Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 45: Vớt vát tổn thất



Sau khi tiến vào trong, nhân viên cảnh sát nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì khóe miệng giật giật. May mà đám người tham gia ẩu đả đã rút bớt quá nửa, nếu không nhân lực của họ thực sự không đủ.

Cho dù là thế, mỗi một cảnh sát phải trông chừng hai người, dù các tinh anh của giới kinh doanh đang cực kỳ hối hận hay đám đông nhà họ Phương rúc trong góc cũng chỉ bị thẩm vấn hai câu lấy lệ thôi.

Về phần ba kẻ cầm đầu gồm nhà họ Tôn, nhà họ Tê và nhà họ Triệu, rốt cuộc nên xử lý thế nào, họ phải xin chỉ thị của cấp trên, dù sao đây cũng không phải người thường

Dẫn người đi thì sự việc này coi như chấm hết. Triệu Ngọc Sinh rời đi, người phụ trách nơi này lập tức thu dọn hiện trường, mọi thứ nhanh chóng quay về với trật tự vốn có.

Người nhà họ Phương ngồi xuống bên một chiếc bàn. Đến tận bây giờ, họ vân cảm giác như bản thân đang sống trong mơ. Vốn là một buổi tụ tập rất yên ổn, tiện cho việc. bàn bạc thêm đường lối phát triển của dự án Thành Cổ cùng chỉ tiết về công trình, nào ngờ bị anh con rể Trương Trần phá hoại hết.

Nói ra chắc chẳng ai tin, nhưng sự thật bày ngay trước mắt họ kìa.

“Hờ, hờ hờ, bà cụ Phương à, cậu Trương Trần kia thực. sự là rể nhà bà ư?”, một người đàn ông vẫn còn nguyên dấu giày trên người vội vàng phủi bụi băm trên áo sơ mi, găng gượng nặn ra một nụ cười.

Mí mắt bà ta giật giật khiến gương mặt vốn đầy nếp nhăn nhíu vào với nhau. Bây giờ bà ta chỉ muốn sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nghĩ xem mọi thứ xảy ra vào ngày hôm nay rốt cuộc là chuyện quái gì.

Phương Thiên Quang vội vã đứng dậy, lắc lắc I, nở nụ cười chua chát: “Ông chủ Mã, nói thật lòng chúng tôi cũng thấy buồn bực lắm!"

“Đâu chỉ buồn bực, cứ như sao Hỏa đâm vào Trái Đất, toàn là chuyện hoang đường!”

Lại có thêm một người nữa bước tới, trong số những tinh anh kinh doanh nhỏ lẻ ở chỗ này, tổn thất của anh ta có thể xếp vào hàng top năm, nhưng anh ta đầu tư gần một trăm triệu, đến cả công ty cũng đem đi cầm cố rồi.

“Trong dự án này, đừng nói đến một mình Trương Trần, cho dù nhà họ Tê và nhà Tôn giúp đỡ anh ta không tiếc sức lực, bỏ toàn bộ tiền tài của hai gia tộc vào thì cũng không đủ một nửa dự án, mọi người nói xem, phải chăng có vấn đề?”

Khi hai người kia ghé vào, những tinh anh khác cách đó không xa cũng chậm rãi tới gần. Nói gì đi chăng nữa, sau cùng họ đều bị một câu nói của Trương Trần đá ra khỏi dự. án. Còn về nguồn vốn và mắt xích quan hệ phía sau, dù họ rất nghi hoặc, nhưng bây giờ điều này không phải trọng điểm.

Vớt vát tổn thất, cố găng dàn xếp mọi việc mới là trọng điểm.

“Khà khà, so với đám người chúng tôi, anh Trương mới là cao nhân đích thực, không phao tin, không lộ tin, như thế rất khiêm tốn, gọi là tâm bất biến giữa đô thành vạn biến. Có thế mới là hạc giữa bầy gà chứ..."

€ó người lên tiếng cảm khái. Triệu Ngọc Sinh đã đi rồi, đương nhiên họ phải khen người cầm trịch toàn bộ sự việc này lên tận trời.

Nghe vậy, một đám người khác hùa vào phụ họa, nhất thời tâng bốc Trương Trần đến độ trên trời dưới đất chỉ có được một người như anh, đúng là quý hiếm hơn cả gấu trúc. được nhà nước bảo vệ.

Phương Thiên Quang và Phương Thiên Thành nghe những lời này, cảm giác như vô hình trung, có ai đó đang vả vào mặt mình. Trương Trần đột nhiên ra tay, bản thân họ. cũng không biết rõ. Nếu biết trước Trương Trần có bản lĩnh như vậy, nhà họ Phương đã nâng anh lên bàn thờ ngồi rồi.

“Khà khà, ông Phương à, đây là danh thiếp của tôi. Sau này có cơ hội có thể qua lại, tôi thấy một số sản nghiệp của

nhà họ Phương cũng rất khá đấy”. “Tôi cũng vậy...” Đám người kia hàn huyền thêm vài câu. Họ nấn ná ở

chỗ này cũng vô vị lắm, nhân vật chính đi cả rồi, họ cũng lục tục bỏ đi thôi.

Đờ đẫn nhìn vài tấm danh thiếp vung vãi trên bàn, nếu là trước kia, chắc người nhà họ Phương đã mừng rỡ nhảy cãng lên. Toàn là đường tắt nè, toàn là tiền tài và tương lai đấy, nhưng bây giờ...

*Phen này phát tài thật rồi!", Phương Thiên Thành cũng thở dài một câu. Chỉ cần không bị ngu thì ai cũng biết những người này không nhắm vào họ, mà nhắm tới kẻ có liên quan với họ - là Trương Trần.

Nếu thời gian có quay trở lại, cho dù chỉ một hai ngày. thôi, họ vẫn sẽ mặt dày đi cầu xin Trương Trần, hỏi về quá trình sự việc. Nhưng bây giờ họ hoàn toàn đắc tội Trương Trần rồi, Trương Trần tức giận đến mức đánh ông ta và vợ của anh cả rồi.

“Sợ răng bên chỗ Thủy Y cũng không muốn nhận chúng †a nữa", Phương Thiên Quang thở dài.

Trong biệt thự cá nhân của Phương Thủy Y, phải nhờ Trương Trần dìu đỡ, cô mới quay về được.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cô. Sự kiện như thế mà bị người đàn ông mà cô nuôi suốt ba năm khuấy đảo, quan trọng hơn cả là đè đầu tên Triệu Ngọc Sinh kia xuống.

“Ngoan ngoãn ngồi đây, lát nữa tôi có vài câu muốn hỏi anh. Bây giờ thì tôi đi tắm đãt”, Phương Thủy Y nhìn chằm chẵm Trương Trần rồi ra lệnh.

“Được thôi, nhưng mà em đi đường còn không vững, có cần anh giúp đỡ gì không?”

Phương Thủy Y trừng mắt lườm Trương Trần, tên khốn nạn này, mơ hão ghê!