Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 85: Cầm kì thi họa



Hoàng thượng nghe xong cũng có hơi sửng sốt, chưa kịp gằn giọng hung dữ thì Mặc Ngân Tầm đã quay qua đáp trả:

‘‘Bệ hạ, những việc thần nói đều là công việc thường ngày của muôn dân bách tính, hoàn toàn không có ý sỉ nhục công chúa. Nếu như nhân dân cũng là con của người, họ làm được thì tại sao hoàng tộc không thể làm?’’

Lời nàng nói ra cũng xem như có lý, chưa kể Vương Thành Di đã quả quyết đồng ý, hoàng đế càng không thể can thiệp vào.



Sau sự thỏa hiệp êm xuôi, Vương Thành Di đã tự muốn ra trận trước. Đánh đàn vốn là sở trường của nàng ta, bốn năm liền đều là nhờ một khúc đàn tranh mà được phong làm tài nữ của Đại Ưng.

Tiếng đàn thánh thót như nước chảy mây trôi, tự nhiên mà thanh nhã chứ không dồn dập dung tục. Âm đàn trầm lắng uyển chuyển, tựa như mưa bụi trên lá chuối. Xa nghe mờ ảo dường không, lặng im lại như vẫn ở bên tai.

Một khúc biến tấu tuyệt diệu khiến lòng người miên man khó tả, cũng không biết nó kết thúc từ khi nào. Nhưng khi dấu chấm của âm điệu khép lại, tất cả đều mang vẻ lưu luyến không thôi.

Mặc Ngân Tầm của trước đây đều không học qua cầm kì thư họa, chỉ là thấy thứ gì hay liền tập luyện mà thôi. Giống như tiếng đàn violin vẫn du dương theo nàng suốt thời thơ ấu trong phòng thiết bị, tương lai liền thiết kế một cái giống hệt.

Nàng dùng toàn bộ sức cảm thụ của mình để tạo ra những bản nhạc diệu kì, đợi đến ngày phơi bày chúng.

Mặc Ngân Tầm cầm trên tay cây đàn violin trước sự ngạc nhiên cùng khó hiểu của mọi người. Không một ai biết đó là loại nhạc cụ gì, Mặc Ngân Tầm cũng không mảy may để ý. Họ chỉ cần nghe âm thanh là được.

Tiếng đàn du dương, trầm bổng cất lên, bản tình ca Pháp cứ văng vẳng bên tai, bàng bạc một nỗi buồn vu vơ đổ bóng trong lòng mỗi người. Nỗi buồn ấy thật khó diễn tả, vừa có cái trong trẻo lại vừa ngân nga một nỗi niềm âm ỉ chảy qua thời gian.

Bản nhạc gợi nên một nỗi buồn khe khẽ và dịu ngọt, một nỗi buồn đẹp và lãng mạn chứ không phải cái buồn tiêu cực khiến người ta phải ưu sầu, ảo não. Nó phảng phất thôi nhưng khiến người ta phải lắng tâm suy nghĩ cho những cái thánh thiện đằng sau nỗi buồn vương vấn ấy.

Tiếng đàn vừa mới lạ, vừa sang trọng, vừa bình yên lại mãnh liệt khôn cùng, lúc lịch lãm, hào hoa, khi lại u trầm, man mác… Sau cùng, sự kết thúc của tiếng đàn để lại những giọt nước mắt tràn đầy hạnh phúc, lăn dài qua những điệu cười.

Mặc Ngân Tầm đã luyện violin từ khi còn nhỏ, cô độc với bóng tối cùng màn hình tivi, máy tính. Âm nhạc như người bạn đồng hành, là thứ để giúp nàng hồi tưởng lại những khoảnh khắc hạnh phúc vô bờ trước đây…

Đáng tiếc, tất cả niềm vui ấy chỉ còn là hồi tưởng.

Quay lại phía cuộc thi, Mặc Ngân Tầm chiến thắng triệt để, Vương Thành Di không cam lòng cũng phải khuất phục, đề nghị chuyển qua đánh cờ. Đây là bộ môn nhàm chán, nhảm nhí nhất trần đời đối với một người luôn thích phiêu du.

Con người có thể vừa đi đường vừa ca hát, làm thơ hay vẽ tranh. Nhưng không ai có thể vừa chu du tứ hải vừa đánh cờ được. Mỗi lần ra đường, người đánh cờ Mặc Ngân Tầm nhìn thấy chỉ là mấy vị lão tiền bối, không nghĩ đến nữ nhân còn có thú vui kì lạ như vậy.

Bất quá, nếu đây là nội dung công chúa yêu cầu, nàng đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý. Chẳng mấy chốc, bàn cờ hoa mĩ lật ra, hai bên một trắng một đen đương đầu đối kháng.

Đánh cờ cũng như bày binh bố trận, chiếm lãnh thổ sao cho lớn nhất. Mặc Ngân Tầm tuy không tiếp xúc qua, nhưng cũng xem như biết luật. Nàng bày trận như ăn bánh, hoàn toàn không tốn chút công sức nào. Nhưng tại sao khi thực hành đánh cờ lại gian nan như vậy?

Bất quá, Thành Di công chúa hình như cũng không được tốt, vừa đấu đến phần hai đã thở dài ra mặt. Tuy tiếng tăm lẫy lừng là hiền lương thục đức, nhưng cái hiền của nàng ta chỉ dừng lại ở việc đánh đàn, thưởng trà mà thôi.

Cũng như hai kẻ ngốc đánh với nhau qua lại, suýt hết cả bàn cờ. Giây phút cuối cùng, Mặc Ngân Tầm mèo mù vớ cá rán mà thắng được, còn định sung sướng ra mặt một chút. Đột nhiên trong không gian linh vật có một đoạn kí ức của Tử Linh Đằng, nó dùng huyễn thuật để che mắt mọi người.

Lúc thu dọn bàn cờ, Thành Di công chúa không hiểu luật cũng phụng phịu không khuất phục. Nếu là Mặc Ngân Tầm, nàng nhất định cũng sẽ không phục như vậy.

Trong lúc thi làm thơ, Mặc Ngân Tầm vốn không cần dùng đến não. Tuy nàng không biết viết chữ Trung Quốc, nhưng mấy bài thơ trên quảng cáo hàng đa cấp cũng nghe đến thuộc. Ấy cũng là những bài thơ tiếng Trung Quốc duy nhất Mặc Ngân Tầm có thể học được.

Thành Di công chúa dù thi ca có tốt đến đâu cũng không bằng văn thơ học thuộc. Như vậy, ngoài đánh đàn, Mặc Ngân Tầm đều là chó ngáp phải ruồi mà chiến thắng trong chính sự hoang mang của bản thân.