuộc, nếu phát hiện Dã Trư Trại tấn công sẽ lập tức lăn đá. Còn các cụ già, chờ khi kẻ địch tấn công, liền sử dụng các xe chở rơm rạ mà đốt lửa, thấy một người thì đâm một người. Nếu tình thế không ổn thì lập tức lật cả xe, có thể đè chết được cũng tốt.

Mọi người đều khâm phục tài trí của Cố Phương Hoa, vì thế luyện tập càng chăm chỉ.

Như Yên xoa xoa bội kiếm bên hông, lại đi tuần tra một vòng nữa, nhìn thấy trên sườn dốc có một hình bóng màu lục nhạt, quần áo mong manh, bộ dạng giống như sắp sửa theo gió mà đi, thấy Như Yên đến thì có chút giật mình.

Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng ngoái đầu nhìn lại, cười ngây ngô nói: “Như Yên.”

Nàng đột nhiên được người ta đáp lại có hơi kinh ngạc chỉ kịp “ Ừ” một tiếng, đi lên phía trước, thanh âm nhẹ nhàng: “Ngươi ở chỗ này làm gì?”

Hắn quay đầu nhìn khắp ngọn núi, khoan thai nói: “Đã lâu không đứng ở góc độ này mà ngắm cảnh, cũng không biết sau này có còn cơ hội nữa hay không.”

“Tiêu cực.” Nàng vỗ vỗ ngực, “Chỉ cần ta còn sống một ngày, thì nhất định sẽ bảo vệ được Hắc Phong Trại, bảo đảm ngươi sẽ không bị đốn ngã. Núi còn thì ta còn, núi không còn... không có khả năng đó!”

Lời nói này có vẻ rất hiệu quả, Cố Phương Hoa thân hình chấn động, im lặng một hồi cũng không nói được câu nào.

Thấy hắn không hé răng, nàng đang suy nghĩ có nên lặp lại lời thề một cách lớn tiếng hơn, nữa để trấn an sự lo lắng của hắn không...

“Đây là lần đầu tiên có người nói sẽ bảo vệ ta.”

Hắn đột nhiên hiếm khi trịnh trọng nói chuyện với nàng như vậy, một đôi mắt đẹp nhìn nàng, nàng không khỏi đỏ mặt lên nói: “Dù sao thì, dù sao thì ngươi cũng là một thành viên của Hắc Phong Trại chúng ta, thân là trại chủ, ta đương nhiên phải bảo vệ cho ngươi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì tất cả mọi thứ trong trại này đều là nhà của ta.” Nàng trả lời một cách rất đúng lý hợp tình.

Hắn bừng tỉnh hiểu ra: “Nói như vậy, ta cũng là của nàng!”

… Nàng không hề nghĩ sẽ gài bẫy hắn.

Như Yên mặt hơi hơi ửng đỏ lên, đang suy nghĩ có nên tiếp tục nói về vấn đề này với hắn không, thì một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng to ra ở trước mặt nàng, bẹp một cái đã hôn lên mặt nàng.

Nàng lập tức ngây dại.

Hắn cười khẽ kéo nàng tới gần, dịu dàng ôm lấy nàng, “Cha ta nói với ta, nếu có người nói như vậy với mình, thì đó là chính là nương tử của mình. Huống chi chúng ta đã ngủ chung, theo tập tục của nhân gian các nàng, thì ta phải chịu trách nhiệm với nàng.”

Như Yên ở trong lồng ngực hắn, lập tức mất đi năng lực nói chuyện, hơn nữa nụ hôn vừa rồi, quả thực khiến nàng bay tới tận Tây Thiên, cho đến nghe thấy xoạch một tiếng, thì mới hơi hoàn hồn, chầm chậm mơ màng nhìn lại, đối diện với bà bà quét rác vừa đánh rơi cây chổi vừa nơm nớp lo sợ giống như đã bắt gặp hiện trường giết người vậy.

Nàng hơi hốt hoảng hít vào một hơi, vừa định dựng thẳng lưng lên muốn giải thích, thì đã đụng phải cằm của Cố Phương Hoa, hai người đều kêu đau ê ê a a, cho đến khi nàng nhìn lại, khi đã không còn thấy bóng bà bà quét rác đâu nữa.