Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 18



“Thủy Y, không phải em hận tên vô dụng này sao? Chẳng phải em muốn ly hôn từ sớm rồi sao? Sao em lại không đồng ý? Sẽ không có ai nói gì em đâu. Em đã ở bên cạnh hẳn ta ba năm trời, đã đủ tận tình tận nghĩa rồi!", Triệu Ngọc Sinh chất vấn Phương Thủy Y.

Trương Trần lập tức hiểu ra. Ban đầu, anh còn thắc mắc, không biết chuyện này có liên quan gì đến việc anh rời xa Phương Thủy Y, nhưng khoảnh khäc này, anh đã ngộ ra mọi chuyện khi nhìn thấy Triệu Ngọc Sinh!

Trương Trần kéo mạnh Phương Thủy Y vào lòng mình ngay trước mặt Triệu Ngọc Sinh và Tôn Khuê Minh. Sau khi đấu tranh nội tâm một lúc, bỗng khuôn mặt anh đỏ ửng lên.

Ba năm kết hôn, số lần anh động vào tay Phương Thủy Y rất ít, chứ làm gì có hành động bá đạo không suy nghĩ như thế này bao giờ.

Thấy cảnh tượng đầy đả kích này, Triệu Ngọc Sinh càng điên cuồng hơn, Tôn Khuê Minh cũng nhíu chặt mày, sự hiền hòa ban nãy bỗng chốc tan biến.

“Đúng là không ngờ được, nhà họ Tôn cũng chịu sự chỉ huy của nhà họ Triệu đấy!”, Trương Trần châm chọc.

Tôn Khuê Minh không cần phải giải thích với loại người mà ông ta cho rằng chẳng đáng để tâm. Nếu Trương Trần đã không chịu, ông ta chỉ đành giở trò hiểm để trả ơn Triệu Ngọc Sinh mà thôi. Lúc cần thiết, ông ta cũng không ngại việc lấy một mạng người.

“Người đâu!”, Tôn Khuê Minh quát lớn, sau đó võ vai Triệu Ngọc Sinh và nói nhỏ: “Đừng nóng vội!"

Triệu Ngọc Sinh gật đầu, nhìn cánh tay Trương Trần đang ôm lấy Phương Thủy Y, trong lòng hẳn ta bỗng xuất hiện một ý nghĩ vô cùng tàn ác chính là chém đứt cánh tay. kia.

Đương nhiên, sẽ có người giúp hẳn ta giải quyết mọi chuyện.

Xoạt xoạt!

Chẳng mấy chốc, bốn, năm người đàn ông to con vạm vỡ kiểu người gặp người tránh xông thẳng vào phòng.

“Ông Vương, người bạn kia của ông bao giờ tới vậy, để tôi đi đón người đó cho, như vậy cũng tỏ rõ thành ý của chúng tôi!", trong đại sảnh, Tôn Mỹ Lâm nhìn Vương Hiển Chỉ đang châm cứu cho ông nội mình và nhẹ giọng hỏi.

“Ừm!", Vương Hiển Chỉ lắc lắc đầu đáp: “Tôi cũng không rõ. Cậu ấy gặp phải chút rắc rối, tôi cũng chỉ cố gắng ổn định tình hình sức khỏe của ông Tôn thôi, đợi cậu ấy giải quyết xong rắc rối rồi nói tiếp".

“Cái gì?”, Tôn Mỹ Lâm kinh ngạc, đây là việc cứu mạng ông nội cô ta, sao có thể chậm trễ được chứ,

“Ông Vương, không biết người bạn kia của ông có ở Hoài Bắc không? Nếu có rắc rối gì, nhà họ Tôn chúng tôi cũng có chút ảnh hưởng ở đây!”, Tôn Mỹ Lâm khách sáo nói. Làm gì có chuyện nhà họ Tôn chỉ có chút mặt mũi cơ chứ, chắc chản là lớn mặt, ngoại trừ một vài gia tộc đếm trên đầu ngón tay, có nhà nào dám động đến nhà họ Tôn đâu.

“Tôi quên hỏi rồi, nhưng chắc cậu ấy ở Hoài Bäc”, Vương Hiển Chỉ có chút áy náy.

“Aiz, đúng rồi!", Vương Hiển Chi vỗ đầu như nhớ ra chuyện gì đó: “Không phải cô gặp cậu ấy rồi sao? Sáng nay cậu ấy đến đây cùng một cô gái mà”.

“Sáng nay, cô gái?”, Tôn Mỹ Lâm nhắc lại. Sáng nay, cô †a luôn ở cạnh ông cụ Tôn, đến khi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh mới ra ngoài thì gặp ngay Triệu Ngọc Sinh, Phương Thủy Y và cậu con rể nhà họ Phương mà thị

Chắc chắn không phải Triệu Ngọc Sinh, lẽ nào....

Tôn Mỹ Lâm nhìn Vương Hiển Chị, dè dặt hỏi: “Ông Vương, có.... có phải người bạn kia của ông tên là.... Trương Trần không?”

“Đúng vậy, nếu cô biết cậu ấy, cô xem giúp cậu ấy giải quyết xong räc rối chưa? Có cậu ấy, mọi chuyện đều được giải quyết hết!”

“Bùm!”, Tôn Mỹ Lâm chỉ cảm thấy đầu óc cô ta như nổ tung. Cho dù có đánh vỡ đầu, cô ta cũng không ngờ được người bạn mà Vương Hiển Chỉ nhắc tới là cậu con rể nổi tiếng cả Hoài Bắc.

Nhớ lại thì Trương Trần nói răng đến để chữa bệnh cho. ông cụ Tôn, cô ta còn đuổi người ta đi, thậm chí suýt chút nữa nhốt người ta lại.

“Nhốt lại!”

“Có chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”, Tôn Mỹ Lâm khẩn trương kéo tay Vương Hiển Chỉ rồi chạy về phía phòng giam.

“Con bé này làm cái gì vậy. Tôi lớn tuổi rồi, chạy không nổi nữa, cô để tâm đến người già một chút được không?”, Vương Hiển Chỉ bất lực nói.

“Đến muộn, người bạn của ông có khi bị tàn phế đó!”, Tôn Mỹ Lâm làm gì còn thời gian để giải thích, cô ta bỏ mặc 'Vương Hiển Chỉ ở lại, một mình chạy trước.

Khi đến phòng giam, Tôn Mỹ Lâm chẳng nghĩ ngợi gì, trực tiếp nhấc chiếc chân ngọc ngà lên, bàn chân nhỏ bé đạp một phát lên cánh cửa.

Bên trong, hai người đàn ông vạm vỡ đang vung năm đấm về phía Trương Trần, Phương Thủy Y thì ôm chặt ngực.

“Dừng tay hết lại cho bà. Ai cho phép mấy người ra tay, cút hết cho tôï”.

“Cô cả?”, mấy tay đàn ông đô con không hiểu chuyện gì, quay ra nhìn Tôn Mỹ Lâm.