Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 21: Thích Khách



Mặc Ngân Tầm vẫn còn vô cùng uất ức, vừa chà bô vừa than thân trách phận, đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng động nhỏ bé trên ngọn cây ngoài cửa. Đúng là ở lại nơi đây, thường xuyên canh trộm ở ngoài vườn rau nên thính giác cũng tốt hơn nhiều.

Mặc Ngân Tầm nhanh chóng đưa mắt đến quét một lượt ở nơi xảy ra tiếng động, cầm chiếc bô còn đang chà dở đến xem. Nàng phòng bị tiến đến từng bước một, miệng mấp máy thì thầm:

''Ai?''

Chờ mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, Mặc Ngân Tầm liền lấy chiếc gậy dài bên cạnh chọc lên cây để thăm dò. Đột nhiên, dưới tán cây xanh, nàng phát hiện bản thân chọc phải mông của người nào đó, liền hoang mang trố mắt nhìn.

Trước mắt nàng, ngồi ở trên cây là một tên hắc y nhân bịt mặt, hắn ngó đầu xuống nhìn nàng, nàng nhìn thẳng vào đôi tử mâu trong veo sát phạt của hắn. Tuy chỉ là nhìn vào đôi mắt, nhưng nàng cảm thấy có gì đó rất quen, đôi mắt ấy sáng rực giữa màn đêm, tựa như mà mà không phải ma, khiến người khác phải đắm chìm.

Hắn ngơ ngác một lúc lâu mới phát hiện mình bị người ta nhìn thấy, toan nhảy xuống giết người giệt khẩu thì hụt chân, sa đà mà úp mặt xuống. Mặc Ngân Tầm bị dọa sợ, úp cái bô lên đầu hắn rồi dùng gậy đập vào mông túi bụi.

Bị tấn công bất ngờ, hắc y nhân kia nhất thời phản kháng không kịp mà nằm yên chịu trận. Lẽ ra hắn có thể đứng lên, thế nhưng vì chân nàng đè hắn quá mạnh, cũng như năng lực tấn công qua không khí của chiếc bô khiến hắn bất lực mà đau đớn kêu la.

Người trong phủ vẫn hai ra một vào tấp nập, lụa là gấm vóc loại nào cũng có, giống như tỏa sáng khắp cả sân phủ đệ. Phía ngoài vườn, chẳng ai để ý một hắc y nhân bị úp bô lên đầu mà đánh, một toán thích khách khác nhìn thấy lại thuận thế tiến vào trong.

Mặc Ngân Tầm khi đã hết kinh sợ, liền lấy lại chiếc bô rồi trở về, mặc cho tên thích khách đau đớn ngất đi trên nền đất lạnh.

Chỉ ba khắc sau, trên dưới bạch phủ khi gặp thích khách đều loạn náo cả lên như đàn bà gặp gián, cảm xúc hiển thị trên mặt mỗi người vô cùng phong phú.

Những tên phụ bếp bị đuổi lên gian chính, cùng với đám nô tì, quan lại khác. Bọn họ hoảng sợ kêu lên oai oái, cố sức thoát khỏi để mà toàn mạng. Đầu bếp thì cầm dao thái thịt phòng vệ, nô tì cắt váy để chạy trốn, không một ai quan tâm chủ tử của mình hiện ra sao.

Riêng mấy trăm thị vệ đã bị Bạch Hiền Nguyên điều đi cứu tế vài ngày trước, trong phủ chỉ còn nô tì yếu đuối. Đúng là hết lòng vì dân, kết quả đến bản thân bên cạnh không có lấy một người bảo vệ.

Trên dưới Bạch phủ, trừ nhà xí, nơi nào cũng bị phong tỏa bởi thích khách, ai nấy đều hoang mang ra mặt. Chỉ còn mỗi mình Mặc Ngân Tầm thanh thản chà bô, tuy không vệ sinh lắm nhưng rất an toàn.

Nàng vốn định bình chân như vại, thế nhưng cảm giác áy này cứ đau đáu trong tim, nàng có chết cũng không muốn mắc nợ người khác. Nghĩ vậy, Mặc Ngân Tầm đành lén vào sảnh chính qua cửa sau.

Trước mắt nàng là một bữa tiệc đầy hỗn độn, đám thích khách cầm đao thương sắc bén, tàn sát khắp nơi. Bạch đình Hiên bị mắc kẹt giữa đám đông, tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt đại biến.

Trong lúc túng quẫn không biết làm gì, hắn bắt gặp bàn tay của Mặc Ngân Tầm đang kéo hắn đi. Nàng chỉ là trả hắn những tháng ngày qua đã cho nàng chốn dung thân, hết ngày hôm nay xem như nàng đã được giải thoát.

''Có kẻ bỏ trốn." Tiếng hét của một tên hắc y nhân đã đả đồng đến toàn bộ thích khách. Chúng hướng mặt về phía hai người và đồng loạt tiến lên.

Mặc Ngân Tầm tuy chân tay nhanh nhẹn nhưng khi kéo thêm hắn lại chậm đi trông thấy. Chỉ bước thêm được vài ba bước, nàng nhanh chóng bị một đao của tên thích khách tấn công.

Nàng nhanh chóng đẩy hắn ra ngoài cửa còn bản thân ở lại đối chọi với đám thích khách kia. Bất quá nàng vừa ra khỏi nhà xí, còn thanh trường kiếm được cất cẩn thận trong phòng ngủ, nàng chỉ có thể lấy đao phỉ thúy ra chiến đấu.

Một đạo ánh sáng lục lam không rõ chợt lóe sáng, chớp mắt đã nhuốm máu một phương, tiếng la thảm thiết. Tuy nàng không đủ trình độ sánh vai với những sát thủ lăn lộn từ lâu của thế kỉ 21, thế nhưng võ học cũng là dạng luyện tập mười lăm năm, nhạy bén cùng nhanh nhẹn khó có thể xem thường.

Tuy vậy, ở thế giới này ngọa hổ tàng long, một đám thích khách chưa phải là tất cả. Mặc Ngân Tầm chỉ có chút võ thuật, không thể xưng bá một phương như khi còn ở bạch đạo, nàng bây giờ chỉ là một nô tì chà bô ở trong viện của quan phụ mẫu mà thôi.

Lòng nghĩ vậy nhưng mà không phải vậy, ngày hôm nay nàng đã cứu Bạch Hiền Nguyên, đồng nghĩa với việc ngày được tự do của nàng sắp đến.

Nhưng mọi suy nghĩ của nàng chợt vụt tắt khi Bạch Hiền Nguyên còn đang hấp hối vì vết thương bị dao chém lúc nào không hay. Hắn tuy không để ý nhưng vết thương ấy đã đập vào mắt nàng.

Chỉ thấy Bạch Hiền Nguyên cất tiếng hỏi:

"Đao phỉ thúy này ngươi lấy ở đâu?"

"Bảo vật gia truyền."

Hắn đôi mắt ngờ vực nhìn nàng rồi nói: "Ngươi là đứa con gái thất lạc của thừa tướng đại nhân?"

Mặc Ngân Tầm lúc này mới vỡ lẽ, hóa ra đao phỉ thúy này không phải của nàng mà là của chủ nhân cơ thể này. Như vậy, một đao này càng không phải bảo vật Dư gia, nó thuộc về Mặc gia.