Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 13: Cứu Người



''Cứu ta...''

Thân thể đang hấp hối kia đột nhiên nắm chặt lấy tà áo đẫm máu của nàng, đau đớn kêu lên một tiếng. Mặc Ngân Tầm cũng bất đắc dĩ lắc đầu:

''Xem như là trả ơn cứu mạng cho hắn.''

Trong cái cảnh đêm tối mịt mùng, hai kẻ yếu ớt kéo nhau đến gần hang. không có được thể lực khỏe mạnh như kiếp trước, chỉ có thể kéo lê hắn trên đất.

Thiếu niên kia đau đớn nhưng không nói, cũng không động đậy, lại càng không phản kháng. Bởi hắn biết rõ Mặc Ngân Tầm đang muốn cứu mạng mình.

Mãi đến khi vào trong một hang động, tên thiếu niên lạ mặt kia mới lên tiếng: ''Này, tiểu cô nương, lần sau ngươi cứu người có thể chuyên nghiệp một chút không?''

Mặc Ngân Tầm vẫn ngồi yên một chỗ, chú tâm làm việc mà không đáp hắn lấy một câu, mồ hôi ướt đẫm giữa trời đêm lạnh giá.

''Này...''

''Câm miệng''. Mặc Ngân Tầm bởi vì lần đầu giã thuốc, chỉ nhớ được một vài điều trong sách, vì thế cực kì chú tâm. ''Ngươi còn tiếp tục làm ồn thì chúng ta đều sống không nổi''.

Trước sự nghiêm túc vô cùng kia của nàng, vậy mà cái tên vừa mang ân kia lại cực kì không xem trọng. Hắn vẫn đùa trên sự cố gắng của nàng.

''Chỉ là cái mạng nhỏ thôi mà, mất rồi thì xem như xui xẻo.''

Mặc Ngân Tầm từ khi nhập xác hoàn hồn, lại cực kỳ ghét những kẻ không biết trân trọng mạng sống, tùy tiện cho đi. Nếu không phải vì quá xem thường tính mạng, Túc Trạch Lăng nhất định sẽ không hy sinh như vậy.

''Ngươi ngậm miệng lại cho ta! Nếu ngươi không xem trọng cái mạng của ngươi thì tại sao còn cầu ta cứu vớt?''

Thiếu niên nọ thoáng chốc sững sờ, giống như lần đầu tiên hắn động não lên suy nghĩ vậy. Quả thực là hắn vừa rồi có khẩn cầu nàng cứu giúp, trong cái hoàn cảnh mà chính hắn cũng không muốn tồn tại trên cõi đời này.

''Ta cũng không biết. Nhưng cái mạng này của ta, quả thực là không cần. Nếu ngươi cần thì cứ đến lấy.''

Nàng vừa xuyên đến thế giới này, đến mạng cũng khó giữ, cần mạng của hắn làm gì kia chứ? Bất quá, nàng không thể để hắn sống bi quan như vậy. Con người ấy mà, cần phải có lòng nhân ái một chút.

''Một kẻ vừa sinh ra đã là người hành khất, còn có ý chí để tồn tại. Ở trên thế giới này, ngươi không còn mục đích sống ư?''

Hắn nghe xong, cũng trầm ngâm một hồi. Hắn nhận thấy điều nàng nói có chút quen, giống như lời mẹ hắn dạy khi xưa vậy. Có điều, hắn đã đi quá xa, lời dặn gì đó cũng nhớ lan man không rõ ràng.

''Mục đích tồn tại duy nhất của ta đã chết rồi.''

Nàng sống là để tìm lại người mà nàng đã yêu đến mù quáng, nhưng lại không thể khuyên bảo hắn làm việc ngu ngốc như mình được.

''Tuy ta không biết đâu là mục đích tồn tại của ngươi, nhưng ta biết tự sát là cách nghĩ ngu muội nhất. Suy cho cùng, ngươi làm được thì người khác cũng làm được, nhưng người khác có thể sống còn ngươi thì phải chết?''

Thiếu niên ấy khi nghiêm túc thật quá đỗi xinh đẹp, tuy Mặc Ngân Tầm không thấy rõ mặt mũi hắn, nhưng đôi tử mâu rực sáng cùng ánh lửa ấy không thể lẫn đi đâu được.

''Ta làm được thì người đó cũng làm được...Tiểu nha đầu, hình như ta không muốn chết nữa rồi, nếu ngươi không cần thì ta lấy lại cái mạng này vậy.''

Mặc Ngân Tầm lặng im không đáp, nàng giã thuốc lớn tới mức lấn át đi tiếng nói của hắn. Kì thực, nàng đang kìm nén tiếng khóc của mình. Nàng cảm nhận được thứ gì đó vừa quen thuộc lại vừa cách xa, con tim nhói đau và vô cùng buốt giá.

Thiếu niên kia nhẹ nhàng tiến ra phía sau nàng, thấy mắt nàng đỏ lệ thì vô cùng hoảng hốt.

''Tiểu nha đầu... không phải ngươi khóc rồi chứ? Mạng này của ta liền không lấy lại nữa.''

Mặc Ngân Tầm thấy bộ dạng túng quẫn nói không nên lời của hắn, bất giác mà cười thành tiếng. Cũng may là trong bóng tối, nếu như là ban ngày thì không biết gương mặt ấy sẽ trở nên như thế nào.

Hắn cùng với nàng sắc thuốc, còn làm ra hai cái túi thơm. Bên trong là hương hoa oải hương có tác dụng an thần. Thiêu niên kia cầm lấy túi thơm, trầm ngâm ngắm nhìn như hoài niệm điều gì đó rất sâu xa.

Mặc Ngân Tầm sau khi giã thuốc, muốn gọi hắn ra ngoài trị thương, nhưng đến gần thì phát hiện hắn đã ôm túi thơm ngủ ngon lành.

Nàng lấy túi thơm ra khỏi bàn tay hắn, phát hiện hắn vô cùng mê đắm oải hương, vì thế lén bỏ thêm một vài bông. Nhưng vì sử dụng quá nhiều, dẫn đến hôn mê.

Mặc Ngân Tầm lay mạnh cơ thể hắn nhưng vẫn không có động tĩnh gì, từng giọt máu trên người hắn vẫn không ngừng chảy. Túng quẫn, nàng đành phải thay hắn trị thương.

''Bất quá chỉ là phong cảnh hữu tình một chút... ta tuyệt đối đều không cố ý.''

Tuy đây là hành động xuất phát từ thiên chí, nhưng nàng tuyệt nhiên không dám trị thương phần dưới cho hắn. Đến khi xong việc, còn không hiểu quần áo cổ đại mặc thế nào.

Mặc dù không mặc đồ cho hắn tử tế, Mặc Ngân Tầm cũng không phải hạng không có lương tâm. Nàng kiếm ít rơm đắp lên người hắn rồi mới an tâm đi nghỉ.

Mãi đến khi thiếu niên trẻ đã bất chợt tỉnh giấc, lại phát hiện bản thân nằm trong một đống rơm rạ hỗn độn, quần áo không chỉnh tề. Vốn tưởng nàng là nữ tặc nhân chiếm tiện nghi của hắn, cho đến khi nhìn xuống mấy mảng thuốc xanh lá đắp lổm chổm trên bụng thì hắn mới hiểu ra.