Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 57: Tẩy Tủy, Hoán Cốt



Mặc Ngân Tầm mi tâm nhắm chặt, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh. Trong mộng, nàng bị một toán người ăn mặc lạ thường, treo lên một trụ cột cao thật cao.

Bọn họ thả côn trùng phía dưới, bọn chúng từ từ bỏ lên, gặm nhấm cơ thể nàng. Tuy ở trong mơ, nhưng cảm giác lại vô cùng chân thực, cảm giác đau đớn khi bị róc từng thớ thịt cứ liên tục tái diễn.

Thể nhưng, chỉ sau một cái chớp mắt, thân thể nàng lại lành lặn như ban đầu. Đám người lạ mặt vẫn ở đó, nàng bị trói chặt vào cây cột thấp hơn trước kia, dưới chân là ngàn vạn bó củi khô lấp đầy.

Bọn họ châm lửa, đốt hết đám củi khô, lan cả lên tấm thân ngọc ngà. Mặc Ngân Tầm bỏng rát toàn thân, linh hồn nóng chảy. Toàn bộ cơ thể nàng, từ mái tóc dài đến hàng lông mi đều bị thiêu rụi. Ánh lửa như chạm vào mắt nàng, vừa cay lại vừa rát.

''Nước...''

Đột nhiên, một trận mưa lớn giữa trời trong như ập xuống, phá hủy ngọn lửa đang hừng hực bùng cháy. Phía sau lưng nàng, có một sự ấp áp và mát mẻ luân phiên nhau truyền đến vô cùng dễ chịu.

Nàng có cảm giác từng thớ thịt đang hồi phục như thuở ban đầu, tuy nhiên bên trong cơ thể vẫn rất hỗn loạn. Xương cốt ngày càng bị ăn mòn cho đến hết, cuối cùng mới từ từ lành lại.

Lạ thay, sau khi hồi phục hoàn toàn, Mặc Ngân Tầm cảm thấy như đang đều khiển bộ xương của người khác. Mỗi khi cử động, nàng cảm thấy cơ xương vô cùng tê cứng.

Nó tê tới nỗi khiến nàng vô lực nằm sõng soài, hai mắt đột ngột mở to ra. Cuối cùng, Mặc Ngân Tầm lại phát hiện bản thân nằm trong vòng tay của Sở Hoành Dương bằng da bằng thịt.

Trong lòng nàng dấy lên một loại cảm xúc không tên. Có ấm áp, có xúc động, cũng có cả hạnh phúc tràn đầy. Sống mũi nhỏ cay cay, Mặc Ngân Tầm mở miệng khóc như chưa từng được khóc.

Sở Hoành Dương tay vẫn bế nàng, chân vẫn liên tục nhảy từ tòa lâu này sang phủ đệ kia, gương mặt đôi chút sững sờ. Hắn không giấu nổi bộ dáng hoang mang, thất thần, mày thấp mày cao giương mắt nhìn lấy nàng.

''Nha đầu ngốc, tẩy tủy, hoán cốt xong liền thực sự biến thành đứa trẻ rồi sao? Trong sách cổ ghi lại, hoán cốt đan trao cho ngươi bộ xương lành lặn yếu như trẻ sơ sinh, không ghi là sẽ tẩy não ngươi a.''

Mặc Ngân Tầm sau khi khóc, nước mắt nước mũi cứ như vậy chảy ra, nhưng lại không tài nào động đậy được. Cảm giác vừa tê vừa mỏi ấy thật vô cùng khó chịu, nay lại thêm ngứa ngáy trên gương mặt nhỏ nhắn ấy khiến nàng túng quẫn không thôi.

Hắn đưa nàng trở lại khuê phòng, đặt cỗ thân thể ấy ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận mới chuẩn bị rời khỏi. Mặc Ngân Tầm chất giọng yếu đi không ít, khàn khàn gọi với theo.

''Giúp ta…''

Hắn quay lại nhìn gương mặt lấm lem của nàng, lại có chút lạ lẫm với sự yếu ớt ấy, cuối cùng vẫn không nỡ rời đi. Hắn nhẹ nhàng tiến đến gần chiếc giường của nàng, ánh mắt tựa hồ vô cùng lo lắng.

''Lau...''

Khi ấy, Sở Hoành Dương mới để ý đến gương mặt dính đầy nước mắt của nàng, dịu dàng lấy bên cạnh đó một chiếc khăn. Đợi khi xong xuôi, hắn nhìn kĩ lại gương mặt nhỏ nhắn của nàng, không hiểu sao lại đỏ mặt tía tai đến nỗi phải quay đi.

Có thần mới biết, một kẻ thích trêu chọc người khác đang yên đang lành tại sao lại đỏ mặt một mình như kẻ ngốc. Có quỷ mới hay, một kẻ đã có ý trung nhân lại hy sinh nhiều thứ vì một người tri kỷ đồng hành đến vậy.

Cũng chỉ ông trời biết được, một nữ nhân có thể thu liễm sự đau khổ của mình trước mặt người được coi là lang quân tiền kiếp, lại không nhịn được mà khóc nấc lên ngay trong lòng một kẻ xem nàng như ''ân nhân một khắc''.

Phải chăng, từ sâu trong tiềm thức, con người đã bị hai chữ cố chấp làm đến mụ mị đầu óc. Rồi sẽ có một ngày họ buộc phải đưa ra lựa chọn, rằng bản thân nên đi theo con tim hay lý trí?

Trong thời gian hắn thẫn thờ, hai mắt nàng đã nhắm chặt, hoàn toàn không có phản ứng gì. Mặc Ngân Tầm thực sự rất mệt, cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái, liền ngủ không biết gì nữa.

Không biết ngủ bao lâu, nàng nghe được thanh âm va chạm của y phục, tưởng rằng nha hoàn trong phủ tiến vào, liền mở miệng phát ra tiếng động khẽ khàng.

''Ta... khát.''

Sở Hoành Dương mỉm cười, xoay người rót một chén trà ấm áp, đưa cho nàng. Mặc Ngân Tầm không lấy được, vẫn nằm bất động ở đó, hai mắt lim dim chỉ thấy một thân bạch y tóc dài.

Hắn dịu dàng đỡ lưng nàng dậy, thổi nhẹ một chút mới đưa đến miệng nhỏ của nàng. Mặc Ngân Tầm cảm nhận được hơi ấm bốc lên, liền một hơi uống cạn.

''Nha đầu ngốc, ngươi như vậy nếu gặp kẻ thù hạ độc thì phải làm sao?''

''Muốn uống nữa.''

''...''

Sở Hoành Dương liền tiếp rót cho nàng ba chén trà, Mặc Ngân Tầm uống xong liền như say, cứ vậy mà gục trên vai hắn. Nhìn dáng vẻ không chút phòng bị của nàng, hắn quả thực tim đập không phanh.

''Thật giống...''