Song Bào Thai

Chương 2



Hai ngày sau khi quay về từ Tống gia, mưa ở đế đô vẫn như cũ không ngừng rơi. Mỗi ngày Nguyễn Tình đều tự làm một con búp bê cầu nắng, mong cơn mưa có thể nhanh chóng kết thúc, thời tiết sẽ nắng ráo hơn. Nhưng mà, cũng không biết có phải do búp bê cầu nắng cô làm quá xấu hay không, chẳng những mưa không ngừng rơi, sắc trời ngược lại càng ngày càng khó coi. Vốn là bầu trời xám xịt nay đã hoàn toàn tối đen, ban ngày với ban đêm dường như không có gì khác biệt.

Hôm nay, lúc Nguyễn Tình và Tống Tư Niên ăn cơm, Tống Tư Niên nói: "Tình Tình, chi nhánh công ty có chuyện cần anh xử lý, cho nên hai ngày nữa anh sẽ ra nước ngoài một chuyến."

Nguyễn Tình nghĩ trong lòng, hỏi: "Đi bao lâu?"

Tống Tư Niên nói: "Một tháng."

Nguyễn Tình bất đắc dĩ, nhưng vẫn không ngăn cản, chỉ nói: "Trở về sớm một chút, chờ anh về nước chắc trời sẽ tạnh mưa, đến lúc đó chúng ta đi du lịch!"

Tống Tư Niên gật đầu cười, hắn đột nhiên lấy ra một chiếc chiếc nhẫn kim cương, nói: "Chờ anh trở về chúng ta liền kết hôn có được không?"

Nguyễn Tình buồn bực, kháng nghị: "Anh đấy... không lãng mạn gì cả." Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn vui vẻ nhận lấy chiếc nhẫn.

Cuối cùng, Nguyễn Tình lúng túng nói: "Đã hẹn rồi nhé, anh phải sớm trở lại."

Tống Tư Niên nói: " Được."

Chỉ là Tống Tư Niên mới ra nước ngoài, Tống thị lại đột nhiên rối loạn. Nguyễn Tình chẳng qua chỉ là thư ký một công ty nho nhỏ, nhưng cũng cảm nhận được sự rung chuyển kinh khủng của tập đoàn lớn. Mỗi ngày thời sự đều đưa tin về Tống thị, người chung quanh cũng trò chuyện về Tống thị không ngừng, Nguyễn Tình với thông tin không mấy nhanh nhẹn, chờ lúc cô biết anh cả Tống xảy ra chuyện, sự tình đã qua được một tuần.

Tống Tư Liên đã xảy ra chuyện?

Nguyễn Tình sợ ngây người, văn kiện trên tay cầm không vững tất cả đều rơi xuống đất. A Mẫn thấy vậy, có chút mất tự nhiên: "Tình Tình, thật xin lỗi, tôi quên mất... Đó là anh trai của người yêu cô."

Nguyễn Tình không để ý tới cái này, cô bỏ lại A Mẫn trốn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Tống Tư Niên: "Tư Niên, anh cả anh hình như đã xảy ra chuyện."

Người bên kia điện thoại tựa hồ vô cùng tỉnh táo, nói: "Anh biết."

Nguyễn Tình khẩn trương không chú ý tới phản ứng của Tống Tư Niên, mà là thấp thỏm nói: "Anh ở bên ngoài cũng cẩn thận một chút, ngày mai em giúp anh đi xem tình hình anh cả, sau đó báo cho anh nhé?"

"Không cần." Tống Tư Niên bình tĩnh nói: "Ngày mai anh sẽ trở lại."

Sau khi cúp điện thoại, tinh thần Nguyễn Tình còn có chút trì độn. Ngày mai Tống Tư Niên sẽ trở lại? Ngày mai trở lại! Mặc dù hơi không thích hợp, nhưng cô không nhịn được có chút vui vẻ. Nghĩ đến ngày mai vừa hay là thứ bảy, mà cô cũng không yên tâm Tống Tư Niên, vì vậy liền muốn gọi điện thoại hỏi thăm chuyến bay của hắn, nhưng mà cô còn chưa kịp hành động, tin nhắn về chuyến bay đã gửi đến di động cô.

Nguyễn Tình ấm áp ôm lấy điện thoại, Tống Tư Niên thật tri kỷ quá đi.

Ngày hôm sau Nguyễn Tình mặc váy trắng đến sân bay đón người, Tống Tư Niên người này rất dễ nhận ra, nơi nào nhiều người chú ý nhất khẳng định là hắn. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Nguyễn Tình đã thấy người chung quanh đang len lén đánh giá một nơi nào đó, cô giương mắt nhìn, quả nhiên là Tống Tư Niên đứng ở đằng kia.

Chỉ là lần này mặc dù rất nhiều người đang nhìn Tống Tư Niên, nhưng không có ai dây dưa bên người hắn.

Nguyễn Tình không cảm thấy kỳ quái, mà là vui sướng đi tới muốn cho hắn một kinh hỉ. Song thời điểm cách đối phương 1m, không biết tại sao Nguyễn Tình tự động dừng bước, ngơ ngác nhìn người bạn trai ba tuần không gặp. Rõ ràng là kiểu tóc giống nhau, mặt mũi giống nhau, khí chất ôn hòa, nhưng mà tại sao cô lại cảm thấy xa lạ như vậy chứ?

Có lẽ là bởi vì đã lâu không gặp.

Cảm giác mê mang và xa lạ trong lòng Nguyễn Tình vào lúc Tống Tư Niên quay đầu, hướng về phía cô treo lên một nụ cười rực rỡ ôn nhu biến mất sạch sẻ. Cô nhìn Tống Tư Niên trong sáng như vậy, cảm thấy mới vừa rồi mình thật là ngu, nhưng mà không biết tại sao cô mơ hồ cảm thấy tim mình hơi trống rỗng, có chút đau.

Tống Tư Niên trở về tựa hồ cho Tống thị một liều thuốc trợ tim, hắn tiếp quản công việc Tống thị, ngồi ở vị trí đại diện tổng tài, khiến cho Tống thị hỗn loạn trong nháy mắt lại trở nên đâu vào đấy, tất cả những người gây chuyện đều bị Tống Tư Niên không chút do dự đá ra khỏi công ty, trường hợp nghiêm trọng thì bị tống vào tù. Lúc này truyền thông không ồn ào đưa tin Tống thị sắp phá sản nữa, mà là mỗi ngày đều khen Tống Tư Niên xuất sắc, là vị cứu tinh của Tống thị.

Mỗi lần Nguyễn Tình nhìn thấy tin tức về Tống Tư Niên, đều cảm thấy thật xa lạ. Tống Tư Niên mà cô biết thật ra chỉ là một chàng trai ấm áp có chút tiền, lại có chút thông minh. Một Tống Tư Niên mặc âu phục, không chút do dự cắt giảm nhân sự, đối mặt với câu hỏi của truyền thông không tùy tiện cười, cô thật sự cảm thấy xa lạ.

Vì vậy, lúc ăn cơm với Tống Tư Niên, Nguyễn Tình như đùa giỡn nói: "Tư Niên, anh thay đổi nhiều thật đấy."

Tống Tư Niên nhìn cô, hỏi: "Có sao?"

Nguyễn Tình nói: "Mặc dù anh luôn cười với em, nhưng mà anh lại ít nói hơn trước nhiều. Hơn nữa đồng nghiệp của em đều nói anh trở nên lãnh đạm hơn, em cũng phát hiện thời điểm khác anh không cười nữa."

Tống Tư Niên trầm mặc một chút, đột nhiên nói: "Tống Tư Liên... đã chết."

Nguyễn Tình kinh hãi.

Tống Tư Niên ngay thẳng nhìn chằm chằm Nguyễn Tình, nói: "Thật xin lỗi, anh quá khó chịu, cho nên... Khoảng thời gian này là anh làm không tốt, nhưng anh thật sự..."

Nhìn bộ dáng này của Tống Tư Niên, Nguyễn Tình lòng mềm như nước, ôm lấy Tống Tư Niên không biết làm thế nào mới phải.

Mặc dù Nguyễn Tình không quen thuộc lắm với Tống Tư Liên, lần duy nhất bọn họ chung đụng cũng không được tốt, Nhưng là vị hôn thê của Tống Tư Niên, cô vẫn đến thăm dự tang lễ anh trai hắn. Tống Tư Liên là nhân vật quan trọng ở đế đô, trong tang lễ của hắn đếm không xuể những người có danh vọng, vô cùng náo nhiệt.

Thời điểm tặng hoa, một người phụ nữ mặc váy đen mới thả bông hoa xuống, liền như nổi điên vừa khóc vừa cười, gào lớn: "Hu hu hu... Tống Tư Liên không chết! Hắn chưa chết!"

Tất cả mọi người đều bị cô ta kinh động, nhưng rất nhanh đã có người tới đưa đi, nói cô ta có bệnh về thần kinh.

Chỉ là người phụ nữ đang bị kéo đi, lúc đi ngang qua bên cạnh bọn Nguyễn Tình, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó hướng về phía Nguyễn Tình lộ ra một nụ cười u ám: "Tống Tư Liên chưa chết nha." Nhưng lúc ấy Tống Tư Niên chắn trước mặt Nguyễn Tình, khiến cho cô không thấy gì cả.

Đến lượt Nguyễn Tình tặng hoa, cô nhìn Tống Tư Liên tái nhợt trong quan tài, không biết tại sao đột nhiên rơi lệ.

Tống Tư Niên vội vã cầm tay cô, ân cần hỏi: "Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"

Nguyễn Tình lau lau nước mắt, nói: "Em cũng không biết nữa, chỉ là đột nhiên muốn khóc..."

Ánh mắt Tống Tư Niên hơi tối sầm lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô, nói: "Đừng khóc."

Nguyễn Tình điều chỉnh tâm tình, nói: "Có lẽ em nghĩ người bên trong là anh, sợ quá nên khóc..."

Tống Tư Niên ôm chặt Nguyễn Tình, nói: "Không đâu, anh sẽ luôn ở bên em."

Sau tang lễ, Nguyễn Tình từ chức ở bên Tống Tư Niên. Bởi vì cô phát hiện trạng thái tinh thần của Tống Tư Niên tựa hồ không tốt lắm, vốn là tính cách dịu dàng lại trở nên có chút chết lặng. Vừa nghĩ tới người thân duy nhất của hắn, anh trai sinh đôi đã chết, Nguyễn Tình liền không nhịn được muốn ở bên cạnh Tống Tư Niên.

Có Nguyễn Tình bên cạnh an ủi, Tống Tư Niên dần dần bước ra khỏi khói mù. Chẳng qua là so với trước kia, Tống Tư Niên vẫn có khác biệt. Mặc dù dịu dàng như vậy, tuấn mỹ như vậy, hết lần này tới lần khác lễ độ như vậy, nhưng ánh mắt của hắn so với trước kia lạnh hơn rất nhiều, tựa như trong nháy mắt đã trưởng thành, ánh mắt mang theo vài phần yên lặng. May mà thời điểm đối diện với Nguyễn Tình, Tống Tư Niên này vẫn là Tống Tư Niên kia, một Tống Tư Niên thích cười lại có chút phúc hắc, thích quấn lấy Nguyễn Tình dùng ánh mắt ôn nhu ngấy chết người nhìn cô.

Là Tống Tư Niên của cô.

Mưa ở đế đô vẫn không ngớt, cơ hồ tất cả mọi người đều đã quen với thời tiết xám xịt mưa dầm như vậy. Quen mỗi ngày ra cửa đều mang dù, mỗi ngày giặt quần áo đều dùng bàn ủi làm khô, quen cái loại hơi thở rầu rĩ khó chịu. Mà ngày hôm nay mưa tạnh hiếm thấy, mặc dù thời tiết vẫn âm trầm đáng sợ, nhưng tốt xấu không cần che dù.

Vào một ngày không tệ như vậy, Tống Tư Niên chính thức cầu hôn Nguyễn Tình.

Tống Tư Niên ở trong căn phòng phủ kín hoa hồng và chocolate tình yêu, đưa ra rất nhiều lời hứa với cô. Nguyễn Tình nhìn Tống Tư Niên, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn nắm lấy tay Tống Tư Niên. Mà vào giờ khắc này, bầu trời mây đen giăng đầy, giọt mưa lớn như hạt đậu rào rào rơi xuống, đập vào cửa sổ sát đất nơi ban công, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.

Ban đêm sấm sét ầm ầm đan xen, Tống Tư Niên hôn trán Nguyễn Tình, cặp mắt như lửa, trầm trầm nói: "Tình Tình, anh yêu em."

Nguyễn Tình đỏ mặt, trả lời: "Em cũng yêu anh."

Sáng sớm, Tống Tư Niên ôm lấy Nguyễn Tình nằm trên giường một lúc mới thức dậy rửa mặt. Hắn mang văn kiện ngồi ở mép giường xem xét, một bên nhìn Nguyễn Tình, một bên ký tên, dần dần hắn dứt khoát chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt an ổn say giấc của cô, theo bản năng ký tên trên văn kiện. Chẳng qua là chờ lúc hắn cúi đầu nhìn cái tên trên đó, hắn tự lẩm bẩm: "Hừm, lại ký sai rồi."

Chỉ thấy chỗ ký tên bất ngờ viết ba chữ "Tống Tư Liên".

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!