Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 56: Thất Tinh Bắc Đẩu



''Bạch phu tử chớ bi quan, ta chỉ cần cách phá giải trận pháp, không có ý muốn lấy mạng của ông.''

Tuy lý thuyết bên ngoài là vậy, nhưng Mặc Ngân Tầm quả thực đối với ông ta chính xác là đang làm khó. Bởi nhắc đến trận pháp thất tinh bắc đẩu, bàn luận về nó chính là tội danh tu luyện tà đạo. Nếu một mai, nàng phá bĩnh loại trận pháp nào y như vậy, chính là hại nước hại dân, chu di cửu tộc.

''Ta phi, có chết ở đây cũng không bao giờ nói cho ngươi biết.''

Mặc Ngân Tầm quả thực đều chưa từng suy nghĩ về vấn đề Bạch phu tử sẽ bị chu di cửu tộc, trong lòng hiện lên suy nghĩ ông ta sĩ diện ngày một rõ rệt hơn. Nếu đã là như thế, nàng chỉ cần giả vờ một chút, biến hóa nhận thức của ông ta từ bị uy hiếp thay đổi thành làm việc tốt.

''Không giấu gì phu tử, phụ thân quá cố của ta trước đây ở Tây Vực, một lòng nghiên cứu, đến chết vẫn không thể phá giải trận pháp này. Tiểu sinh vì hoàn thành tâm nguyên của phụ thân, mới lặn lội chu du khắp nơi, thật không nghĩ đến đây là tà thuật của nước Đại Ưng, vẫn kính mong phu tử giúp đỡ.''

Bạch phu tử nhìn bộ dáng cúi đầu của Mặc Ngân Tầm, quả thực là thu lại không ít ngạo nghễ. Biết được nàng không có ý thực sự muốn đi phá bĩnh, ông mới lặng lẽ thở dài.

''Suy cho cùng cũng là một đứa trẻ hiếu thuận, ta nói cho ngươi một chút có lẽ cũng không sao. Trận pháp thất tinh bắc đẩu có xuất thân từ cõi U Minh, do một vị phán quan sáng chế ra để bắt quỷ. Thế nhưng ma quỷ bị dày vò quá độ thì sinh ra oán khí, nặng nề đến nỗi khiến vị ấy tẩu hỏa nhập ma.''

''Sau khi nhập ma mà không hề hay biết, vị phán quan ấy không thể phân biệt được loài ma quỷ với loài người. Có một lần, hắn giăng trận thất tinh bắc đẩu với con người, lại phát hiện không có một chút tác dụng. Hắn tưởng trận pháp của mình vô hiệu với quỷ rồi, liền trở về U Minh để xây dựng lại kết cấu trận pháp.''

''Sau khi trở lại, hắn đã giăng trận giết người. Máu đỏ chảy xuống, làm kinh động đến Diêm La Vương đại tiên, khiến ngài nổi trận lôi đình. Vị phán quan ấy bị đánh cho hồn siêu phách lạc, nhưng trận pháp thì được người Miêu Tộc nhìn thấy và áp dụng. Nhưng là trận pháp có thể lập nhưng không thể giải, còn mang theo âm khí và độc tố nặng nề, thất tinh bắc đẩu bị cấm lưu hành ở Đại Ưng.''

Nói vòng qua vòng lại, Bạch phu tử vẫn là không thể nói ra được cách giải độc. Mặc Ngân Tầm từ nhỏ mất đi tính kiên nhẫn, toan chen vào mấy câu nhưng lại nghĩ đến tĩnh sĩ diện kia, mới thu liễm lại sự nóng nảy.

''Muốn phá trận pháp thất tinh bắc đẩu, cần phải lấy được Tịnh Thủy Hành Châu. Viên minh châu ấy có thể phá vỡ hầu hết các trận pháp tà môn bằng vũ lực, do quỷ đế Mặc Trầm Âm lưu lại thế gian để tạ lỗi.''

Mặc Ngân Tầm cũng khá hiểu về mặt lý thuyết của trận pháp, nhưng nếu như Tịnh Thủy Hành Châu trên đời chỉ có một viên, bảo nàng làm sao có thể lấy? Hơn nữa, đó là của quỷ đế đồ vật, ai mà biết được chính nó mang lại cho nàng bao nhiêu cạm bẫy?

''Vậy... Tịnh Thủy Hành Châu này làm sao để có thể sử dụng? Có Tịnh Thủy Hành Châu rồi liền giải quyết trận pháp bằng cách nào?''

Suy cho cùng, Tịnh Thủy Hành Châu là mấu chốt quan trọng để giải quyết vấn đề. Nếu như đến Bạch phu tử cũng không hay biết tung tích của nó, vậy chẳng phải là nàng phí công vô ích sao?

''Quỷ đế phải cai quản quỷ giới, không thể xuất thế đến nhân gian. Hắn chỉ có thể để Tịnh Thủy Hành Châu trong bụng một linh hồn sắp sửa luân hồi, đồng thời dùng biện pháp báo mộng. Mà người đó chính là tam thế tử, là con trai quốc trượng.''

Nếu là con trai quốc trượng, người này hẳn là huynh đệ với Sở Mạc Phong. Mặc Ngân Tầm trong đầu nhảy số, nghĩ đến việc tiếp cận Sở gia, vừa có thể giúp Túc Trạch Lăng lấy lại ký ức, vừa tay trộm Tịnh Thủy Hành Châu.

''Đa tạ phu tử chỉ dẫn. Đại ơn đại đức của người, tiểu sinh suốt đời không quên.''

Mặc Ngân Tầm không ngại cúi đầu tạ ơn, sau đó liền niệm khẩu pháp để phá Nghịch Linh trận. Cuối cùng, nàng cũng có thể trở về ăn cơm.

Thoáng chốc, Mặc Ngân Tầm đã có thể thuận lợi vượt qua hầu hết các bộ môn đã tham gia, lễ nghi cũng được ca ca từ từ dạy dỗ. Nàng của hiện tại cũng xem như đã có người thân, có mục tiêu để tồn tại.

Thời gian qua đi, nhanh tới nỗi chính nàng cũng quên mất cổ trùng đang dần ăn mòn vào xương tủy. Trước khi khảo hạch một hôm, Mặc Ngân Tầm một mình quằn quại trên chiếc giường nhỏ bé.

Nàng rơi vào mộng cảnh, tuy đau đớn đến muốn khóc nhưng lại không thể nào tỉnh lại. Cổ trùng ngày càng hoạt động mãnh liệt, gặm nhấm từng miếng xương, thớ thịt của nàng.

Bên ngoài khuê phòng, một thân bạch y tà mị lướt qua, nhanh tới nỗi không để lại bóng hình. Lấy cái chớp mắt nhất thời của lính canh làm sơ hở, ẩn dật tựa thiên tiên.