Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 55: Khế Ước Sinh Tử



Trận pháp của Mặc Ngân Tầm tuy xuất phát từ nguyên khí của Lãnh Phi Ngưng, nhưng kết cấu lại vô cùng đồ sộ. Bởi vậy, Lãnh Phi Ngưng tuy mạnh nhưng không tài nào phá bĩnh. Lại hết lòng lo lắng cho trận pháp còn dang dở của bản thân, Lãnh Phi Ngưng đành phải nhanh chóng rời đi trong ủy khuất.

Một canh giờ cuối cùng trôi qua, phu tử phong tỏa toàn bộ linh lực, chuẩn bị kiểm tra từng trận một. Trận nào yếu thì trực tiếp phá giải, khá hơn chút thì sử dụng thuật toán để tìm ra sơ hở, phu tử đi từ đầu đến cuối, giường như chưa dừng lại chỗ nào quá ba giây.

Đến pháp trận của Lãnh Phi Ngưng, phu tử dừng lại trong giây lát. Những tưởng đây đã là trận pháp mạnh mẽ nhất, liền không nỡ phá đi. Mãi một lúc lâu, phu tử mới kết hợp thuật toán và linh lực, phá giải xong trận liền có hiệu ứng lạ vô cùng chói mắt.

Quyết định này của Lãnh Phi Ngưng quả thực có chút khôn ngoan. Biết ông ta là phu tử, chắc chẳn phải có thể phá hết toàn bộ trận pháp ở đây, nàng ta liền chăm lo hiệu ứng một chút, đã có thể che đi khuyết điểm của pháp trận.

Bước lên tử đài chứa căn cơ trận pháp của Mặc Ngân Tầm, phu tử này còn chẳng thèm liếc qua. Ông ta trực tiếp dùng linh lực đánh tới, động tác nhanh đến mức Lãnh Phi Ngưng chưa kịp nói ra bốn chữ ''phu tử cẩn thận'' thì mọi chuyện đã rồi.

Một cỗ linh lực mạnh mẽ đánh tới, trúng thẳng vào chiếc gương đồng. Vệt máu loang dài vẫn còn trên mặt gương càng phát sáng, phản lại về phía ông ta một luồng tấn công y hệt.

Bạch phu tử nhất thời không phản ứng kịp, bị chính lực tấn công của mình phản phệ đánh văng ra xa. Một tờ giấy trắng ở đâu bay tới, rơi xuống trước mặt ông ta như một chiếc lá vàng.

Vì bị thương nặng tới nỗi khó lòng đứng dậy, Bạch phu tử thậm chí không để tâm đến chủ nhân tờ giấy là ai. Mặc Ngân Tầm bấy giờ mới xuất đầu lộ diện, đi ra từ phía sau bức tượng kì lân.

''Bạch phu tử, ta biết ông am hiểu trận pháp tà giáo lẫn chính đạo. Cho nên, ta chỉ muốn biết một điều, là cách phá giải trận pháp Nghịch Đồ Bát Quái.''

Phu tử nghe xong chỉ cười khinh khỉnh. Bởi với quy định cấm sát sinh vô cớ của Thiên Tử Giám, có ra ngoài rồi nàng cũng giết không nổi ông ta, trừ khi hai bên cùng muốn ứng chiến hoặc không còn là thành viên của Thiên Tử Giám này nữa.

''Ta không nói, ngươi có thể làm gì ta?''

Ánh mắt Mặc Ngân Tầm từ âm trầm lại trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Nàng vẫn thảnh thơi trên tử đài, buông lời đe dọa:

''Ở Thiên Tử Giám này, hiện tại chỉ còn ta và ông...''

Biết được sức lực mạnh mẽ đến mãnh liệt của trận pháp ấy, Bạch phu tử không thể không lay động. Nhưng lý trí đã bao trùm lên cả nỗi sợ hãi của ông ta. Trong đầu óc ông ta lúc này đều nghĩ đến có đất nước bảo vệ, Mặc Ngân Tầm lại không dám làm gì.

''Mặc Ngân Tầm, ta là phu tử của Thiên Tử Giám, có bệ hạ bảo vệ. Ngươi không giết nổi ta.''

Mặc Ngân Tầm nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt tràn ngập lo lắng của hắn, thật là không có khí chất của một người đi uy hiếp chút nào. Tóm lại, chịu cúi đầu trước mặt một tên nhãi ranh không có linh lực chính là nhục nhã lớn nhất đời ông ta, dù có chết cũng không chịu khuất phục nàng.

''Ngươi có nghe đến hiệp ước sinh tử chưa? Phu tử đã nhỏ máu tương thề, không được lật lọng đâu đó.''

Bạch phu tử khó hiểu nhìn nàng, trước nay hắn chưa hề dám nhìn qua bản khế ước nào cả, nay lại bất ngờ bị Mặc Ngân Tầm vu oan giá họa, tránh không khỏi cái sự hoang mang.

''Ngươi nói láo, ta trước nay chưa từng lập khế ước gì, tại sao lại đột nhiên lòi ra một tờ sinh tử? Không! Chắc chắn đó không phải máu của ta.''

Hắn cứ vậy bị nàng gài hết lần này đến lần khác nhưng chẳng hề hay biết, lòng này ngẫm lại cũng có chút hả hê. Đứng an toàn trong pháp trận, Mặc Ngân Tầm khẽ mỉm cười:

''Phu tử nói đùa rồi. Máu của người thường chảy từ tay, chân mới ngoài ý muốn xem là giả. Còn Bạch Phu tử kí khế ước bằng máu trong miệng, chắc chắn đều là thật.''

Vị Bạch phu tử kia thoáng chốc sững sờ, hóa ra tờ giấy ông ta không để ý mà ói máu vào lại chính là nhân tố có thể kết thúc sinh mệnh của ông ta ngay lập tức. Cho đến hiện tại, khi phải đối mặt với một nha đầu giảo hoạt, ông ta hoàn toàn không có đường lui.

Uổng cho người ta vẫn nói trận pháp sư là thông minh nhất, bao nhiêu năm trải đời như vậy cuối cùng cũng bại dưới chân một tên vãn bối miệng còn hôi sữa... Suy cho cùng, dù có sống lâu tới thọ ngang trời đất, nhưng con người chỉ thông minh đột suất khi trải qua cái chết đau đớn mà thôi.

''Không ngờ có một ngày, lão phu sẽ chết dưới tay ngươi.''

Mặc Ngân Tầm đồng tử có chút co giãn, nàng hoàn toàn không có ý muốn giết ông ta. Chẳng lẽ cách hành động của nàng quá thô bạo, ép ông ta chọn cái chết thay vì đánh mất sĩ diện?