Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 22: Ân Nhân Một Khắc



Mặc Ngân Tầm phát hiện ra điều ấy, mặt mày cũng có chút thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn là vô tâm trấn tĩnh. Nàng cười nhẹ, giọng điệu thập phần thản nhiên:

''Con gái thừa tướng thì sao chứ? Nơi đó từ lâu đã không phải nhà của ta.''

Mặc Ngân Tầm muốn sống cho phần đời còn lại của nguyên chủ, thế nhưng chỉ là sống, không phải là hoàn thành sứ mệnh mà người này còn dang dở. Nàng hiện tại chỉ một lòng mưu cầu tự do, ngoài cơ thể còn hơi ấm này, nàng không thể lấy đi bất cứ thứ gì của nguyên chủ nữa.

''Bạch đại nhân, có duyên gặp lại.''

Khi xác định hắn đã an toàn, nàng cưỡi trên lưng tuấn mã rồi rời đi mất. Có lẽ những ngày tháng sau này, nàng nhất định phải sống trong hoàn cảnh bốn bể là nhà, màn trời chiếu đất.

Đối với nàng, tự do là một mình một ngựa, muốn làm gì thì làm nấy, tuyệt đối không bị ràng buộc. Nhưng không chỉ có vậy, nàng mong muốn bản thân có một nơi để quay đầu, đó là điều vô cùng khó.

Nàng từng nghe người ta nói, nhà là nơi dung chứa tình thương yêu, nơi giúp con người gột rửa những đớn đau, buồn khổ. Thế nhưng, nếu trở về phủ thừa tướng, nàng có phải hay không sẽ tiếp tục bị bỏ rơi, lợi dụng, hay hắt hủi, ghẻ lạnh?

Thật khó để ngẫm về tương lai, khó mà lường trước được từng khắc trôi qua, bản thân nàng sẽ làm gì. Cưỡi trên lưng tuấn mã, nàng cảm nhận được từng ngọn gió đông lạnh lẽo cứ thế tạt vào mặt. Cái sự lạnh giá đau đớn ấy là một lời nhắc nhở, rằng nàng chính là kẻ cô độc nhất thế gian.

Mặc Ngân Tầm làm bạn với gió, tuyết và tốc độ, lòng nàng đã phải quặn thắt đến tận cùng. Nàng cứ vậy đi mãi, đi mãi, chẳng biết điểm dừng là nơi nào.

Khi trời đã sáng, tuấn mã dừng chân trước Dung Thành. Mặc dù không muốn đến đây, nhưng nàng không thể nào tiếp tục rời đi được nữa, bèn phải miễn cưỡng tiến vào.

Trước cổng thành đã không còn binh lính dày đặc, chỉ lác đác mấy người lính canh, không có bất cứ ai kiểm tra hay lục soát. Bởi vậy, Mặc Ngân Tầm liền cứ như vậy ngồi trên lưng ngựa phi như bay qua cổng thành.

Thời gian qua đi, ngôi thành này vẫn sầm uất, đông đúc như vậy. Ở trên phố, người người đi lại, nói cười, mặt mày rạng rỡ. Chỉ còn nửa tháng nữa thôi là đến Tết Nguyên Tiêu, người người sắm sửa, ra vào tấp nập. Trên tay vài người có cầm tấm hôn thư đỏ rực.

Mặc Ngân Tầm lấy bảy đồng bạc lẻ còn sót lại trong túi, mua một hũ rượu, một chiếc bánh bao. Trên người nàng là trang phục nô tì tạp dịch chưa kịp thay, đầu búi hai búi tóc Song Bình, vài sợi tóc rối trên trán lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo.

Nhưng nhìn thanh trường kiếm sắc bén kia, dáng ngồi bưu hãn kia, khí chất kiêu hãnh kia, tuyệt đối không một ai nghĩ nàng là nha hoàn chà bô trong phủ quan phụ mẫu. Từng đợt người bước vào quán rượu chắc chăn sẽ liếc nhìn nàng một lần, lòng đôi chút cảm thán.

Một số người tửu nhập ngôn xuất, lời nói phát ra vô cùng tự nhiên, như miêu tả những gì diễn ra trước mắt hắn.

''Chậc chậc ngươi mau đến xem trò cười a. Đường đường là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, ngươi xem, vậy mà đến đồ mặc trên người cũng là của nha hoàn thấp kém.''

Bằng hữu của hắn cẩn thận đáp: ''Ngươi nói năng cho cẩn thận, dù sao chúng ta cũng không phải thích chọc phải ai cũng được.''

Kẻ say rượu kia lại khinh khỉnh lắc đầu: ''Dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, có gì phải sợ chứ? Ta đây còn chưa chỉ danh tính nàng ta đâu.''

Mặc Ngân Tầm tức giận uống lấy một ngụm rượu, nàng chính là không thèm tính toán với kẻ say rượu. Một lúc sau, tên kia lại lấy trong người một tấm hôn thư đỏ, bàn tán sang vấn đề khác.

''Ngươi có nhận được hôn thư này không? Đây là của đại tiểu thư Tô gia, Tô Trúc Lệ đấy.''

Kẻ bợm rượu kia lại nói tiếp, miệng hắn kể chuyện liên hồi, trắng đen lẫn lộn, nhưng chuyện khắc sâu trong não của hắn tuyệt đối là thật.

''Ngươi đoán không sai, tân lang quả nhiên là người hai tháng trước cứu nàng khỏi tay đám thổ phỉ. Qua kiểm nghiệm của bà vú, Tô Trúc Lệ trinh tiết vẫn còn nguyên. Nếu biết sớm như vậy, ta nhất định cũng sẽ cứu nàng ấy.''

Hắn kể bằng giọng khàn khàn, sự nuối tiếc không đứng đắn của hắn khiến vị bằng hữu kia cũng thấy kinh tởm, liền bỏ mặc hắn mà đi.

Mặc Ngân Tầm nghe được tin, mới phát hiện ý nghĩa của một điều nhịn, chín điều lành. Trái tim nàng có chút phiền muộn, xen lẫn nỗi buồn khó nói thành lời.

Sở Hoành Dương, người tri kỉ cùng nàng vào sinh ra tử vậy mà bỏ rơi nàng để lấy tiền, lấy nương tử, hưởng lợi một mình. Có lẽ mỗi một ngày sóng vai bên nàng, hắn đều cảm thấy nàng là hòn đá cản trở cuộc sống tươi đẹp kia, vì vậy sau khi trả mạng cho nàng liên âm thầm rời đi biệt tích.

Có lẽ nàng xem hắn là tri kỉ một đời, hắn chỉ xem nàng là ân nhân một khắc. Có lẽ hắn tốt với nàng chỉ vì không muốn lâm phải nợ nần, giống như nàng xả thân cứu lấy Bạch Hiền Nguyên vậy.