Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 19



“Mỹ Lâm, con làm trò gì thế?”,

Tôn Khuê Minh nhíu mày: nhìn con gái cưng của mình.

Triệu Ngọc Sinh cũng siết chặt năm đấm, liếc nhìn Trương Trần đang được Phương Thủy Y che chở, sau đó trầm giọng nói: “Mỹ Lâm, ở đây không có chuyện của eml”

Nhưng Tôn Mỹ Lâm hoàn toàn không để ý tới hai người, nếu Trương Trần không phải người bạn mà ông Vương đã nhắc tới thì thôi, nhưng lỡ đâu là thật, thì bọn họ coi như toi đời!

Tuy tới bây giờ, Tôn Mỹ Lâm cũng vẫn không thể tin nổi chuyện con rể nổi tiếng ăn bám của nhà họ Phương lại quen biết với thần y, nhưng cô ta thật sự không dám làm liều.

“Lời tôi nói không có tác dụng à, tránh ra!", Tôn Mỹ Lâm lạnh giọng quát.

Mấy người đàn ông vạm vỡ nhìn nhau rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng giam. Chuyện này không phải vì Tôn Mỹ Lâm có quyền lớn mà cô cháu gái này được cưng như trứng, hứng như hoa ở nhà họ Tôn. Nếu không phải chuyện gì to tát, thường thì sẽ không ai làm trái lời cô ta.

Tôn Khuê Minh tức giận nhìn con gái cưng của mình, bất lực nói: “Con làm gì thế, trước mặt bao nhiêu người như: vậy..."

“Anh ta, anh ta chính là người bạn mà ông Vương đã nói!", Tôn Mỹ Lâm có chút lo lăng chỉ tay về phía Trương Trần và nói.

Tôn Khuê Minh sửng sốt, sau đó ông ta nhìn con gái mình với vẻ mặt quái dị: “Mỹ Lâm, con không có bị sốt chứ...”

Ông ta tiến lên, giơ tay sờ trán con gái, ông ta đúng là kẻ có tiền và bận rộn nhiều thứ nhưng lỗ tai còn tốt lắm. Dù ông ta không cố tình chú ý nhưng suốt ba năm nay, ông ta từng không ít lần nghe nói về con rể của nhà họ Phương.

Nhưng lúc này, con gái của ông ta lại nói thắng con rể vô dụng này chính là thần y mà Vương Hiển Chi đã nhắc tới. Con bé này nói đùa kiểu gì vậy chứ, nếu thăng nhóc này là thần y vậy thì ông ta là Hoa Đà!

Triệu Ngọc Sinh cũng tức giận. Hản ta cảm thấy lồng ngực của mình sắp nổ tung. Hẳn ta còn chưa đụng vào. Phương Thủy Y mà Trương Trần lại dám trắng trợn ôm cô ấy. trước mặt mình, hơn nữa, khi mấy người đàn ông vạm vỡ sắp ra tay, tên đê tiện này còn ngoan ngoãn trốn sau lưng Phương Thủy Y nữa.

'Mỹ Lâm, kiến thức Trung y bao la uyên thâm, có thầy thuốc nào không phải người lớn tuổi, mà danh tiếng của Trương Trần ra sao, chẳng lẽ em chưa từng nghe nói! Ba năm nay, ở nhà họ Phương, trừ ăn ra, việc hắn làm chỉ là ngủ, em từng nghe ai nói hẳn là thần y chưa?”

“Em... em..”, Tôn Mỹ Lâm nghẹn họng, chính cô ta cũng không tin được, trừ khi Trương Trần mà ông Vương nói không phải Trương Trần này, chỉ là hai người giống tên?

“Ông Vương sắp tới đây rồi, để ông ấy nhìn một cái cũng không sao!”, Tôn Mỹ Lâm nói.

Tôn Khuê Minh và Triệu Ngọc Sinh vừa định nói gì đó thì lại nghe thấy giọng nói phàn nàn truyền từ ngoài vào.

“Tôi nói này cô nhóc, sao cô không biết kính già yêu trẻ thế, làm tôi mệt chết rồi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Vương Hiển Chỉ vừa dứt lời, ông ấy vịn tường bước vào phòng giam thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu lên vừa định nói gì đó, ánh mắt lại dính vào gương mặt lạnh lùng của Trương Trần đứng phía xa.

“Ô kìa? Anh bạn nhỏ, không phải cậu gặp việc rắc rối cần giải quyết à, sao lại ở đây, chẳng lẽ nhà họ Tôn giải quyết giúp cậu rồi?”, Vương Hiển Chỉ buồn bực hỏi.

Nghe thấy lời của Vương Hiển Chi, Tôn Khuê Minh sững sờ ngay tại chỗ, khóe miệng hơi giật giật, cố gắng gượng cười hỏi: “Ông, ông Vương, ông đừng bảo với tôi là thần y mà ông nói chính là cậu ta...”

“Là cậu tal", Vương Hiển Chi gật đầu, ông ấy cũng cảm thấy bầu không khí hiện tại có gì đó sai sai. Sau đó nhíu mày nhìn về phía Tôn Khuê Minh, nói với giọng không vui: “Cậu bạn Trương của tôi nói với tôi là cậu ấy gặp rắc rồi, ông đừng với tôi kẻ gây phiền phức cho bạn tôi là nhà họ Tôn đấy nhé!”

“Chuyện này, chuyện này... tôi!”, đầu óc Tôn Khuê Minh suýt đơ tại chỗ, ông ta chỉ vào Trương Trần rồi lại nhìn Vương Hiển Chỉ - một người tài năng cực có tiếng tăm, nhất thời không biết mình nên nói gì.

Triệu Ngọc Sinh ở phía sau cũng ngây người, hẳn ta chỉ cảm thấy thế giới này đang chơi mình, Trương Trần lại là thần y, dựa vào đâu chứ?

“Bọn họ là bạn của ông anh à?”, Trương Trần im lặng một hồi rồi nhìn Vương Hiển Chỉ hỏi.

*... Cũng có thể coi là vậy! Có chút quan hệ thôi, băng không thì anh cũng sẽ không phí sức chạy tới đây làm gì!”

Vương Hiển Chỉ gật đầu, quan tâm Trương Trần: “Chú em, họ không làm gì cậu chứ! Đám quỷ này đúng là muốn nổi loạn thật rồi!”

“Em không sao!", Trương Trần thu kim châm ở khe hở mấy ngón tay vào trong: “Nếu đã vậy thì nể mặt ông anh, hôm nay họ sẽ bình an vô sự”.

Vương Hiển Chỉ gật đầu, cười nói: “Người anh em, bệnh nhân kia..."

“Bệnh nhân gì? Trong nhà em còn có việc, đi trước nhé!”, Trương Trần năm tay Phương Thủy Y, kéo cô đi ra ngoài.