Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 193: Cô giữ chân được tôi sao



“Ha ha, nơi này thật náo nhiệt!”

Bỗng, một giọng nói lanh lảnh vang lên, một cô gái cột tóc đuôi ngựa chậm rãi bước vào sảnh.

Cô ấy mặc bộ đồ bó sát vào cơ thể, để lộ gương mặt láng mịn nhỏ nhắn, mang theo nụ cười thản nhiên, tay phải cầm một cây quạt cổ, tạo cho người †a cảm giác oai hùng hào sảng.

Không thèm để ý tới mọi người, cô ấy chậm rãi tiến vào, coi nơi này như sân sau nhà mình vậy.

“Cô là ai?”, bà cụ Trương bực bội hỏi, bà ta cũng đã nhận ra, người ở chỗ này hôm nay đều là loại ngông cuồng, người sau ngông hơn người trước, cô gái trẻ tới sau này hiện rõ chữ “ngông” trên mặt.

“Tôi, tên Mạc Phi Nhị, tới từ thủ đô, hôm nay tôi có lòng chạy tới đây để chúc mừng ông cụ!”, Mạc Phi Nhi mỉm cười rồi lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong đặt một cái vòng tay màu trắng như tuyết, cô hào phóng nói: “Ông cụ Trương, tôi tới vội vàng nên cầm đại một món đồ trong nhà tới, ông thích không?”

“Vòng tay Tuyết Liên..." Nhìn cái vòng tay trắng như tuyết, Trương

Khánh Long thở phào nhẹ nhõm, giá trị của vòng tay này không thể tính toán nổi, giá trị hiện giờ ít nhất cũng hơn năm triệu rồi, mà quan trọng nhất là dù có tiền cũng chưa chắc mua được nó.

Còn cô gái trước mắt lại nói là tùy tiện lấy từ nhà tới, không những vậy còn mang họ Mạc và tới từ thủ đô.

Nghĩ tới đây, Trương Khánh Long hít sâu một hơi, nở một nụ cười gượng gạo. Thân phận của người trước mắt đã rõ đến 90% rồi, nhà họ Mạc này không phải là kiểu nửa vời như Mạc Khai Sam, đó là gia tộc lớn thật sự!

“Quá, quá quý giá!", Trương Khánh Long cười trừ.

“Không có gì, ông cụ thích thì cứ nhận đi!” Mạc Phi Nhi cười rồi liếc nhìn Trương Trần, khi

thấy Phương Thủy Y thì cô ấy tiến lên: “Đây là Trương... A, cô Phương, ai bắt nạt cô thế?”

Cô ấy vốn định nói là bà Trương nhưng vừa nhớ tới việc Trương Trần là người khiêm tốn, thân phận lại thần bí thì vội sửa lại.

“Không có, không có gì!", Phương Thủy Y nhìn cô gái có khí chất phi phàm trước mặt thì tự ti đáp.

Với khí chất cao quý do gia tộc lớn bồi dưỡng ra này, dù Mạc Phi Nhi không cần cố tình phô ra, cô ấy vẫn có thể tạo cho người ta một áp lực vô hình, chỉ có một người sõi đời mới có thể thản nhiên đối mặt.

Mạc Phi Nhi liếc mắt một cai, nhìn Trương Trần rồi tiếp tục nói: “Chị Phương đừng ngại, cứ nói ra đi, dù là ai, Mạc Phi Nhi này sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đắt!”

“Cô là ai? Sao dám nói thế?”, Hàn Đông Vũ cảm thấy bứt rứt, mình Trương Trần thôi cũng đã đủ rồi, giờ thêm một người càng quá đáng hơn, điều này khiến kẻ được tôn sùng từ nhỏ như gã cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Câm miệng!”, Mạc Khai Sam tát cho gã một cái rồi nhìn Mạc Phi Nhi hỏi: “Đây là ý của cô hay của nhà họ Mạc?”

Sắc mặt của Mạc Khai Sam lúc này khó coi tới cùng cực, người nhà họ Mạc ở thủ đô cũng tới, xem ra cô gái này tới là để làm chỗ dựa cho Trương Trần và Phương Thủy Y, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mà quan trọng hơn là, Mạc Phi Nhi và Phương Thủy Y có quan hệ cá nhân với nhau, đây là ý của nhà họ Mạc sao?

“Tôi chính là nhà họ Mạc, nhà họ Mạc là tôi, điều này có quan trọng không?”, Mạc Phi Nhi nhìn Mạc Khai Sam hỏi.

Mạc Khai Sam im lặng, Mạc Phi Nhi nói không sai, dù là ý của ai, việc Mạc Phi Nhi tới đây hôm nay, bọn họ không thể vớt vát được gì rồi!

“Cô ta là ai? Sao cô ta lại nói với ông Mạc như vậy?”, có người nhỏ giọng hỏi.

“Cô ta họ Mạc, đến từ thủ đô! Anh đoán xem, ngu tới mức đó à?”

“Cái gì? Là nhà đó sao, chuyện này sao có thể chứ?”

Mấy người con cháu của nhà họ Nam, họ Hàn và họ Trương đều thốt lên với vẻ khó tin nổi.

Từ lúc cô gái tên Mạc Phi Nhi này tiến vào, thái độ luôn ngạo mạn, ánh mắt kiểu từ trên cao nhìn xuống, dù là đối diện với Mạc Khai Sam, thái độ vẫn không thay đổi.

Gia tộc ở thủ đô đã lớn mạnh tới mức bất kỳ ai trong lớp con cháu cũng có thể khiến Mạc Khai Sam sợ hãi à?

Lúc này, mọi người có cảm giác như mình đang ngồi cáp treo, khi họ cho rằng mọi việc sắp xong rồi thì nhà họ Mạc lại đột nhiên nhảy ra.

Mạc Khai Sam cắn môi, chắp tay nói: “Nếu cô Mạc đã tới thì Mạc Khai Sam tôi xin thua!”

“Về đi!", Mạc Khai Sam khoát tay, người nhà họ Hàn gật đầu, mấy người Nam Kim Cương cũng theo sát phía sau.

“Ai bảo các người đi?”, lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

Mạc Khai Sam dừng bước, ông ta không hề nhìn Trương Trần, trong mắt ông ta, anh chỉ là một đống rác thôi, điều ông ta để ý là Mạc Phi Nhi nên lập tức nhìn sang cô ấy.

“Nghe theo anh ấy!”, Mạc Phi Nhi cũng nói.

“Nhóc con, tôi dẫn người đi thì đã coi như nể mặt cô rồi, với năng lực hiện tại, cô giữ chân được tôi sao!", Mạc Khai Sam trầm mặt nói.

“Ông cụ Mạc, Mạc Phi Nhi tôi chỉ là lớp con cháu, ông cũng có chút quan hệ với bên thủ đô. Phi Nhi gặp ông thì nên tôn trọng, nhưng đó chỉ là với Phi Nhi thôi!”