Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 24: Không hề giống như lần trước



Cả một đêm Hoàng Minh thành thật ngủ ngon mà không hề nằm mơ thấy điều gì nữa. Sáng dậy cảm thấy vừa tỉnh táo vừa thoải mái. Đang đứng đánh răng anh mới sực nhớ ra. Bàn chải còn đang ở trên miệng mà xông ra bên ngoài. Nhìn qua lại xung quanh không thấy.

Chạy lại kiểm tra cửa kính hướng ban công cũng không có dấu hiệu bị mở. Cửa phòng càng không có khả năng. Một khi anh khóa trái thì không ai dám tự tiện xông vào trừ Hoàng Trân. Nhưng từ sáng tới bây giờ cô bé nữa bước cũng chưa tới.

“Biến đâu mất rồi?”

Lúc này anh chạy nhanh lại giường mình thì liền sáng rực mắt.

“Có lông cáo ở đây. Chứng tỏ là đêm qua là thật, vậy bằng cách nào nó có thể đi ra ngoài được chứ?”

Lúc này cửa phòng anh vang lên tiếng gõ cửa. Anh xoay người vào nhà vệ sinh trước tiếp tục giải quyết xong cái mặt của mình trước. Nếu là người khác thì không thấy anh ra mở cửa tự khắc đi còn nếu là em gái anh thì cô bé sẽ tự biết cách để xông vào.

Chính xác là như vậy. Cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại là anh đồng thanh nghe âm thanh vặn khóa cửa. Liền tù xì giọng Hoàng Trân thanh thoát tràn vào.

“Anh còn chưa xong nữa sao? Đã trễ như vậy.” Hoàng Trân khẩn trương mở tủ đồ của Hoàng Minh ra xem một lượt. Nhìn tới nhìn lui không thấy bộ đồ nào vừa ý. “Anh đã chuẩn bị quần áo chưa đấy.”

Hoàng Minh đang đứng dưới vòi sen mỉm cười lắc đầu. “Tùy tiện chọn là được. Anh tới đó sẽ thay đồ mẫu.”

Hoàng Trân không vừa ý. “Anh cứ như vậy. Nếu là người khác làm sao biết tủ đồ của anh chẳng có gì ra hồn như vậy. Em thực không hiểu anh luôn đây.” Miệng thì cằn nhằn nhưng tay vẫn không ngừng lấy hết cái áo này sang cái quần khác quăng lên giường để chọn.

Mãi cho tới khi Hoàng Minh ra đã thấy cô bé quần áo chỉnh tề trang điểm nhẹ nhàng đeo một chiếc cặp nhỏ đáng yêu đứng đó nghía bộ đồ của anh trong tay. Hoàng Minh liền tiến lại xoa đầu cô bé. “Cái này được rồi. Đồ có không đẹp khoác lên người anh cũng thành đẹp.”

Cô bé lè lưỡi. “Cái đồ tự tin.”

Nói xong liền dúi bộ đồ trên tay vào người Hoàng Minh rồi xoay người bước ra. Tới cửa vẫn không quên ngoái lại nói thêm.

“Sáng sớm ba mẹ đã đi công việc rồi. Em có hỏi ba mẹ nói đầu giờ chiều sẽ về. Chúng ta phải tranh thủ để về trước. Em xuống nhà trước đợi anh. Anh nhanh nhanh một chút.”

Hoàng Minh cười cười rồi phẩy phẩy tay với cô bé. Cửa phòng vừa đóng lại là anh cứ vậy mà cởi chiếc khăn đang quấn trên người xuống rồi mặc bộ đồ cô em gái vừa mới chọn cho anh xong. Em gái anh chính là ngoại lệ về sự dịu dàng duy nhất anh có cho đến hiện tại.

Cả hai ngồi xe hơn nữa giờ là tới được studio. Hôm nay đặc biệt đông người, từ phía cổng đã có người đón sẵn nên vừa xuống xe là anh đi ngay vào bên trong không dành thời gian để nghía xung quanh. Hoàng Trân khoác tay vào tay của anh trai mình rồi khuôn mặt vui vẻ đi cùng vào. Từ lúc anh xuất hiện là tất cả ánh nhìn lập tức đổ dồn vào phong thái của anh. Những cô gái xung quanh đều không nhịn được mà nuốt nước bọt ít nhất một cái.

Hoàng Trân ở bên cạnh nhìn cũng không nhìn nổi.

“Lần trước cùng anh tới đây cũng không tới nổi nhìn thấy anh giống như sắp bị ăn tươi nuốt sống tới nơi như vậy.”

Hoàng Minh khom người sang một chút nét mặt vẫn rất điềm đạm nhưng giọng điệu lại mang sự trêu chọc.

“Anh trai của em chính là nó năng lực đó. Không phải như vậy lại rất có phong cách sao.”

Vừa thấy thương anh mình bị nghía tới muốn bay màu thì sau khi nghe xong một chút cũng không còn.

“Em đến sợ sự tự tin này của anh rồi.”

Hoàng Minh nhếch miệng cười một cái nhẹ nhàng rồi đưa tay đẩy cửa ra. Cả hai bước vào liền nhìn thấy hơn mười người đã có mặt ở đây và đang chuẩn bị cho buổi chụp. Nhìn thấy Hoàng Minh liền vui vẻ.

“Chào buổi sáng Hoàng Minh.”

“Cậu khỏe hẳn chưa mà quay lại làm việc nhanh như vậy. Đúng là làm chúng tôi ngưỡng mộ mà.”

Hoàng Minh cười tươi với mọi người rồi đi đến ghế trang điểm mới cất giọng nói.

“Còn không phải vì nhớ mọi người sao. Dạo này cũng không còn học nhiều nên ở nhà suốt đâm ra chán. Đi làm thế này vui hơn.”

“Miệng vẫn ngọt như vậy haha.”

“Em tới sớm vậy?” Chị Quỳnh Mai từ phía cửa đi vào ngồi xuống bên cạnh Hoàng Minh. Lúc này vẫn chưa thấy Hoàng Trân đang ngồi ở bên trái anh ta.

Hoàng Minh liền nghiêng người để khuôn mặt xinh xắn của Hoàng Trân hiện ra.

“Đây…đây chị nên cảm ơn người này đây. Trời còn chưa kịp sáng đã ầm ĩ ở phòng em.”

Hoàng Trân cười tươi thật tươi vẫy vẫy chào.

“Lâu lắm mới gặp chị. Chị vẫn khỏe chứ?”

Chị Quỳnh Mai liền cảm thán.

“Đúng là anh em một nhà. Càng lớn càng xinh ra làm chị tham lam muốn bắt cả hai anh em một lượt luôn đây này.”

Hoàng Trân liền vui vẻ tới đỏ mặt.

“Thôi thôi cho em xin vậy. Em xin nhường cho anh Hoàng Minh một mình tỏa sáng. Nếu em đi vào con đường này thì anh của em tắt ngúm đi mất haha.”

Hoàng Minh nghe xong lập tức bày ra nét mặt hết nói nổi. “Em giỏi lắm.” Sau đó quay ngang chị Quỳnh Mai. “Đừng nói nhiều với em ấy làm gì. Còn điêu hơn cả em.”

Chị Quỳnh Mai vui vẻ lắc đầu quay về chủ đề chính.

“Em đã đọc kịch bản rồi đúng không? Vậy đoán thử xem chị chấm vai nào cho em.”

Hoàng Minh cười cười.

“Chị chấm vai chính cho em. Đúng không?”

“Đúng rồi. Vai đó nếu em thủ diễn đảm bảo không hot chị không làm quản lý nghệ sỹ nữa.” Chị Quỳnh Mai khẳng định một trăm phần trăm chắc chắn.

Hoàng Minh nhìn vào mình trong gương khuôn mặt hoàn hảo nở ra một nụ cười không rõ nghĩa là đang hài lòng hay đang không hài lòng. “Em lại chấm cho mình vai khác.”

“Vai khác sao?” Chị Quỳnh Mai ngỡ ngàng.

“Đúng vậy. Nam phụ không những phụ mà còn hết vai sớm. Vì người mình yêu mà chấp nhận chết.” Hoàng Minh thành thật. Mạng sống trước chính là anh đã chọn vai này nhưng tới cuối cùng không được diễn. Nhà sản xuất muốn anh diễn vai chính. Phong thái của anh diễn vai phụ này chính là lãng phí. Kết quả là anh không diễn nữa.

“Chị không…”

Chị Quỳnh Mai định nói thêm nhưng đột nhiên Hoàng Minh không muốn bàn luận thêm nên ngắt lời.

“À…chuyện đó khi trao đổi với bên đoàn phim và thử vai sẽ tiếp tục nói. Bây giờ chúng ta bỏ qua trước đi được không.” Lúc này anh mới sực nhớ ra chuyện người tập trung đông ở studio này nên tiện mặt hỏi. “Mà sao hôm nay ở đây đông thế chị?”

“Hôm nay chính là ngày thử vai mà em vừa nhắc tới đó.” Chị Quỳnh Mai vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi đang reo lên.

Hoàng Minh có chút không hiểu. Ở bên cạnh chị Quỳnh Mai đang nghe điện thoại anh cố nhớ lại. Ngày hôm nay trong lần trước không phải là ngày thử vai cho bộ phim điện ảnh này. Nó được diễn ra sau sinh nhật ba anh tận hai tuần lễ. Tại sao lần này lại tới sớm như vậy?

Mọi chuyện không phải là một lần lập lại sao? Tại sao lại có cảm giác sống lại lần này chính lại là một lần sống mới. Vẫn còn đang chau mày suy nghĩ thì chị Quỳnh Mai bên cạnh lên tiếng.

“Chị phải đi rồi. Nhà tại trợ mới của bộ phim này hôm nay tới. Chị cùng với đạo diễn đi đón. Em trang điểm trước nhé. Một lát chị quay lại.” Chị nói xong liền đứng dậy vẫn không quên thân thiện thêm một chút với Hoàng Trân. “Em gái đừng ngại nhé. Toàn là người nhà. Em cần gì cứ nói mọi người giúp.”

“Dạ…” Hoàng Trân cười tươi vẫy tay tạm biệt. Còn Hoàng Minh mặt đã đanh lại thành một màu đen rồi.

Bên ngoài một chiếc xe màu đen vừa đổ xuống liền có mấy người đi nhanh xuống mở cửa xe. Một người đàn ông cao lớn phong thái không hề tầm thường bước xuống. Ông không đợi chờ gì mà cùng với hai người vệ sỹ cùng một trợ lý đi vào trước.

Tiếp theo đó là một con xe hơi thể thao đậu sát phía sau. Mọi người lập tức thay đổi sự chú ý. Cho đến khi người trên xe bước xuống tất cả giống như bị điểm huyệt bất động. Không một ai nhúc nhích cũng không một ai dám cản lại. Một người trong đoàn người áo đen phía trước tiến đến đưa cho cậu ta một cái thẻ màu đỏ rồi cùng nhau bước vào trong.