Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 41: Người Có Nương Tử



Sau tiếng ho khan tưởng chừng như bình thường của Mặc Ngân Tầm, đó là cảm giác lạnh lẽo ùa về phía sau lưng. Nàng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình từ phía sau nhưng khi quay lại thì chẳng hề trông thấy.

Mặc Ngân Tầm đau đớn tới mức quên mất rằng bản thân đang đề phòng kẻ đã giả mạo Lạc Thường, vô thức ngất đi trên vai nàng ta. Cho đến khi tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đã ở chỗ của đại phu, vội vàng ngồi dậy.

Vị đại phu này chẩn đoán bệnh tình của nàng khá lan man, đại loại là nói nàng bị nhiễm trùng do lâu ngày không thay thuốc. Mặc Ngân Tầm nghe xong cũng cảm thấy hoang đường.

Nếu thực sự là vêt thương ngoài da, vì sao nàng lại có thể đau đớn đến vậy kia chứ? Chưa kể lão bà bà trong sơn động trước đây cũng không hề nói như vậy.

Mặc Ngân Tầm cảm thấy vị đại phu này có vẻ không biết gì về cổ trùng, dù sao ông ấy cũng không phải người Tây Vực. Thế nhưng đến cả đại phu cũng không thể chữa bệnh của nàng, bảo nàng làm sao mới tự chữa được đây?

''Đại phu, vậy ông có biết về Hoán Cốt Đan không?''

Đại phu chỉ lẳng lặng lắc đầu, mặt mày nhăn nhó cùng với sự vô lực thấy rõ. Mặc Ngân Tầm bấy giờ mới cảm nhận được cái chết cận kề, chẳng lẽ nàng phải lần nữa chết ở nơi xa lạ trong cái hoàn cảnh cô độc và không ai biết đến?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại cố nén một chút cảm giác xót xa. Cho dù có phải đi đến đâu, phải đối mặt với thứ gì, nàng nhất định cũng không bao giờ rời bỏ quyết định ban đầu.

Trước khi gặp lại Túc Trạch Lăng, nàng nhất định phải sống thật tốt.

''Vậy đa tạ ông đã chẩn đoán cho ta, cáo từ.''

Nàng lấy từ trong hầu bao ra hai mươi lượng bạc rồi đưa cho đại phu, vừa bước ra ngoài đã thấy một bóng hình quen thuộc. Hắn mặc một bộ bạch y vô cùng anh tuấn, tóc vấn lên một nửa trông hệt như một công tử hào hoa.

''Sở Hoành Dương? Sao ngươi lại ở đây?''

Mặc Ngân Tầm ngạc nhiên đến nỗi sắc mặt đại biến. Nàng vốn tưởng rằng hắn cứu xong người thì liền quay về báo công, trở thành con rể nhà người ta luôn rồi. Chính vì vậy, biểu hiện tiếp theo sau đại biến chính là ghét bỏ, tức giận.

''Ngươi đến đây làm gì? Không về với nương tử của mình luôn đi?''

Hắn nhìn bộ dáng tức giận của nàng, không nhịn được mà cười lên khành khạch. Nhận thấy bộ dạng kém phần nghiêm túc ấy, nàng lại càng phẫn nộ hơn.

''Tiểu Mặc Tử, chỉ một tháng không gặp mà ngươi đã nhận định ta có vợ rồi sao?''

Hắn vẫn bộ dạng thích trêu ngươi ấy, lại còn gọi nàng với cái biệt danh này, có khác gì hoàng thượng gọi thái giám đâu chứ? Cuối cùng tuy bị thương nhưng tay nàng đã ngứa ngáy hẳn lên.

''Sở Hoành Dương chết tiệt, nếu hôm nay ta không đánh ngươi một trận thì ta không phải Mặc Ngân Tầm.''

Khi vừa mới quay đầu, nàng phát hiện hắn đã tiến sát về phía sau, mới giật mình lùi lại. Bất ngờ bị hụt đà, nàng trượt chân ngã xuống.

Hắn vươn tay qua eo để đỡ nàng, nhưng không kịp. Tuy nhiên, trước lúc ấy Mặc Ngân Tầm đã lấy tay nắm lấy cổ áo hắn rồi kéo xuống.

Theo phản xạ tự nhiên, nàng né đầu mình sang bên trái để tìm kiếm sự an toàn, nào ngờ hành động này đã vô tình hại hắn.

Vì không có gì chống đỡ, Sở Hoành Dương thân vẫn đè lên người nàng nhưng mặt thì cắm ngay xuống đất. Mặc Ngân Tầm chứng kiến cảnh tượng ấy, mới nhân cơ hội chui khỏi cơ thề hắn, túm cổ hắn rồi cưỡi lên.

Hai bàn tay nàng nắm lấy đầu hắn rồi lắc qua lắc lại. Vừa lắc, nàng vừa mắng:

''Ta cho ngươi gọi Tiểu Mặc Tử! Này thì Tiểu Mặc Tử! Dám bỏ ta đi thành thân, đáng ghét!''

Nàng trút hết cơn giận giữ lên cái đầu của hắn, lên bộ tóc hắn vừa vấn lên cẩn thận rồi mới chạy ra đây. Thân thể hắn vẫn còn nằm sấp trên mặt đất, gương mặt tuấn mĩ cũng vừa bị chịu một đả kích không hề nhẹ, tội nghiệp biết bao.

''Ấy ấy! Tiểu Mặc Tử cô nghe ta giải thích...''

Nàng mặc kệ! Nếu tội nghiệp cho hắn, sự chờ đợi của nàng suốt nửa tháng qua tính là gì?

Và dường như, nàng không để ý được tất cả những người ngoài chợ đi qua, ai nấy đều liếc nhìn rồi đánh giá. Có người còn che mắt con mình lại, không biết trong đầu họ nghĩ đến cái gì.

''Ầy, người trẻ tuổi bây giờ thật là...''

Đợi đến khi nhận thức được điều kì lạ, nàng mới ngượng ngùng nhìn họ rồi đứng lên. Cơ thể tên Sở Hoành Dương vậy mà cũng còn sức lực duy trì.

Hắn khó khăn đứng dậy, kéo nàng chạy như bay đến một ngõ nhỏ không ai nhìn thấy, miệng thở ra hồng hộc.

Bấy giờ, hai tai nàng cũng bắt đầu đỏ ửng. Tuy nhiên, biểu hiện này lại không phải đã động tình với hắn. Sở dĩ đó chỉ là cảm xúc ngượng ngùng bình thường khi người lạ cứ nhìn chằm chằm rồi đánh giá nàng mà thôi.

''Người có nương tử quả nhiên là chạy nhanh.''

Khi ấy, nàng cũng vẫn còn chưa hả giận, giống như quên luôn quên tên hắn rồi. Nàng thay ba chứ Sở Hoành Dương thành ''người có nương tử'' khiến hắn không thể không khó chịu.

''Mặc Ngân Tầm, ta thực sự chưa bao giờ thành thân!''