Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 30: Thành Lạc Dương



Sau khi rời khỏi Lạc gia trang, Mặc Ngân Tầm đến thẳng chợ đen để đổi lấy tiền. Trong đống đổ nát, nàng không phát hiện xác của Túc Trạch Lăng, hy vọng về ngày gặp hắn của nàng cũng tăng lên gấp bội.

Khi ra khỏi Lạc gia trang, Mặc Ngân Tầm đi khắp nơi tìm Liễu Thù Thù. Nàng hỏi thăm tất cả khách điếm, thanh lâu, cửa chùa đều không mảy may tìm thấy.

Bất quá, nếu tìm không thấy Liễu Thù Thù, Mặc Ngân Tầm không thể lấy lại trường kiếm Sở Hoành Dương tặng, ngựa tốt cũng không còn. Đó là kỉ vật của hắn với nàng, thật không dễ gì buông bỏ.

''Ông chủ, có nhìn thấy một tiểu cô nương khoảng chừng mười hai tuổi, cầm thanh trường kiếm, dắt một con bạch mã đi ngang qua đây không?''

''Không thấy!''

...

Mặc Ngân Tầm đã quanh quẩn ba ngày để tìm lại Liễu Thù Thù, thế nhưng nỗ lực của nàng đều đổ sông đổ bể. Vì vậy, nàng đành phải ủ rũ rời khỏi Dung thành.

Lúc này, trường thành rộng lớn cũng mở ra, Mặc Ngân Tầm hành trang đến hoàng thành, nơi ngự trị của hoàng cung nước Đại Ưng. Ở đó, nàng có thể xây dựng thế lực của riêng mình, chỉ khi hùng mạnh rồi mới dễ dàng tìm thấy Túc Trạch Lăng.

...----------------...

Mặc Ngân Tầm bước chân đến thành Lạc Dương, nơi đông đúc nhất Đại Ưng. Nơi đây, đi lại không chỉ có muôn dân, bách tính, mà gần một nửa là binh lính tuần tra.

Khác với sự sầm uất của Dung thành, lại càng không giống sự yên bình của Ung Châu, Lạc Dương tuy đông đúc nhưng lại ra vào theo khuôn phép. Ở đây, những sạp hàng bên lề đường vô cùng ít, y quán, tửu lâu, quán trọ mọc lên san sát.

Con người trong thành không phân biệt giàu nghèo, chỉ cần là sống ở đây một ngày thì phải giữ khuôn phép một ngày. Đã là người Lạc Dương, tuyệt đối không có chuyện hành sự lỗ mãng, vô phép tắc tồn tại trong người.

Mặc Ngân Tầm bước chân đến trước một ngôi trường khá tử tế, nếu không muốn nói là vô cùng tráng lệ, phía trên có ghi ba chữ: Thiên Tử Giám.

Sau khi hỏi thăm, nàng mới biết nó là trường học do chính tay hoàng đế viết bảng hiệu, nhất tự thiên kim. Trường học này dành cho con cháu quan lại, quần thần hoặc những bách tính thường dân có đủ khả năng trả học phí.

Mặc Ngân Tầm biết bản thân không thể một mình một ngựa, không thể không học lễ nghi và một vài bộ môn khác. Chỉ khi đa tài, đa nghệ, nàng mới có thể tự xây dựng thế lực cho riêng mình.

Chỉ cần hoàn thành xong một nhiệm vụ bậc A, nàng có thể trả học phí cho một tháng. Việc cấp bách bây giờ là nàng phải tìm cho ra chi nhánh chợ đen ở đây. Nơi tập trung binh lính nhiều như thế này, e rằng nhân sĩ giang hồ cũng lẩn trốn không thấy tăm hơi.

Thời gian của nàng hiện tại đang trôi đi thật nhanh, nếu như cứ mãi chậm chạp thì đến chết nàng chưa chắc có thể gặp lại Túc Trạch Lăng. Bởi vậy, trước khi chợp mắt nghỉ ngơi, phải hoàn thành tất cả những việc có thể làm.

Mặc Ngân Tầm rảo bước tiến vào Thiên Tử Giám, làm đơn nhập học. Sau khi mọi thứ hoàn thành, nàng đến khách điếm thuê một phòng trọ nho nhỏ với giá rẻ nhất có thể.

Đùng một cái, có thể vì trả giá quá lố lăng nên Mặc Ngân Tầm bị ném đến phòng củi, nơi bẩn thỉu, thô kệch nhất khách điếm. Hơn nữa, căn phòng này có cánh cửa không tốt lắm, ban đêm gió ùa về lại càng vô cùng lạnh lẽo.

''Ta kháo! Phòng củi này vừa lạnh, vừa bụi bặm, vậy mà hắn dám đòi đến bảy lượng bạc! Tên gian thương!

Mặc Ngân Tầm nhìn căn phòng tàn tạ, song nghĩ cũng không dám nghĩ bản thân ngủ ở đây. Nàng bước ra ngoài, nhìn thấy tiểu nhị liền muốn xắn tay áo lên cãi cọ một phen.

Nhưng do phong tục khó dỡ của thành Lạc Dương, Mặc Ngân Tầm bất đắc dĩ nhẹ nhàng tiến lại gần.

''Tiểu nhị ca ca, tiểu nữ từ nơi khác đến đây, trong người chỉ còn ít bạc lẻ mưu sinh. Nay chỉ đủ tiền thuê phòng củi nơi này, đêm tối lạnh lẽo, ta đến để xin lấy một chiếc chăn ấm ngủ qua đêm.''

Để nói ra được mấy lời nổi da gà này, Mặc Ngân Tầm phải suy đi nghĩ lại vô cùng kĩ lưỡng. Nàng đã phải cân nhắc rất nhiều, thế nhưng sĩ diện chung quy so không nổi với quyền lợi.

Nghĩ như vậy, muốn có chăn ấm qua đêm, nàng nhất định phải hạ mình. Đây chính là lý do nàng xuất hiện trước mặt tiểu nhị, trong bộ dáng uốn éo, vặn vẹo, người ta gọi nó là ''liễu yếu đào tơ''.

Quả nhiên trời không phụ lòng người, chỉ cần biết dùng bộ dáng phong phú này, Mặc Ngân Tầm không sợ phải chịu thiệt nữa.

Đêm đến, sau khi mang chiếc chăn nặng trở về phòng củi, Mặc Ngân Tầm nhanh chóng cuộn mình vào trong.

''Quả nhiên đồ miễn phí đều có chất lượng tốt.''

''Chít chít!''

Thế rồi chưa để nàng chợp mắt được lâu, phía trong phòng củi chật hẹp phát ra vài tiếng động đinh tai nhức óc. Một đàn chuột nhắt phía sau đống củi bò ra, kêu lên từng cơn. Mặc Ngân Tầm lại phải chui ra khỏi chiếc chăn ấm áp, bất lực nhìn lũ chuột.

''Chết tiệt! Hôm nay ta đã tạo phải nghiệp gì a!''