Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 44



“Dùng điện thoại của tôi, gọi cho bố cậu đi!”, Tôn Khuê Minh thấy vậy lập tức gọi cho Triệu Chí Hào.

“Khuê Minh à?”, một giọng nói vọng ra từ điện thoại, Triệu Ngọc Sinh đáp ngay: “Bố ơi, là con, Ngọc Sinh đây ạ!”

Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi âm thanh tức giận như nổ tung vọng ra: “Tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc như thế, mày chết ở cái xó nào rồi? Mẹ kiếp, có phải mày ra tay với Trương Trần nhà họ Phương rồi không?”

“Mẹ kiếp, ai cho mày cái gan đấy hả? Tao thấy mày “bay” quá đà lắm rồi đấy! Trương Trần có vấn đề gì không, tình hình bây giờ thế nào rồi?”

Nghe thấy một tràng dạy dỗ từ bố đổ ập xuống đầu mình, Triệu Ngọc Sinh mờ mịt. Hắn đưa mắt nhìn khung cảnh hỗn loạn, chật vật nuốt nước bọt rồi hỏi: “Bố ơi, xảy, xảy ra chuyện gì rồi?”

Hiểu con nhất chắc chẳn là người làm bố, vừa nghe. giọng điệu lắp ba lắp bắp của Triệu Ngọc Sinh, sao Triệu Chí Hào không hiểu chứ.

Qua hồi lâu, bên trong điện thoại vọng ra tiếng thở dài: “Con trai à, chuyện này thật sự do con quá bất cẩn rồi. Bất kể tình hình hiện tại thế nào, nghe lời bố, đi cầu xin Trương Trần tha thứ. Bây giờ bố cũng đang chạy sang bên đó”.

“Con, con biết rồi..."

Triệu Ngọc Sinh cúp máy, siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Ai có thể nói cho hẳn biết, chuyện này là thế nào không? Một thăng vô dụng thôi mà khiến Tôn Khuê Minh phải chạy tới, bố của hắn cũng gọi điện thoại cho hắn, rốt cuộc là vì điều gì?

Chẳng lẽ hắn thực sự phải đi xin lỗi Trương Trần, cầu xin anh tha thứ?

Làm sao hắn có thể làm nổi điều này. Trương Trần là người mà hẳn khinh thường nhất, thậm chí dù có cắm sừng Trương Trần, hắn cũng cảm thấy đó là vinh hạnh của anh. Bây giờ bắt hắn tự tay gạt bỏ thể diện của bản thân, một kẻ luôn kiêu ngạo như hắn sao có thể làm được?

Tôn Khuê Minh cũng chỉ thở dài một tiếng. Làm sao mà ông ta không biết đây là bài sát hạch quá khó đối với Triệu Ngọc Sinh chứ? Thế nhưng, người đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Dạng gia tộc lớn như nhà họ Triệu càng nên biết cách nhấc lên được rồi cũng đặt xuống được.

Khi xưa chẳng phải nhà họ Tôn cũng ngoan ngoãn tới nhà họ Phương tìm Trương Trần, cầu xin cậu ta ra tay cứu giúp ông cụ nhà họ Tôn đó sao!

Tôn Khuê Minh vỗ vỗ vai Triệu Ngọc Sinh. Nhà họ Tôn đã làm đủ rồi, chuyện còn lại không phải điều mà ông ta điều khiển được.

“Mẹ, chúng ta nên làm sao bây giờ?”, thấy biến cố lại xuất hiện, đám người Phương Thiên Quang không có chủ kiến gì, bây giờ đi một bước sai lầm là liên tiếp sai lầm, đến cả Tôn Khuê Minh cũng đích thân tới đây rồi.

Bà cụ nhà họ Phương chỉ do dự trong chốc lát đã nghiến răng nói: “Tất nhiên phải ủng hộ cậu chủ Triệu! Đừng quên, hắn gần nhà họ Phương nhất, cũng là người dễ đến gây sự với nhà họ Phương nhất, vả lại hän vẫn còn nể tình Thủy Y kìa”.

Đám đông nhà họ Phương gật đầu, con dâu cả và con dâu thứ hai của bà ta định xông lên phía trước kéo Phương. Thủy Y về phía này, tránh cho cậu chủ Triệu tức giận sẽ làm liên lụy tới nhà họ Phương.

Cuộc chiến phía bên kia vẫn đang tiếp tục, Tê Long đã có vài vết thương, nhưng Tôn Mỹ Lâm thì không hề hấn gì. Dù sao cô ta cũng là con cháu nhà họ Tôn, lại là một cô gái, chẳng ai cố tình gây khó dễ cho cô †a cả.

Còn Trương Trần vẫn điềm nhiên ngồi ở đó. Nếu hàng phòng thủ của nhà họ Tôn và Tê Long bị “thủng”, có con cá nào lọt lưới, anh sẽ đứng dậy giải quyết gọn nhẹ.

“Không ổn rồi!", Tê Long nghe thấy có người truyền lời cho anh ta, lập tức hất bay hai kẻ đang quấn lấy mình, xông về phía Trương Trần, tiện thể hất ngã hai bà con dâu nhà họ Phương.

“Cậu chủ Trương, bên ngoài có tin tức truyền tới, có người báo cảnh sát, cảnh sát đã tới rồi. Cậu xem xem có. phải cậu nên tránh mặt đi, chuyện còn lại cứ để tôi xử lý là được!"

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều dừng tay, hiển nhiên, không chỉ một mình Tề Long nhận được tin tức.

“Rút lui!", Tôn Mỹ Lâm lập tức ra lệnh, người của cô ta nhanh chóng chuồn về phía các gian phòng ở hậu viện.

Triệu Ngọc Sinh nhíu mày, cũng hạ lệnh cho người của mình rút đi, giữ lại vài tên rác rưởi làm con cừu thế tội thôi

Trong chớp mắt, sảnh lớn vốn ầm ï bỗng chốc yên lặng đến khác thường. Trương Trần và Triệu Ngọc Sinh nhìn nhau từ xa, trong ánh mắt đều lóe ra tia lửa.

Trương Trần mỉm cười, thu hồi ánh mät, không nấn ná thêm, kéo Phương Thủy Y đang ngơ ngác đi ra bên ngoài.

“Trương Trần, buông Thủy Y ra, mày đã không còn là người nhà họ Phương nữa rồi!"

Đám người Vương Diễm bị Tề Long hất ngã âm thầm mắng một câu “thật xúi quẩy”, thấy Phương Thủy Y sắp bị anh dẫn đi, bà ta lập tức gào lên, bò dậy chắn trước mặt Trương Trần.

“Bà ăn đòn vẫn chưa đủ à?”, Trương Trần nheo mắt nhìn 'Vương Diễm khiến bà ta cực kỳ chột dạ, nhưng người này vẫn cứng họng: “Tao nói cho mày biết, mày đừng huênh hoang đắc ý, đợi cậu chủ Triệu rảnh tay sẽ tiêu diệt mày”.

“Một đám chó hùa chỉ biết ton hót xu nịnh, chỉ dựa vào mấy người, mãi mãi không trèo lên cao được. Còn về phần Triệu Ngọc Sinh, hẳn giữ cái thân hắn còn chẳng xong!”

Trương Trần cười gãn một tiếng, giơ chân lên đạp Vương Diễm ra ngoài. Bà ta trợn ngược hai mắt, chân của Trương Trần chưa chạm tới bà ta, Vương Diễm đã ngã lăn ra đất rồi.

“Ờm. Hờ hờ, mấy người cứ tự nhiên, cứ tự nhiên haI”, còn lại vợ của Phương Thiên Thành, vừa thấy tình cảnh này, bà ta cũng không dám bép xép thêm câu nào nữa, chỉ nở nụ cười nịnh nọt rồi nhường đường.

“Vậy tôi đi trước nhal”, Trương Trần chào Tê Long một tiếng rồi dẫn Phương Thủy Y đi ra khỏi khách sạn.

Bên trong, dường như tất cả những người không liên quan ai chạy được thì chạy, ai trốn được thì trốn. Buổi tiệc ngày hôm nay như cái gánh xiếc trung ương, đã không bắt được gà còn mất nắm thóc.

“Mỹ Lâm, chúng ta cũng ra ngoài trước thôi!”, Tôn Khuê Minh hô một tiếng, dẫn theo con gái mình rời đi, tại hiện trường chỉ còn chừa lại người nhà họ Triệu.

“Cậu chủ, gia chủ tới rồi, bây giờ cậu có muốn đi gặp ông ấy không ạ?”, có người nhắc nhở Triệu Ngọc Sinh.

“Dãn đường đi!”, sắc mặt Triệu Ngọc Sinh rất phức tạp.