Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 39: Kiểm Tra Thiên Phú



Huyên náo không được bao lâu, lão sư đã từ đâu bước tới. Mặc Ngân Tầm nhìn người này rất quen mắt, bỗng sực nhớ ra ông ấy là Dương phu tử, người ngự kiếm đưa các vị hoàng tử, công chúa đến đây.

Mấy ngày trước, ở kỵ mã trường rộng lớn nàng còn chưa kịp để ý, hiện tại mới biết quý tộc hoàng thành làm tân sinh chỉ có hai người. Một người là bát hoàng tử Lãnh Minh Hiên, người còn lại là cửu công chúa Lãnh Phong Sương.

Mặc Ngân Tầm nghe được thông tin này từ nữ nhân bên cạnh, liền tò mò hỏi:

''Cửu công chúa hẳn là lạnh lùng khác người phải không?''

''Không phải, ngươi sai rồi.''

Người bên cạnh mới khẽ quay đầu, đó là một gương mặt vô cùng khả ái, khiến nàng phải ngỡ ngàng, ngơ ngác. Có nằm mơ, Mặc Ngân Tầm cũng không ngờ đến Lạc Thường có thể ở đây, ngay bên cạnh nàng.

''Lạc Thường?''

Lạc Thường hãy còn ngơ ngác, nhưng giây phút sau cũng nhận ra nàng, cười nói:

''Mặc Ngân Tầm, vậy mà lại gặp cô ở đây.''

Lạc Thường cười vui vẻ, bộ dáng lạc quan này khác hẳn với sự điềm đạm khi xưa, quả thực rất khó để nhận ra. Nếu như đối phương vẫn còn bộ dáng toát ra khí lạnh ấy, nàng có thể đảm bảo nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

''Được rồi, không nói chuyện cũ nữa, ta kể các cô nghe chuyện của cửu công chúa. Nghe nói, vì sinh ra bị phong hàn, nên hoàng thượng mới đặt cho nàng ấy cái tên như vậy. Công chúa từ nhỏ ốm yếu, có lẽ chỉ học mỗi cầm, kỳ, thư, họa, không được sủng ái cho lắm.''

Lạc Thường đang rất chăm chỉ nói chuyện, việc trên trời hay dưới đất cũng đều kể qua một lượt. Bất chợt, phu tử ho khan vài tiếng, chỉ tay thẳng về phía phát ra hàng loạt âm thanh.

''Ngươi, mau lên kiểm tra thiên phú.''

Nghe gọi, Lạc Thường khẽ giật mình, lọn tóc xoăn ở sau gáy dựng đứng, mặt tái xanh như tàu lá chuối. Nàng đứng xa phu tử năm thước, bộ dáng hết mực dè chừng.

''Ngươi làm gì? Lão phu có ăn thịt ngươi đâu?''

Nghe vậy, Lạc Thường rón rén bước lại thêm hai bước, gương mặt trắng bệch, cắt không ra giọt máu. Nhìn thấy bộ dạng này, cả học viện khúc khích cười, có kẻ bịt miệng chặt tới ra nước mắt.

Muốn kiểm tra thiên phú, cần đặt tay lên một viên ngũ sắc quang thạch lớn đặt ngay cạnh phu tử. Lạc Thường đưa tay nhanh như sợ bị động thủ, lấy viên quang thạch về phía mình rồi lùi lại ra phía sau hai bước.

Nhìn thấy động thái dè chừng này, Mặc Ngân Tầm ngược lại cảm thấy vô cùng khó hiểu. Chỉ sau nửa tháng, Lạc Thường lãnh ngạo vô song của nàng tại sao lại biến ra bộ dáng này?

Lạc Thường đặt tay lên viên đá, một luồng sáng liền chớp nhoáng hiện lên khiến tất cả phải che đi một con mắt. Thiên phú trời ban của nàng chính thể chất song hành phong- lôi, trăm năm khó gặp.

Phu tử mới lúc trước vừa xem thường, tức giận, một lúc sau liền vui như kẻ túm được vàng, nhìn Lạc Thường bằng ánh mắt đức độ đến cực điểm. Mặc Ngân Tầm chỉ khẽ đưa mắt nhìn đám tân sinh đang há miệng ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ đây mới là Lạc Thường mà trước đây nàng từng quen biết, bất giác lại có chút tự hào.

Thu liễm lại ánh mắt sáng chói hướng về phía Lạc Thường, Dương phu tử ho ra hai tiếng rồi lại điềm đạm như thuở ban đầu.

''Khụ khụ, người tiếp theo.''

Nghe thấy có người gọi tên mình, Mặc Ngân Tầm thầm nhủ cuối cùng cũng đến lúc thử thiên phú. Nàng một tay đặt lên phiến đá nhỏ, một tay nhắm mắt cầu nguyện.

Một lúc lâu sau, viên đá kia vẫn không có phản ứng gì, Mặc Ngân Tầm chỉ thất vọng lắc đầu. Nàng suy cho cùng chỉ là người bình thường, rất khó có được loại thiên phú dị bẩm chỉ có ở các gia tộc tụ linh sư lâu đời.

Dương phu tử sắc mặt đại biến, ông ta vừa gặp phải hai hiện tượng lạ trong cùng một ngày. Một người là thiên tài song linh căn trăm năm có một, người còn lại là phế linh ngàn năm mới thấy một người.

Nếu là bách tính bình dân khi động chạm vào viên đá này, ít nhất nó cũng xảy ra một vài hiện tượng lạ như bốc khói, sáng một mảng nhỏ hay sáng lập lòe. Nhưng hiện tượng đá ngũ sắc nằm im chính là phế vật của phế vât, đan điền còn chẳng có chứ đừng nói là tụ linh.

Dương phu tử đối với Mặc Ngân Tầm chuyển từ ngạc nhiên đến xem thường đến cực điểm. Nếu đây không phải trường do hoàng đế đặc biệt chú ý, không biết chừng ông ta đã đuổi nàng đi từ lúc nào chẳng hay.

''Phu tử, cục đá thúi này không biết điều. Đợi ta bổ đôi nó ra thì mới cảm nhận được thiên phú dồi dào như biển cả của ta!''

Cũng không biết là từ bao giờ, nàng học được một thói đời xa lạ. Chỉ cần là người bản thân ghét, nếu không đánh hăn phun huyết lệ thì phải chọc tức hắn hộc máu thì thôi.

Dương phu tử đối với nàng không có thiện chí, nàng nhìn ánh mắt giả tạo của ông ta với Lạc Thường còn chán ghét hơn. Nàng không muốn Lạc Thường nhận ông ta làm sư, dù cho đối phương từng là người nàng sùng bái.

''Có vấn đề là linh căn của nhà ngươi, ngươi là phế vật nghìn năm có một, nếu là ta đã hổ thẹn mà tự sát rồi.''