Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 42: Bằng Hữu Trở Lại



''Ta mặc kệ ngươi có thành thân không. Tóm lại, ngươi bỏ ta lênh đênh một thời gian, còn tưởng ngươi trả ơn xong đoạn tuyệt với ta rồi.''

Mặc Ngân Tầm cảm thấy Sở Hoành Dương không giống kẻ đang nói dối, mới hé mắt nhìn hắn, giọng điệu vẫn không thay đổi.

''Tối đó ta thức dậy, thấy ngươi ngủ quên bên cạnh, liền đưa ngươi lên giường. Sau đó ta ra ngoài đi nhà xí, vậy mà vừa ra khỏi đã bị thổ phỉ bắt đi.''

Mặc Ngân Tầm nghe xong liền cảm thấy bản thân có chút vô dụng, đến bảo vệ hắn không thành. Bất giác, nàng nghĩ đến khi ấy hắn đang bị thương, hơi sức đâu mà bỏ trốn kia chứ?

Sở Hoành Dương thấy nàng thơ thẩn như người mất hồn, đáy mắt còn hơi đo đỏ, liền bày trò bịp bợm. Hắn đưa tay ra trước mắt nàng, làm đủ thứ trò nhưng nàng vẫn không chớp mắt.

''Mặc Ngân Tầm, ngươi rốt cuộc làm sao a!''

''Không sao, chỉ là cảm thấy bản thân ngốc quá thôi.''

Thấy sắc mặt nàng không vui, hắn nhéo nhẹ vào đáy cổ, phát ra giọng nói trong trẻo, thanh thoát đến lạ kì.

''Mặc Ngân Tầm, mở mắt ra.''

Nàng khẽ dụi dụi mắt, đồng tử bắt đầu giãn ra. Trước mắt nàng chính là một nữ nhân, từ đầu tới chân đều vô cùng quen thuộc.

''Ngươi... ngươi...''

Sở Hoành Dương chớp mắt đã biến thân thành Lạc Thường, đôi tử mâu sắc dã ấy vẫn chiếu rọi ra kim quang lạnh lẽo. Đôi mắt này, nàng đã thấy đến tận ba lần.

Song, Sở Hoành Dương suy cho cùng không phải Túc Trạch Lăng, càng không có võ công lợi hại như vậy. Chính vì thế, đôi mắt của hắn chỉ là một sự trùng hợp.

''Tiểu Mặc Tử, ta đang chọc cười ngươi đấy, có nghe thấy không? Tại sao ngươi còn khóc nhiều hơn ban đầu vậy?''

''Không sao, chỉ là người ta tìm rất giống ngươi, xúc động một chút.''

Sở Hoành Dương đang bình thản trong nhan sắc của Lạc Thường, hiện tại đã quay về hình dạng ban đầu. Sắc mặt của hắn cũng dần trở nên buồn rười rượi.

''Có một người giống hệt ngươi, chỉ là người đó không biết hiện tại đang ở đâu, còn sống hay đã chết.''

Mặc Ngân Tầm chợt nhớ đến điều gì, liền hoài nghi mà hỏi hắn:

''Vậy lần này ngươi đóng giả Lạc Thường cũng vì tìm người đó sao?''

Sở Hoành Dương không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Hắn đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó, nơi có những cánh phi điểu bay cao.

''Vậy... rốt cuộc ngươi là nam nhân hay nữ nhân?''

Sở Hoành Dương rời bỏ tầm nhìn xa xăm, từ buồn rầu lại chuyển dần sang bất lực, hắn tròn mắt liếc qua nàng. Ánh mắt hắn nhìn nàng như muốn hiện ra hàng ngàn câu hỏi, mà chưa cần đoán cũng biết hỏi cái gì.

''Tiểu Mặc Tử ơi là Tiểu Mặc Tử, ta chỉ là nói được chút giọng nữ nhân, ngươi liền không xem ta là nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất nữa sao? Trong đầu ngươi rốt cuộc có tư duy thái giám ấy từ khi nào?''

Biết mình lỡ lời, Mặc Ngân Tầm cười trừ, đáp:

''Ta sai rồi, ngươi buồn tiếp đi.''

Bất kể lý do là gì, hiện tại Sở Hoành Dương đã trở lại, nàng không cần thiết phải một mình lênh đênh nữa rồi. Cảm giác có bạn đồng hành thật tốt, nỗi cô đơn của nàng quả nhiên đôi chút vơi đi.

''Nhất định sau này, chúng ta sẽ tìm được người đó, người mà có phải chết cũng phải tìm ra.''

Mặc Ngân Tầm nhẹ nhõm nói ra một câu, một câu nói chứa chan hy vọng. Bên cạnh hắn, nàng luôn có thể sẻ chia mọi thứ, thật tốt khi có thể rũ bỏ nỗi khổ tâm.

Đột nhiên, vết thương trên vai lại nhức nhối, cổ trùng lại bắt đầu hoạt động. Mặc Ngân Tầm lần này đã không còn nhẹ nhàng ho khan như trước, mà trong miệng nàng trào ra một cục máu đen kịt.

''Ngươi trúng cổ trùng?''

Sở Hoành Dương nhìn thấy cục máu đông đen, sắc mặt liền đại biến. Hắn túm lấy vai nàng gấp gáp tới không thở nổi, không để ý bản thân đã chạm vào vết thương trên vai nàng.

''Đau...''

Mặc Ngân Tầm nhíu mày, bờ môi đã tái nhợt đi trông thấy. Tuy nàng vẫn bình thường khi cổ trùng nghỉ ngơi, nhưng khi nó hoạt động sẽ khiến nàng thống khổ tới cực điểm.

Sở Hoành Dương không nói không rằng, liền vác nàng trên vai rồi chạy như bay đến Thiên Tử Giám.

''Ngươi đi đâu?''

Mặc Ngân Tầm hoang mang hỏi hắn, nhưng không nhận lại được lời đáp lại. Sắc trời đã tối, Thiên Tử Giám vắng tanh, không một bóng người.

''Nếu là đến tìm Dương phu tử, vậy ngươi nên trở về thì hơn. Ta thà chết cũng không cần ông ta cứu, ông ta lại càng không muốn cứu.''

Mặc kệ nàng thều thào bên tai, hắn cuối cùng tìm không thấy ai liền đặt nàng đến bên một góc đường vắng người đi lại. Ở phía sau, hắn bắt đầu vận khí đến đan điền.

Động tác hắn lưu loát như nước chảy mây trôi, tinh khí không ngừng truyền đi sau lưng nàng. Đợi khi hắn sức tàn lực kiệt, cổ trùng mới dần chìm vào giấc ngủ, Mặc Ngân Tầm đã qua cơn thống khổ.

Mặc Ngân Tầm quay ra phía sau, đã thấy hắn yếu ớt dựa vào tường. Mặt mày xanh xao như kẻ ốm nặng lâu năm, ánh mắt phờ phạc, mặt cắt không còn giọt máu.

Hắn không còn lo lắng nhìn nàng nữa, mà kiệt sức ngủ thiếp đi. Mặc Ngân Tầm vốn là lo lắng và bi thương đến bật khóc, nhưng phát hiện hắn chỉ ngất đi vì mệt mỏi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.