Song Bào Thai

Chương 1



Bầu trời một mảnh xám xịt bao phủ mưa bụi bên trong.

Cách giờ tan tầm còn khoảng 10 phút, Nguyễn Tình ngẩng đầu nhìn cửa sổ, phát hiện mùa mưa kéo dài cả nửa tháng vẫn chưa kết thúc. Vừa nghĩ tới thời tiết ẩm ướt như vậy, quần áo phơi trong nhà ba ngày cũng không khô, Nguyễn Tình không khỏi có chút ưu sầu. Mong rằng bầu trời sớm ngày quang đãng, cô thật sự chịu hết nổi cái thời tiết ẩm ướt này rồi.

Bởi vì sắp tan làm, bầu không khí trong phòng làm việc cũng thoải mái không ít. A Mẫn ngồi cạnh Nguyễn Tình vươn vai một cái, nói:"Ôi, thế nào mà vẫn còn mưa, phiền chết mất."

Nguyễn Tình gật đầu, phụ họa: "Đúng vậy, tôi cảm thấy mình sắp mốc lên rồi."

Bỗng nhiên, A Mẫn cười thần bí, nói với Nguyễn Tình: "Tình Tình, cô có biết "Mùa mưa truyền thuyết" của đế đô chúng ta không?"

Nguyễn Tình ngẩn người, hỏi ngược lại: "Đó là cái gì?"

A Mẫn nói: "Hề hề, mùa mưa ở đế đô thật ra rất thần kì, đương nhiên đặc biệt là khi trời mưa liên miên không dứt, thời điểm này báo hiệu tại đây sắp có một câu chuyện tình yêu thê lương xảy ra."

Nguyễn Tình ngẩn ngơ, tò mò hỏi: "Là câu chuyện như thế nào?"

A Mẫn lẽ thẳng khí hùng trả lời: "Không biết."

Nguyễn Tình bỗng 囧, hỏi ngược lại: "Cô đang chọc cười tôi đấy hả?"

Có điều Nguyễn Tình thất thần nhớ lại một chuyện —— mùa mưa này hình như là... Hình như là... Nguyễn Tình yên lặng đỏ mặt, nghĩ đến hình như ngày đầu tiên cô cùng Tống Tư Niên làm chuyện đó trời cũng bắt đầu đổ mưa. Sau đó, tính theo số ngày trời mưa, cô liền xấu hổ nghĩ đến số lần bọn họ triền miên quấn quít bên nhau.

Ngay lúc này, màn hình điện thoại của cô sáng lên, tiếng chuông đặc biệt thuộc về người nào đó reo vang, chớp mắt quét sạch ngượng ngùng lúng túng trong lòng Nguyễn Tình. Trước một giây cô nhận điện thoại, A Mẫn ở bàn đối diện nháy nháy mắt, hì hì nói: "Ái chà, bạn trai thân ái tới tìm nha?" Nguyễn Tình đỏ mặt, trợn mắt nhìn A Mẫn một cái sau đó ra hành lang nhận điện thoại.

Đầu kia điện thoại là bạn trai của Nguyễn Tình-Tống Tư Niên, hai người bọn họ đã hẹn hò được ba tháng.

Âm thanh Tống Tư Niên dịu dàng dễ nghe, êm ái nói: "Tình Tình, buổi tối đến nhà anh ăn cơm được không, anh trai anh muốn gặp mặt em."

Nguyễn Tình an tĩnh một lúc, trả lời: " Được."

Tống Tư Niên cười một tiếng, ôn nhu nói: "Anh đang ở trước cổng công ty em, chờ em tan việc."

Nguyễn Tình ngẩn người, đi tới bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống liền thấy một thanh niên tuấn mỹ che dù, đứng trong mưa bụi như một bức tranh thần tiên cổ mặc. Tống Tư Niên là một sự tồn tại khiến cho người ta vừa nhìn đã không thể dời mắt nổi.

Nguyễn Tình nhìn đồng hồ, phát hiện vừa lúc là lúc tan tầm, vì vậy liền cầm túi xách vội vã chạy xuống, chui vào xe của Tống Tư Niên.

Tống Tư Niên nhìn sắc mặt ửng đỏ vì chạy của Nguyễn Tình, cười khẽ một tiếng, nói: "Không cần gấp như vậy, lần sau từ từ đi xuống là được."

Nguyễn Tình ngượng ngùng nói: "Không biết tại sao vừa nhìn thấy anh thì không nhịn được chạy như bay tới...

Tống Tư Niên sửng sốt, quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Tình. Cô có chút lúng túng, trừng hắn: "Anh mau nghiêm túc lái xe, đừng nhìn em."

Tống Tư Niên nói: "Không biết tại sao vừa nhìn thấy em thì không dời được tầm mắt..."

Nguyễn Tình phồng má, không để ý hắn.

Tống Tư Niên nhướng mày, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, anh đã nói với em anh có một anh trai sinh đôi hay chưa?"

Nguyễn Tình trong nháy mắt quên tức giận, cô quay đầu nhìn Tống Tư Niên, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi: "Anh trai sinh đôi?"

Cô vốn cho rằng trên thế giới này không thể nào xuất hiện một Tống Tư Niên hoàn mỹ như vậy nữa, kết quả lại được cho biết đối phương có một người anh trai sinh đôi. Hóa ra người hoàn mỹ như Tống Tư Niên cũng không phải độc nhất vô nhị?

Tống Tư Niên nói: "Anh trai sinh đôi dáng dấp giống anh như đúc, tên là Tống Tư Liên."

Nguyễn Tình mặc niệm một chút tên của đối phương, sau đó hỏi: "Tại sao trước kia anh không nói cho em biết? Hai người sinh đôi chắc chắn rất giống nhau đúng không? Thật may em không thấy một người giống anh liền như sói nhào qua, nếu không nhất định mắc cỡ chết mất."

"Cho nên bây giờ anh nói với em nha." Tống Tư Niên vô tội nói, "Anh mà không nói, lát nữa em dắt sai bạn trai ở nhà anh, anh cũng rất ngại ngùng."

"Hừ!"

"Vì vậy tối nay em hãy ngoan ngoãn ở trong ngực anh, không nên tùy tiện đi ra ngoài, nếu không bị người khoác bộ da giống anh bắt đi, em cũng không có chỗ mà khóc đâu ha."

"Tống Tư Niên!"

Náo loạn một đường, bọn họ đã đến nơi. Dưới bầu trời xám xịt có một tòa biệt thự cổ xưa, bên cạnh trồng một cây đa mấy trăm năm, lá cây xanh đến mức hơi biến thành màu đen, giống như một ông lão già nua ôm lấy đứa con trong mưa vậy, mang một loại sắc thái âm u khác.

Vừa xuống xe, Nguyễn Tình cứ nhìn biệt thự trước mắt ngẩn người, một lúc lâu mới hoàn hồn lại, suy nghĩ bạn trai nhà mình hóa ra rất có tiền. Ngay tại lúc Nguyễn Tình ngẩn người, cô đã bị Tống Tư Niên dắt tay đưa vào nhà.

Lúc này vừa vặn là thời gian ăn tối, trên bàn ăn đã chuẩn bị xong các loại món ngon. Nhưng mà, tầm mắt Nguyễn Tình lại lướt qua đầy bàn món ngon, nhìn về phía người đàn ông ngồi ngay chính giữa. Bề ngoài giống hệt Tống Tư Niên, nhìn dáng vẻ hẳn là anh trai sinh đôi của hắn. Mặc dù bọn họ lớn lên tuấn mỹ giống nhau, nhưng vẫn có chút khác biệt. Tống Tư Niên dịu dàng trong trẻo, như công tử văn nhã. Mà khí chất Tống Tư Liên so ra lại lạnh lùng hơn, ánh mắt băng hàn, khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ một cách khó hiểu.

Tống Tư Liên lãnh đạm liếc Nguyễn Tình một cái, nói: "Tôi là Tống Tư Liên."

Nguyễn Tình hơi khẩn trương, trả lời: "Xin chào, em là Nguyễn Tình."

Tống Tư Liên hờ hững thu hồi tầm mắt, nói: "Ngồi xuống đi." Thân thể Nguyễn Tình căng chặt, nháy mắt liền tìm một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Bây giờ cô mới cảm giác được trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, đầu óc bởi vì khẩn trương mà phát hoảng. Nhưng ngay vào lúc này, một bàn tay ôn hòa duỗi tới, nắm lấy tay cô, xua hết những bất an trong lòng cô đi.

Nguyễn Tình ngẩng đầu, liền thấy mặt mày vui vẻ ấm áp của bạn trai.

Nguyễn Tình cũng cười theo, thời điểm cô hé miệng muốn nói gì đó, xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng "Xoảng", có đồ rơi xuống đất. Người giúp việc đứng bên cạnh Tống Tư Liên bưng chiếc khay, vẻ mặt sợ hãi nói: "Đại thiếu gia, thật xin lỗi... Tôi không cố ý, xin hãy tha thứ cho tôi."

Tống Tư Liên không có trả lời, mà trực tiếp đứng lên, lãnh đạm bỏ lại một câu: "Các ngươi cứ tự nhiên." Sau đó liền đi.

Nguyễn Tình ngẩn ngơ, không nghĩ tới sự tình lại phát triển như vậy. Trong nháy mắt cô suy nghĩ rất nhiều chuyện, Nguyễn Tình mím môi kéo kéo ống tay áo Tống Tư Niên, khẩn trương hỏi: "Tư Niên, có phải là vì em hay không?"

Tống Tư Niên xoa xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: "Không phải, em đừng suy nghĩ quá nhiều."

Nguyễn Tình trừng hắn, nói: "Anh cả anh rõ ràng không thích em."

Tống Tư Niên cười, nói: "Em suy nghĩ nhiều quá rồi, em xem anh thích em như vậy, liền biết anh cả cũng rất thích em. Nếu anh ấy không thích em, ngược lại anh thấy nhẹ nhõm đấy."

Nguyễn Tình cảm thấy bạn trai nhà mình hơi quá, vì vậy bĩu môi không để ý tới hắn.

Tống Tư Niên nói: "Mặc dù anh cả rất ít khi biểu hiện ra, nhưng sở thích của anh ấy rất giống với anh. Anh thích em, vậy liền chứng minh anh ấy cũng thích em...Ầy, anh vẫn luôn lo lắng tình địch của anh sẽ là anh cả, như vậy anh sẽ rất gay go, anh cả thật sự rất lợi hại."

Nguyễn Tình lẩm bẩm: "Anh là thiên tài."

Tống Tư Niên nhét cho cô một miếng sườn heo chua ngọt, thấy cô ăn đến híp hai mắt lại, lúc này mới cười nói tiếp: "So với anh trai, anh chính là một phế phẩm."

Nguyễn Tình nhỏ giọng lầm bầm: "Không phải đâu, em thích anh nhất!"

Tống Tư Niên mỉm cười đáp lại: "Anh cũng yêu em."

Nguyễn Tình đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, các anh là sinh đôi, dáng dấp lại giống như vậy, vậy có cái năng lực cảm ứng tâm điện hay không? Chính là ví dụ như anh bị thương thì anh ấy cũng có thể cảm giác được đau, anh ấy gặp phải chuyện thì anh cũng có thể cảm ứng được?"

Tống Tư Niên gõ trán cô, buồn cười nói: "Không có, em xem tiểu thuyết đến ngốc rồi."

Nguyễn Tình bĩu môi, không cam lòng nói: "Tiểu thuyết xuất phát từ cuộc sống, nhất định là bởi vì có người từng có, mới viết ra như vậy. Anh không thể bởi vì các anh không có mà chối bỏ sự tồn tại của nó."

"Anh thì không có." Tống Tư Niên đột nhiên nói, "Nhưng mà Tống Tư Liên thì không nhất định."

Nguyễn Tình mờ mịt, hỏi: "Có ý gì?"

Tống Tư Niên nói: "Chẳng qua là anh cảm giác mà thôi. Anh nhớ có một lần vô tình rớt xuống hố, chỉ chốc lát sau đã được người đưa lên. Là Tống Tư Liên mang người đến cứu anh ra, sau đó nghe bạn học trong lớp anh cả nói ngày đó anh ấy đột nhiên biến sắc, sau đó liền vọt ra khỏi phòng học, tiếp đó tìm người tới cứu anh."

Nguyễn Tình nghe cảm thấy thật thần kỳ, cảm khái: "Chính là cái này rồi!"

Cho đến khi cơm nước xong, Tống Tư Liên cũng không có xuất hiện. Cái này ngược lại khiến Nguyễn Tình thở phào nhẹ nhõm, cô nán lại Tống gia một lúc, sau đó liền muốn về nhà. Nhưng Tống Tư Niên không chịu, hắn lắc đầu, mặt đầy vẻ không đồng ý: "Tình Tình, quá muộn rồi, hôm nay em ở lại đi."

Nguyễn Tình lên tiếng cự tuyệt: "Không được."

Tống Tư Niên làm bộ đáng thương nhìn cô, nói: "Tình Tình, buổi tối một mình anh không ngủ được..."

Nguyễn Tình không mắc lừa, nói: "Mới là lạ ấy, hai mươi năm trước anh đều ngủ một mình."

Tống Tư Niên nhìn Nguyễn Tình một cái, đột nhiên treo lên một nụ cười ấm áp, cặp mắt thâm tình nhìn Nguyễn Tình, nói: "Bên ngoài vẫn còn mưa, trời lại tối như vậy, lái xe không an toàn... Tình Tình, anh ở nhà em nhiều ngày như vậy, em ở nhà anh một đêm được không?"

Nguyễn Tình nháy mắt bại trận, nhưng cô cắn răng nhỏ giọng nói: "Nhưng... buổi tối em không nhịn được." Người đàn ông Tống Tư Niên này quá yêu nghiệt, mỗi lần nằm với hắn cô đều không nhịn được. Nhưng bây giờ đang ở Tống gia, trong nhà còn có anh cả của hắn... Cái gì đó thật sự là quá lúng túng.

Tống Tư Niên cười, nói: "Không việc gì, phòng của anh ở góc khuất, hơn nữa còn cách âm." Nguyễn Tình trong nháy mắt mắc cỡ đỏ mặt.

Buổi tối, quả nhiên Nguyễn Tình lại không nhịn được, Tống Tư Niên tắm xong đi ra, cô liền không khống chế được mà nhào tới áp đảo, sau đó ăn các loại đậu hủ. Không có biện pháp, thật sự là dáng vẻ Tống Tư Niên quá đẹp đẽ. Mái tóc đen nhánh, cặp mắt đào hoa, mặt mũi như ngọc, sau đó chính là...cơ bụng rắn chắc.

Nhưng rất nhanh tư thế bọn họ liền đảo ngược lại, Tống Tư Niên đè cô, cặp mắt thâm thúy: "Tình Tình, em thật ấm áp."

Ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Tình phát hiện Tống Tư Niên không ở trong phòng. Cô vốn cho rằng đối phương chỉ đi ra ngoài một lúc, rất nhanh sẽ trở về, nhưng mà cô rửa mặt xong, ngồi ở trên giường chờ thật lâu, cũng không thấy Tống Tư Niên trở lại. Nguyễn Tình thật sự đói không chịu được, vì vậy lấy dũng khí đi ra khỏi phòng.

Mới xuống lầu, cô liền thấy Tống Tư Niên đi tới.

Từ từ... Không nhất định là Tống Tư Niên. Cái ý nghĩ này khiến động tác Nguyễn Tình trong nháy mắt dừng lại, cô thận trọng quan sát người đàn ông đối diện. Khi nhìn thấy cả người đối phương tản ra khí tức lười biếng, đồng thời nơi khóe mắt có vệt đỏ quyến rũ, cô liền chắc chắn người này chính là Tống Tư Niên.

Thể chất Tống Tư Niên tương đối không bình thường, mỗi lần sau khi ăn uống no đủ trừ bỏ khí chất lười biếng ra, thì khóe mắt có vệt đỏ là dễ thấy nhất.

Chẳng qua là, thời điểm cô chuẩn bị trưng lên vẻ mặt vui vẻ rực rỡ, đối phương thế mà mắt lạnh quét tới: "Nguyễn tiểu thư."

Nguyễn Tình sợ ngây người, trong lòng nháy mắt xấu hổ vô cùng —— không phải Tống Tư Niên, đây là Tống Tư Liên.

Tống Tư Liên tựa như không thấy Nguyễn Tình lúng túng, lãnh đạm nói: "Buổi sáng tốt lành."

Nguyễn Tình cuống quýt kêu: "Buổi sáng tốt lành."

Sau đó, Tống Tư Liên liền đi qua bên người Nguyễn Tình, không để ý cô nữa. Nguyễn Tình vội vã đi đến đại sảnh, liền thấy bạn trai nhà mình từ đối diện đi tới. Có thể coi như đã xác định, Nguyễn Tình vẫn không nhịn được thận trọng hỏi một câu: "Tống Tư Niên?"

Tống Tư Niên cười nói: "Đúng vậy, mới vừa rồi nhận lầm người?"

"Thiếu chút nữa..."

"Cho tới bây giờ cũng không người nào có thể phân rõ anh với anh cả, em như vậy đã coi như rất giỏi rồi."

Tống Tư Niên véo má cô, nói: "Cho nên để ngừa vạn nhất, sau này không tìm được anh em hãy đứng tại chỗ, chờ anh tìm em."

"Lỡ như đợi không được thì làm thế nào?"

"Anh nhất định sẽ tìm được em."