Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 86: Thao túng tâm lý



Chỉ còn phần thi hội họa nữa thôi là đã kết thúc một phần tỉ thí, Mặc Ngân Tầm cũng xem nó như một phần quyết định. Nếu như để Thành Di công chúa xắn váy chà bô, đắc tội hoàng thượng cũng không phải chuyện tốt.

Chủ đề tự do tưởng chừng như dễ dàng, lại chính là chủ đề tuyệt đối khó khăn. Người vẽ phải quyết định được đâu mới là thế mạnh của mình, cố gắng phát huy nó một cách triệt để. Hơn nữa, mỗi đề tài lại có cái đẹp khác nhau. Người chấm không thể đánh giá thấp một bức họa cõi u minh chỉ vì nó kém hào quang hơn bức tranh tiên cảnh được.

Bởi vậy, tất cả mọi người đều đồng ý với quyết định rút thăm chủ đề, vẽ được hay không là còn nhờ vào may mắn. Theo đó, mỗi vị quần thần không phân cao thấp sẽ được viết chủ đề vào lá thăm, bệ hạ rút ra liền sẽ quyết định.

Sau giây phút chờ đợi, cuối cùng cũng đã có kết quả. Lá thăm viết: ‘‘Vẽ con người một cách gọn gàng, không cầu kì, hoa mĩ, chỉ cần đầy đủ bộ phận bên ngoài là được’’.

Vẽ người vốn là vấn đề nhức nhối và khó khăn của người cổ đại. Thời điểm ấy, bọn họ chưa hề biết về các phương pháp vẽ tranh tối ưu, nhưng những người ở đây vẫn mang trong mình một niềm đam mê bất tận.

Vì vậy, một người hiện đại được tiếp xúc với nền văn hóa mới như Mặc Ngân Tầm sẽ là người thể hiện những cái hay của thế giới cũ. Nhưng thật tiếc nuối, nàng vốn không biết gì về thứ gọi là hội họa!

Cầm trên tay cây cọ lớn, Mặc Ngân Tầm có chút hoang mang. Đột nhiên, nàng lại nhớ đến những ngày mẹ còn sống, có dạy cách vẽ người, hẳn đó là nền văn minh mới nhỉ?

Trong lòng giống như có chút hy vọng, nàng động bút một cách hết sức tự tin. Đầu tiên là vẽ một hình tròn, hai chấm phía trên tượng trưng cho hai mắt, đường thẳng ngắn cùng hai chấm cạnh nhau tượng trưng cho lỗ mũi. Hai đường cong ở trên là lông mày, đường cong phía dưới là miệng. Sau đó, vẽ thêm ba cọng tóc trên đầu, hai tai ở hai bên. Cuối cùng, vẽ những chiếc que tượng trưng cho tay chân và cơ thể.

Cách vẽ vừa xấu xí, vừa thô sơ của nàng nhận về hàng loạt lời bàn tán xôn xao. Trong khi Vương Thành Di vẽ một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành với góc nghiêng hoàn hảo, Mặc Ngân Tầm chỉ có sản phẩm là người que xấu xí.

Hàng loạt quần thần được gọi nhận xét đều chê bai bức tranh của Mặc Ngân Tầm, hết lời tâng bốc Vương Thành Di. Cho đến khi hoàng đế nhìn mặt của Sở Hoành Dương, bị sự bình thản lạnh lẽo của hắn dọa đến kinh hồn.

‘‘Tam thế tử, ngươi có nhận xét gì?’’

Chí ít, nếu muốn xét Vương Thành Di thắng cuộc, trước hết cũng phải hỏi qua hắn một chút mới được. Chẳng mấy chốc, quyết định đó của bệ hạ đã dẫn đến sai lầm lớn.

‘‘Chẳng giấu gì các vị, tờ phiếu thăm đó là do ta viết ra.’’

Thành Di công chúa nghe xong liền giống như cá gặp nước, không ngừng dương dương tự đắc.

‘‘Ha, ta biết ngay huynh ấy sẽ không bỏ ta lấy người khác. Biết ta có tài hội họa nên mới ra đề khó như vậy, cũng không nghĩ muốn giữ cho ngươi chút mặt mũi.’’

Mặc Ngân Tầm nghe vậy cũng có chút hoang mang, hắn thực sự muốn làm khó nàng hay chỉ là muốn xem hoàng thất chà bô? Ánh mặt nghi vấn mà nàng nhìn hắn đã được tiếp nhận nhưng lại không có sự hồi đáp, xem ra là muốn ngoảnh mặt làm ngơ thật rồi.

‘‘Vậy cho nên, ta muốn hỏi công chúa một chuyện…’’

Vương Thành Di mới đó đã tưởng rằng hắn sắp cầu hôn mình đến nơi, ôm mặt đáp:

‘‘Nếu Hoành Dương ca ca đã ngỏ ý, Thành Di không thể không đón nhận.’’

Sở Hoành Dương nghe được câu này, cũng không tiện lòng vòng mà chất vấn:

‘‘Cho hỏi một bên mắt, một bên lỗ mũi, một bên má, một bên tai, một bên tay và một bên chân của người trong tranh đâu?’’

Nếu đã là góc nghiêng, tất nhiên tay chân đều khuất rồi, lấy ở đâu ra nữa chứ?

Khi ấy, tất cả mọi người mới có dịp ngoảnh lại đề bài, quả thực điều kiện cần là không đủ. Tuy tranh của Mặc Ngân Tầm có xấu, nhưng ít ra nó là góc chính diện vả đầy đủ bộ phận bên ngoài.

Tuy vậy, hoàng thượng vẫn còn một chút cố chấp, liền bào chữa:

‘‘Tuy rằng không đủ tay chân, nhưng nữ nhi của trẫm vẽ đẹp như vậy, chẳng lẽ lại không sánh được với người que xấu xí kia sao?’’

Hoàng thượng anh minh như vậy, đến hôm nay cũng muốn lật lọng ư? Hắn tuyệt nhiên không cho phép.

‘‘Bệ hạ, một bài văn có hay như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần nó lạc đề thì liền vô dụng rồi. Một bài văn lạc đề thì có thể sánh được bài văn đúng chủ đề nhưng câu từ còn thô sơ không? Hay là nói rằng, chỉ cần nó hay, nó đẹp thì không cần quan tâm phải trái, đúng sai nữa rồi?’’

Hoàng đế phẫn nộ nhưng không thể nói thêm được gì, ấy cũng là khi Tề Mặc Nhiễm lộ diện bành trướng.

‘‘Tam thế tử, đây là thi họa chứ không phải thi văn, không thể cứng nhắc như vậy được. Bức tranh của Thành Di muội muội chưa hẳn đã lạc đề, như vậy liền phải xét đến cái đẹp trước tiên.’’