Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 40: Ăn Vào Xương Tủy



''Ấy, phu tử lại nói đùa rồi. Không có linh căn ta vẫn có thể làm được thứ mà linh lực không thể làm. Người tu tiên các ông có mấy ai luyện được đến độ kiếp nào?''

Dương phu tử nghe những lời này, ánh mắt hướng về phía nàng chính là trăm phần phẫn nộ. Ông ta chỉ hận không thể đánh chết nàng ngay tại đây, bởi sự sùng bái ông ta dành cho tu đạo lại bị một phế vật hạ thấp đến như vậy.

''Phế vật nhà ngươi!"

"Mỗi người có lối đi khác nhau, ta không có ý hạ thấp tụ linh sư. Nhưng ông xem thường những người không phải tụ linh sư thì không xứng đáng được độ kiếp thành thần!"

Thoáng chốc, cả giảng đường im phăng phăc, chỉ có ánh mắt nàng nhìn Dương phu tử như có ánh lửa xẹt qua. Ông ta thoáng giật mình trước ánh mắt của Mặc Ngân Tầm, tuy nhiên chỉ một lúc sau đã lấy lại được điềm tĩnh vốn có của một tu sĩ Nguyên Anh hậu kì.

"Được rồi, chuyện vừa nãy là do ta không cẩn thận. Nếu có thể thông qua khảo hạch, ngươi vẫn có thể học ở đây.''

Người tiếp theo là Lãnh Phi Ngưng, kẻ trước đó đã làm đại náo Vu Âm học viện, phách lối đến khó quên.

Nàng ta đã không hống hách như trước kia, dáng vẻ có chút âm trầm. Cầm ngũ quang thạch trên tay, Lãnh Phi Ngưng kiểm tra ra được một nguyên tố băng sáng rõ. Tuy không bằng Lạc Thường nhưng đã tu luyện đến trúc cơ hậu kì.

Mặc Ngân Tầm chỉ bình thản liếc nhìn, trong khi các tân sinh khác hãy còn xem thường nay đã há miệng kinh ngạc. Bởi nàng ngạc nhiên quá đủ rồi, từ khi vô tình chứng kiến cảnh tượng Lãnh Phi Ngưng nuốt kim đan của con người sống sờ sờ.

Không có kim đan, con người có thể thừa sức sống tốt. Thế nhưng, một kim đan kì bị lấy mất kim đan, bị phản phệ chắc chắn sẽ sống không bằng chết.

Mất kim đan, đồng nghĩa với việc bị phá hủy đan điền, tuổi tác thoáng chốc già nua, thọ chỉ trong khoảng ba năm nữa. Việc lấy mất kim đan của kẻ khác còn tàn ác hơn cả giết người.

''Còn trẻ như vậy mà đã luyện được đến cảnh giới trúc cơ, rất tốt. Phi Ngưng tiểu thư đúng là đại khuê nữ có thể làm rạng danh gia tộc.

Lãnh Phi Ngưng cúi đầu cười nhẹ, ánh mắt hả hê hướng tới Mặc Ngân Tầm thấy rõ. Nàng ta phấn khích là chuyện đương nhiên, bởi hiện tại chỉ có mình nàng– kẻ thù của nàng ta là phế vật.

Lạc Thường không nhận ra ánh mắt ấy, hướng về Lãnh Phi Ngưng vẫn một mạch bình thường. Nhưng khi ngó đến Dương lão sư, ánh mắt kia trở nên bất thường mà chỉ Mặc Ngân Tầm cảm nhận thấy.

''Lạc Thường, Dương lão sư trông bất thường lắm sao?''

Lạc Thường chú tâm tới nỗi khẽ giật mình, mi tâm dày khẽ chớp. Trong hàng mi ấy, thoáng chốc lóe ra một đôi tử mâu sắc sảo, lạnh lẽo vô thường xuất hiện trên gương mặt thanh tú.

''Ngươi... ngươi không phải Lạc Thường!''

Mặc Ngân Tầm phát hiện ra sự khác thường sâu thẳm ấy, chỉ dám bịt miệng che đi nỗi nghi vấn trong lòng. Nàng không dám thét lớn, bởi xung quanh nàng chính là vô số người xa lạ.

Mặc Ngân Tầm từ thân thiết, ánh mắt hướng về Lạc Thường hiện tại vừa nghi ngờ lại vừa cảnh giác. Nàng không biết tiểu bằng hữu ấy hiện tại đang ở đâu, tại sao kẻ bên cạnh này có thể trở thành Lạc Thường một cách không tì vết.

Buổi kiểm tra diễn ra trong thuận lợi, tất cả tân sinh không ít thì nhiều cũng có thể làm viên đá ấy phát sáng, ngoại trừ Mặc Ngân Tầm.

Chính bởi vì không có thiên phú, không thể thực hành ngay nên Mặc Ngân Tầm cái gì cũng không hiểu, không biết. Vì vậy nàng trở thành kẻ rảnh rỗi nhất giảng đường.

Cái gì mà thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, cái gì mà càn khôn bát quái, thất tinh bắc đẩu, nàng vốn nghe không lọt tai. Chỉ trong thoáng chốc, Mặc Ngân Tầm cảm thấy tụ linh giống như văn sử vậy.

Khi mới bước chân vào, nàng còn tưởng phải vận động nhiều gấp ba cưỡi ngựa bắn cung. Vậy mà nàng hiện tại chỉ nằm dài ra chiếc bàn gỗ, ánh mắt nhìn thủ pháp lợi lại của người bên cạnh tuy có cảnh giác nhưng cũng cảm khái không thôi.

Nếu như nàng có một chút thiên phú, xem như vẫn còn chút hy vọng. Vậy mà quang thạch kia đến bốc khói cũng không, lời hứa với lão thái bà cứ vậy mà trở thành mơ mộng hão huyền trong tâm trí nàng.

Mặc Ngân Tầm thở dài ngao ngán, vết thương ở ngực lại lần nữa tái phát. Cảm giác đau đơn xuyên qua xương tủy khiến nàng nghiến chặt răng mình lại.

''Hừ, chỉ là con sâu nhỏ bé cũng dám hại ta. Đợi ta nuốt lấy hoán cốt đan, nhà ngươi sẽ tan thành mây khói!''

Mặc Ngân Tầm căm ghét thì thầm, tiếng nói ra khẽ đến mức ngoài nàng thì không còn ai nghe được. Cổ trùng sức lực ngày một mạnh, nó ăn vào một lỗ ở xương trên vai nàng, cắn từng lớp tủy.

Gương mặt của nàng xanh xao hẳn đi, bờ môi cũng theo đó tái nhợt. Nàng rất muốn ho ra thứ gì đó, cho dù là máu cũng được. Thế nhưng đáp trả nàng chỉ là những tiếng ho khan không dứt từ trong cổ họng ứa ra, muốn kiềm chế cũng không được.