Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 20: Một tháng kiếm được 60 đồng, kiếm gấp hai lần hắn ta



Có nhẫn chỉ đường, Thẩm Thanh không nhàn rỗi một khắc nào.

Mặc kệ thảo dược gì, chỉ cần nhẫn có phản ứng, kể cả là không nhận biết, Thẩm Thanh cũng sẽ hái nó bỏ vào túi.

Nếu hệ thống giao dịch trong nhà gỗ nhỏ có thể thu mua, cô nhất định phải tận dụng công năng này kiếm tiền.

Trong lòng cô rất rõ ràng, mấy năm nay sẽ có biến động cực kỳ lớn.

Cô có thể làm chính là tích cóp đủ tiền, chờ sau này cho phép tư nhân hóa thì đi làm buôn bán. Một đời này, cô nhất định phải có nhiều tiền hơn Vương Nam Hải!

Nghĩ vậy, Thẩm Thanh càng thêm mười phần động lực, rất nhanh hái được nửa sọt thảo dược.

Giờ ăn cơm.

Thẩm Thanh yên lặng tìm một góc, lấy màn thầu trắng tối hôm qua chưng ra, ngọt ngào ăn.

"Chị A Thanh."

Nguyễn Ca đi bộ bước nhỏ tới trước mặt Thẩm Thanh, tự quen thuộc ngồi ở bên cạnh cô.

"Chị A Thanh, chị có mang theo lương khô à, vậy cho chị thử rau ngâm do chính em làm xem."

Vốn dĩ, Thẩm Thanh định cự tuyệt, nhưng thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của Nguyễn Ca.

Ừm...... Quả nhiên tay nghề không tồi.

So với tay nghề của cô còn tốt hơn một chút, rất có tố chất làm một đầu bếp giỏi.

"Thế nào? Có phải ăn rất ngon hay không? Đây chính là ướp bằng phương pháp tổ truyền nhà em." Nguyễn Ca tự hào nói.

"Không tồi. Cảm ơn."

"Đừng khách khí, em thật sự bội phục chị, chị là người phụ nữ dũng cảm nhất em từng gặp." Nguyễn Ca ngọt ngào cười, ánh mắt tràn ngập bội phục.

"Chị có cái gì đáng để bội phục......" Thẩm Thanh âm thầm cười nhẹ.

Thần sắc Nguyễn Ca nghiêm túc nói: "Đương nhiên là có! Em đã gặp rất nhiều người phụ nữ bất hạnh, các cô ấy cũng rất chán ghét người đàn ông của mình, nhưng là lại chưa từng đề nghị ly hôn! Ngay cả nói đến hai chữ ly hôn thôi cũng đã rất kiêng kị rồi. Chị A Thanh, chị không giống như vậy, chị sống rất thoải mái...... Văn hóa của em không cao, cũng không biết hình dung như thế nào, nhưng trong lòng em cực kỳ bội phục."

Thẩm Thanh nở nụ cười, "Vậy em cảm thấy quyết định của chị có ngốc không?"

"Đương nhiên không!" Nguyễn Ca không chút do dự, bổ sung nói: "Người sống cả đời, quan trọng nhất là cảm thụ của chính mình. Em nhìn thấy được chị thực sự hưởng thụ cuộc sống hiện tại, như vậy là đủ rồi."

Thẩm Thanh thừa nhận, trước đó xác thật không thích cô gái tự cho là quen thuộc này, nhưng hiện tại rất có thiện cảm với cô gái này.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ừm...... Chắc là 18 tuổi đi......"

"Chắc là?"

"Em cũng không biết em đẻ năm nào, trong nhà đông con, cha mẹ em cũng không nhớ rõ. Chắc là 18 tuổi rồi."

Thẩm Thanh nhất thời không biết nói gì.

Trong lòng có chút đau lòng cho cô gái trước mặt.

Không tới 18 tuổi gả cho người què trong thôn, kết hôn nửa năm người đàn ông chết, phải cõng danh khắc chồng, không thể quay về nhà mẹ đẻ, chỉ có thể sống thủ tiết ở căn phòng rách nát của nhà chồng. Cũng giống mình là một người mệnh khổ.

"Ừm, chấm chút mật ong, ngọt." Thẩm Thanh nhẹ giọng nói.

Nguyễn Ca ngẩn người, nở nụ cười ngọt ngào, "Cảm ơn chị A Thanh."

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Thanh tiếp tục tìm dược thảo theo nhẫn chỉ đường.

Thẩm Thanh phát hiện theo tần suất sử dụng gia tăng, phạm vi nhẫn hình như lớn hơn, cũng có thể cảm nhận càng nhiều vật phẩm càng quý hiếm.

Bận việc mấy giờ, Thẩm Thanh đã mệt đến thở hồng hộc, quay đầu nhìn sọt đã tràn đầy, lộ ra tươi cười vui vẻ.

Cùng giống lần trước, Thẩm Thanh tìm một góc hẻo lánh, vụng trộm trốn vào không gian, trừ bỏ Khương Hoạt còn tại toàn bộ đồ vật đều để trong không gian, sau đó nhanh chóng quay trở lại hiện thực.

Giao xong nhiệm vụ rồi trở về nhà.

Lúc này, Thẩm Thanh mới có thời gian chú ý tới bên trong không gian.

Cây Hạnh đã nở hoa, đợi đến hai ngày nữa là có thể chín rồi.

Cải thìa trên đồng ruộng cũng đã mọc ra lá mầm, phỏng chừng ngày mai cũng có thể ăn.

Thẩm Thanh hái mười quả táo, cùng với thảo dược hôm nay mang vào trong nhà gỗ nhỏ.

Trước mặt có một rổ thật lớn.

Thẩm Thanh để táo vào rổ, rồi ấn xác định trên màn hình, rất nhanh mười quả táo đổi thành 1.3 đồng, tiền trong hệ thống.

Hoàng liên, cam thảo, xa tiền thảo, bồ công anh, bò cạp, rết, thằn lằn......

Thẩm Thanh cho toàn bộ vào trong rổ, rồi ấn xác định.

Giây tiếp theo trong tài khoản lại nhiều thêm 2 đồng.

Thẩm Thanh kinh hỉ bưng kín miệng, một ngày có thể kiếm 2 đồng, vậy một tháng có thể kiếm được 60 đồng!

So với tiền lương một tháng của Vương Nam Hải thì cao gấp hai!

Trên mặt Thẩm Thanh không giấu được ý cười, cứ tiếp tục như vậy, trước khi cho phép tư doanh, cô cũng có thể tích cóp đủ tiền.

Một đời này, cố nhất định phải hưởng thụ cuộc sống thật tốt, đem tiền đều tiêu trên người mình

Tính thời gian, còn 3 ngày nữa là Cố thư ký trở về, rốt cuộc sắp thoát khỏi khổ sở.

Thẩm Thanh nhớ tới còn chưa chuẩn bị đơn xin ly hôn, trong lòng có chút khó khăn.

Kiếp trước vì chăm sóc gia đình, cô còn chưa học xong tiểu học đã nghỉ học.

Từng sống một đời, đại đa số chữ đều có thể nhận thức được, nhưng trừ bỏ tên, những chữ khác thì không biết viết thế nào.

Hiện tại muốn lâm thời ôm chân Phật cũng không kịp.

Thẩm Thanh nghĩ, cô không có bạn bè, người trong thôn càng muốn xem cô bị chê cười, đơn xin ly hôn này tìm ai nhờ viết hộ đều không thích hợp.

Nghĩ đến cuối cùng, người thích hợp chỉ có Lâm Dư.

Thẩm Thanh đổi giấy bút, lại đổi vài quả quýt, đi tới cửa nhà Lâm Dư.

Nhẹ nhàng gõ cửa, lần này người mở cửa là Lâm Dư.

Áo sơ mi trắng trên người Lâm Dư bị nước thấm ướt nhẹp, mơ hồ có thể thấy được cơ ngực cùng đường cong hoàn mỹ.

"Cô đến đây có việc gì vậy?" Bên tai Lâm còn dính nước, giống như là mới tắm xong.

Thẩm Thanh chưa bao giờ gặp tình huống này, mặt đỏ lên, chân không tự chủ mà cọ cọ trên mặt đất, "Cái kia...... Có một chuyện muốn tìm đội trưởng giúp đỡ."

Lâm Dư không chú ý tới bên tai Thẩm Thanh ửng đỏ, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Không thành vấn đề, có chuyện gì khó khăn cứ nói cho tôi, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ không từ chối."

Sau đó lại nói: "Cô vào trong nhà ngồi rồi nói!"

Thẩm Thanh cúi đầu, đi theo Lâm Dư vào sân.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh bước vào nhà Lâm Dư, sân nho nhỏ quét dọn thập phần sạch sẽ.

Giữa sân để một cái bàn dài, hai bên rào tre trồng rất nhiều loại hoa Thẩm Thanh không biết tên.

Lâm Dư lấy một cái khăn lông khô, vừa lau tóc vừa hỏi: "Cô muốn tôi giúp chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn viết đơn xin ly hôn...... Đội trưởng anh là người có văn hóa, có thể viết giúp tôi hay không?"

Tay Lâm Dư hơi dừng một chút, sau đó đáp ứng.

"Cảm ơn đội trưởng!" Thẩm Thanh đưa quả quýt trong tay cho anh, "Phiền toái đội trưởng."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, tôi không thể lấy đồ vật của cô."

"Đội trưởng anh nhận lấy đi, bằng không lòng tôi sẽ khó chịu." Thẩm Thanh vội nói.

Lâm Dư bất đắc dĩ cười cười, ôn nhu nói: "Nếu như vậy trong lòng cô có thể nhẹ nhàng hơn, thì tôi sẽ nhận lấy."

Thẩm Thanh gật đầu thật mạnh, sau đó đưa giấy bút qua, "Vậy phiền toái đội trưởng."

Lâm Dư nhìn giấy bút, cúi đầu cười khẽ, còn chuẩn bị đầy đủ hết.

Người khác nghe được hai chữ ly hôn như lâm đại địch, nhưng cô lại vô cùng mong chờ.

Lâm Dư chưa từng viết đơn xin ly hôn, nâng má suy nghĩ nội dung nên viết như thế nào.

Thẩm Thanh đứng ở bên cạnh xem, cúi đầu ngửi thấy mùi hương trên tóc Lâm Dư, Thẩm Thanh vội vàng lui một bước về phía sau.