Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 31: Thiên Tử Giám



Trú ngụ một đêm tại khách điếm, hậu quả của tính hà tiện không biết lấy ở đâu đã khiến Mặc Ngân Tầm mọc hai quầng thâm bên mắt. Nàng vừa giận lại vừa hối hận, thuê phòng thế này, nàng thà ngủ ngoài đầu đường xó chợ còn hơn.

Nhưng dù cho mệt mỏi cách mấy, ngày đầu đến Thiên Tử Giám của nàng cũng không thể nào chậm trễ được. Sau một ngày mệt mỏi không rời, lượn lờ ngoài đường mấy vòng, nàng cũng mua cho mình được một vài bộ y phục cho nữ nhân.

Ngày hôm qua, khi chỉ mới nhìn sơ qua kết cấu của Thiên Tử Giám, Mặc Ngân Tầm cảm thấy nơi này rộng lớn thênh thang, đủ để dạy dỗ nhiều lĩnh vực. Cho đến hôm nay, khi đường đường chính chính bước vào từng khu học viện, nàng mới biết nơi này không chỉ rộng lớn mà còn vô cùng tinh tế, sắc sảo.

Trong từng khu, đều có một cánh cửa khắc hình thù các loại linh thú khác nhau. Hoa văn tuy chỉ làm bằng gỗ thôi nhưng lại sống động như thật, trong mắt mỗi linh thú đều toát ra vẻ kinh diễm, oai hùng.

Mặc Ngân Tầm đang mân mê hình thù sắc sảo trên cánh cửa, chợt có kẻ từ phía sau bước vào. Vai này chạm vai kia, suýt nữa khiến nàng trượt chân ngã xuống.

Cũng may là thời khắc cuối cùng có thể giữ cân bằng, nếu không nàng sẽ trở thành trò cười ngay ngày đầu nhập học.

''Đúng là kẻ quê mùa, đến cánh cửa hạng tầm thường này cũng nhìn lâu như vậy.''

Chỉ khi đứng vững vàng trên nền gạch, Mặc Ngân Tầm mới đưa mắt ngước nhìn kẻ vô ý chạm phải mình. Đó là một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đường nét mềm mại, khí chất kiêu sa, áo quần chỉ toàn lụa là, gấm vóc.

Nhìn vào tổng thể, đây là người có xuất thân không tầm thường. Tuy nhiên, với bản chất kiêu ngạo này, một chút hơi thở vương giả cũng không có. Bởi vậy, Mặc Ngân Tầm vừa nhìn đã biết đây không phải người của hoàng thất.

Người này mặc cẩm y, hai bên có hai nô tì bên cạnh, kẻ bên trái cầm roi da, bên phải cầm giấy trắng. Với bộ dáng khoa trương này, nếu không cố ý muốn nhượng bộ, nàng ta rất dễ bị ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên.

''Loại nữ nhân mượn chút quyền lực mà làm lớn, ta phi!''

Dù sao nơi này cũng chưa có ai, hơn nữa lễ nghĩa là nàng ta phá trước, Mặc Ngân Tầm không cần thiết phải cúi đầu.

''Nữ nhân thô thiển nhà ngươi vậy mà dám hỗn láo với ta, chán sống rồi sao?''

Nàng ta ngang nhiên đứng ở đó, ra lệnh cho nha hoàn đưa đến một chiếc roi da, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo. Mặc Ngân Tầm thấy kẻ kia không tuân thủ pháp tắc như vậy, nhất thời không cần biết lễ tiết là gì nữa, chống nạnh lên mà mắng.

''Ta thô thiển cũng không đến lượt con gà mái có mào như ngươi phán xét. Sao? Lời không hay cũng tuôn ra rồi, suy cho cùng là ngươi không biết giữ khuôn phép. Vậy mà còn trách ta? Ngươi là cái thá gì?''

Mặc Ngân Tầm nhất thời không nhịn được, cảm xúc bực tức từ hôm qua đã dồn nén đến tận xương, vậy mà còn có kẻ chọc vào. Nàng không khống chế được bản thân, mới cùng đối phương so đo cao thấp, mặc cho gia thế của người kia có thể đè chết nàng.

Nàng mặc kệ! Có kẻ phách lối như vậy, bảo nhóc con ngang ngược như Mặc Ngân Tầm phải nhịn thế nào? Cho dù có phải gánh trên vai một thế gia, Mặc Ngân Tầm cũng bất chấp, chưa kể nàng chỉ còn một mình trên đời.

Chính bản tính nóng này ấy, không ít lần đẩy nàng vào nguy hiểm. Thế nhưng, Mặc Ngân Tầm vẫn không sao khống chế được.

Chỉ mất một lúc phô trương thanh thế, đợi khi vớ được roi da, nữ nhân kia mới nhanh như cắt tung một đòn chí mạng. Mặc Ngân Tầm nói đến mỏi răng, khi ngậm miệng lại mới thức thời, nhớ đến bản thân vẫn còn cần giấu đi thân thủ.

Túng quẫn, nàng một mạch né tránh, đợi thời cơ trốn chạy ra ngoài. Với tốc độ nhanh như gió, nàng lần lượt nhắm đến mấy nơi có đồ vật đáng giá mà đáp xuống. Nàng đậu ở đâu, một lúc sau liền có roi da quật xuống, đồ đạc rơi loảng xoảng, đối với Mặc Ngân Tầm đặc biệt vui tai.

''Không chơi với ngươi nữa, đồ gà mờ chậm chạp.''

Mặc Ngân Tầm nhảy vọt ra khỏi cửa, vừa cảm nhận không khí bên ngoài, nàng đã biến thành một người khác. Trái với bộ dáng đanh đá kia, Mặc Ngân Tầm đi đứng chậm rãi, đầu hơi cúi, điệu người ngấp nghé trên môi, bỏ lại nữ nhân lạ lùng kia trong đống đổ vỡ.

Phía cửa lớn, từng đợt người cứ nô nức tiến vào. Cũng may là đến vừa đúng lúc, không sớm cũng không muộn. Mặc Ngân Tầm hòa mình vào đám đông, cũng may y phục của nàng không hề nổi bật, chỉ cần tiến vào đám đông liền không ai nhận ra.

Nữ nhân kia tuy không phải quý nhân, hoàng thất, thế nhưng chỉ cần có mắt nhìn đều biết nàng ta không thiếu tiền. Nước đi này của nàng xem như chỉ là trêu ngươi, tổn hại cũng không lớn lắm.

Thế rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, vài chục học viên đến nơi, nhìn thấy nữ nhân kia mà mặt mày ngơ ngác. Chưa đến nửa nén hương, chuyện đồ đáng giá trong phòng bị phá nát thành hỗn độn sứ đã truyền được đến tai viện trưởng.

Nữ nhân lạ mặt ấy tuy chỉ là vô tình, nhưng không cách nào chứng minh bản thân. Bởi hau kẻ chứng kiến sự việc duy nhất đều là người của nàng ta, lời nói không thể đủ tính thuyết phục.

Kết quả, người này bị phạt xách nước rửa nhà xí ba ngày, đồng thời đền bù thiệt hại. Lúc có tin thông báo từ viện trưởng, Mặc Ngân Tầm mới biết nàng ta tên Lãnh Phi Ngưng.