Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 194: Lần này đúng là chơi lớn rồi



Mạc Phi Nhi tiếp tục nói: “Tôi không quen biết người của nhà họ Trương, cũng không có quan hệ gì với họ. Tôi tới đây cũng có thể coi như là ý của tôi, nhưng cũng không chỉ là ý của tôi, ông có hiểu không?”

Mạc Khai Sam nghe thế thì trong lòng lạnh lẽo, Mạc Phi Nhi nói không sai, cô ấy chỉ là lớp con cháu, giống mấy đứa con cháu nhà họ Hàn và họ Trương thôi, cũng không thể đại diện cho cả gia tộc sau lưng, khả năng điều động nguồn lực cũng có hạn.

Mạc Khai Sam cũng chỉ cần nể mặt Mạc Phi Nhi là được, không hơn, nhưng nếu là ý của nhà họ Mạc thì chuyện này khác rồi.

Mạc Khai Sam nghĩ hoài mà cũng không hiểu tại sao họ lại phải tới tận đây để ra mặt nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ cái này.

Ông ta cắn môi, dẫn đầu dừng chân, xoay người lại.

Lúc này, hầu hết mọi như đều đã há hốc mồm, kinh ngạc tới mức không nói ra lời.

Ai ngờ được Mạc Phi Nhi lại mang theo ý của nhà họ Mạc, lúc này, dù mấy người Mạc Khai Sam muốn đi, họ cũng không đi được nữa rồi.

“Sao có thể, sao được chứ? Át chủ bài của hắn không chỉ là tập đoàn Mạt Lâm mà nhà họ Mạc. cũng đứng về phe hắn sao!”, Trương Thiên Lỗi sợ hãi läc đầu.

Anh ta cứ nghĩ là mình đã moi được hết tất cả át chủ bài của Trương Trần ra rồi, hôm nay Mạc Khai Sam cũng tới, át chủ bài của Trương Trần chẳng là gì, nhưng giờ lại thêm một nhà họ Mạc.

Người khác không biết nhưng Trương Thiên Lỗi lại rất rõ, tuy vẻ ngoài Phương Thủy Y không tệ, có thể nổi tiếng ở Hoài Bắc nhưng làm gì có cơ hội quen biết người nhà họ Mạc, đây chắc chắn là do Trương Trần gọi tới.

Giờ phút này, tất cả trợn tròn mắt nhìn nhưng chuyện khiến họ ngu người còn ở phía sau.

Họ nghe thấy Trương Trần thản nhiên nói: “Người thì tôi muốn phế!”

“Tùy anh!”, Mạc Phi Nhi gật đầu.

“Người đâu!”, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn thấy Mạc Phi Nhi gật đầu thì biết ngay người Trương Trần muốn phế là ai.

Mà giờ có thêm nhà họ Mạc, lo ngại trong lòng họ đã không còn, trực tiếp ra lệnh cho người bên mình tiến lên xử Hàn Đông Vũ.

“Không, đừng mà...”, Hàn Đông Vũ thật sự sợ hãi, gã la hét ầm ï, nước mắt nước mũi tuôn ra ào ạt.

“Bố, cứu con! Cứu con đi mà, con là con trai bố mà, ông Mạc, bác cả rất thương cháu, ông giúp cháu..”, Hàn Đông Vũ lớn tiếng cầu cứu, Hàn Minh Hà không nỡ, nhìn sang Mạc Khai Sam.

“Dù đối phương chỉ là gia tộc hạng hai ở thủ đô nhưng nếu muốn tiêu diệt nhà họ Hàn thì rất dễ dàng, Hàn Đông Vũ không chết không được!”, Mạc Khai Sam cần răng nói, sao ông ta không muốn ngăn lại cơ chứ, người ta đang vả vào mặt ông ta, làm ông ta mất mặt mà.

Nhưng một Mạc Phi Nhi thôi thì Mạc Khai Sam không cần lo, cả nhà họ Mạc thì?

“Aaa.."

Một tiếng hét thảm truyền tới, ngay trước mặt mọi người, hai tay Hàn Đông Vũ bị đánh gãy, tiếng hét thê lương làm trong lòng mọi người run lên.

Người từ thủ đô tới, muốn đánh tàn phế một người mà nhà họ Hàn không ai dám hó hé.

Rất nhanh, theo tiếng thét thảm của Hàn Đông Vũ, tứ chỉ của gã đã hoàn toàn bị đánh gấy.

Còn mắt hai người Hàn Minh Hà và Mạc Khai Sam gần như có thể phóng ra lửa, họ không nỡ nhìn tình trạng thê thảm của Hàn Đông Vũ.

Mọi người ở đây đều sợ hãi, khi người nhà họ Hàn phẫn nộ, tay Trương Trần vung lên lần nữa, lần này là cậu chủ nhà họ Nam.

Cậu chủ nhà họ Nam thấy Trương Trần chỉ tay vào mình thì hai chân mềm oặt, quỳ bộp xuống đất, ôm đùi Nam Kim Cương năn nỉ: “Bố, bố ơi, con không muốn, cậu ta và con không có liên quan gì, đều do Hàn Đông Vũ muốn nuôi nhốt Phương Thủy Y, coi người ta như món đồ chơi, chứ không liên quan gì tới con cả...”

Lời này vừa được nói ra, sắc mặt mọi người u ám hẳn, đặc biệt là người nhà họ Hàn và người nhà họ Trương.

Trương Khánh Long và Trương Quốc Hồng siết chặt nắm đấm, Trương Quốc Hồng vô dụng nên chỉ có thể ôm cục tức nhưng Trương Khánh Long thì khác, ông lạnh lùng nói: “Ông Mạc, dù kết quả lần này ra sao, dù nhà họ Trương không đấu nổi các ông, nhưng nhà họ Hàn cũng đừng hòng yên ổn!”

“Cái thằng bất hiếu này!”, Nam Kim Cương càng thêm nhức đầu, khai tội Hàn Đông Vũ ra lúc này mà có nghĩ tới thái độ của nhà họ Hàn không, nhất là Hàn Đông Vũ đã tàn phế nữa.

Ánh mắt Trương Trần trầm xuống: “Tiếp tục đánh, Hàn Đông Vũ chưa đủ thì cứ đánh lần nữa!” “Vâng!”, mấy thanh niên vạm vỡ của Hoài Bắc chia làm hai tốp, một đám tiếp tục đánh gấy xương Hàn Đông Vũ, tốp khác chăm sóc cậu chủ nhà họ Nam.

“Người kế tiếp!” “Tiếp tục...”

Theo lời Trương Trần, đám con cháu nhà họ Hàn đi đầu, không ai thoát được, cả đám đều bị đánh gãy tứ chỉ, xụi lơ ra đất, máu tươi đỏ thẫm chảy dài ra sàn.

Hình ảnh kích thích thị giác thế này khiến nhà họ Hàn và Mạc Khai Sam im lặng, làm người nhà họ Trương phải dè dặt, không dám thở mạnh.

Lần này đúng là chơi lớn rồi.

Bà cụ Trương cố kiềm cơ thể đang run rẩy, nhà họ Hàn như thế, Mạc Khai Sam cũng vậy, họ lại làm gì được?

Vừa rồi bà ta gây sự, đối xử với gia đình Trương Quốc Hồng như vậy, thậm chí còn đuổi nhà này ra ngoài, vậy thì thằng điên Trương Trần có tính sổ với mình không?

Trương Trần đứng trong đại sảnh, lúc này, trừ ánh mắt tức giận của Mạc Khai Sam, không ai dám nhìn anh, sợ tên điên này sẽ chỉ tay về phía mình.

Không ai nhớ tới trước đó Trương Trần vô dụng cỡ nào, mà họ chỉ nghĩ Trương Trần đang nhếch môi cười, chỉ huy người đánh tàn phế từng kẻ khác mới chân chính là anh.

“Không có, không sao đâu!”, bà cụ Trương nhìn đám con mình rồi run rẩy nói, mà chính bản thân bà †a cũng vô thức nhích lại gần Trương Khánh Long, hi vọng ông ta có thể bù đắp cho lỗi lầm mà bà ta đã phạm phải trước đó.