Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 43: Thấy Chết Không Cứu



Mặc Ngân Tầm dìu hắn trở về quán trọ, trong túi đã chẳng còn bao nhiêu đồng bạc lẻ. Nàng lấy toàn bộ số tiền trong hầu bao trút ra, hỏi tiểu nhị:

''Ngươi xem, số ngân lượng này có thể thuê loại phòng nào.''

Tên tiểu nhị mới hôm trước vừa hắt hủi nàng, hôm nay liền lật mặt. Loại bần khinh, phú kính này nàng đã thấy vô số lần khi theo Sở Hoành Dương, vẫn là không cảm thấy ngạc nhiên.

''Xin mời khách quan đi theo ta.''

Hắn cúi đầu, khom lưng đi phía trước, Mặc Ngân Tầm vác Sở Hoành Dương theo phía sau. Quan trọng, hình dáng này chính là bế kiểu ''công chúa!"

Tiểu nhị dừng lại ở một căn phòng lớn, xem ra nàng bỏ tiền hơi quá tay rồi. Căn bản, bế hắn trên tay khiến nàng không thuận tiện cho lắm, tình thế vẫn là quá gấp gáp đi.

Căn phòng này tuy lớn, thế nhưng căn bản vẫn chỉ có một cái giường. Mặc Ngân Tầm quyết định nằm chung với hắn, nàng sợ hắn lần nữa bị bắt đi tới mức quên mất rằng chính hắn bây giờ đã là đại thiên tài.

Nàng dùng chăn quấn cơ thể hắn thành một vòng, sau đó lăn sâu vào bên trong giường, còn mình thì đắp cái chắn khác nằm ở ngoài. Tuy nói là ngủ, nhưng trường kiếm vẫn ôm trong ngực, chủy thủ cất trong ống tay, bộ dáng nằm nghiêng thập phần cảnh giác.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Ngân Tầm phát hiện hắn đã không còn gì trở ngại, vừa hay phát hiện bản thân có tiết học lễ nghi. Vì vậy, nàng để hắn nằm trong phòng rồi sau đó liền nhanh chóng cuốc bộ tới Thiên Tử Giám.

Khi bước ra khỏi quán trọ, lòng nàng vẫn lo lắng không thôi, sợ rằng hắn ở một mình sẽ bị bắt đi lần nữa. Song, nàng lại nghĩ đám thổ phỉ sẽ không hoành hành được ở Lạc Dương giữa ban ngày ban mặt mới an tâm rời đi.

Thiên Tử Giám hôm nay thật lạ, người ra kẻ vào đông kín hơn mọi khi, toàn bộ đều là nữ nhân cả. Mặc Ngân Tầm chỉ đôi chút choáng ngợp trước khung cảnh động đúc, song vẫn là khoan thái tiến vào.

Những vị nữ nhân thế gia ở đây, ai ai cũng đều được học lễ nghi từ nhỏ. Tuy vậy, các nàng vẫn luôn luôn đến học vào mỗi năm, dù cho môn này học một ngày thôi cũng đủ thi qua rồi.

Nếu nói Kỵ Mã Trường là rạp xiếc ngựa trung ương, thì Thư Nghi viện lại còn khoa trương gấp bội. Nơi nay, dành cho những vị tiểu thư thế gia đến khoe trang sức, vàng bạc đủ loại, đồng thời cũng là gặp dịp kết thân.

Mặc Ngân Tầm vừa mới tiến vào, đã thấy tụ tập lấy một bầy oanh oanh yến yến, còn tưởng Mặc Thù Thù lại có đồ mới gì đề khoe rồi. Nào ngờ, giữa đám đông ấy lại chính là một thiếu nữ mặt mày xanh xao hết cả đang nằm quằn quại, đau đớn lăn lộn trên nền đất.

Đám tiểu thư khuê các kia, ai nấy đều tụ tập để xem, nhưng không một ai rủ lòng cứu giúp nàng ta cả. Mặc Ngân Tầm liền gặng hỏi người bên cạnh:

''Có chuyện gì vậy?''

''Đó là cửu công chúa Lãnh Phong Sương, cô ấy phát bệnh rồi.''

Hóa ra, mọi người đều sợ sẽ bị lây bệnh với công chúa nên mới không dám lại gần, vài người đã đi báo tin cho phu tử. Thế nhưng, chờ mãi vẫn không thấy phu tử đâu, bọn người kia mới vác kiếm trở về.

''Các vị phu tử hôm nay không đến học viện, mau đưa công chúa đi tìm đại phu!''

Ngay lập tức, đám tiểu thư nhìn nhau không đáp, không một ai có lòng cứu giúp vị công chúa này. Suy cho cùng, nếu người nằm ở đây là Lãnh Minh Hiên, chắc chắn bọn họ sẽ tranh nhau phụ trợ. Thế nhưng, bọn họ cảm thấy Phong Sương công chúa bị ghét bỏ, nếu giúp đỡ liền không được đền đáp, ngược lại còn có thể rước họa vào thân.

Mặc Thù Thù thấy thế cục hỗn loạn, liền sai bảo tên cận vệ đi mời đại phu đến Thiên Tử Giám. Giọng điệu ấy của nàng ta một phần giúp đỡ, chín phần mỉa mai khiến Mặc Ngân Tầm cảm thấy chướng mắt tới cực điểm.

''Phương Thụy, mau tìm đại phu tới đây.''

Mặc Ngân Tầm không nhịn được nữa, liền tiến lên muốn đưa công chúa đi. Thế nhưng giữa chừng, nàng lại nghe thấy giọng nói thờ ơ ở phía sau.

''Nếu ngày hôm nay ngươi tiếp xúc với công chúa, lây bệnh từ công chúa, chẳng phải sẽ liên lụy đến bọn ta sao?''

Mặc Ngân Tầm ngoái đầu lại nhìn, mới thấy Mặc Thù Thù cùng hai tên cận vệ đứng phía sau. Nàng không hiểu từ khi nào, nàng ta lại trở nên máu lạnh vô tình đến vậy. Thấy chết không cứu chỉ là vô tâm, nhưng ngăn cản cứu người chính là độc ác.

Nàng thất vọng tới nỗi không nói được gì nữa, chỉ bế Lãnh Phong Sương rồi chạy đi thật nhanh. Nàng căn bản đã bị cổ trùng ăn gần hết xương vai, nhưng khi cổ trùng đi ngủ lại có thể hoạt động bình thường.

Nói ra cũng là điều lạ, nhưng việc nàng bế công chúa Sở Hoành Dương vào tối qua đã chứng minh tất cả. Mặc Ngân Tầm chợt nhớ ra, người trong cung phải chữa bệnh bởi thái y trong cung, nếu đại phu phát hiện ra chắc chắn không dám chữa.

Nhìn đám người đang xếp hàng đông nghịt trước cửa y quán, Mặc Ngân Tầm lặng lẽ thở dài. Nếu đợi được xếp hàng xong, vị công chúa này sẽ chết mất. Dù sao người cũng ở trên vai nàng, nhất định không thể bỏ rơi giữa chừng được.

Nghĩ ngợi ra như vậy, Mặc Ngân Tầm liền đưa vị công chúa nhỏ đến một con hẻm vắng người rồi cẩn thận nhảy vụt lên trên mái. Ở hoàng thành đông đúc, chẳng ai phát hiện một bóng dáng nhỏ nhắn như chim chuyền cành nhảy vụt qua vô cùng trôi chảy, lưu loát.